Đông Thắng đứng bên ngắt lợi: “Nó chưa làm gì mình mà mình việc gì phải giết hết cả nhà nó?!”
Thế Minh cười haha, mắt híp lại nói: “Nó chưa làm không phải là nó không muốn làm gì mình, mà là nó chưa tìm được cơ hội làm gì mình. Dù chỉ là một mối nguy hiểm tiềm tàng cũng có thể là một phát đòn chí mạng, cứ theo ý của Thành mà làm.”
Nói hết câu, Thế Minh đứng dậy lên tầng.
Long cười thích chí vỗ vào vai Đông Thắng, rồi lại giả bộ khuôn mặt nghiêm túc nói:
“Để địch có cơ hội sống chính là tự cắt đường sống của mình. Thắng còn phải học hỏi nhiều!”
Rồi lại học bộ dạng của Thế Minh nói: “Đau đầu quá!”
Đông Thắng hất tay Long ra khỏi vai, lầu bầu:
“Cũng chẳng phải ý của anh, anh cứ nằm đấy mà mơ!”
Long vắt tay qua cổ Thắng, xiết ghì lại, cười trêu:
“Mày nói anh đấy à. Anh nghe không rõ, mày nói lại xem nào.”
Đông Thắng thấy Long mặt mày không vui, cậu vội vã: “Đâu, làm gì có… Em đang nói em… haha”
Cùng với tin Thế Minh bình an xuất viện, những cuộc bạo loạn của giới đen cũng dần ổn định. Nhưng như thế không có nghĩa là không có, Thế Minh hội bắt đầu báo thù đẫm máu với những bang phái có nhen nhóm ý định nổi loạn. Lại thêm có sự phụ trợ ngầm của cục trưởng Lưu Đức Hân, Thế Minh hội như diều gặp gió, rất nhanh, tất cả những bang phái liên kết lại đều bị Thế Minh quét sạch từng người từng người một. Thế Minh giao việc dẹp loạn những bang phái này cho Long, Long chỉ dùng một đêm với những thủ đoạn cứng cỏi dẹp hết Bang Hỏa, hành động ngấm ngầm không báo trước, cũng không cho Bang Hoả có cơ hội phản công, nhưng chỉ có một điều làm mọi người đứng ngồi không yên, đó là Quan Bội đã chạy trốn.
Long rất hiếm khi làm việc có sai sót, lần này cậu nghi ngờ nội bộ có nội gian luồn tin ra ngoài, nhưng lại không có đầu mối hay chứng cứ gì. Long có đến giải thích với Thế Minh nhưng cũng chẳng nói ra được một cái nhẽ thích hợp, tất nhiên Long cũng không phải người hay trốn bỏ trách nhiệm. Thế Minh cũng không truy cứu đến cùng, chỉ dặn sau này hành động cẩn thận hơn, nhưng điều này cũng đủ khiến Long cảm thấy bị tát thẳng vào mặt, tự nhủ lòng phải bắt bằng được thằng nội gian này.
Mười ngày sau, trong căn biệt thự. Đây chính là nơi nghỉ dưỡng mà ông cụ để lại cho Thế Minh hiện bây giờ đã trở thành tổng cục của Thế Minh hội.
Trải qua một khoảng thời gian an tâm dưỡng sức, vết thương của Thế Minh cũng lành rất nhanh, hầu như đã khỏi hẳn, cậu bắt đầu vẽ ra bản kế hoạch lịch trình hành động đã dự tính từ lâu cho các anh em cốt cán của Thế Minh hội xem qua. Trạm đầu tiên là đến thành phố DL, vì đây là chỗ hai chị em Tuệ Mỹ Tuệ Phương học tập. Tiếp theo là đến thủ đô HN một chuyến, dựa hơi là thân phận người của Bộ chính trị, dò thính tình hình Xích quân và đội Hồn xem có thu hoạch gì khác không. Chặng tiếp theo là đến phố T cách thủ đô không xa, tiện đường ghé qua chỗ ông cụ để bàn bạc một vài khúc mắc của cậu. Trạm cuối cùng là trạm quan trọng nhất, đó chính là nơi Thế Minh ngưỡng mộ từ lâu, cũng là vùng đất cường thịnh của ma túy - Tam Giác vàng. Thế Minh đã liên hệ với Ma Sói, có nói cậu đích thân đến thăm, Ma sói có viết thư hồi âm, đại ý là Tam giác vàng rất hoan nghênh sự xuất hiện của Thế Minh, nếu không cậu gan có to bằng trời cũng chẳng dám mạo hiểm đi.
Thế Minh đã giải thích xong xuôi một lượt về bản lịch trình hành động. Các anh em cúi đầu trầm tư suy nghĩ, không ai nói gì. Thế Minh ngồi trên sofa trung tâm, tay vuốt ve cốc trà, thấy anh em trong Thế Minh hội ai cũng mặt mày nặng trĩu, cậu cười nói:
“Mọi người thấy thế nào? Phản đối hay đồng ý cũng phải nói một câu chứ.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn Thế Minh rồi lại cúi đầu xuống. Chỉ có Đông Thắng lí nhí:
“Anh đã quyết, cho dù bọn em phản đối anh có nghe không?”
