Thế Minh vừa vào sảnh ngồi chưa nóng mông, liền nghe thấy tiếng phanh, tiếng còi xe ngoài sân, sau đó nhìn thấy hai người chạy vào, chính là Trung Vương và Trọng Tuấn. Trọng Tuấn kẹp một chiếc túi màu đen ở dưới nách. Lau mồ hôi trên đầu, Trọng Tuấn bước tới và nói: “Anh Minh, em có thứ này, anh xem xem!”
Vừa nói, Trọng Tuấn vừa mở túi, lấy ra một tập giấy đưa cho Thế Minh.
Thế Minh lấy làm lạ, nhận lấy tập tài liệu cẩn thận xem. Trung Vương đứng bên giải thích: "Đây là từ lần đánh úp đội Hồn, chúng ta đã thu được số tài liệu này. Lúc đó nhiều việc quá, bận xử lý Bang Hổ trắng, em quên béng mất. Nay Trong Tuấn dọn dẹp tìm thấy trên bàn. Anh xem có gì dùng được không?"
Thế Minh càng đọc càng cảm thấy bất ngờ, tài liệu chứa tất cả các tin tình báo của đội Hồn giữa hai bên nước S và Trung Quốc, chi tiết cặn kẽ đến mức khó tin, trong đó có một dòng được đánh dấu đỏ, là tin tức về “Xích quân”. Nhìn thấy dòng này, tay Thế Minh run run, mặt biến sắc, rồi rất nhanh khôi phục lại tâm trạng, đặt tài liệu bên cạnh bàn cà phê, hỏi:
"Hai chú đều xem qua rồi phải không?"
Trung Vương và Trọng Tuấn gật đầu, nói: “Anh Minh, tin này có quan trọng không?”
“Tao không biết!” Thế Minh lắc đầu: “Tao chỉ biết nó quan trọng với quốc gia.”
Trung Vương hỏi: “Anh Minh, dù gì bây giờ chúng ta cũng là Bộ Chính trị trung ương, hay là…”
Thế Minh đứng thẳng người, nghĩ một hồi, cậu nói: “Chúng ta và Bộ Chính trị chỉ là mối quan hệ lợi ích, làm thế nào tự tao có cách.”
Trung Vương và Trọng Tuấn gật đầu, không hỏi thêm nữa. Trong Vương nói: “Vâng. Anh Minh, thế bọn em về trước đây!”
Thế Minh gật đầu, hai người vội vã rời đi, dù sao giờ cũng lắm việc, hết xử lý nội bang
lại đến ngoại bang, hết bận đối nội lại đến đối ngoại.
Sau khi hai người rời đi, Thế Minh châm điếu thuốc, đầu óc đang quay cuồng trong đống suy nghĩ.
“Xích quân!” Thế Minh bâng quơ nói nhẩm thầm, trong đầu xuất hiện hình ảnh một người, là một người thanh niên người Trung Quốc nói tiếng việt rất sõi có gặp ở nhà ăn, họ gặp nhau đúng một lần.
Thế Minh lầm bầm: “Chúng mày gan to đấy!”
Trong tập tài liệu có ghi rõ tin tình báo Xích quân sẽ mưu sát cán bộ cấp cao Trung Quốc trong lần đến thăm nước S. Thậm chí còn tỉ mỉ ghi rõ thời gian, địa điểm, và nội dung kế hoạch hành động. Chuyện lớn như thế này sao Xích quân có thể truyền ra ngoài, bên tình báo của đội Hồn quả là nhanh nhạy. Thế Minh biết rõ mối quan hệ giữa đội Hồn và Xích quân. Theo lý mà nói, hai bên phải là thù địch mới phải, Đội Hồn là tổ chức được chính phủ Trung Quốc lãnh đạo, Xích quân là tổ chức chủ nghĩa tự do phản chính phủ Trung Quốc. Một bên vì quốc, một bên hại quốc. Rồi tại sao một tin tình báo quan trọng thế này lại truyền đến tận phía Bắc nước S. Đúng là khiến con người ta đau đầu.
Thế Minh lắc đầu, không rõ vấn đề, nhưng cậu cũng phải để ý hơn về đội Hồn, cậu tự nói:
“Xem ra lại phải đi một chuyến lên thủ đô cho ra ngô ra khoai!”
Những lời này vừa thốt ra thì Đông Thắng bước vào nghe thấy, mắt trợn tròn, to tiếng hét lên:
“Sao cơ, anh đi lên HN?”
Thế Minh thấy kính cửa sổ rung lên vì tiếng kêu chấn động của Đông Thắng, cậu nhìn Đông Thắng rồi khó chịu:
“Ừ! Tao biết chuyện này không có gì bí mật, nhưng mày cũng không nên oang oác cái mồm để cả làng cả nước nghe thấy chứ?”
