“Cái gì? Tấn công? Đây là nhà của Đạo Môn.” ông Tia Chớp không tin được liền hỏi một câu.
Kẻ địch đến để nhằm vào ông cụ Kim Bằng, nhưng ở đây còn có rất nhiều nhân vật máu mặt trong giới giang hồ, quan trọng đây còn là tổng cục tham mưu của Bắc Đạo Môn. Kẻ địch quả thực lanh lợi, chúng muốn đánh thẳng đầu não, nếu Bắc Đạo Môn không đỡ được thì sẽ bị tổn thất lớn.
Trần Văn Bình cau mặt, ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, một lúc sau đã hạ lệnh:
“Các anh em bên ngoài đừng lo, bố trí phòng bị cho tốt, dùng chiến thuật vừa đánh vừa rút, từ từ rút quân vào trong nhà, chống cự càng lâu càng tốt.”
“Các anh em tầng hai nghe rõ, tìm chỗ ẩn nấp để phản kích, đồng thời bảo vệ anh em tầng một rút quân an toàn.”
“Các anh em chú ý, bảo vệ ông lớn, đưa ông lớn và các bác sĩ đi vào đường hầm bí mật. Tuyệt đối không được kích động đến ông lớn.”
“Quân đầu não chú ý rút quân vào đường hầm bí mật.”
Thế Minh đứng lặng im nhìn Trần Văn Bình chỉ đạo, cậu thầm gật đầu khen ngợi, lúc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc dám đứng mũi chịu sào, tâm thái đĩnh đạc quả không hổ danh là cánh tay đắc lực của ông cụ. Cậu cũng đứng bên cạnh phân tích tình hình hiện tại.
“Ông Tia Chớp, Thế Minh hai người có nhiệm vụ bảo toàn tính mạnh của ông lớn, đang gấp gáp, mỗi người tìm vài người đi cùng. Nhớ kĩ, tính mạnh của ông lớn là quan trọng nhất.”
Đặng Tâm Lỗi sắc mặt nghiêm trọng, không nói gì gật đầu hành động.
“Không ổn, nó không phải người của Đạo Môn sao có thể bảo vệ ông lớn được.” Ông Tia Chớp không tin tưởng Thế Minh.
Thế Minh cũng chẳng thèm để ý ông ta, nói với Trần Văn Bình: “Ông Tia Chớp đi trước, để tôi ở lại đây, tôi muốn biết chúng lớn mạnh thế nào.”
“Không ổn, anh ở lại đây thì nguy hiểm quá, vả lại có ở lại cũng không giúp được việc gì. Ông lớn rất coi trọng anh, đừng hành động theo cảm tính.” Trần Vân Bình lập tức ngăn cản.
Thế Minh híp mắt, suy nghĩ hồi lâu mặt mũi nghiêm chỉnh đáp:
“Tôi dám chắc mình không hành động theo cảm tính, để tôi ở lại, tôi tự biết tìm thời cơ rút về.”
Trần Văn Bình nhìn cậu kiên quyết như thế, gật đầu đáp: “Được, vậy cậu theo tôi, tổng cục Đạo Môn rất lớn, đừng để bị lạc.”
Ông Tia Chớp thấy hai người nói chuyện không để ý đến ông, đến lời nói của ông ta hai người họ cũng không để ý, ông rất lấy làm bất mãn, hứ một tiếng không nói gì.
Hai người rất nhanh đã đưa ra được cùng ý kiến tâm đầu ý hợp, lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh đánh giết ngày một gần. Khoảng thời gian trước Bắc Đạo Môn tuyên bố trong phạm vi kiểm soát sẽ thắt cổ hết quân đội Hồn. Lần đánh úp này chắc chắn đã có âm mưu từ lâu, có lẽ còn nghiêm trọng hơn những gì mà hai người nghĩ.
Rất nhanh, Thế Minh và Văn Bình đã kịp thời tiến đến trước cửa lớn, nhìn một vòng không khỏi hít sâu một hơi ớn lạnh. Lac do ông cụ bị ám sát, Trần Văn Bình đã điều gần một nửa người của thành phố T đến để bảo vệ, ít ra cũng phải 400 người. Vậy mà mới đánh được một lúc, 100 người đã nằm chết như ngả rạ.
