“Đúng… đúng thế! Sao vậy?”
“Mẹ mày, thế là tốt!”
Năm sáu người cứ thế xông lên, vung dao lên chém, mới qua năm giây, đã có một người kêu một tiếng kêu thất thanh rồi ngã xuống đất nằm giữa một đống máu không dậy được.
Những người xung quanh vẫn chưa có ý định dừng tay, chúng thấy tốp người đằng trước bị đâm một loạt, định gọi những người đằng sau lên viện trợ… Cuối cùng tên kia ít cũng phải bị đâm 50 nhát dao.
“Người của Thế Minh hội đến rồi!” Một tiếng kêu la thất thanh vang vọng khắp cả một con đường, cùng lúc hai bên cửa nhà đều mở toang ra, bên trong chạy ra hàng chục người của Bách Gia bang quần áo xộc xệch, tay cầm vũ khí đứng đối đầu cùng cả trăm tên đàn em của Trần Bách Thành dẫn đến.
Hai bên người tiến kẻ lên, đánh đấm nhốn nháo thành một vòng. Cả một con đường đều là người nối người thách đấu. Ở đây không có tình người, tất cả hằn lên ngọn lửa hận thù đỏ lòm hai con mắt. Họ đánh đấm, tàn sát đồng loại của chính mình.
Trần Bách Thành dựa người vào chiếc xe con, lại cầm một điếu thuốc, nhìn trận đánh đấm tan tác trước mặt không cảm xúc, ngồi thảnh thơi hút điếu thuốc. Hắn đang đợi, đợi người mà hắn muốn đối phó đến.
Người trong Bách Gia Bang thấy xung quanh Trần Bách Thành không có ai, nhìn qua còn giống là người cầm đầu, vốn nghĩ mèo mù vớ được cá rán, hắn đang định cầm dao giết Trần Bách Thành. Đúng lúc này, Trần Bách Thành nhìn thấy, cậu ta lắc đầu, thầm nghĩ có người sinh ra đã định sẵn đoản mệnh, vì đơn giản ngu thì chết sớm.
Trần Bách Thành nghiêng người tránh được con dao, nhanh chóng lấy từ sau eo một khẩu súng giảm thanh dí vào đầu não của hắn ta. Nhìn khuôn mặt khiếp sợ của hắn, Trần Bách Thành cười nói:
“Chó chết ra sao thì mày cũng chết như thế!”
Nói xong, cậu bắn một phát súng xuyên qua đầu hắn.
Trần Bách Thành còn không thèm nhìn lấy một cái, ánh mắt liếc qua đám người, cậu đang tìm mục tiêu của bản thân, trong giây lát mắt cậu sáng loé lên, thầm nhẩm bụng “mục tiêu” xuất hiện!
Một người đàn ông cao khoảng một mét tám tay cầm con dao đang chém giết kẻ địch xung quanh. Không ai khác chính là đại ca của Bách Gia Bang, một cao thủ đánh nhau, đã từng là thuộc hạ máu mặt của ông Tư - Quân mìn!
Quân mìn là một tay chơi khá đáng gờm, hắn bị mười mấy người của đảng Long vây xung quanh mà không sợ sệt. Quân mìn vừa tránh được đòn tấn công của đối phương lại còn có thể phản công đánh đối phương. Các anh em của đảng Long có đôi chút lo lắng, bên mình có tận hơn mười người mà đánh không lại một mình Quân mìn. Nếu để tin đồn này truyền ra ngoài chắc khác nào tự vả vào mặt mình, chẳng khác nào để các băng đảng khác cười chê.
Quân mìn còn lo sợ hơn, hắn không biết đối phương có tất cả bao nhiêu người, nói không chừng đằng sau còn có quân viện trợ, nếu không nhanh thoát khỏi vòng tròn này hắn sợ cái mạng này khó giữ. Nghĩ đến đây, Quân mìn quát lên một tiếng, gắng hết sức lấy một dao gạt vào một người bên cạnh. Người kia cũng không dám sơ suất, hai tay cầm chắc con dao để ngang con dao đỡ lấy món đòn này.
Bên tai chỉ nghe một tiếng “Keng”, âm thanh vô cùng lớn của hai con dao sắt va chạm vào nhau, đến cả hai bên tai của Quân mìn cũng ù ù. Lực mạnh của con dao Quân mìn đã chặt con dao đối phương làm hai phần, đến cả người cầm dao cũng bị sót lại một vết thương lớn khoảng hai tấc trước ngực. Người kia kêu “ay” một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, máu đẫm đầy mặt đất.
Mọi người đứng xung quanh sợ đến lạnh toát người, hoài nghi đây có còn là người không? Sao lại có sức mạnh khỏe khoắn như trâu vồ thế!
Quân mìn nhân lúc mọi người mất tập trung có lỗ hở, hắn vung tay chém hạ hai người nằm ngã vật xuống. Quân mìn lách người qua vòng tròn, hắn như kẻ điên chạy về phía Trần Bách Thành.
Cảnh vừa nãy đã được Trần Bách Thành nhìn thấy rõ mồn một, cậu thầm nghĩ Quân mìn ra tay độc địa. Nhưng Trần Bách Thành không hề sợ sệt, ngược lại trận đánh này đang khêu gợi kích thích máu hung trong con người cậu ta. Trần Bách Thành để khẩu súng trong tay đút vào sau eo, cầm con dao lên tiếp đón Quân mìn.
Đợi đến khi hai người chạy về phía nhau cách khoảng 5 bước chân, cả hai dừng bước. Trần Bách Thành xua tay ra hiệu đội quân chạy đuổi theo Quân mìn ở phía sau không manh động. Trần Bách Thành đối mặt với đối phương hỏi:
“Quân mìn?”
