Thế Minh lấy dao găm từ tay người đàn ông đô con, lưỡi dao được làm bằng bạc có khắc hoa văn, trên chuôi dao khắc hai chữ Đạo Môn, cậu cầm dao găm trên tay, cảm thấy khá vừa tay.
Đứng trước mục tiêu, Thế Minh nhìn trưởng lão và anh em trong bang, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cậu, một số người thì tỏ thái độ như đang xem trò vui, một số thì nhìn với vẻ khinh thường, và một số mắt đăm đắm trông rất nghiêm túc. Cậu thầm cười trong lòng, sải bước đi ra khoảng ba mươi bước, quay lưng về phía mục tiêu, nghịch nghịch con dao găm trong tay. Cậu nhắm mắt, cố hết sức trấn tĩnh, dù sao ở khoảng cách xa như vậy, chỉ cần có một chút sai lệch, cũng không tài nào bắn trúng tâm được.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều dần mất kiên nhẫn, ông Tia Chớp đang định thúc giục.
Bỗng chốc, Thế Minh đột nhiên quay người, vung cánh tay, một dao ánh sáng màu bạc lóe lên, trong đêm tối, ánh bạc chói loá lên, tiếng dao sắc bén vun vút lướt nhanh trong không trung.
“Phặt!” Một tiếng dao vút qua, dao găm trúng tâm, mũi dao cắm trọn vào đích, thân dao rung lắc điên cuồng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thế Minh đã phi tiếp hai con dao trong tay, hai con dao bạc một trước một sau, giống như hai mắt đóng đinh ở hai bên trái phải của con dao thứ nhất. Quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, Thế Minh đã phi ba dao. Cậu nheo mắt cười hi hi nghịch móng tay.
Trong sảnh không có bất kì âm thanh nào khác chỉ nghe thấy tiếng dao phi vút qua. Sau đó, không biết là ai hô “Tốt”. Như một cái công tắc, tất cả một người đồng thanh vang lên một tiếng "ồ...", những tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Tâm Lỗi nở một nụ cười tự mãn, như thể anh ta là đối tượng cho tung hô của mọi người vậy.
Văn Bình cười khẩy rồi nói: "Anh sướng cái gì, có phải phi dao đâu mà vui thế!"
Tâm Lỗi tâm trạng vui vẻ, không thèm so đo, nghễnh ngãng nói: “Thấy sao? Người tao khâm phục quả không tầm thường đúng không.” Văn Bình lắc lắc đầu không nói.
Sự biểu hiện của Thế Minh cũng đã vượt xa sự mong đợi của năm vị trưởng lão.
Ông Tia Chớp hai mắt phát sáng, miệng lẩm bẩm nói: "Thằng nhóc này, có vẻ cũng không tệ!"
Một vị trưởng lão khác nghe vậy cười ha ha nói: “Tôi đã bảo mà, xem ra đại ca cũng không phải tìm phải một thằng bất tài vô dụng! Ha ha!"
Thế Minh chắp tay cung kính với trưởng lão, nói: "Vòng này cháu được coi là qua rồi đúng không ạ?”
Năm vị trưởng lão đồng thanh nói: "Qua rồi qua rồi!"
Ông Chớp mỉm cười, trong lòng có chút thiện cảm với Thế Minh, lớn tiếng nói: "Nhóc con, đừng vui mừng quá sớm, phía sau chúng ta mới là kiếp nạn, vòng thứ hai này không dễ ăn đâu!"
Vừa nói vừa vỗ tay hai cái, mấy người đàn ông đô con khiêng ra một chảo sắt lớn. Còn vài người khác đã dựng sẵn một cái bếp, bên dưới đốt một đống lửa đỏ hồng, những người đàn ông đô con nhẹ nhàng đặt chiếc chảo sắt lên trên bếp.
Thế Minh híp mắt lại, có hơi kinh hãi, bên trong có đựng nửa chảo dầu, cậu thầm nghĩ: Vòng thứ hai tên là mò kim đấy biển chứ đâu phải bảo cậu nhảy vào chảo dầu đâu nhỉ?!
Một lúc sau, dầu trong chảo sắt bắt đầu sôi những tiếng “sùng sục sùng sục”. Các trưởng lão lần lượt gật đầu, ông Chớp cầm lên một cây kim vàng từ cái khay bên cạnh, cổ tay khẽ lắc, cây kim vàng rơi ra khỏi tay, rơi tự do vào trong chảo dầu.
Ông Tia Chớp nói: "Vòng thứ hai này rất đơn giản, chỉ cần cậu lấy được cây kim vàng trong chảo dầu lên là có thể qua vòng này.”
