Kim sau khi được Thế Minh ra hiệu, đang định đi ra ngoài để tạo không khí thân mật cho hai người thì điện thoại kêu. Kim nhấc điện thoại lên nghe, nhưng sau khi nghe xong sắc mặt thay đổi không biết nói với Thế Minh ra sao.
Tuệ Phương lấy làm lạ nhìn Kim, hỏi: “Sao mặt khó coi thế, ốm à?”
Kim lắc đầu, nháy mắt nói với Thế Minh:
“Anh Minh, người của Đạo Môn đến rồi!”
“Phụt!” Thế Minh nhổ thẳng miếng quýt trong miệng ra, ngạc nhiên hỏi:
“Cái gì…người của Đạo… Đạo Môn đến rồi?”
Hỏng bét! Thế Minh tự nhẩm bụng có chuyện chẳng lành, đây khác gì thiên thạch đâm trúng vào trái đất!
Kim khẳng định gật đầu, Tuệ Phương nghe xong mơ hồ, hỏi:
“Mọi người đang nói đến ai thế, người của Đạo Môn ghê thế sao?”
Thế Minh và Kim gật đầu như gà mổ thóc, đồng thanh đáp:
“Ghê kinh khủng khiếp, không thể đánh bại!”
Thế Minh liền đáp:
“Phương này, Phương và chị Mỹ về khách sạn trước được không, để Minh ứng phó với người này xong rồi mọi người lại đến được không?”
Tuệ Phương bặm môi đáp: “Minh sợ, còn Phương chẳng sợ gì sất, Phương còn đang muốn xem rốt cuộc người ta oai phong như thế nào đây.”
Tuệ Mỹ cũng rất tò mò, rốt cuộc đối phương thuộc tầm cỡ nào mà khiến Thế Minh sợ hãi thế, cô cũng gật đầu đồng tình.
Thế Minh vội đến mức mắt đảo long sòng sọc, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cái cách nào thỏa đáng, quay ra cầu cứu Kim. Kim cũng chẳng có chủ ý gì, về phương diện tình cảm Kim sao mà so với Thế Minh được, hơn nữa còn nghĩ Minh là một người trăng hoa, không giống bản thân Kim chỉ cần một mình Thuỷ là đủ. Kim đánh mắt ra ngoài cửa sổ, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt Thế Minh.
Thế Minh thấy tình hình đến mức này tức suýt nhảy lên, thầm kêu ai oán.
Kim lắc đầu, tự nhẩm thôi giúp cậu, nói với hai chị em:
“Thân phận của anh Minh hiện giờ hai chị cũng biết, bị cớm trùm hai bên kìm kẹp. Hạn chế để bại lộ danh tính của những người thân gia đình. Nói như thế không có ý là sợ đối phương mà là sợ nhỡ may có chuyện thì phòng còn hơn tránh.”
Lời nói của Kim hợp tình hợp lý, Tuệ Phương do dự một hồi rồi gật đầu đồng ý nói với Thế Minh:
“Minh, nếu đã thế Phương không ở lại gây rắc rối nữa, Phương và chị Mỹ đi trước, tối lại đến thăm Minh nhé.”
Thế Minh thở dài một hơi, nói với sự tiếc nuối:
“Thật là ghét quá đi, đợi họ về thì Minh gọi điện cho Phương nhé.”
“Ừ” Tuệ Mỹ kéo em gái nói: “Mình đi thôi!”
Tuệ Phương không nỡ rời khỏi vòng tay Thế Minh, cuối cùng cô cũng bị Tuệ Mỹ kéo đi, Thế Minh phái Thuỷ đi cùng dẫn họ đi mua sắm ăn chơi, muốn mua gì thì mua. Ẩn ý nói có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Hai chị em vừa mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, Thuỳ Linh đã đến nơi, vừa bước vào đã ngó đông ngó tây, rồi đưa mũi hít lấy hít để, cuối cùng để mắt vào người Thế Minh. Bỗng chốc cô phát hiện ra điều gì, khuôn mặt kiều diễm nở ra nụ cười đầy ý tứ.
