Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 165 - Hành Sự

Nguyên tắc của Bộ chính trị luôn là “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, ông cũng là người phụ trách an ninh quốc gia, nếu lãnh đạo cấp cao Trung Quốc sang thăm nước S có mệnh hệ gì thì ông ta cũng chẳng trốn được tội liên can. Nói gở khéo khi cả bộ Chính trị cũng phải đối mặt với việc cắt chức. Phan Khánh Anh cười thầm trong bụng, xem ra ông ta mời Thế Minh gia nhập là sự lựa chọn sáng suốt.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh. Sáng sớm, trời vẫn tờ mờ, Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi đã ra khỏi khách sạn, lần này không phải để đi chơi mà là lần theo địa điểm ám sát của Xích quân được ghi rõ ràng trong thư tình báo. Mặc dù Thế Minh có nói lần này chỉ đến đứng bàng quan xem kịch hay, nhưng cậu cũng rất tò mò tổ chức này ra sao. Một tổ chức phản chính phủ nằm dưới trướng của đất nước Trung quốc nay rốt cuộc mạnh ở điểm nào mà bao lâu nay đến chính phủ Trung Quốc cũng không thể dập tắt được? Hoặc ai biết được chữ ngờ, nhỡ đâu chúng lại có lợi cho sự nghiệp phát triển của Thế Minh hội.

Mặt trời buổi sớm đỏ rực, tia sáng vờn qua các toà nhà cao tầng, gió nhè nhẹ thổi lướt qua làm cho con người ta có cảm giác khoan khoái. Thế Minh cười híp mắt. Trong tin tình báo ghi rõ địa chỉ ở khu thương mại, rất dễ tìm, ngồi lên xe taxi vừa nói họ đã biết, tài xế cũng là một người mồm mép, nghe giọng biết họ là dân ngoại tỉnh bắt đầu một thôi một hồi giới thiệu các chỗ vui chơi ở HN.

Thế Minh vừa nghe vừa nhìn cảnh sắc bên đường, nhưng chiếc xe ô tô đắt đỏ chạy dọc khắp phố, những chiếc cầu tấp nập người đi lại khiến cậu hoa mắt. So với quê hương quả là khác một trời một vực, ít ra quê hương cậu cũng lạc hậu kém tận 10 năm.

  

Xe đi được gần một giờ đồng hồ thì đến nơi, Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi xuống xe, nhìn toà nhà trước mặt khoảng 30 tầng. Mặc dù người đi đông như chẩy hội, nhưng xung quanh đều có bảo vệ an ninh tay cầm vũ khí rất khó có cơ hội ra tay. Thế Minh mắt đáng sang nhìn Đặng Tâm Lỗi, vì anh ta xuất thân là một sát thủ, luôn biết mánh khoé tìm kẽ hở. Đặng Tâm Lỗi đi quanh toà nhà hai vòng thăm dò, rồi lại đi ra phía bên đường đối diện nhìn sang, tự tính toán một hồi, lắc đầu nhỏ tiếng nói:

“Ở đây không thể nào ra tay được, trừ phi…”

“Trừ phi làm sao?” Thế Minh gặng hỏi.

“Trừ phi muốn bị tóm, thì khỏi phải chạy trốn.”

“…”

“Lãnh đạo quốc gia đều ngồi xe chống đạn, những vũ khí sát thương thông thường không thể bắn xuyên qua được áo giáp của xe, nếu muốn ám sát chỉ có thể sử dụng vũ khí loại lớn, ví dụ tên lửa, nhưng trong trường hợp có cảnh sát vũ trang canh gác thì chưa lôi tên lửa ra đã bị bắt lại rồi, còn chưa nói đến việc lắp đặt tên lửa cũng phải mất cả một khoảng thời gian. Trừ phi thích khách tự tạo ra vụ hỗn loạn, các lãnh đạo cấp cao Trung Quốc phải xuống xe, rồi dùng súng bắn. À hoặc là…”

Vừa nói Đặng Tâm Lỗi lấy tay chỉ vào đỉnh của toà nhà nói: “Đứng ở tầng thượng bắn súng tên lửa xuống, nếu là tôi, sẽ chọn cách này, có đến 80% thành công.”