Thế Minh chớp chớp mắt nhìn nhìn chảo dầu, cách xa năm bước cũng có thể cảm nhận được hơi nóng sùng sục, huống chi thò tay vào lấy cái cây kim vàng lên, đùa nhau à?
Tâm Lỗi ở một bên thấy bất công nói: "Trưởng lão, như này sao mà làm được? Anh Minh không phải mình đồng da sắt, như thễ này không phải là đang làm khó người khác à? Các vị không phải là đang cố ý đấy chứ?!"
Nghe thấy những lời của Tâm Lỗi, những đệ tử phía sau cũng cảm thấy có lý, mặc dù họ không biết rõ thân thủ Thế Minh như nào, nhưng những quả phi đao vừa rồi cũng phải khiến họ thật sự khâm phục cậu, hơn nữa thiện cảm đối với Thế Minh cũng tăng lên, nên cũng cảm thấy vòng thứ hai có hơi quá đáng. Bọn họ tai truyền miệng bắt đầu bàn tán.
Năm vị trưởng lão mặt phừng phừng, tai đỏ tía, ông Chớp cúi mặt, lớn tiếng quát: "Im lặng! Im lặng hết!"
Tiếng quát lớn của ông Tia Chớp cùng với ánh mắt trừng trừng của những trưởng lão khác, tất cả mọi người đều vội vàng ngậm miệng. "Đây là quy tắc do cụ tổ để lại, đại ca các đời của Đại Môn đều phải vượt qua vòng này! Nếu chúng mày có gì thắc mắc, thì đứng ra đây nói chuyện với tao."
Ông Tia Chớp đã nói do cụ tổ để lại thì ai dám tỏ thái độ nữa, Tâm Lỗi cũng chỉ ậm ừ rồi không dám nói nữa.
Ông Tia Chớp nhìn thấy vậy hài lòng gật gật đầu, lại nói: "Đương nhiên, chúng tôi không phải là không nói lý, thấy Thế Minh còn ít tuổi, có thể phá lệ."
Rồi nói với người đàn ông đô con: “Đưa bao tay cho nó.”
Người đàn ông vâng một tiếng, sau đó đưa một đôi bao tay da hươu cho Thế Minh, ông Tia Chớp nói: "Mày có thể dùng cái găng tay này để lấy cây Kim ra, đây là lần ngoại lệ đầu tiên từ cổ chí kim với đại ca bao đời rồi!"
Thế Minh nhìn chiếc găng tay đáng thương trong tay, thực sự khóc không ra nước mắt, chiếc găng tay dày thật, nhưng chiều dài quá ngắn, đeo vào tay chỉ vừa vặn đến tới cổ tay, nhìn lại dầu trong chảo sắt, cũng khá là sâu. Nếu thò tay vào mò đến đáy chảo thì dầu bên trong cũng ngập đến khuỷu tay rồi, có đeo găng tay hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Thế Minh chắp tay sau lưng vòng qua chảo dầu. Miệng lẩm bẩm, ông cụ ơi, ông lớn ơi, ông cho cháu một đề toán khó rồi!
Nếu cháu lấy kim lấy được cây kim vàng ra thì chẳng phải nửa cánh tay này sẽ trở thành “cánh gà rán” hay sao? Nhưng nếu ông lớn có ý tốt muốn để cháu thay chức tiếp quản vị trí của ông, vậy thì nhất định là có cách để qua vòng này! Nhưng rốt cuộc là có biện pháp gì? Ông lớn đã dạy cháu điều gì rồi à?
Vừa nghĩ tới đây, Thế Minh trong đầu tính toán, cậu dừng chân đứng trước chảo dầu, dùng găng tay da hươu quét lên mặt dầu trong chảo. Mọi người nín thở theo dõi nhất cử nhất động của cậu, chẳng lẽ cậu định cho tay vào chảo thật?! Có người cúi đầu không dám nhìn, nhưng lại không muốn bỏ qua màn biểu diễn này, liếc mắt lén nhìn một cái.
Sau một hồi suy nghĩ, Thế Minh cuối cùng đã di chuyển. Cánh tay của cậu không ngừng khuấy trên mặt dầu, dầu trong chảo sắt từ từ quay vòng tròn dưới sự khuấy động của bàn tay Thế Minh.
Thế Minh khuấy càng lúc càng nhanh, dầu xoay cũng quay càng lúc càng mạnh, cuối cùng, tạo thành một vòng xoáy, cây kim vàng nằm ngay tâm vòng xoáy. Độ nổi của dầu về mặt lý thuyết vốn cao, kim vàng nằm ở tâm xoáy có độ nổi cao nhất, đầu nhẹ của cây kim từ từ nổi lên trên, còn đầu nặng đứng thẳng.
