Buổi tối, Thế Minh ngồi xe đến trường trung học phổ thông đón Thùy Linh tan học, thứ nhất là đã lâu không gặp nên trong lòng cậu rất nhớ cô "em gái nhỏ" này, hai là muốn hỏi cô có muốn đi thành phố T với hay không.
Khoảng năm giờ chiều Thế Minh đứng ở
cổng trường đợi Thùy Linh tan học. Đợi một hồi Thùy Linh bước ra, mặt hớt hải nói tối nay còn một lớp học thêm tại nhà cô ở gần trường, khoảng tám giờ rưỡi mới tan học nên bảo cậu đứng ở dưới cổng trường đợi tiếp. Cậu thầm than một tiếng, rồi cũng đồng ý để cô đi vào nhà cô giáo học, cậu cũng hiểu rất rõ điều này, làm học sinh là rất mệt mỏi, làm học sinh cấp ba lại càng mệt mỏi hơn! Đủ các loại môn học. Nhất thời không có việc gì làm, Thế Minh nhìn xung quanh, thấy đối diện trường học có vài quán nhỏ bán thịt nướng. Cậu kéo Đặng Tâm Lỗi và Ngọc Thư đi cùng chọn một quán có bồn hoa nhỏ bên cạnh rồi vào trong.
Hơn bảy giờ tối, việc kinh doanh ở đây khá tốt. Trong quán có không ít người, vốn dĩ thời tiết đã ấm lên, đi vào bên trong lại càng nóng hơn. Ba người đi vào rồi lui ra, Đặng Tâm Lỗi lắc đầu nói: "Không được, chịu không nổi, bên trong như cái lò lửa! Minh, chúng ta ra bên ngoài ăn chút gì đi!"
Trước cửa mỗi quán cơm đều có vài chiếc bàn, bên cạnh bàn đều có một chiếc ô lớn, họ làm vậy là vì sợ có vài khách sợ ở bên trong nóng.
Thế Minh gật đầu đồng ý, phương Bắc hè nóng đông lạnh, người miền Bắc sợ nóng sợ cả lạnh, cậu cũng cảm giác bên trong nóng như lò hun người, ngồi trong ấy khác gì ngồi trong phòng tắm hơi, mà bên trong còn có một loại mùi lạ khó ngửi.
Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn, gọi chút đồ ăn và bia. Nhân viên phục vụ mang bia lên trước. Ba người họ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, không khác gì những người bình thường, khó ai có thể nhận ra rằng chàng trai có vẻ ngoài bình thường này hóa ra lại là ông trùm xã hội đen của thành phố!
Lúc này, một chiếc xe tải chậm rãi dừng ở bên đường, cửa vừa được mở ra, bên trong có hai người trẻ tuổi nhảy xuống, một cao một thấp. Bọn họ nhìn xung quanh rồi lại trở lại trong xe. Thế Minh đưa lưng về phía đường phố nên không nhìn thấy, Đặng Tâm Lỗi ở phía đối diện lại thấy rất rõ ràng, cảm giác có chút quen mắt, ngồi dịch về phía Thế Minh, nhỏ giọng nói: "Minh, người trong chiếc xe tải phía sau cậu hình như cũng là người trong giới, nhìn rất quen mắt, nhưng lại không giống người bản địa, không biết lai lịch như thế nào?"
"Ồ?" Thế Minh quay đầu nhìn một cái, không nhận ra có chỗ nào bất ổn, lắc đầu nói: "Không sao! Cho dù có là xã hội đen, nếu như không phải người bản địa cũng không dám làm gì!"
Đặng Tâm Lỗi cười lớn: "Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều quá rồi! Trận trước đánh với bang Hổ Trắng hơi ghê tay nên còn để lại di chứng.”
Mười phút sau, đồ ăn ba người yêu cầu đã được đưa lên. Ngồi bên đường uống rượu, ăn thịt nướng có cảm giác rất khác.
Thế Minh nói chuyện định đi thành phố T cho Đặng Tâm Lỗi, gã lại rất vui vẻ, vui vẻ ra mặt nói: "Được! Cũng đã lâu tôi không về thăm nhà rồi. Haha! Mấy tháng không được gặp ông lớn, thật sự đã nhớ lắm rồi!”