Thế Minh nhìn thấy ánh mắt ấy, cậu chột dạ, như ăn trộm bị bắt quả tang, không dám nhìn thẳng mặt cô.
Sau đó, Thuỳ Linh nói với giọng điệu cười nhạo:
“Anh Minh, hình như chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi em không ở đây đã có mấy chị nào đến rồi nhỉ?”
Thế Minh thầm than một tiếng, cậu ngước mặt lên trời cố nuốt ngược nước mắt vào tim, ngày hôm nay, à mà không, từ nay về sau sẽ là những ngày tháng đau khổ đây…
Cả buổi sáng trận đánh đầu tiên chỉ là Long nhử mồi trước, hai bên cũng không có tổn thất gì quá nhiều. Những người bị thương còn không nhiều bằng số lượng bị cảnh sát bắt. Buổi chiều, Long đến cục thành phố cứu mấy anh em bị bắt vào đồn ra, cậu cũng không quên ra lệnh Trần Bách Thành dẫn đảng thứ mười bốn của Đảng Long chuẩn bị tấn công Bách gia hội - một trong năm bang phái phản loạn.
Trần Bách Thành là người cuối cùng gia nhập Thế Minh hội, cũng là người mới, nhưng rất có tiềm năng, qua vụ việc giết Đức Lâm đã thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với Thế Minh. Từ đó được Thế Minh trọng dụng, trực tiếp điều Trần Bách Thành làm tay sai đắc lực cho Long. Long cũng nhận thấy người này có năng lực, nên đã để một nhánh đảng thứ mười bốn cho Trần Bách Thành quản lý.
Đêm xuống, đúng 10 giờ đêm. Trần Bách Thành dẫn hàng trăm anh em của đảng Long cầm dao và gậy gộc phi thẳng đến đường V trong khu P - nơi căn cứ làm Bạch Gia Hội tụ tập.
10 giờ 15 phút, hai mươi chiếc xe chở bánh mì dựng ở con đường V, cửa xe lần lượt được mở ra, có hàng trăm người tập trung ở đầu đường.
Trần Bách Thành bước từ xe xuống, tay cầm con dao, miệng hút thuốc, nhìn đằng sau có cả trăm anh em nghe theo ý mình, cậu ta không khỏi đắc chí tự hào. Cậu ta trước kia cũng chẳng phải nhân vật đao to búa lớn gì, chỉ là một thằng vất vưởng trong khu ổ chuột nhỏ, đến Đức Lâm còn chẳng để tâm đến. Nhưng từ khi gia nhập Thế Minh hội, một bước lên tiên, cậu ta đã trở thành bang chủ của cả một nhánh đảng Long.
Từ lúc bắt đầu đến đây, Trần Bách Thành đã hạ quyết tâm một trận quyết làm cho đẹp, để bang hội của cậu được lập công, không chừng cậu ta còn leo được chức to hơn, có khi còn được thăng quan tiến chức, có địa vị cùng với Đảng Long và các Đảng khác cũng nên.
Trần Bách Thành hai ngón tay giữ lấy điếu thuốc lá, nói:
“Các anh em ơi, anh Minh giờ đang bị thương, một vài thành phần tôm tép cứ nghĩ mình là hổ báo cáo chồn. Đối với cái hạng người bất tín bất trung chúng ta không việc gì phải kiêng nể chúng nó cả! Lúc nữa anh em ta thấy thằng nào của Bách Gia hội dám nho nhe ra là phải giết cho bằng sạch. Chỉ cần các anh em chịu dốc sức, đại ca sẽ không để các anh em chịu thiệt. Anh em ơi, chiến!
Hàng trăm người gào thét, mỗi người bịt một chiếc vải đen qua nửa mặt rồi xông thẳng lên phía trước.
Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, có tiếng kêu gào, thấy dọc con đường đều là đám người khăn đen bịt mặt, mọi người giật mình. Rất nhanh có người chạy lên hỏi:
“Mày có phải quân của Bách gia hội không?”