Thế Minh nhìn qua một cái khe thấy bên ngoài hỗn loạn, ngổn ngang những xác chết, tứ phương tám hướng từng người từng người ngã xuống. Nhưng đối phương không còn tấn công nữa, không lâu sau, một người đàn ông hơn 30 tuổi bước ra, đứng trước cửa lớn khoảng 20 mét dừng lại.
Người này mặc một bộ đồ âu là lượt kĩ càng, đứng thẳng lưng mặt mày có lộ nụ cười, đứng ở đó không nói gì, mọi người xung quanh cũng yên ắng hơn. Dường như hắn đang đợi người bạn lâu năm thì đúng hơn. Những vết máu xác chết, cảnh đánh đấm kia dường như không liên quan đến tâm trạng của hắn. Nhìn người đàn ông này Thế Minh cũng phải cảm phục trước thần thái đáng mặt đàn ông.
Trần Văn Bình nhìn thấy vậy định đi ra ngoài thì bị ông Tia Chớp ngăn lại:
“Nguy hiểm, đứng im đây, đừng ra.”
Trần Văn Bình cau mày: “Đây là nhà chúng ta, nó dám một mình đến, chẳng lẽ ta phải sợ nó, thấy nó vừa doạ là trốn hết vào trong nhà thì còn ra thể thống gì?”
Nói hết câu, hạ lệnh mở cửa, từng người bước ra. ông Tia Chớp đi liền theo sau, Thế Minh cũng đi theo sau.
“Lần đầu gặp mặt, xin phép cho tôi tự giới thiệu, tôi tên là Trương Thiên Chấn, người Trung Quốc, sau này còn gặp nhau nhiều, hi vọng được các anh chỉ giáo cho.” (Tiếng Việt) Người đàn ông nói từng câu từng chữ một cách bình thản.
Người đội Hồn? Nghe chất giọng nói tiếng việt bi bô này, Trần Văn Bình bĩu môi:
“Chẳng có gì để mà chỉ giáo xất, anh nói đi, anh đến đây với mục đích gì?”
Trương Thiên Chấn như không nghe thấy lời của Trần Văn Bình, hắn tự vấn tự đáp tiếp:
“Lần đầu làm quen với các anh, tôi thấy phép tắc quan trọng hơn. Nhưng tôi thấy Nam Bắc Môn cũng chẳng tốt, chẳng trách bị Bắc Đạo Môn đánh lâu như thế, hai bên đánh đấm lâu thế mà đến cả trụ sở chính củ Bắc Đạo Môn ở đâu chúng cũng không biết.”
Ông Tia Chớp hỏi kinh ngạc: “Chúng mày câu kết với Nam Đạo Môn?”
Trần Văn Bình mặt mũi khó chịu, nhưng không ngắt lời đối phương. Người này khiến anh có cảm giác nguy hiểm, cực kì nguy hiểm.
Trương Thiên Chấn không thèm để ý đến câu hỏi của ông Tia Chớp, mà quay ra tiếp tục nói với Trần Văn Bình:
“Hôm nay tôi đến đây không phải để trả lời câu hỏi này của anh. Tôi biết ông Kim Bằng đã an toàn thoát mạng, nên bây giờ tôi đến để đón một người bạn đội Hồn chúng tôi.”
“Là ai?”
“Lê Thế Minh”
????
!!!!!
Vừa dứt lời, ông Tia Chớp rút ngay súng từ trong ngực ra chĩa thẳng vào đầu Thế Minh phẫn nộ: “Quả nhiên là loại mày, may là ngay từ lúc ban đầu tao không cho mày đi cùng ông lớn, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mẹ mày, chẳng trách mày vừa đến, quân đội Hồn đã đến rồi, mẹ thằng chó rách.”
Thế Minh mắt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Chấn, nhưng lại trả lời câu nói của ông Tia Chớp, không hề để ý đến súng đang chĩa vào đầu mình: “Ai chĩa súng vào đầu tôi cũng phải chịu cái chết, ông biết không?”
