Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 172 - Cháu Rể

Suốt chặng đường đi mấy người họ không ai nói một lời, điện thoại đổ chuông liên hồi, nhưng tâm trạng Thế Minh càng lúc càng nặng trĩu, từ nội dung điện thoại cậu biết được ông cụ Kim Bằng bị mất rất nhiều máu do di chuyển nhiều, tính mạng của ông cụ Kim Bằng đang gặp nguy hiểm, các bác sĩ đang cố gắng hết sức để cứu ông ấy. Mỗi cuộc điện thoại giống như một nhát dao đâm vào tim Thế Minh, khiến cậu ấy càng tự trách mình nhiều hơn.

Không lâu sau, mấy người họ xuống xe dừng lại trước một căn nhà nhìn quá đỗi bình thường, sau khi xuống xe Trần Văn Bình và mọi người trên lao vào trong nhà, Thế Minh đứng trước cửa nhà do dự một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng không tiến vào, từ từ hạ gối quỳ ở ngoài cửa…

Có lẽ đây là cách duy nhất để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng cậu. Mọi người không quen biết Thế Minh, đều đang khó hiểu trước hành động của cậu, Trần Văn Bình lắc đầu với mọi người đừng quan tâm đến cậu ấy, sau đó thở dài quay người bước vào trong phòng.

Cậu ấy quỳ từ chiều đến tối đã gần 6 tiếng đồng hồ, chân sớm đã mất cảm giác, Đặng Tâm Lỗi cũng ra khuyên nhủ, rằng mình cũng có trách nhiệm khi bị theo dõi mà không để ý, khuyên Thế Minh đừng tự trách mình nữa, nhưng anh ta còn chưa khuyên được mấy câu, những tiếng động lớn trong phòng khiến Đặng Tâm Lỗi phải quay vội vào nhà. Suy cho cùng, ông cụ Kim Bằng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch và trách nhiệm chính của anh ta là bảo vệ sự an toàn của ông cụ Kim Bằng.

Qua 2 giờ đồng hồ, chân của Thế Minh từ mất cảm giác đã bắt đầu chuyển sang đau nhức dữ dội, và cảm thấy chóng mặt, nhưng cậu vẫn không chịu đứng dậy, trong khoảng thời gian này không ngừng có người ra vào, đột nhiên trong phòng vọng ra tiếng hét "Ông lớn" một tiếng, sau đó liền không có thanh âm nào nữa .

Tâm trạng của Thế Minh trầm xuống, một cảm giác tồi tệ dâng lên. Lúc này, trên mặt cậu đột nhiên lạnh như băng. Trong đêm tối từng hạt mưa lạnh lẽo bắt đầu rơi xuống.

Một tiếng "Đoàng" thật lớn, sấm sét từ trên trời giáng xuống, chớp trắng xẹt qua bầu trời, như thể bầu trời đêm đen kịt bị chia cắt thành nhiều mảnh. Một lúc sau, những hạt mưa to rơi xuống như những viên sỏi, rơi xuống đất phát ra âm thanh lộp độp. Trời đổ mưa như trút nước.

Chẳng bao lâu sau, cả người Thế Minh ướt sũng, quần áo đầy nước dính sát vào người, lạnh không thể tả. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong đêm tối cùng với trận mưa lớn, bản thân đã không thể nhìn rõ căn nhà kia.

Giữa đất trời, dường như chỉ còn lại mình cậu. Thế Minh không chỉ đau khổ ở thân thể, mà còn ở trong lòng.

Cậu cúi đầu lặng thinh.

Trận mưa to này, tựa hồ như là ông trời đang trừng phạt cậu, hạt mưa không ngừng rơi xuống, chớp lóe lên, sấm sét điên cuồng đánh ngang qua bầu trời!

Nước mưa rơi xuống tóc rồi trượt xuống mặt, Thế Minh gần như không thể mở nổi mắt, nhưng vào lúc này, trong thời khắc mưa gió vắng bóng không người, cậu đột nhiên lờ mờ nhìn thấy, trước mặt xuất hiện một bóng người, một đôi chân, bước tới trước mặt cậu.

Cậu khó khăn ngẩng đầu lên, trên bầu trời chớp lóe lên, sấm sét ầm ầm, theo tia sáng đó, cậu nhìn rõ cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.

Thế Minh hoàn toàn choáng váng.

“Đoàng!” Tiếng sấm rền vang từ đám mây đen xoẹt ngang trên bầu trời. Gần như vào khoảnh khắc đó, một tia sét khổng lồ đùng đoàng chia đôi bầu trời đêm rồi biến mất sau áng mây đen kịt. Kèm theo tiếng sấm sét, mưa ngày càng nặng hạt.