Đông Thắng gãi đầu, ngại ngùng nói: “Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn.”
“Mày chú ý mới lạ!” Thế Minh thu gọn lại tập tài liệu, rồi hỏi: “Đức Lâm có thằng con trai phải không?”
“Dạ?” Đông Thắng nghe Thế Minh hỏi một câu cậu không kịp phản ứng lại. Thấy cậu mặt mày ngơ ngác, mắt đơ mồm há, tay gãi đầu, Thế Minh chỉ muốn chạy lên đá hai phát vào mông cậu.
Một lúc sau, Đông Thắng mới hiểu ý, vội vàng nói:
“Vâng, ông ta có một thằng con trai, … hình như tên là… Quan… Quan gì ấy nhỉ…”
Thế Minh hết lời, trợn ngược lòng trắng mắt lên trời, bất lực.
“Quan Bội!” Long tiếp lời Đông Thắng mở cửa bước vào, đằng sau là Trần Bách Thành đi vào cùng.
“Ờ!” Thế Minh thấy Long bước vào, đưa mắt tỏ ý bảo Long ngồi xuống, hỏi tiếp: “Nó sao rồi?”
Long nghĩ hồi rồi nói: “Thằng này không dễ chơi. Ít ra nó thông minh hơn thằng cha nó nhiều.”
Thế Minh nghi ngờ hỏi: “Không dễ chơi như nào?”
Long nói: “Lúc đại ca nằm viện, các bang phái khác ngu xuẩn nổi loạn. Không nói đâu xa chính thằng Quân mìn đầu chỉ để mọc tóc cũng bô bê đòi phản loạn. Nhưng Bang Hoả của thằng Quan Bội không có động tĩnh gì, mình với đám chúng nó như nước với với lửa, nó còn hận mình vì giết bố nó. Thế mà nó vẫn chịu nhịn được, anh Minh, anh xem nó không phải đứa dễ ăn.”
“Ừ!” Thế Minh khẽ nhếch môi, cười nói: “Được, hay lắm!”
Rồi quay đầu hỏi Đông Thắng: “Thắng, mày nghĩ hộ anh giờ nên làm thế nào?”
Đông Thắng nghĩ hồi nói: “Em nghĩ nó chịu thua chúng ta rồi anh ạ. Nếu nó không phá gì mình thì cho nó một con đường sống.”
“Ừ!” Thế Minh nghe chăm chú gật đầu. Thấy Trần Bách Thành đứng một bên định phát biểu ý kiến, cậu hỏi:
“Thành, chú có ý kiến gì không? Nói anh nghe, giờ đều là anh em một nhà rồi. Chú nói đi”
“Vâng, anh Minh!” Trần Bách Thành cung kính đáp một tiếng rồi bắt đầu nói:
“Em nghĩ cách của anh Thắng không hợp lý.”
Vừa nói vừa gật đầu với Đông Thắng nói: “Anh Thắng, ngại quá. Chuyện nào ra chuyện nấy, em đang bàn việc này, không có ý công kích anh!”
Đông Thắng vốn là người cục mịch, chẳng quan tâm những lời này, nghe Trần Bách Thành nói vậy thì mặt đỏ, vội vã nói:
“Không sao, không sao, người một nhà cả!”
Thế Minh đều để ý hết những hành động của Trần Bách Thành, ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng ngấm ngầm nghĩ: Thằng này gian lắm!
Trần Bách Thành nói tiếp: “Anh Minh, mối hận giết cha như mối thâm thù không đội trời chung. Thằng Quan Bội nó nhẫn nhịn được, cũng thấy rõ nó không phải phải thằng tầm thường, thuộc dạng có tâm mưu độc địa. Nếu giờ không nhân lúc nó chưa đủ lông đủ cách diệt trừ chỉ sợ sau này khó khống chế được anh ạ.”
Trần Bách Thành dừng lại nhìn Thế Minh gật đầu, cậu ta đắc ý, nhẩm bụng tuyệt không để vụt mất cơ hội thể hiện bản thân, nhỏ tiếng nói tiếp:
“Diệt cỏ diệt tận gốc! Để nó sống ngày nào là thêm rắc rối ngày ấy. Theo em thấy, giết! Giết bằng sạch anh ạ.”
Thế Minh vẫn cười cười gật đầu, nói: “Được, hay lắm, chí phải cái câu diệt cỏ diệt tận gốc. Haha.”
Vừa nói, Thế Minh quay đầu sang nhìn Long:
“Anh Long, anh thấy sao? Em để thằng này làm đồ đệ cho anh ổn chứ?”
“Ổn. Ổn lắm! Thằng này nó làm được việc!” Long tán thành nói.
Long nói đều là những lời thật lòng. Long quả thực vô cùng yêu thích Trần Bách Thành, bất kể là làm theo lệnh hay ra đối sách đều khiến Long rất yên tâm.