Thế Minh nhìn bộ dạng đơ như tượng của Đặng Tâm Lỗi, cậu cười lớn bước ra khỏi tòa trung tâm. Vừa ra đến ngoài, trời bỗng đổ mưa to mà không có dấu hiệu gì, từng hạt mưa nặng hạt rơi lộp độp xuống đất, rơi lên người táp thẳng vào mặt Thế Minh, cậu thầm than một tiếng: Mưa đột ngột quá!
Cậu còn đang nghĩ, thấy phía trước tối sầm, mưa ngớt dần đi, Thế Minh quay đầu nhìn. Hoá ra Đặng Tâm Lỗi đã cởi áo khoác ngoài ra che lên đầu cậu, mặt cười rồi nói:
“Anh Minh, anh đoán thấu lòng người mà không đoán nổi ông trời. Đúng là người tính không bằng trời tính.”
“Haha!” Thế Minh ngẩng đầu cười to: “Đúng thế. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nhưng vận mệnh của em vẫn nằm trong lòng bàn tay em. Đến người còn không thao túng được em thì em còn sợ giời chắc?”
Vừa nói, Thế Minh kéo chiếc áo đang che trên đầu sang một bên, để mưa rơi tự nhiên lên mặt, lên người cậu.
Thế Minh vốn có tính liều lĩnh, chỉ là hiếm khi thể hiện ra ngoài, nhưng một khi phát tác, thì ắt sẽ điên cuồng.
Nhìn người đi bộ bên đường đều đứng tránh mưa, còn Thế Minh vuốt nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nói:
“Anh có hứng chạy thi với em không? Đích do anh quyết định!”
Đặng Tâm Lỗi nhìn Thế Minh mà nổi hứng, to tiếng nói:
“Được! Đích là tầng một khách sạn chúng ta thuê.”
Chưa đợi anh nói hết câu, Thế Minh đã chạy trước, Đặng Tâm Lỗi quát: “Chơi bẩn à?”
Rồi anh cũng vắt chân lên cổ chạy theo sau.
Hai người một người trước một người sau chạy dưới trời mưa, nước mưa trắng xoá bắn tung toé, ông trời nhìn xuống dưới gặp hai người họ khéo cũng phải cúi đầu cạn lời để nói.
Cả cuộc đời của Thế Minh như một cuộc chạy đua, cậu chạy vì ước mơ, khát vọng và sức mạnh. Đằng sau cậu luôn có người đuổi theo, lúc cậu ngã sẽ có người nâng đỡ, lúc cậu cạn sức sẽ có người tiếp lực. Những người anh em sát cánh bên Thế Minh cũng chạy trong trường đua đường đời, đưa tay theo đuổi ước mơ xa vời.
Hai người chạy bất phân thắng bại, giữa đường gặp cảnh sát tuần tra, họ có “lòng tốt” mời hai người lên xe, thăm hỏi không mang ô à, không có tiền hay sao mà chạy thế, quan tâm hỏi rõ ngọn ngành rồi đưa về khách sạn. Thế Minh đánh giá cao về tinh thần trách nhiệm của cảnh sát HN, dù gì họ cũng cho cậu quá giang mà không chê bai bộ dạng bôi nhếch bôi nhác ướt như chuột lột của hai người.
Về đến khách sạn, hai người tắm rồi thay một bộ quần áo khác, vừa ăn vừa bàn bạc kế hoạch hoạt động ngày mai. Thế Minh thông minh là thế nhưng cũng không nghĩ được cách nào đắc ý, chỉ nói:
“Mai tuỳ cơ ứng biến vậy!”
