Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 144 - Buôn Lậu Ô Tô

Sau khi tiễn Vladimir đi, Thế Minh suy nghĩ chuyện buôn lậu ô tô trên đường trở về công ty, thương lượng với Đặng Tâm Lỗi: "Anh Lỗi, anh nói xem buôn lậu ô tô có khả thi không?"

Đặng Tâm Lỗi suy nghĩ một lúc, cẩn thận nói: "Chuyện này có khả thi hay không tôi cũng không rõ lắm, tốt nhất vẫn nên hỏi ông lớn trước. Theo lý mà nói việc này có thể kiếm được tiền, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đường sẵn. Nếu muốn làm lớn như chú nói, vậy trước hết phải thành lập một công ty ô tô."

Thế Minh cúi đầu suy nghĩ, nếu như cậu thật sự muốn buôn lậu, vậy tất nhiên phải thành lập một công ty ô tô để yểm trợ. Nhưng bây giờ cậu còn chưa có ý định làm lớn, cậu thở dàinói: "Chuyện này để sau hãy nói đi. Chúng ta về công ty trước."

"Thật ra ô tô của Đai Đen cũng chưa chắc là hàng chính ngạch, tám đến chín phần mười là trộm nhưng lại không tiện hành động trong nước, nên mới nghĩ đến việc đẩy cho chúng ta, giá cả chúng ta vẫn có thể ép xuống kha khá. Đương nhiên, cái này còn phải xem tính toán của cậu ra sao." Thế Minh nghe xong, gật đầu không nói gì.

Về đến công ty, Thế Minh xử lý đống tài liệu chồng chất này trong một lần. Suy đi nghĩ lại, cậu vẫn gọi điện thoại cho ông cụ Kim Bằng đang ở thành phố T xa xôi. Kim Bằng nhận được điện thoại của cậu cảm thấy rất vui vẻ, hai người hàn huyên một lúc lâu, Thế Minh đã kể toàn bộ câu chuyện về tình hình của cậu ở thành phố J trong khoảng thời gian này. Cậu có một cảm giác rất gần gũi khó có thể diễn tả đối với Kim Bằng, ông cụ không chỉ là sư phụ, là người thầy của cậu, ông còn cứu mạng cậu và giúp đỡ cậu rất nhiều. Cho nên, Thế Minhkhông có gì phải giấu giếm với Kim Bằng, ông cụ nghe được chuyện này cũng rất phấn khích, luôn miệng khen ngợi cậu.

Chờ Thế Minh nói xong, Kim Bằng suy nghĩ một lúc, nói: "Ông thấy cháu hiện tại đã thống nhất lại giới xã hội đen thành phố J, về sau còn có tính toán gì không? Chắc vẫn chưa hài lòng đâu nhỉ?”

Thế Minh cười nói: "Ông à, nếu chỉ như vậy mà đã cảm thấy thoả mãn thì là nói dối. Thành phố J, tỉnh J đối với cháu mà nói đã không còn có tính thử thách nữa, nơi này dù sao cũng chỉ là một tỉnh, vẫn còn quá nhỏ. Cháu muốn phát triển ra ngoài kia nhiều hơn, muốn tiếp xúc với chiến trường lớn hơn. Muốn nhìn xem thế giới này đặc sắc đến thế nào!"

"Ừ, khá lắm, thế mới đúng! "Kim Bằng vui mừng nói: "Nếu cháu muốn cuộc sống của mình không giống người thường, vậy thì không bao giờ được phép dừng bước. Người có thể vang danh một phương thì nhiều, nhưng để thực sự vang danh trên khắp thế giới thì không mấy ai. Sau này cháu phát triển như thế nào, phải xem nỗ lực của cháu ra sao, nhưng ông tin vào năng lực này của cháu. Cháu phải nhớ kỹ một câu, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể hủy hoại đất nước! Nếu không, không ai có thể cứu được cháu. Làm người quan trọng nhất phải có đạo đức, không cần phải có danh tiếng quá lớn. Ông cũng không nói nhiều nữa, cháu hiểu là được."

Nghe Kim Bằng nói xong, cậu như có suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Cảm ơn ông đã chỉ đường dẫn lối cho cháu, cháu sẽ ghi nhớ."

"Ừ!" Kim Bằng lại nói: "Về phần bang phái kia, ông cũng có nghe nói về tụi nó, nhưng ông vẫn chưa tiếp xúc. Mặc dù danh tiếng của tụi nó ở Nga không tệ, nhưng cháu vẫn phải cẩn thận. Mối quan hệ giữa các bang phái không bao giờ có thể phá hủy được, và nó phụ thuộc vào lợi ích. Đối với Đai Đen, cháu có thể tin tưởng bọn họ nhưng không thể hoàn toàn dựa vào bọn họ, phải xem cháu nắm bắt thế nào. Về phần buôn lậu ô tô, ông nghĩ nó khả thi, lợi nhuận cũng nhiều hơn mà cũng ít rủi ro hơn cho cháu."

Thấy Kim Bằng cũng nói như vậy, Thế Minh đã hạ quyết tâm, nói: "Cháu cảm ơn ông, cháu đã biết phải làm gì rồi."

Kim Bằng cười nói: "Sau này có cái gì không hiểu cứ hỏi ông! À, khi tới thành phố T, đừng quên những gì cháu đã hứa với ông."