Thuỳ Linh cau mày, nghiêng người về phía trước. Thế Minh chợt nhận ra rằng những hạt mưa dội vào người mình có đau đớn. Nhưng bỗng chốc cả người nhẹ bẫng như được giải phóng khỏi áp lực nặng nề đau rát của hạt mưa.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, Thuỳ Linh đã che một nửa chiếc ô để chắn mưa. Mưa to như vậy, Thuỳ Linh không thể không quan tâm đến Thế Minh, cô không màng đến bản thân mình mà hứng chịu nước mưa rơi xuống, nửa người cô trong nháy mắt đã ướt sũng.

Thế Minh trong lòng bỗng trở nên ấm áp đến lạ, cậu đưa tay đẩy ô lại cho cô, trầm giọng nói:

"Giữ gìn sức khoẻ, cẩn thận đừng để cảm lạnh."

Thuỳ Linh trong giây lát giật mình, nhìn Thế Minh.

Thế Minh kỳ quái nhìn cô, kinh ngạc hỏi: "Em sao vậy?"

Thùy Linh mím môi cười, nhưng vẻ mặt không có vẻ gì là vui vẻ, nói: “Anh vẫn biết quan tâm đến em, lại không biết rằng anh đang tự trừng phạt mình, cũng khiến em đau lòng sao?”

Thế Minh đỏ mặt, cũng may đêm mưa gió nên khó có thể nhìn thấy, liền chuyển chủ đề, nói: “Ông thế nào rồi?"

"Yên tâm đi, ông nội đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi."

Thế Minh nghe xong, hai mắt đỏ lên, thầm nói: "Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất."

Thuỳ Linh dựa vào vai anh, cô ngồi xổm bên cạnh anh, Thế Minh đang quỳ trên mặt đất. Hai người vai tựa vai, chỉ khác biệt cô ngồi xổm còn cậu quỳ gối. Cùng lúc đó, chiếc ô của cô cũng dần đưa sang để che mưa gió cho cả hai.

Trong trận mưa gió bão bùng kia, Thế Minh chỉ cảm thấy xung quanh có một mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, cậu bị thu hút, cậu lén nhìn sang bên cạnh, không ngờ rằng cô cũng đang nhìn cậu. Hai người nhìn nhau, mắt chạm mắt, đều ngây ngốc. Một lúc sau, Thế Minh quay đi nhìn chỗ khác, nhưng không biết vì sao trái tim lại bắt đầu đập liên hồi.

Mà Thuỳ Linh lúc này cũng bình tĩnh lại, lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh Thế Minh, nhưng thừa lúc cậu không chú ý, cô lặng lẽ đem dù che cho Thế Minh, che cho anh một ít mưa gió.

Thế Minh đang ở trong trầm mặc đột nhiên nhớ tới cái j đó liền “A!“ lên một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía Thùy Linh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, lo lắng nói: "Em… em làm sao lại cứ như thế nhỉ? Mưa lớn như này, còn không mau đi vào nghỉ ngơi, làm cái quái gì ở đây hả?"

Thùy Linh không quá bất ngờ với phản ứng của anh, cô chỉ cười nhẹ, âm thanh yếu ớt, trong tiếng mưa gió khắp trời mang theo chút bối rối: “Giờ anh mới phát hiện ra trời đang mưa to à? Em đến chỉ là để nhìn anh thôi đó!”

Thế Minh thấp giọng xuống, nhưng trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng, nói: “Em mau vào đi, anh ở đây là do sai lầm của anh. Vì anh dẫn mồi cho địch, mới khiến cho ông gặp nguy hiểm, để anh quỳ ở đây sẽ khiến anh nhẹ nhõm hơn, em mau vào đi, vào nhà nhanh lên." Vừa nói, vừa dùng tay đẩy cô vào trong.

Thuỳ Linh có vẻ thờ ơ, chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Thế Minh, đột nhiên thở dài và nói: "Anh Minh, đứng dậy vào nhà đi, em.. em đau lòng, anh!"

Thế Minh ngẩn ra một lúc, không nói nên lời. Nghe được lời nói của cô, cậu lại nghe thấy một tiếng "ù" trong đầu, lòng cậu bối rối, sau đó nhìn lại, chỉ thấy rằng vai của cô đang dựa vào mình, vào thời khắc mưa to gió lớn, cô ấy đã lấy gần hết chiếc ô của mình che cho cậu, bản thân cô nửa người đều đã ướt sũng.

Bộ quần áo dính chặt vào da thịt cô và phản chiếu trong mắt anh. Ngay cả trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô cũng có vài hạt mưa, ngưng tụ thành hạt ngọc trắng rồi từ từ trượt xuống.

"Em, em đây là đang tự làm khổ mình sao?" Thế Minh cúi đầu nhẹ giọng nói:

"Anh, Thế Minh, không có tư cách gì được em xem trọng, hơn nữa trước khi gặp được em, anh...anh đã có một người bạn gái… Bây giờ… anh nên làm gì đây..."

Cậu còn chưa nói xong, miệng đã bị một đôi bàn tay trắng nõn bịt miệng, ngăn không cho cậu nói tiếp.