Thế Minh nghe xong cúi đầu trầm tư, nghĩ hồi: “Trong tin tình báo có nói địa điểm là ở đây. Có lẽ không sai được. Theo anh nói, trường hợp đầu tiên là loại bỏ ngay. Nhưng em chưa nghĩ đến trường hợp phải ép lãnh đạo xuống xe. Trừ phi dưới lòng đường có cài mìn, lớp chống đạn của của xe không chịu được áp lực mà bị lật nhào cả xe, nhưng cũng hơi vô lí. Xem ra chỉ còn trường hợp thứ hai, đứng từ trên cao ra tay, xác suất an toàn nhiều hơn, sự việc xong xuôi còn có thể thoát thân, giả danh người thường hoà lẫn trong dòng người đi lại.”

Đặng Tâm Lỗi gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế. Cách thứ hai khả thi mà cũng dễ thực hiện hơn.”

Hai người đang nói chuyện thì Thế Minh kéo Đặng Tâm Lỗi vào trung tâm thương mại, vừa đi vừa nói: “Lão già hồ li tinh Khánh Anh rất coi trọng vụ này, còn đích thân đến tận đây rồi. Mà chưa gì đã đến nơi. Chó má thật.”

Đặng Tâm Lỗi ngơ ra rồi nói: “Anh Minh, ông sếp Khánh Anh của anh đến rồi?”

Thấy Thế Minh gật đầu, Đặng Tâm Lỗi liền hỏi:

“Ông ấy đến thì đã sao? Sao mình phải tránh?”

Thế Minh cười nói: “Vì ông ta lắm mồm, mãi mới gặp lại em chắc có nhiều chuyện để nói lắm. Chuồn là thượng sách.”

“Ờm!” Đặng Tâm Lỗi tỏ vẻ điềm nhiên không quan tâm quay đầu lại nhìn, anh ta rất tò mò với ông Phan Khánh Anh này rốt cuộc là người thế nào mà Thế Minh phải trốn tránh. Thế Minh nhìn qua cũng biết anh ta nghĩ gì, liền cười nói:

“Là cái người trung niên đeo mắt kính râm màu đen, dáng vẻ ta đây chính là ông ta, Phan Khánh Anh!”

Xuyên qua đám người, Đặng Tâm Lỗi thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest, mắt đeo kính, tóc hoa râm, phong độ ngời ngời bước vào trung tâm thương mại cùng với bốn năm người đàn ông vạm vỡ vây xung quanh. Có điều khuôn mặt quạu

cau mày, dường như đang phiền muộn suy nghĩ gì đó. Người này chính là cán bộ cao cấp có quyền có thế mà sống ẩn thân của Bộ Chính trị - Phan Khánh Anh. Đặng Tâm Lỗi dùng ba giây ghi nhớ khuôn mặt này trong đầu, có lẽ có một ngày, ông ta sẽ là mục tiêu tiếp theo của anh. Mối quan hệ giữa Thế Minh và Phan Khánh Anh không bền chắc, đều là mối quan hệ lợi ích đôi bên cùng có lợi, bất kì lúc nào cũng có thể lật mặt trở thành tình địch. Trong nhận thức của Đặng Tâm Lỗi, kẻ thù của Thế Minh chính là kẻ thù của anh, mà đã là kẻ thù anh cũng không cần nương tay!

Sau khi tránh được Phan Khánh Anh, Thế Minh kéo Đặng Tâm Lỗi đi ra ngoài, thở dài nói:

“Ban đầu định lên tầng thượng xem tình hình thế nào. Giờ chắc thôi anh ạ, cho dù ở trên ấy có dấu vết bé như con kiến, ông ta cũng lục ra cho bằng được. Lão hồ ly này tinh lắm.”

Đặng Tâm Lỗi đánh ánh mắt sắc lẹm, hỏi:

“Anh Minh, nếu ông Khánh Anh này trở ngại sao mình phải báo cáo định kì cho ông ta làm gì. Tốt nhất là xử đẹp, đỡ rắc rối.”

Thế Minh lắc đầu cười nói: “Thế lại không được. Nguyên thân phận của ông ta thôi cũng đủ khiến chúng ta phải lao đao, ông ta lại giúp mình không ít. Phải xem chúng ta lợi dụng ông ta ra sao. Lợi dụng không được, ông ta như quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào. Nếu lợi dụng được, ông ta chính là vật thế mạng an toàn nhất của chúng ta. Haha. Em chưa muốn dỡ vật thế mạng xuống sớm như thế! Súng bắn là toi mạng đấy.”

Bình Luận (0)
Comment