Mối quan hệ giữa Đông Thắng và Thế Minh rất thân mật, mọi người đều biết rõ.
Thế Minh cười thầm nói: “Sao, Thắng không hài lòng? Có gì thì nói to lên, đừng lí nhí một mình. Anh thấy bình thường mồm mày to
như cái vại cơ mà!”
Đông Thắng đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng: “Em to mồm lúc nào? Mà em nói đều là lời thật lòng. Chuyện anh Minh quyết ai mà dám nói gì.” Đông Thắng lắc đầu, quay sang nhìn mọi người, nghe ngóng ý kiến.
“Vâng!” Lần này mọi người đều đồng thanh đáp, cùng nhau đồng tình với ý kiến của Đông Thắng. Sau đó, cả phòng rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói một lời.
Cuối cùng Trung Vương đập vỡ sự tĩnh lặng nói:
“Anh Minh nói cũng có lý của anh. Anh Minh mang bao nhiêu người đi cùng?”
Thế Minh nghĩ hồi: “Không cần quá đông, một mình Lỗi đi cùng là đủ.”
“Ờm…” Mọi người hít một hơi, bốn địa điểm, ba địa điểm trước không nói, còn vùng Tam giác vàng quá nguy hiểm. Nơi ấy còn không biết có những người nào, chỉ cần lỡ một lời khéo khi mất mạng như chơi, mà Thế Minh chỉ dẫn mỗi mình Đặng Tâm Lỗi đi cùng, mọi người ai cũng bất an.
Long lắc đầu nói: “Đại ca, à anh Minh, đừng chơi trò trẻ con nữa. Đấy không phải miền Bắc, cũng chẳng phải Việt Nam, chú không quen ai, không rõ địa hình, nhỡ mà bàn bạc không đâu ra đâu đến lúc cần người cũng chẳng có ai. Không cần biết chú em tính thế nào, anh không đồng ý.”
“Ờm!” Thế Minh gật đầu không nói gì, đưa tay lên đầu nghĩ hồi, ngẩng đầu lên nói: “Còn mọi người thấy sao?”
Trung Vương nhìn ngang nhìn dọc mọi người xung quanh, ánh mắt đưa tín hiệu cho nhau, cậu nói:
“Chúng em đều đồng tình với ý kiến của anh Long, một mình anh đi mạo hiểm quá, hay là…”
Thế Minh nhìn một lượt mọi người từ từ nhắm mắt, giọng nói điềm tĩnh:
“Sao? Giờ lời thằng Minh này nói không có trọng lượng đến mức này rồi à?”
Thế Minh vừa dứt lời, mọi người không ai dám lên tiếng, tất cả đều lặng thinh cúi đầu nhìn chân. Cả phòng im phăng phắc.
Thấy mọi người không ai nói gì, Thế Minh cầm chiếc áo đi ra ngoài, nói:
“Vậy thì quyết thế nhé!”
Đặng Tâm Lỗi là vệ sĩ cận thân của Thế Minh, anh không dám chậm trễ, bước ra ngoài ngay theo gót Thế Minh.
Vừa ra ngoài, Thế Minh vươn vai, quay đầu lại nói:
“Anh Lỗi này, mấy ngày nay em như có một cục nợ đè lên người, cảm giác khó thở anh ạ.”
Đặng Tâm Lỗi nhìn Thế Minh không hiểu ý cậu là gì, cũng không biết tiếp lời ra sao.
Thế Minh cười rồi tự nói một mình: “Chắc do em nghĩ quá rồi.”
“Từ đây đến DL ngồi tàu mất bao lâu?”
“Cũng phải sáu tiếng.”
“Thế ngồi xe ô tô thì sao?”
“Cũng phải 3 tiếng đồng hồ.”
“Được, để em đi ô tô!”
Ngày hôm sau, Thế Minh hội lại họp một lần nữa, mọi người sắp xếp cụ thể công việc trong bang hội. Long sẽ giữ toàn quyền xử trí mọi việc trên dưới của bang trong khi mọi người đều đi đến nơi khác thực thi nhiệm vụ.
Kết thúc cuộc họp, thấy mọi người lần lượt đi về. Đặng Tâm Lỗi sau khi thấy năm người đi thành năm hàng đi ra khỏi phòng, liền hỏi ngay:
“Anh Minh, để Long giữ toàn quyền sợ có gì không ổn không?”
Long vốn có chuyện muốn hỏi Thế Minh vừa hay quay lại cửa phòng thì nghe thấy Đặng Tâm Lỗi nói vậy. Long bỏ tay xuống không gõ cửa, đứng ngoài nghe lén.