Sau khi ăn cơm xong, Vô Danh tạm biệt Thế Minh, hắn vội vã thông báo cho tổ chức về đầu đuôi ngọn ngành thất bại lần hành động này.
Thế Minh cũng không giữ ở lại, hơn nữa cậu cũng không muốn giữ lại. Hai người cùng tạm biệt và hẹn bảo trọng. Trước khi đi, Vô Danh lại rối rít cảm ơn Thế Minh một lần nữa.
Về đến khách sạn, cuối cùng Thế Minh cũng có thể tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo xuống, thân người cậu cứng đờ ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt, tận hưởng cảm giác yên bình và an tĩnh. Đây có lẽ là thời khắc dễ chịu nhất trong ngày. Trên đời này còn gì thoải mái hơn việc tắm bồn lúc này cơ chứ? Cho dù trời sập cậu cũng lười động đậy thân người, vậy thì có chuyện gì còn quan trọng hơn trời sập?!
Tất nhiên là có! Đặng Tâm Lỗi “xuỳnh xuỳnh” gõ cánh cửa phòng tắm, gọi to:
“Minh, không xong rồi. Minh, không xong rồi!”
Thế Minh thầm thở dài một hơi, nhìn cửa phòng tắm bị Đặng Tâm Lỗi dùng sức đập như vậy mà vẫn không hề hấn gì, quả nhiên cửa khách sạn chắc chắn.
Cậu lười nhác ngồi dậy, hỏi một câu:
“Có chuyện gì? Trời sập hay sao mà vội thế?”
Đặng Tâm Lỗi giọng nói gấp gáp, to tiếng: “Ông lớn gặp thích khách, giờ đang cấp cứu!”
“Cái gì?” Thế Minh nhảy từ bồn tắm xuống, thầm nghĩ quả nhiên trời sập rồi. Trên đời này ít chuyện khiến cậu phiền lo, ông cụ Kim Bằng cũng được tính là một trong những chuyện làm cậu phiền lo nhất.
Chưa kịp mặc quần áo, cậu mở cửa phòng tắm, giật lấy cổ áo của Đặng Tâm Lỗi, hỏi:
“Anh vừa nói cái gì, nói lại một lần nữa!”
Đặng Tâm Lỗi nhuốt nước bọt, anh cố gắng để giọng nói bình tĩnh lại, nhưng vẫn run rẩy: “Tôi vừa nhận được điện thoại, ông lớn đi xem cải lương bị người ta ám hại, toàn thân bị thương, giờ đang tình trạng nguy cấp, không rõ sống chết!”
Vừa nói, đuôi mắt anh còn có chút nước mắt đọng lại, tình cảm của anh với ông cụ còn sâu sắc hơn so với Thế Minh với ông cụ.
Đặng Tâm Lỗi là con rơi, từ nhỏ được ông cụ nuôi nấng dạy bảo, duy chỉ có ông cụ đem lại cho anh ta cảm giác gia đình.
Thế Minh ngừng lại trong giây lát, khó khăn lắm cậu mới bình tĩnh lại được, hỏi dồn dập:
“Anh đi xuống tầng lấy xe, giờ chúng ta đến phố T.” Vừa nói, cậu vừa mặc liền quần áo, cầm lấy còn dao găm vàng dưới gối, Thế Minh nheo mắt, thầm cầu nguyện ông cụ bình an vô sự.
“Người sống trong giang hồ khó mà thoát khỏi tranh chấp, không tránh được kẻ thù địch, cháu muốn lấy mạng của chúng, chúng cũng muốn mạng của cháu. Một khi đã bước vào chốn giang hồ, thì cuộc đời cháu đã trao cho ông giời sắp đặt, muốn quay đầu chỉ có thể đợi đầu thai thành kiếp khác.”
Thế Minh nhớ lại những lời nói của ông cụ. Lúc đó cậu còn chưa hiểu, đến giờ đã hiểu ra được phần nào. Đánh đấm ẩu đả trong giang hồ như trăm ngàn người trong một cái hố. Cái hố ấy rốt cuộc sâu thẳm mức nào mà khiến cho thế lực lớn mạnh, địa vị cao ngất ngưởng như ông cụ cũng không thể thoát ra khỏi. Đến lúc này Thế Minh cũng đoán nó rốt cuộc sâu nhường nào.