Đặng Tâm Lỗi có thể nói là do một tay Kim Bằng bồi dưỡng, nên có tình thân với ông cụ. Trong lòng Thế Minh có chút áy náy, anh Lỗii vốn đi theo ông cụ, sau khi gặp được cậu đột nhiên phái đến bên này hỗ trợ, bất kể là điều kiện hay là phương diện tình cảm đều không thể so sánh với Bắc Đạo Môn, cậu thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Lúc này, cửa xe lại mở ra, một gương mặt lạ lẫm bước xuống rồi đi về phía quán ăn mà Thế Minh đang ngồi. Người đó đi đến bên cạnh cái bàn cách Thế Minh không xa, lớn tiếng nói: “Ông chủ, cho tôi bốn chai bia.”
Nghe giọng nói của người này giống như tiếng miền Nam, Đặng Tâm Lỗi giật mình, cậu ta quay đầu nhìn sang. Người đàn ông đó đang nhìn xung quanh, tình cờ bắt gặp ánh mặt của Đặng Tâm Lỗi. Hai người ngơ ra, sắc mặt liền thay đổi. Nhưng không ai nói lời nào, chỉ đồng thời luồn tay vào trong áo, đặt tay trước ngực.
Thế Minh chú ý đến hành động kỳ lạ của Đặng Tâm Lỗi, nhưng cậu nhanh trí, không ngay lập tức quay đầu, hơi nghiêng đầu để nhìn về phía người đang cho một tay vào trong áo. Ánh mắt người đó lộ ra sát khí, đồng thời cũng hiện lên chút kinh ngạc, trực giác nói với Thế Minh rằng đây chính là kẻ thù của mình. Nháy mắt ra hiệu Ngọc Thư, bất ngờ chộp lấy chai bia trên bàn rồi ném về phía kẻ lạ mặt.
Sự chú ý của người đó đều đổ dồn vào Đặng Tâm Lỗi, nhìn thấy bóng đen vụt qua trước mặt, hắn xoay người sang một bên theo phản xạ. Chai bia mà Thế Minh ném không trúng đầu đối phương, mà trúng vào bả vai của cánh tay đang đặt trước ngực của hắn.
“Xoảng!” Chai bia vỡ thành từng mảnh, cơ thể của tên kia run lên kịch liệt, bàn tay đang cầm báng súng yếu ớt buông ra. Một khẩu súng đen tuyền rơi xuống đất. Đặng Tâm Lỗi lợi dụng lúc đối phương đang hoa mắt, tiến lên và đá một cước vào bụng dưới của hắn, đồng thời rút một cây súng lục trong tay ra và dí vào đầu của hắn, ánh mắt lạnh lùng nói: “Vương Uy, đã lâu không gặp.”
“Đm!” Hắn nghiến răng, sau đó lật cái bàn bên cạnh Đặng Tâm Lỗi và Thế Minh lên, nhân lúc hai người đang tránh né, hắn ta chạy về phía chiếc xe tải bên đường.
Cách làm này của Vương Uy không tệ, có thể tránh được Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi, nhưng hắn ta lại quên mất Ngọc Thư đang ở cách hắn ta không xa. Thấy hắn muốn bỏ chạy, mặc dù Ngọc Thư không biết hắn là ai, nhưng có thể khiến Đặng Tâm Lỗi rút súng ở nơi công cộng như vậy, người này nhất định không đơn giản. Ngọc Thư phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy Vương Uy lao về phía mình, liền vội vàng đứng dậy, cầm lấy cái ghế sau lưng rồi ném nó về phía của Vương Uy. Vương Uy chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái có vẻ yếu ớt lại hung ác đến như vậy, hắn la lên một tiếng, sau đó lăn sang một bên.
Ngọc Thư đánh úp đã cướp được thời gian quý giá. Trước khi Vương Uy kịp đứng dậy, Đặng Tâm lỗi đã tránh được cái bàn mà hắn ta ném qua, sau đó bước tới và bắn liên tiếp hai phát súng.