Hai người ăn xong thì nghỉ ngơi lấy sức, vì ai mà biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Ngày hôm sau, Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi dậy từ tờ mờ sáng, ăn vội mẩu bánh mì rồi vội vàng đến địa điểm trung tâm thương mại ngày hôm qua. Hai người họ đến sớm nhưng có người đã đến trước cả bọn họ một bước. Đứng trước cửa tòa trung tâm, xung quanh có hàng chục người mặc trang phục khác nhau, nhìn giống như khách du lịch hoặc giả danh làm dân thường đi lại, nhưng chúng đều có một đặc điểm chung, là con mắt dò xét, chăm chú quát sát dòng người như con diều hâu trực chờ săn mồi.
Đặng Tâm Lỗi kinh nghiệm lâu năm anh gặp nhiều nên vừa nhìn đã biết đâu là dân hộ vệ mặc thường phục. Vừa nhìn qua đã biết bọn họ không phải người thường, giống với cảnh sát được Bộ Chính trị điều đến làm tai mắt. Đặng Tâm Lỗi chặn chiếc xe ô tô đang định đỗ lại rồi bảo lái xe tiếp tục lái về phía trước, anh cúi đầu ghé sát tai Thế Minh khẽ nói:
“Chỗ này có tai mắt của chính phủ.”
Thế Minh gật đầu không nói gì, trong lòng thầm nhẩm bụng: Phan Khánh Anh cũng tốc độ ghê đấy.
Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước cách hai người một khoảng mới dừng lại. Hai người tìm một góc khuất vừa nhìn thấy toà nhà vừa tránh được tầm nhìn của đội quân ngầm của chính phủ.
Thế Minh nói: “Anh Lỗi, anh đi vào trong toà nhà xem có bao nhiêu tai mắt, bên trong kiểu gì cũng có người của Bộ Chính trị, em không tiện ra mặt.”
Đặng Tâm Lỗi gật đầu, thong dong bước chậm rãi về phía toà nhà. Anh đi lượn một vòng, thầm khắc ghi vị trị và đếm số người trong đầu, mua một chiếc mắt kính màu đen, lắc lư đi ra ngoài.
Đi đến chỗ Thế Minh, Đặng Tâm Lỗi thở dài nói: “Bên trong ít cũng phải có 30 tên mặc đồ thường dân. Các lối ra vào đều được chúng canh giữ nghiêm ngặt. Tên thích khách nào muốn đột nhập vào mà muốn mang vũ khí là điều không thể.”
Thế Minh nhịn cười nói: “Quả không phải ngẫu nhiên mà lão già Khánh Anh ngồi được vị trí như ngày hôm nay.”
“Thế chúng ta nên làm thế nào?”
“Không còn cách nào khác. Chỉ có thể đợi!”
“Đợi ai?”
“Người của Xích quân!”
“Chúng nó có đến, chúng ta nên phá hay cứu đây?”
“Cứ xem đã, có cơ hội thì cứu, em rất tò mò về Xích quân, muốn kéo tí quan hệ xem thế nào.”
“Ừm. Rõ.”
Thời gian dần trôi qua, người vào toà nhà ngày một đông, Đặng Tâm Lỗi vẫn chưa phát hiện ra người nào tình nghi, cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn cách một giờ ba mươi phút là đến thời gian lãnh đạo cấp cao Trung Quốc đi qua đây và đây cũng là tin ghi chú dấu đỏ trong tình báo. Bây giờ đã là chín giờ tròn. Thế Minh đập vào vai anh, ra hiệu không phải sốt ruột, cậu cười nói:
“Người của Xích quân còn bình chân như vại, mình sao phải vội?”
Đặng Tâm Lỗi nghe tiếng Thế Minh nhắc, giật mình, cười khổ: “Tôi sợ đội Hồn đưa tin tình báo không chuẩn, để mình uổng công đợi chờ.”
Thế Minh nhìn những người đi bộ qua lại, trong khoang mắt cậu xuất hiện một bóng hình từ lâu không gặp, tim đập chậm một nhịp, hoá ra hắn ta đến rồi!
Thế Minh cười nói: “Chúng ta không uổng công đợi rồi!”