“Tao… tao bắn chết mày…”
“Im mồm, bỏ súng xuống.” Trần Văn Bình sẵng giọng quát: “Ông Tia Chớp, ông làm ơn dùng cái đầu mà nghĩ, nếu thằng Minh nó là tay sai của đội Hồn nó nhất thiết phải ra đây để thanh minh với bàn dân thiên hạ lạy ông tôi ở bụi này không? Vừa nãy Minh đi theo ông lớn không phải xong chuyện rồi à? Đây rõ ràng là âm mưu của chúng nó.”
Ông Tia Chớp vội đáp: “Nhưng…”
Ông Tia Chớp vẫn còn muốn nói gì thì bị Trần Văn Bình quay đầu lại từng chữ từng chữ nhấn nhá rõ ràng: “Ông Tia Chớp, ông bỏ súng xuống, từ nãy đến giờ ông đã mắc phải hai sai lầm, đợi lúc nữa nhận phạt của gia pháp đi.”
Ông Tia Chớp đầu nhễ nhại mồ hôi, nhưng vẫn phải bất lực hạ súng xuống, mắt nhìn chằm chằm Thế Minh, ông ta ước có thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Một tiếng cười điên dại phát lên: “Haha, Tôi là một người lịch sự, tôi đã giới thiệu gia môn của chúng tôi, nhưng anh chưa hiểu phép tắc thì phải. Trần Văn Bình, anh vừa nói hai sai lầm làm tôi rất tò mò, anh có thể kể hai sai lầm mà ông Tia Chớp đây mắc phải được không?” Trương Thiên Chấn nhìn Trần Văn Bình hỏi.
Trần Văn Bình cảm thấy người trước mặt khó đối phó hơn những gì tưởng tượng, nhưng vẫn trả lời câu hỏi.
“Thứ nhất, tôi ra lệnh đưa ông lớn rời khỏi đây, tôi dám chắc các người lừa chúng tôi, các anh đến trụ sở chính của Đạo Môn còn không biết sao có thể biết đây có đường hầm bí mật thoát mạng?”
Nói xong Trần Văn Bình nhìn sâu vào mắt ông Tia Chớp nói tiếp:
“Hơn nữa Bắc Đạo Môn đóng quân ở phố T đã lâu, tôi dám chắc toàn quân của đội Hồn ở thành T đã tập hợp hết ở đây, không có quân viện trợ. Nên các anh nói thế để dò thám xem ông lớn có ở bên trong hay không.”
“Nếu ở bên trong thì sao? Nếu không thì sao?” Trương Thiên Chán không tin được hỏi.
“Nếu ở bên trong thì các anh sẽ bằng mọi giá tìm cách giết chết ông lớn. Ông lớn là mục tiêu duy nhất!”
Trần Văn Bình dừng lại tiếp tục nói: “Trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà các anh đã giết chết hơn một trăm người quân tôi, những người bên quân anh quả thực là anh hùng kiệt xuất. Nếu bên trong không có ông lớn, tất nhiên các anh cũng chẳng việc gì phải hi sinh vô tội, cơ hội lúc nào chẳng có. Bất luận là ở đâu, nhân tài cũng khan hiếm. Nói trắng ra, các anh đang dò thám tình hình bên tôi.”
Bốp bốp bốp, Trương Thiên Chấn cười vỗ hai tay: “Xuất sắc, xuất sắc. Nói hay lắm, nên tôi cũng phải cảm ơn cậu đã ngăn tôi, nếu không anh em của tôi cũng đồng quy vu tận với quân cậu rồi.” Lời lẽ ngông nghênh, khinh thường, sắc mặt tỏ rõ vẻ ta đây.
“Vậy các anh sao tìm đến đây được?” Trần Văn Bình hỏi.
Trương Thiên Chấn cười nói: “Tìm đến đây khó thế sao? Cũng may có Lê Thế Minh dẫn đường cho chúng tôi đấy.”