HN cách Tp H khá gần, chỉ đi 2 tiếng là đến nơi. Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi ngồi trên chiếc xe nhìn khung cảnh bên đường lướt qua vèo vèo. Thế Minh cảm thấy nuối tiếc:
“Tiếc quá, đến HN mà không đi Hồ Gườm.”
Đặng Tâm Lỗi giờ đã bình tĩnh lại, anh bình tĩnh với bộ dạng cool ngầu như ngày thường, đáp lại: “Lần sau đi cũng chưa muộn.”
“Lần sau?” Thế Minh thở dài đáp: “Không biết còn có cơ hội lần sau không.”
Hai người cả chặng đường không ai nói với ai câu gì, rất nhanh đã đến nơi.
Thành phố T, tổng cục Đạo Môn. Vị trí hẻo lánh, kín kẽ, phải rẽ qua bảy tám ngõ ngách mới đến nơi. Ngày thường, rất ít người qua lại nơi này nhưng hôm nay lớp người trong, lớp người ngoài đứng đông nghịt cả con đường.
Trước cửa có dừng hàng chục con xe ô tô to nhỏ không đếm xuể, nhưng dựng thẳng tắp theo đường lối, người của Đạo Môn bận rộn sắp xếp trật tự xe cộ, bảo đảm an ninh. Xe mỗi lúc một đông, người cũng đông hơn nhiều, nhưng không vì thế mà hỗn loạn mất trật tự.
Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi nhìn thấy cảnh này, cậu hỏi: “Những người này đến thăm ông lớn hay sao?”
“Ừ!” Đặng Tâm Lỗi không lấy làm lạ, hỏi: “Tay sai của ông lớn có tận ngàn người, mà toàn gặp duyên tốt, ông cũng là nhân vật nặng đô trong giới thương trường, kết giao khá nhiều bạn bè. Những người đến đây đã hề hấn gì, chỉ là một bộ phận nhỏ thôi.”
Vừa nói, Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi vừa bước vào trong, suốt dọc đường không ít người chào hỏi, có người còn gọi “Anh Lỗi”. Ngược lại Thế Minh cậu không quen ai lại đỡ phải chào hỏi mấy câu khách sáo, không bị đám người xung quanh vòng trong vòng ngoài hỏi thăm. Một mình cậu bước vào bên trong.
Không cần hỏi phòng cấp cứu của ông cụ ở đâu, chỉ cần đi theo đoàn người, lúc sau cậu đi đến hành lang. Nhìn từ xa chỉ thấy đầu người chen chúc, một màu đen láy, cậu rất lo lắng cho tình hình của ông cụ, không cần biết bao nhiêu người cậu cũng phải chen vào bằng được.
Vừa đi được hai bước đã bị mọi người chặn lại, một người đàn ông mặt dài đánh mắt nhìn cậu từ đầu xuống chân, nói lạnh nhạt:
“Người anh em nhìn mặt lạ quá, hình như tôi chưa gặp thì phải.”
“Anh chưa gặp tôi thì có sao đâu.” Thế Minh đáp: “Tôi là bạn của ông lớn, tôi muốn biết tình hình của ông.”
“Bạn?” Người đàn ông mặt dài nhìn Thế Minh đáp lạnh nhạt: “Ông trùm của chúng tôi sao lại có một người bạn trẻ măng như cậu được?”
Thế Minh mặt mũi trầm tĩnh, cậu không muốn lãng phí thời gian đôi co với người này, bóp cổ hắn, phẫn nộ:
“Tao không có thời gian đứng đây lắm lời với mày. Cút sang một bên.”
Vừa nói, Thế Minh dùng lực đẩy mạnh hắn ra,
tên mặt dài bị đẩy đứng không vững, lùi mấy bước về sau, đổ nghiêng vào mấy người đằng sau.