Thế Minh vỗ đầu một cái, nếu như Kim Bằng không đề cập tới thì cậu cũng đã quên, ngượng ngùng nói: "Ông à, chờ chuyện bên này ổn định cháu nhất định sẽ đi, ông yên tâm đi!"

Kim Bằng cười dặn dò: "Đừng quên đi cùng Thùy Linh."

Thế Minh gật đầu đồng ý, sau đó lại hỏi chuyện Đội Hồn.

Kim Bằng thở dài nói: "Đội Hồn hung hăng lắm, sau khi mở rộng ở các tỉnh, Đạo Môn tổn thất rất lớn, chủ yếu là bọn họ dựa vào chính phủ Trung Quốc, nguồn tiền và nhân lực, thật sự rất đau đầu."

Sau khi xác định rõ ràng ông cụ không cần mình hỗ trợ thì hai người hàn huyên mấy chuyện thường ngày một hồi rồi mới cúp điện thoại. Nhớ tới Thùy Linh, đúng thật đã rất lâu không gặp. Hiện tại đã gần đến tháng năm, sắp đến lúc thi đại học, hơn nữa cô còn phải lo chuyện bang phái, cô nhóc này cũng bận rộn quá.

Trong lúc Thế Minh nghĩ đang chìm trong suy nghĩ của mình thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Thế Minh giật mình, thu lại nụ cười, đeo chiếc mặt nạ vô cảm lên, thấp giọng nói: "Mời vào!"

Bóng dáng to cao của Văn Siêu đi vào, Thế Minh còn chưa nói gì, anh ta đã tự tìm lấy một vị trí thoải mái rồi ngồi xuống, cau mày nói: "Anh Minh, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Công trình đã tiến hành được mấy tháng rồi, hiện tại có mấy công ty đang tính mua nhà của chúng ta, tôi bận rộn từ sáng tới tối không có lúc nào được nghỉ ngơi, làm giám đốc ở chỗ này cũng mất mười năm tuổi thọ rồi." Văn Siêu đáng thương nói.

Nhìn khuôn mặt gầy gò của Văn Siêu, Thế Minh biết anh ta quả thật rất vất vả, an ủi nói: "Trận đại loạn trong giới anh cũng biết rồi đấy, tôi nào có thời gian để ý đến chuyện công ty. Hơn nữa cho dù tôi có ở lại công ty cũng không giúp được gì, có anh là tôi yên tâm rồi."

Thế Minh dừng một chút, lại cười nói: "Hơn nữa, tôi thấy có giảm 20 năm tuổi thọ thì anh cũng nên chấp nhận đi!"

"Hả?" Văn Siêu nhìn Thế Minh với ánh mắt kỳ quái, không hiểu cậu có ý gì.

Thế Minh liếc ra ngoài, cười nói: "Không phải anh rất thích cô thư kí xinh đẹp kia của tôi sao!"

Văn Siêu đỏ mặt, xấu hổ nói: "Minh, cậu đừng nói bừa. Tôi không có ý đó với Trương Tình, hơn nữa người ta cũng chưa chắc để mắt đến tôi, tôi...”

Thế Minh hiểu rõ gật gật đầu, cắt ngang lời giải thích của Văn Siêu: "Không nói cái này nữa. Tôi biết anh rất vất vả, cuối tháng tôi cho anh thêm tiền thưởng. Chúng ta nói đến chuyện sau khi công trình hoàn thành đi, anh định tính như thế nào, bán cho người khác hay là cho người khác thuê?"

Văn Siêu do dự một lát nói: "Tôi thấy cho thuê thích hợp hơn là đem đi bán. Bán tuy rằng có thể thu được tiền tươi thọc thật, có lợi nhuận nhanh, nhưng cho thuê chúng ta chơi chiến thuật thu về lâu về dài, có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Mảnh đất kia sau khi xây xong khu thương mại sẽ rất có tiềm năng phát triển, hiện tại không thấy điểm sáng nhưng sau này nhất định sẽ thể phát triển lớn mạnh. Tôi rất tin vào tầm nhìn của tôi."

Thế Minh hiểu rõ đạo lí đã dùng người thì không sinh nghi, mà đã sinh nghi thì không trọng dụng, huống chi Văn Siêu còn được ông cụ giới thiệu tới!

Cậu gật đầu nói: "Việc này vốn là do anh phụ trách, anh có thể tự quyết định. Anh tin tưởng ánh mắt của mình, tôi càng tin tưởng ánh mắt của anh hơn. Ha ha!"

Văn Siêu bất đắc dĩ nói: "Vậy được thôi! Xem ra mấy ngày nay lại khó có thời gian nghỉ ngơi rồi, ài!"

Thế Minh nói đùa: "Có cần tôi điều Trương Tình đến chỗ anhlàm thư ký không, cho anh một ít động lực."

Văn Siêu liên tục xua tay nói: "Không cần, không cần! Nếu cô ấy ở bên cạnh tôi thì tôi nào còn tâm trạng làm việc?! Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây".

Nói xong, Văn Siêu từ trong phòng làm việc chạy ra ngoài cửa, khiến Thế Minh liên tục cười lớn, thầm nghĩ Văn Siêu và cậu rất giống nhau về mặt tình cảm, đều thuộc loại nhát gan.

Bình Luận (0)
Comment