Trần Bách Thành sau khi đâm thủng huyết mạch Nghiêm Khắc, mạch máu chịu áp lực đè nén toàn thân rất lâu bỗng chốc tìm được chỗ giải thoát. Cả người hắn như máy bơm cao áp, máu từ chỗ huyết mạch vừa bị đâm trên trán bắn toé ra vút cao tận hơn đầu người, máu trực trào bay thẳng lên không trung tạo thành một cảnh như nước suối màu máu phun trào.
Mặt có hơi âm ấm, Phạm Cường mới tỉnh táo lại, cậu sờ tay lên mặt, đưa mắt nhìn qua, hoá ra là máu bắn lên mặt.
Thủ đoạn cay độc! Phạm Cường thầm nghĩ trong bụng, mặc dù Nghiêm Khắc có làm qua những chuyện không đúng, nhưng làm như thế có hơi quá đáng.
Nghĩ đến đây, Phạm Cường quay đầu nhìn Long. Long khẽ giần giật bên mép, đôi mắt đen láy phát ra tia lửa kích thích, Long dường như rất khoái chí. Phạm Cường không quan tâm Long nghĩ gì, bao nhiêu lâu vào sinh ra tử, mối quan hệ anh em khăng khít, nên Phạm Cường luôn giữ phong thái nghĩ gì nói nấy với Long.
Phạm Cường bất bình lên tiếng: “Anh Long, chúng ta làm như thế có hơi quá đáng không?! Dùng cách này hành hạ giết người em thấy mình giống súc sinh!”
“Hả?” Được một lúc, ánh mắt Long vẫn dính chặt nhìn vào chiếc đầu tưa tứa máu, mãi mới rời khỏi chỗ Nghiêm Khắc. Long hoàn toàn không nghe rõ những lời Phạm Cường nói, hỏi:
“Cường, vừa nãy mày nói gì đấy?”
Phạm Cường chưa nói, Trần Bách Thành đã cướp lời:
“Anh Long, anh Cường bảo anh em mình làm thế như bọn súc sinh…”
Long và Phạm Cường sắc mặt thay đổi, Phạm Cường quay đầu nhìn Trần Bách Thành, mặt mày u ám, không nói gì, chỉ lóe lên ánh mắt như nhát dao cắt qua mặt Trần Bách Thành. Trần Bách Thành cảm thấy mặt nóng ran, tự biết cúi đầu tránh ánh mắt của Phạm Cường.
Không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề khó thở, chỉ còn Nghiêm Khắc bị chôn dưới đất với chiếc đầu trơ trụi, nửa sống nửa chết, thoi thóp âm thanh yếu ớt khàn khàn.
Một làn gió mùa hè thổi qua ngọn cây, tiếng lá rung lên xao xác.
Long giãn dây thần kinh, thay đổi lại sắc mặt, nhẹ nhõm vỗ vai Phạm Cường cười nói:
“Cường, chú nói gì thế. Đừng chấp nhặt với thằng đệ này của anh.”
Phạm Cường gật gật đầu, lướt qua Trần Bách Thành, nhìn Nghiêm Khắc chỉ còn lộ ra chiếc đầu ròng ròng máu tươi. Phạm Cường định nói gì nhưng lại thôi, than thở:
“Em không muốn sau này lại gặp lại cảnh giết người như thế nữa!”
Phạm Cường nói không quá to, không biết câu nói này là nói cho Long hay nói với bản thân. Nói hết câu, Phạm Cường đi đến chỗ Nghiêm Khắc, cậu vừa đi vừa lôi khẩu súng ra, đứng trước mặt Nghiêm Khắc, hạ một phát súng, kết thúc sự đau khổ, cũng là cách kết liễu đời hắn một cách thanh thản. Phạm Cường không thèm đánh mắt nhìn đến lần thứ hai, thu lại khẩu súng, khua tay, không nói không rằng dẫn thuộc hạ lên xe đi về phía thành phố.
Mọi ánh mắt nhìn Phạm Cường rời đi, Long thở dài. Đây là lần đầu tiên cậu xảy ra mâu thuẫn với Phạm Cường, nhưng Long cũng chẳng để bụng, dẫu sao mối quan hệ của hai người cũng khá tốt.
Trần Bách Thành đứng một bên, răng bặm chặt môi, cậu ta nghĩ bản thân đã có quyền có tiếng nói trong Thế Minh hội, nhưng quả thực so với những nhân vật đàn anh như Phạm Cường, cậu ta chẳng là cái thá gì.