“Các người theo dõi tôi?” Thế Minh mắt ánh lên sát khí, vì ông cụ bị ám sát cậu đã sôi sùng sục lo lắng, đến nỗi bản thân bị theo dõi cả chặng đường mà chẳng hề để ý đến. Giờ nghĩ lại thấy mình sai lại càng sai, vì đối phương kiểu gì cũng biết cậu sẽ đến, nên mới báo người theo dõi cậu.
Kẻ này ắt phải diệt trừ tận gốc, nếu không hậu quả khó lường. Thế Minh ngay lúc này đã thầm nhẩm cái tên Trương Thiên Chấn này, khắc sâu vào đầu. Cùng với đó, tính trách nhiệm của cậu đã thôi thúc cậu, là bởi vì cậu không chú ý, để Đạo Môn gặp biết bao nhiêu chuyện phiền phức không đáng. Thậm chí tính mạng ông cụ đang nguy cấp cũng phải ngừng lại để chuyển đến căn cứ bí mật.
Thế Minh không muốn nghĩ nữa, trong đầu cậu giờ máu giết người đã lên đến đỉnh điểm, con mắt dã thú nhìn chằm chằm vào người Trương Thiên Chấn, dường như khắc sâu hình ảnh này vào trong tâm trí vậy.
“Đôi mắt cậu đẹp lắm.” Trương Thiên Chấn cười nhìn Thế Minh, hắn hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt phát ra lửa của Thế Minh.
“Còn sai lầm thứ hai của ông Tia chớp đây thì sao?” Trương Thiên Chấn hỏi.
“Haha, vừa thấy chúng tôi đã anh đã thông báo ông lớn an toàn rời đi rồi. Anh nói thế để quân chúng tôi nghi ngờ tại sao anh lại biết, để chúng tôi ngầm hiểu nội bộ chúng tôi có gián điệp báo tin. Để chúng tôi tự tàn sát lẫn nhau.”
Trần Văn Bình giọng nói ngày một trầm xuống: “Các anh rất muốn giết Lê Thế Minh, nên nhân lúc tiến đánh ở đây, có thể khiến chúng tôi lùi quân đưa ông lớn đến chỗ khác, như vậy không ai có thể bảo vệ cho Thế Minh. Vậy thì những gì anh nói khiến chúng tôi nghi ngờ anh ta, rồi giết anh ta hộ các anh.”
Trong lúc nói chuyện, Trần Văn Bình nhìn đối phương với ánh mắt phát ra lửa, chỉ tiếc rằng đối phương vẫn bình tĩnh, không nhìn ra được vẻ biến sắc nào trên khuôn mặt.
Trương Thiên Chấn không có câu nào phản đối, chỉ khen ngợi cậu: “Trả lời hay lắm, chỉ là muốn nói chuyện với mấy cậu vài câu, nhưng viện trợ của các cậu cũng mau tới rồi. Chúng tôi xin được phép rút quân về trước. Tôi nghĩ chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, Đạo Môn, Thế Minh.
Dứt lời, Trương Thiến Chấn rút quân. Cả sân chỉ còn thành viên đội Hồn đang dần rút quân.
“Thế để chúng nó trốn đi à?” ông Tia Chớp không phục nói.
“Giờ không còn thời giờ để đấu với chúng nó, mau đi xem tình hình ông lớn. Ông lớn còn chưa được nghỉ ngơi đã bị địch tấn công, vừa có người báo tin, trên đường đi vào hầm tình thế càng nguy hiểm, bây giờ đang hôn mê.” Nhìn đội Hồn rút quân Trần Văn Bình bặm môi nói.
“Sao? Hôn mê?” Thế Minh được phen chấn động, tức khắc cảm thấy đầu óc quay mòng, may được Trần Văn Bình đỡ dậy.
Thế Minh ngước đầu nhìn, Trần Văn Bình cau chặt hàng lông mày, lắc đầu tỏ ý cậu đừng làm ầm chuyện. Mấy người quay về phòng bắt đầu vội vã đến trước cửa phòng của ông cụ Kim Bằng.
Bây giờ cho dù có kết thúc kế hoạch đánh úp đầu voi đuôi chuột của đội Hồn, thì tổng kết lại tổn hại rất lớn, có ảnh hưởng to lớn đến Bắc Đạo Môn.