Trong màn mưa đêm, dường như cả thế giới này chỉ lại hai người bọn họ ở nơi đây.

Thuỳ Linh cảm thấy hơi lạnh, liền nhích lại gần Thế Minh, động tác này rất thân mật và quen thuộc, giọng nói của cô ấy lúc này có hơi bất thường: "Không, em không thấy khổ. Anh biết không, trên thế giới này đau khổ nhất là nằm ở tim…”

Giọng nói của cô dần dần trầm xuống, lời nói phía sau dần dần không nghe được, nhưng Thế Minh bỗng chú ý tới cô, cô lặng lẽ dựa đầu vào vai anh.

Tiếng gió và tiếng mưa rít qua, nhưng Thế Minh lại chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Chỉ có hương thơm nhàn nhạt bên cạnh, trong gió lạnh, mùi hương ấy lại quấn chặt lấy cậu như vậy.

Không biết đã qua bao lâu, bây giờ đã là đêm khuya, khi Thế Minh định thần lại, Thuỳ Linh đã biến mất, mưa cũng tạnh, lúc này Đăng Tâm Lỗi chạy ra khỏi nhà, hưng phấn nói với Thế Minh: "Anh Minh, ông lớn muốn gặp anh."

Thế Minh vui vẻ thở ra một hơi dài, muốn đứng dậy nhưng do dùng sức quá nhiều và quỳ quá lâu nên khi đứng dậy, đầu cậu ong ong, tay chân loạng choạng. Đặng Tâm Lỗi bước tới đỡ lấy cậu, nhìn từ trên xuống dưới cả người Thế Minh đã ướt sũng, mũi ửng đỏ, nói: "Anh Minh, anh đi thay quần áo đi. Bác sĩ nói ông lớn không sao rồi, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn."

Thế Minh gật đầu, sau đó vào phòng thay quần áo, ở cửa phòng bệnh lại thu dọn quần áo, xác định không có chuyện gì mới tiến vào phòng bệnh cùng Đặng Tâm Lỗi. Lúc này, ông cụ đã mở mắt nhưng miệng và mũi đều bị che bởi mặt nạ dưỡng khí, không thể nói được, sau khi nhìn thấy Thế Minh, mắt ông nheo lại, mọi người có thể thấy ông cụ đang cười, còn Thuỳ Linh thì ngoan ngoãn ngồi sang một bên.

Ông cụ muốn cười, nhưng Thế Minh lại muốn khóc. Cậu bước thấp bước cao đi tới bên giường bệnh, nhỏ giọng nói:“Ông ơi, cháu ở bên ông, ông không sao chứ?”

Nói xong cắn môi ngăn cổ họng phát ra thanh âm nghẹn ngào.

Ông cụ Kim Bằng nheo mắt hơi cúi đầu xuống, Đặng Tâm Lỗi biết ông cụ Kim bằng muốn nói gì đó nên nhanh chóng lấy giấy bút ra, đặt chúng vào tay ông cụ. Ông cụ liền lấy bút và viết quanh co trên giấy: Ổn.

Thế Minh cố gắng hết sức để khiến mình mỉm cười, nhưng là nụ cười méo mó…

“Ông ơi, ông nghỉ ngơi thật tốt, cháu ở đây, sẽ không đi đâu cả chờ sức khỏe ông tốt lên."

Ông cụ Kim Bằng lại gật đầu, vỗ nhẹ vào tay Thế Minh ở bên giường.

Ông Tia Chớp không khỏi nói: “Ông lớn, năm ngày nữa sẽ đến ngày họp Đại hội Đạo Môn, chúng ta làm sao bây giờ?"

Ông cụ Kim Bằng với vẻ mặt thoải mái, viết trên giấy: “Đơn giản! Tìm người đi thay ta.”

"Sao có thể làm như vậy?" ông Tia Chớp lo lắng nói: "Hàng năm, cuộc họp Đại hội Đạo Môn đều có huynh đệ khắp nơi của Đạo Môn đến tham dự, ông là đại ca của Bắc Đạo Môn chúng ta, ông không đi, còn có ai có thể đi thay thế ông ?"

Ông Tia Chớp nhìn trái nhìn phải, có vẻ như đang tìm người có thể thay thế ông cụ Kim Bằng.

Ông cụ Kim Bằng nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi, viết trên giấy, tạm thời giao vị trí của ta cho Thế Minh, với sự hỗ trợ của Văn Bình và Tâm Lỗi. Tôi mệt rồi, các người đi ra đi.

Ông Chớp nhìn chằm chằm ông cụ Kim Bằng, một lúc sau mới lớn tiếng nói:

“Ông lớn, ông điên rồi sao? Định đem vị trí Đại ca Đạo Môn chúng ta giao cho người ngoài? Thế này thì còn ra thể thống phép tắc gì?”

Kim Bằng mất kiên nhẫn xua tay, viết: Ai là người ngoài, nó là cháu rể của ta, sao có thể gọi là người ngoài được?

Bình Luận (0)
Comment