Quân mìn nhìn ngang nhìn dọc, xung quanh có không dưới 50 người, hắn biết hôm nay một sống hai chết ở đây rồi, hắn to tiếng nói:
“Thành, mày không cần giả ngu. Ngày hôm nay mày thắng, nhưng không có nghĩa tao sợ mày. Có món võ gì thì lôi ra để tao xem cho thích mắt.”
“Ờ… “ Trần Bách Thành vỗ tay, cười nhạt:
“Hay lắm, quả là nam tử hán! Tôi cho anh hai con đường. Một là cùng tôi về bang phái chịu phạt, hai là chơi đánh tay đôi. Anh chọn đi!”
“Đánh tay đôi?” Quân mìn oai vệ nói: “Hạng mày mà cũng đòi đấu với tao?”
“Haha!” Trần Bách Thành cười lớn: “Haha! Đúng vậy! Một là một mình anh đấu tay đôi với năm mươi người anh em ở đây, hai là năm mươi người anh em đánh tay đôi với anh! Anh thấy sao?”
Quân mìn nghe xong nổi cơn lôi đình, rống lên:
“Con mẹ mày, mày chơi bố mày!”
Nói hết câu, hắn cầm dao hằm hằm lao đến đâm Trần Bách Thành.
Trần Bách Thành cố ý nói vậy để kích động đối phương. Cậu quả thực có ý định một chọi một với Quân Mìn cũng là để thể hiện tí phong độ của bản thân. Nếu cậu có thể đánh bại được Quân mìn thì đàn em quả sẽ tâm phục khẩu phục cậu, nhưng lại sợ đánh không nổi đối phương nên mới dùng chiêu nói nước đôi này.
Thấy đối phương chạy bổ đến, Trần Bách Thành quát to một tiếng:
“Đến đúng lúc lắm!”
Nói xong để dao ra đỡ lấy “Keng” lại một âm thanh cực kì chói tai vang lên, Trần Bách Thành lùi lại một bước, cổ tay cậu tê nhức, nhìn xuống con dao đang cầm trên tay vẫn còn nguyên vẹn, cậu thầm nghĩ là dao tốt!
Quân mìn cũng vui vẻ, không ngờ Trần Bách Thành cũng có chút võ. Ngay sau đó, hắn lại hét lên một tiếng vung dao nhào đến. Trần Bách Thành lấy hai tay đỡ lấy con dao.
“Keng… keng… keng…” Tiếng âm thanh đao đập vào nhau, âm vang ong đầu, hai người một người tiến một người lùi, hai con dao va chạm vào nhau đã toé lên vệt lửa. Những người xung quanh định tiến lên trước giúp đỡ nhưng bị Trần Bách Thành nhìn thấy liền giờ quát đứng lại.
Quân mìn liên tiếp tiến lên chém liền hai mươi nhát dao, nhát nào cũng dùng lực cực mạnh. Trần Bách Thành cũng lùi hai mưới bước chân, mỗi bước lùi cũng nặng như núi đè. Sau khi chém hơn hai mươi nhát dao, Quân mìn cũng nghỉ lấy sức, Trần Bách Thành nắm lấy cơ hội phản công, dùng hết sức chém, dĩ nhiên Quân mìn cũng vì thế mà chùn lại vài bước về đằng sau, chẳng mấy chốc đã lùi đến điểm giao đấu ban đầu.
Hai người cứ thế đánh mười phút, một chín một mười bất phân thắng bại. Cả hai chưa ai bị thương, nhưng cả hai đã mệt đến mức thở không ra hơi, mặt đỏ tía tai.
Trần Bách Thành đã có hàng trăm lần nghĩ đến việc lôi súng ra bắn chết đối phương nhưng cuối cùng cũng kìm chế lại được, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội đánh nhau hiếm có này.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều hồ hởi lũ lượt hò reo:
“Đại ca, giết Quân mìn! Đại ca, giết Quân mìn.”
Người vây xung quanh xem kịch ngày một đông, tiếng hò reo càng lớn. Trần Bách Thành nghe tiếng cỗ vũ của mọi người bỗng bộc phát cái sức lực thú rống mạnh mẽ, cậu gào lên rồi dồn hết sức lực vào cánh tay, chém hết sức vào Quân mìn. Quân mìn cũng chẳng khoẻ hơn là bao, thấy đối phương tấn công thì cầm dao đỡ lại.
“Keng!” Lần này Quân mìn đã quá coi nhẹ đối phương, trực giác hắn ta nhận thấy từ gang bàn tay đến cánh tay hoàn toàn tê dại, con dao trong tay cũng bay thẳng ra ngoài.
Trần Bách Thành vui sướng trong lòng, nhấc chân đạp đối phương xuống đất, dí dao vào cổ họng Quân mìn, giọng hằm hè:
“Quân mìn! Anh thua rồi!”
Quân mìn nằm sõng soài dưới đất, thở hồng hộc, hổn hển: “Muốn đánh muốn giết thì tuỳ mày!”
“Haha!” Trần Bách Thành đắc ý: “Tôi sẽ không giết anh, tôi cũng không có cái quyền đó.”
Nói xong, quay đầu nói với đàn em: “Đem anh Quân mìn về nhận phạt.”
“Hú…” Hàng trăm người vây xung quanh kêu la hò hết, họ đã vô cùng sùng bái người đại ca mới Trần Bách Thành này. Và đây cũng là kế hoạch mà cậu ta muốn, cậu đắc ý cười.
Đúng như những gì cậu dự đoán, trận chiến lần này đã khiến cậu ta thêm không ít danh tiếng, chưa đến một giờ đồng hồ đã cắt tận gốc Bách Gia Hội, giao đấu với một người có tiếng là hạm thần như Quân mìn, cái tên đã quá quen thuộc trong giới xã hội ngầm.