Thấy Thế Minh không có thiện chí đến thăm, đằng sau có hàng chục người mặt mày dữ tợn, vừa nhìn đã biết chuẩn bị ra tay. Lúc này từ hành lang truyền đến giọng nói, tiếng không to nhưng rất đĩnh đạc, ồn tồn:
“Lê Thế Minh phải không? Cho vào đi.”
Mọi người nghe thấy giọng nói, tự động nhường đường, để ra một lối nhỏ ở giữa vừa đủ một người đi qua. Mặc dù nhường đường cho Thế Minh nhưng mọi người vẫn coi cậu là kẻ thù, từng người vừa nhìn vừa nghiến răng, đặc biệt là người mặt dài ban nãy. Hắn vừa sờ tay lên cổ, miệng khò khè, như chờ chực có cơ hội tiến lên ăn tươi nuốt sống Thế Minh.
Thế Minh chẳng thèm quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt ấy, cậu bước đi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, không chút sợ sệt bước vào trong.
Bên trong mọi người ai cũng mặc Vest đen, đi giày da, trong đó có một người khoảng 30 tuổi đeo kính, gọng kính ánh vàng, tay cầm giấy lau nước mũi. Nhìn cách ăn mặc thì giống với mọi người xung quanh, nhưng ai nhìn vào cũng cảm nhận thấy hắn có địa vị cao sang hơn, mặc dù hắn còn trẻ, có lẽ còn ít tuổi hơn đại đa số những người còn lại.
Thế Minh cũng không phải thằng ngu, tất nhiên cũng nhìn ra vẻ đặc biệt của người này, hỏi:
“Tôi là Lê Thế Minh, anh là người vừa nói cho tôi vào phải không?”
Chàng thanh niên gật đầu, đi đến trước mặt Thế Minh, đưa tay ra cười:
“Tôi nghe ông lớn nhắc đến cậu, không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy. Đáng nhẽ ra tôi phải phái người đón cậu mới phải.”
“Không cần đâu.” Thế Minh và người thanh niên kia bắt tay. Đối phương vội rút tay lại, dùng giấy lau nước mũi sạch sẽ, cười nói:
“Xin lỗi, mấy ngày nay tôi bị cảm lạnh.”
“Bệnh cảm của anh chắc cả đời không khỏi.” Đặng Tâm Lỗi không biết đã xuất hiện từ bao giờ, nhìn người thanh niên hỏi:
“Ông lớn tình hình sao rồi?”
“Chưa rõ, bụng có trúng một phát đạn, không khả quan lắm.”
Đặng Tâm Lỗi đấm mạnh lên tường tức giận quát:
“Là Nam Đạo Môn làm đúng không?”
“Giờ vẫn chưa có chứng cứ, nhưng chắc bảy tám phần là do chúng làm.”
Người thanh niên mắt sắc lẹm mạnh mẽ:
“Năm hôm nữa là Đại hội họp mặt Đạo Môn thường niên, bây giờ ông lớn bị chúng ám hại, ngoài Nam Đạo Môn ra thì còn bên nào dám làm?”
Đặng Tâm Lỗi im lặng không nói, một lúc sau như nhớ ra điều gì, chỉ người thanh niên giới thiệu với Thế Minh:
“Thằng nhóc này là một trong những cố vấn đắc lực của ông lớn, nó tên là Trần Văn Bình, khôn lỏi, Minh về sau phải chú ý đến nó một chút.”
Đặng Tâm Lỗi nói không quá to, nhưng Trần Văn Bình tai rất thính, không hài lòng, trả lời:
“Anh giới thiệu kiểu gì thế? Tôi thông minh chứ không phải khôn lỏi. Không biết ăn nói thì đừng có nói, học thấp nói năng không ra đâu vào đâu. Bảo văn hoá lùn thì lại tự ái.”
Đặng Tâm Lỗi bĩu môi, đang định cãi lại.
Trong số đó, một người đàn ông có tuổi, giọng nói trầm mà có uy, thái độ không hài lòng lên tiếng:
“Hai thằng mày còn không biết bây giờ là lúc nào rồi mà còn lo cãi nhau. Giờ người ta ngồi lên cả đầu chúng mày, đánh lên cả đầu não nhà mày rồi, ông lớn còn chưa biết sống chết ra sao, chúng mày còn lo cãi cọ? Muốn cãi nhau ra ngoài kia, mặc chúng mày cãi.”
