Thế Minh cười nói: “Sao? Anh Lỗi không tin tưởng Long hay sao? Anh yên tâm, trước giờ em toàn làm vậy. Em không ở bang hội, đều một tay anh Long thu xếp. Anh Long không chỉ là thuộc hạ của em, còn là anh em bằng hữu với em! Bao lâu nay bên nhau, em không tin anh Long còn tin ai được?”
Đặng Tâm Lỗi thở dài nói: “Có người chỉ thể đồng cam cộng khổ nhưng chẳng thể cùng hưởng vinh hoa phú quý. Vả lại bang phái giờ mở rộng to lớn như thế, người mỗi ngày một đông, lắm người lắm miệng. Có hai thứ không thể nhìn bằng mắt, một là mặt trời, hai là lòng người. Lòng người khó đoán. Long thì không sao nhưng khó tránh bọn tay sai của Long một dạ hai lòng, quyền lực trong tay càng lớn thì dã tâm càng lớn!”
“Haha!” Thế Minh ngẩng đầu cười lớn: “Trong bang phái của em không có hạng người như thế, chúng em đều là anh em xương máu vào sinh ra tử, cứu nhau chẳng màng mạng sống ấy chứ!”
Long đứng ngoài nghẹn ngào, thở dài một tiếng để bình tĩnh lại, rồi mới gõ hai tiếng vào cửa phòng.
“Minh, anh có một vài chuyện cần em xử lý…”
Thấy Long đến, Đặng Tâm Lỗi có chút không tự nhiên, sau khi nhìn thấy sắc mặt Long không có gì khang khác cậu ta mới yên tâm.
Thế Minh ngồi trên xe nói chuyện với Đặng Tâm Lỗi. Hôm nay Minh mặc một bộ quần áo thoải mái, không trang trọng lịch sự như mọi ngày, nhưng có cảm giác tươi sáng, cộng thêm tâm trạng cậu khá tốt, nên mặt mũi tươi tỉnh, xán lạn của tuổi trẻ. Ngồi xe được một lúc cậu ngủ thiếp đi.
Đến nơi, Thế Minh vươn vai, thở dài. Nhìn cảnh vật xung quanh, cậu lắc đầu: “Ở đây cũng chẳng nhộn nhịp là bao.”
Đặng Tâm Lỗi trước kia cũng hay ghé qua DL, cũng biết nơi này khá nhiều, cười nói:
“Đây cũng là chỗ vui chơi giải trí giống với khu mình ở, anh cũng biết có khu trung tâm thương mại. Minh có đi không?
Đây là lần đầu tiên Thế Minh đi chơi xa, cậu cũng khá hứng thú, cười nói:
“Toàn nhà nối nhà có gì hay mà xem, đến thành phố biển mà không đi xem biển thì lãng phí.”
“Đi biển?” Đặng Tâm Lỗi nhăn mày nói: “Minh không muốn tôi đi cùng đúng không?”
“Chuẩn ý em!” Thế Minh giơ ngón cái rồi lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, cậu nói:
“Lần trước Tuệ Mỹ Tuệ Phương đến phố J gay go quá, lại còn phải ứng phó với Thuỳ Linh, kết quả để hai chị em nhà họ phải đi về, lần này không bù lại chắc rắc rối to.”
Nghĩ hồi, Thế Minh quay đầu lại nói: “Để em đến thẳng trường Phương học, tạo bất ngờ cho cô ấy!”
“Ừ!” Đặng Tâm Lỗi chề mồm ra than: “Còn có cái thứ gì khổ hơn làm đàn ông không!”
Thế Minh cười lớn tiếng, rồi tiếp lời Đặng Tâm Lỗi:
“Cũng chẳng có cái thứ gì sướng hơn làm đàn ông”
“Ừ! Cũng đúng.”
Thành phố DL mặc dù không quá lớn, so với phố J kém hơn nhiều. Đường xá cũng nhiều ổ gà ổ chuột.
Thế Minh nhìn cảnh ngoài cửa sổ nói chuyện với tài xế, cũng hỏi thăm các thắng cảnh nổi tiếng của DL. Có một vài nơi Đặng Tâm Lỗi cũng không quen lắm, mặc dù anh đã đi đến nhiều nhưng lần nào cũng vội vội vàng vàng đi nhanh về sớm, đừng nói là đi du lịch ngay cả việc ở lại quá hai ngày còn hiếm. Trong lúc nói chuyện chẳng mấy chốc đã lái xe đến cổng trường ngoại ngữ, học sinh tốp ba tốp bảy xô bồ háo hức, quần áo mặc cũng rất đa dạng. Quả là ở đâu cũng thế, sinh viên đại học lúc nào cũng là đại diện thời thượng, đi đầu cho xu thế mới.