Cái phong thái trên người Phạm Cường khiến người ta phục sát đất, sau lần này Trần Bách Thành cũng đã hiểu ra, thực lực càng mạnh thì khí chất càng cao.
Trần Bách Thành đến bên cạnh Long, nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt có vẻ ấm ức nói:
“Anh Long, anh Cường quá đáng thật, chưa thông báo gì đã nổ súng giết nó rồi. Không thèm quan tâm anh em đảng Long ta, đảng chúng ta lớn mạnh nhất trong các bảng phái, anh ta là cái ch* gì…”
Chưa đợi Trần Bách Thành nói hết câu, Long tát một phát vào mặt cậu ta, tức giận quát:
“Mày nói cái gì? Tao với Cường là gì mà mày dám nói thế? Mày biết cái ch* gì, từ nay về sau tao cấm mày nói như thế trước mặt tao, không thì đừng trách thằng này vô tình.”
Nói xong, Trần Bách Thành bị ăn phát tát đứng ngây ra chỗ cũ, Long không để ý vẫy tay gọi anh em lên xe. Sau khi lên xe, Long dường như nghĩ đến điều gì, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nói với Trần Bách Thành:
“Chủ ý của mày hôm nay rất hay, tao rất vừa ý!”
Trần Bách Thành sợ đến nỗi tim như sắp rơi ra ngoài, nghe những lời này nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mắt đảo một vòng, cười nham hiểm nhìn chiếc xe của Long đi về phía xa.
Sân vườn gạch nền tráng men màu trắng ngà phản chiếu ánh sáng ban mai, hàng rào sẫm màu đen cổ điển. Đi trên lớp gạch, nhìn căn biệt thự quen thuộc, Thế Minh tràn ngập cảm xúc khó tả, cậu cảm giác như được sống lại một lần nữa.
“Sắp tới tao muốn đi một chuyến đến Tam giác vàng.” Thế Minh dựa người vào gốc cây, nhìn lên bầu trời hừng sáng.
Đông Thắng sững người, hỏi: “Anh đến đấy làm gì? Có mua bán gì thì bàn bạc với Ma sói là được mà!”
Thế Minh lắc đầu và nói: "Ma sói trong Tam giác vàng chỉ thuộc cỡ chân sai vặt, không có tiếng nói. Mình chỉ có thể bàn bạc mấy mối làm ăn vặt vãnh với Ma sói, còn động đến chuyện lớn là nó lại rụt đầu như rùa, không thể đưa ra quyết định được. Giờ tao phải tìm quân đầu não bàn chuyện mới ra ngô ra khoai được.”
Đông Thắng hiểu rõ tính khí của Thế Minh, lời anh Minh nói không ai có thể ngăn cản được, muốn làm là phải làm cho bằng được, ngay cả khi nguy hiểm phía trước cũng cứng đầu cứng cổ tiến lên xem cho rõ.
Đông Thắng lùi lại một bước và nói: "Anh Minh, cho dù chúng ta muốn đi, chúng ta cũng nên bàn bạc và mang thêm vài anh em đi cùng, để chúng ta lỡ có chuyện gì cũng không chịu thiệt."
Thế Minh cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Đông Thắng cười nói: “Đông Thắng, chú nói chúng ta nên đem bao nhiêu người theo là không chịu thiệt, là một trăm hay một nghìn người?"
Nghe thấy Thế Minh hỏi, Đông Thắng nghiêm túc cúi đầu đếm đầu ngón tay tính toán: "Một trăm người... không được, nếu đánh thật thì chẳng bõ dính răng với quân nó. Một nghìn người... cũng không chắc chắn. Nghe nói chúng nó có vũ khí tiên tiến lắm. Hay là thế này, mình mang theo mười nghìn người..."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đông Thắng, Thế Minh vừa giận vừa buồn cười, nói:
“Tốt nhất là mang theo bom nguyên tử!”
Sau đó cậu bước vào đại sảnh của biệt thự. Đông Thắng nghe thấy vô cùng sửng sốt, bom nguyên tử? Bom nguyên tử là vũ khí tối ưu nhất hiện nay!
Đông Thắng im lặng được vài giây, vẫn cúi cắm nhìn đầu ngón tay, rồi cậu bỗng giơ ngón tay cái lên đồng tình: "Được! Anh Minh, chúng ta sẽ mang bom nguyên tử đi, nhưng chúng ta phải liên hệ với Bộ Chính trị để xem có cách nào lấy được không. Tam giác vàng là cái thá gì, chúng nó mà dám chơi anh em mình, chúng ta nổ một phát là sạch lanh tanh bành luôn… ây… ây… anh Minh, sao thế? Đợi em với!”