Người đàn ông trung niên này là một trong lão làng của Bắc Đạo Môn, biệt danh là Tia Chớp, sở dĩ là vì tính khí nóng nảy, dễ nổi giận, mỗi lần quát là như chớp đánh oang tai. Ông tuy không có thực lực gì trong Đạo Môn nhưng rất được mọi người kính nể.
Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình mới thôi cãi cọ, mắt đối mắt nhìn nhau, thế mà lại tay bắt mặt mừng ôm lấy rồi. Hai người một người giỏi văn một người tài võ, một người động một người tĩnh, tính cách đối lập mà lại bù trừ cho nhau. Một người âm một người dương hoà hợp lại thành tâm đầu ý hợp, hai người họ mặc dù có đấu khẩu nhưng lại thân thiết nhất trong Bắc Đạo Môn, cũng là hai người tài ba nhất trong thế hệ trẻ hiện tại.
Mấy năm trở lại đây, Bắc Đạo Môn thực lực ngày càng lớn cũng là nhờ có công của hai người. Hai người họ như hai cánh tay đắc lực của ông cụ Kim Bằng, một người tay trái một người tay phái hộ trợ nhau. Ông cụ Kim Bằng lấy một cánh tay giao cho Thế Minh cũng đủ hiểu ông xem trọng cậu ra sao.
Đúng lúc này, bác sĩ bước ra. Mọi người vội vã vây quanh hỏi thăm tình hình ông cụ.
Bác sĩ thở dài: “Vết thương quá nặng, nếu là thanh niên sức trẻ chỉ cần 1 tháng là xuất viện, nhưng ông cụ tuổi già, mặc dù có thể bảo toàn tính mạng, nhưng phải mất mấy tháng hồi sức mới ổn định lại được.”
Ông Tia Chớp mặt mày trầm xuống, hỏi: “Bác sĩ, ý bác sĩ là năm hôm nữa ông lớn không tham gia được Đại hội họp Đạo Môn?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không tham gia được.”
“Mẹ nó chứ!” Ông Tia Chớp tức đến độ giẫm phịch chân xuống nền: “Ông lớn không đi được thì phải làm sao? Đây khác nào để bọn Nam Đạo Môn cười vào mặt chúng ta à?”
“Haiz!” Bác sĩ thở dài, vỗ vào vai ông Tia Chớp nói:
“Cũng chẳng còn cách nào khác. Đúng rồi, chốc nữa ông cụ dậy thì các cậu hẵng vài thăm, nhưng đừng vào đông.”
Nói xong, cùng với vài bác sĩ khác đi ra ngoài. Tiếp theo sau là vài y tá kéo giường bệnh ông cụ đang nằm bên trên ra khỏi phòng cấp cứu đưa đến phòng nghỉ.
Nhìn mặt ông cũ trắng nhợt đi, trên cổ chằng chịt những ống dẫn máu và những vết kim tiêm to nhỏ, Thế Minh tim nhói đau.
Cậu vốn muốn đi cùng vào phòng bệnh nhưng bị mọi người chặn ở ngoài:
“Đây là chuyện nội bộ của chúng tôi, cậu không phải đồ đệ không được phép vào trong.”
Thế Minh lòng sốt ruột như lửa đốt, cậu nào có để ý đến câu nói của ông ta, cậu đang định nổi điên làm càn thì bị Đặng Tâm Lỗi nắm lấy tay, lắc đầu nhỏ giọng:
“Anh Minh, đứng ngoài đợi đi, ông lớn dậy sẽ gọi anh vào.”
Đặng Tâm Lỗi không muốn cậu gây chuyện với lãnh đạo của Đạo Môn, Thế Minh nheo mắt, kiềm chế lại cảm xúc. Ông Tia Chớp nói đúng, cậu dù gì cũng không phải người Đạo Môn, là người ngoài, không có lẽ gì được vào trong.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gây rối, Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình lập tức thay đổi sắc mặt đồng thanh:
“Có người tấn công, bảo vệ ông lớn.”