Một người thanh niên chưa đến hai mươi tuổi mặc bộ đồng phục học sinh, chiều cao hạng trung bình, khoác một chiếc cặp sách bước vào toà trung tâm.
Những người là quân ngầm của chính phủ hoàn toàn không để ý đến một cậu học sinh! Đặng Tâm Lỗi chỉ thấy bóng dáng của người học sinh này rất quen, anh đã gặp rồi nhưng không nhớ ở đâu, liền hỏi Thế Minh:
“Anh Minh này, thằng học sinh kia quen lắm, nhớ là gặp ở đâu rồi thì phải?”
Thế Minh giãn gân cốt nói: “Đúng thế. Chúng ta đã gặp nó ở nhà ăn tại trường, chính là nó đã đưa danh thiếp của Xích Quân cho em. Anh không nhớ à?”
“Chính nó!” Đặng Tâm Lỗi vỗ vào đầu, anh ấy cũng nhớ mang máng hắn ta tên là Vô Danh. Rồi Đặng Tâm Lỗi hỏi tiếp:
“Thằng này rơi vào thiên la địa võng rồi. Chúng ta có nên cứu nó một mạng không?”
“Haha. Mong là nó không phải thằng đần!”
Thế Minh đeo cặp kính đen mà Long mua rồi bước vào trung tâm.
Những người tai mắt nằm vùng ở đây đều là người của bộ Chính trị, nhưng để mà nói Thế Minh chẳng quen biết nổi mấy người. Nhưng quen ít cũng không phải là không quen ai, Phong Hữu cũng là một tay ngầm ở đây, trùng hợp hơn hắn lại là người cầm đầu dẫn quân lần này. Vừa mới bước chân vào, Phong Hữu không nhìn thấy Thế Minh mà để ý người to cao là Đặng Tâm Lỗi trước, hắn ta thấy lạ, người này vừa bước vào sao giờ lại vào lần nữa?
Phong Hữu có trí nhớ hơn người, cộng thêm thân hình Đặng Tâm Lỗi cũng rất khác biệt, nên để ý cũng là lẽ thường tình. Hắn đang định đi điều tra thì nhìn qua dòng người thấy Thế Minh, mặc dù cậu đeo kính râm nhưng Phong Hữu nhìn qua là nhận ra ngay.
Phong Hữu và Thế Minh cũng hơi có quan hệ, ban đầu Thế Minh hội đánh úp tổng cục Hoả Hồng không chế đội Hồn, mặc dù đã xử sạch các tên cán bộ chủ chốt phố J của đội Hồn, nhưng quân Thế Minh hội cũng bị trọng thương cuối cùng bị cảnh sát bắt. Thế Minh cứ nghĩ chết chắc rồi, nhưng không ngỡ những vì cậu làm đã khiến Bộ chính trị trung ương để mắt tới. Lúc Bộ chính trị có điều một thanh niên mặc vest đến đón Thế Minh, người thanh niên ấy chính là Phong Hữu.
Thấy Thế Minh đến, Phong Hữu không nói gì, biết người này không đơn giản. Lần này đến chắc cũng là vì chuyện của Xích quân, có thể mon men quan hệ rồi moi ít nhiều tin tức có lí gì từ cậu. Nghĩ đến đây, Phong Hữu lén xen vào đám người, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Thế Minh.
Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi đi thẳng vào trong, bốn phương tìm hướng Vô Danh - đã giả mạo thành một cậu học sinh. Đi được một lúc, Đặng Tâm Lỗi kéo áo của Thế Minh chu mỏ hướng về phía thang máy. Thế Minh đưa mắt nhìn theo, quả nhiên, Vô Danh đang đi về thang máy, hắn vừa định bước vào thì bị bảo vệ chặn lại hỏi thăm. Do đứng ở khoảng cách khá xa, hai người không nghe rõ họ nói hì, một lúc sau thấy Vô Danh đưa cặp sách cho bảo vệ lục soát. Bảo vệ từ trong cặp sách lôi ra một chiếc laptop và vài ba quyển sách, còn lại không phát hiện ra điều gì bất thường nên đã để Vô Danh đi vào thang máy.