Thế Minh có nghe qua Tuệ Phương học ở lớp nào, cậu đang chuẩn bị đi hỏi thăm thì thấy một bạn học sinh tầm khoảng chưa đến 20 tuổi, thân thể cường tráng, dáng dấp cứng cỏi, cách ăn mặc đậm chất học sinh. Thế Minh đi qua hỏi:
“Này, cậu bạn. Cho mình hỏi toà nhà ngôn ngữ Anh ở đâu được không?”
Người kia nhìn Thế Minh, thấy cậu trẻ, đoán cậu cũng là sinh viên trả lời:
“Biết, nhưng tôi đang đợi người. Không có thời gian dẫn bạn đến toà nhà ấy được. Xin lỗi bạn nhé!”
Ngắt lời quay đầu không để tâm Thế Minh.
Thế Minh cười nói: “Bạn chỉ đường cho mình là được.”
Người kia thở dài, thầm nghĩ rắc rồi, quay đầu lại, cười cười:
“Được, cậu nghe cho kĩ đây. Từ đây đi về ohias trước rẽ sang phải, đi tiếp 50 mét nữ rẽ trái, …. (Lược bớt một đoạn dài chỉ đường) Sau đó, bạn đi sẽ trái, đi 10 mét nữa thấy toà nhà màu trắng là đến. Bạn nhớ chưa?”
Thế Minh gật đầu, cậu xâu chuỗi thông tin rồi nói lại một lượt cho cậu bạn kia, cuối cùng thêm một câu:
“Mình nói không sai phải không?”
“Vãi!” Cậu bạn kia giật mình, thầm nghĩ kẻ này IQ cũng phải 120 trở lên, rồi lại đánh mắt nhìn Thế Minh lần nữa:
“Bạn cũng cừ đấy! Chuẩn rồi. Bạn cứ đi như thế là đến.”
Thế Minh nhìn đồng hồ, rồi cảm ơn cậu bạn kia. Sai đó kéo Đặng Tâm Lỗi đi cùng.
“Anh Lỗi, ở đây không phải địa bàn của mình, vẫn nên khiêm tốn một tí thì hơn, bớt rắc rối!”
“Được, anh Minh!” Đặng Tâm Lỗi gật đầu đồng ý.
“Nhưng ở đất này cũng chẳng có xã hội đen gì, đều bọn tôm tép, cùng lắm gọi vài thằng cảnh sát đến thôi! Khà khà!”
Thế Minh vừa đi vừa nói: “Sao anh lại nói thế?”
Đặng Tâm Lỗi nói: “DL vốn là thành phố di dân, có đến 80% dân cư là ở phần trung bộ, còn lại đều là bắc nam đủ cả, đâu cũng có một ít. Còn có cả mấy ông con của trung ương về đây làm chủ tịch, làm gì có thằng xã hội đen nào dám. Nếu có cũng chỉ là mấy bang phái nhỏ, nếu mà có đánh nhau thì đến 90% chúng nó sẽ nói: Chúng mày đợi đấy, tao méc cảnh sát! Haha, tôi thấy DL là thành phố an ninh phải đứng thứ 10 trên toàn quốc ấy chứ.”
Thế Minh quả không biết những chuyện này, gật đầu nói: “Vậy đất này lại là một vùng đất màu mỡ thôi.”
Đặng Tâm Lỗi thở dàu: “Cũng chưa chắc, người dân ở đây ghét dân tỉnh ngoài, nếu muốn chen chân sợ khó!”
Thế Minh híp mắt, môi khẽ cong lên cười:
“Đối với thằng Minh này, chẳng có gì là không thể, chỉ cần biết có muốn làm hay không thôi.”
Trong lúc nói chuyện đã đứng trước toà nhà màu trắng, Đặng Tâm Lỗi gãi đầu nói:
“Xem ra thằng nhóc kia không lừa mình.”
“Haha, nó không giống với bọn nói điêu.”
Thế Minh bước nhanh lên lớp học. Giờ là khoảng thời gian giải lao chuẩn bị vào tiết mới, các bạn học sinh ra hành lang đứng rất nhiều. Đặng Tâm Lỗi thân hình to cao vạm vỡ nên phải chen chúc khó khăn quá đám người, Thế Minh đi đằng sau núp bóng dễ dàng đi qua.