Đặng Tâm Lỗi thấy tình hình như thế thì hỏi:
“Anh Minh, giờ tính sao?”
Thế Minh nghĩ hồi nói: “Anh đứng đây đợi em. Em đi lên một mình.”
Nói xong, không đợi Đặng Tâm Lỗi phản ứng lại, cậu bước thẳng về phía thang máy. Đến cửa thang máy, Thế Minh cũng bị bảo vệ chặn lại dò hỏi. Thế Minh nhìn bảo vệ, từ trong túi áo lôi ra một thẻ của bộ chính trị đưa qua đưa lại nói:
“Người của mình.”
Người bảo vệ là cảnh sát chìm, hắn ta biết Thế Minh là người của Bộ Chính Trị, mặc dù nhìn mặt lạ nhưng vẫn không dám đắc tội vội hỏi:
“Bên trên có tin gì chưa?”
Thế Minh mặt mày ủ rũ, lông mày nhăn lại, mắt liếc đáp:
“Cái gì được biết thì sẽ tự động thông báo cho anh biết, đừng lắm lời hỏi vơ vẩn. Tôi hỏi anh, thằng học sinh vừa nãy đi lên tầng mấy?”
Bảo vệ nhìn Thế Minh, mới hỏi đã bị dạy dỗ một bài học, hắn giật thót mình, không dán chậm trễ, cúi đầu nhận tội, vội vàng trả lời:
“Vâng, vâng. Tầng 20 ạ.”
Thế Minh nhìn vào các nút ấn thang máy, toà nhà có tổng cộng 22 tầng, trong đầu nhảy số, bước vào thang máy, đi qua tên bảo vệ không quên hự một tiếng. Thế Minh bước vào thang máy, tên bảo vệ nhổ bãi nước bọt, quát:
“Người của bộ chính trị thì oai lắm à? Mày ra vẻ cái con mẹ mày à.”
“Người của bộ chính trị chẳng ra gì đâu. Xem ra chú không thích bọn anh lắm thì phải!”
Tên bảo vệ vừa dứt lời chửi thì bị Phong Hữu đi sát đuôi theo dõi Thế Minh nghe thấy. Phong Hữu mặt lạnh tạn lên tiếng. Đằng sau Phong Hữu cũng có mấy tên mặt mũi bặm trợn, hất hàm mắt liếc.
“Hả.” Tên bảo vệ thấy Phong Hữu, tự nhẩm trong lòng: “Xong đời rồi!”
Bị bắt tận tay, day tận trán, vừa nói xấu khỏi mồm lại bị bắt quả tang ngay tại trận. Quả là một ngày đen đủi của tên bảo vệ…
Đặng Tâm Lỗi đứng từ xa thấy Phong Hữu đang dạy dỗ tên bảo vệ, tự nhẩm có điềm, người này phát hiện ra anh Minh rồi. Đặng Tâm Lỗi không dám chậm trễ, thấy thang máy đã đi lên, anh đanh định chạy lên bằng thang bộ thì bị Phong Hữu chặn lại cười nói:
“Người anh em đừng vội, tẹo tôi còn có chuyện hỏi riêng anh.”
Nói xong đưa mắt ra hiệu đàn em, hắn ta điềm nhiên bước vào thang máy.
Người của Phong Hữu vây quanh Đặng Tâm Lỗi, mặc dù không ai lôi súng, nhưng bộ Chính trị làm gì có chuyện sắp xếp lính mới hay quân yếu hành sự. Đặng Tâm Lỗi dù có cầm súng trong người chưa chắc đã hạ gục được mấy người này, chưa nói đến việc anh ta hiện đang trong tình thế tay không bắt giặc, trên người không có bất kì một vũ khí phòng thân nào. Nếu có đánh gục được mấy người, xung quanh còn có không biết bao nhiêu cảnh sát ngầm, anh muốn thoát thân e là khó như lên trời.