Một lúc sau, cây kim vàng đã đứng thẳng ở giữa tâm vòng xoáy, dầu trong tâm vòng xoáy cũng ít hơn nhiều so với lớp dầu bên ngoài vòng xoáy. Thế Minh nhìn thấy thời cơ thích hợp, đưa tay vào vòng xoáy, nhanh như chớp, dùng hai ngón tay kẹp chặt cây kim vàng và rút tay về ngay lập tức.
Cho dù như vậy, trên cánh tay bị bắn vài vết dầu loang lổ, đau như thiêu đốt, Thế Minh nghiến răng nghiến lợi, cậu cố nén lại không kêu một tiếng. Nhưng vết răng cắn vào môi thành vết máu, máu luồn qua kẽ răng, trong miệng cảm nhận vị mặn mặn tanh tanh.
Thế Minh thở phào nhẹ nhõm và giơ cao cây kim vàng, cùng với đó là những tiếng reo hò như sấm vang lên.
Mọi người bắt đầu có cái nhìn khác về Thế Minh, họ thấy được chàng trai trẻ khiêm tốn này bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến cho bạn những bất ngờ vô hạn. Có lẽ sẽ rất thú vị nếu đồng hành cùng cậu! Văn Bình cũng phải khâm phục trí tuệ của Thế Minh.
Năm vị trưởng lão cũng nhìn nhau cười, ông Tia Chớp nói: "Trẻ tuổi can đảm thông minh, biết nắm bắt cơ hội, xem ra chúng ta già cả rồi nên là về hưu cũng phải thôi!"
Một trong năm vị trưởng lão, ông Huy Sơn lên tiếng: "Cho dù là như thế, nhưng thằng nhóc này còn quá trẻ, làm sao thuyết phục được các anh em đệ tử? Đừng quên, khắp các ngõ ngách của đất nước đều không thiếu bọn lão làng! Để xem thằng nhóc này có vượt qua được vòng thứ ba không rồi nói."
"Vòng thứ ba, ta hy vọng thằng nhóc này có thể sống sót vượt qua."
Ông Tia Chớp thở dài nói: "Vòng thứ hai đã qua, bắt đầu vòng thứ ba - bách chiến bách thắng!" Ông Tia Chớp cúi đầu nhìn xuống Thế Minh ở dưới sảnh, nói:
“Anh Lê Thế Minh có biết có bao nhiêu bậc thầm để bước lên tổng cục không?"
Thế Minh ngơ ra, không biết ông Chớp hỏi vấn đề này thì có ích lợi gì, liền nhìn rồi đếm qua, cậu trả lời: “Có khoảng 30 bậc ạ."
Ông Tia Chớp nói: "Tổng cộng có 33 bậc thang, vòng thứ ba của anh chính là đi qua 33 bậc thang này, sau đó anh sẽ lấy được lệnh bài đại ca Đạo Môn ."
Thế Minh cười nói: "Làm gì có chuyện dễ như trở bàn tay như thế. Ông cứ nói hết lời đi, cháu sẵn sàng rồi.”
Ông Chớp lắc lắc người, cười nói: "Ở cùng người trẻ tuổi phấn chấn hẳn, tôi cảm thấy bản thân cũng trẻ hơn cả mấy chục tuổi.”
Nói xong, quay đầu nói: "Các đệ tử Đạo Môn, ra đây hết đi!"
Lời vừa dứt, mấy chục nam tử vạm vỡ tay cầm đao thép đi ra đại sảnh. Ông Chớp chỉ vào bọn họ nói:
"Những người này chính là những đệ tử tinh anh của Đạo Môn, tổng cộng có 33 người, đại diện cho 33 bậc thang. Anh muốn bước lên, nhất định phải đánh bại họ, nhưng ta trước tiên nhắc nhở, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha, cũng sẽ không nương tay đâu. Không biết bao nhiêu người muốn làm đại ca đã chết ở vòng này. Đại ca Đạo Môn không những cần có trí tuệ, mà cũng phải cần có thực lực chứng minh!"
Thế Minh không còn gì để nói, 33 người đàn ông này lại còn là vệ thủ tinh anh của Đạo Môn. Muốn đánh bại bọn họ??? Không muốn nhường ghế đại ca thì bảo người lên xiên cho cậu mấy phát cho xong, lại còn bày chuyện… Thế Minh chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười nói: "Vậy cháu có thể sử dụng vũ khí không?"
“Đương nhiên!” Lần này người nói là trưởng lão tên Huy Sơn. Sau đó ông ta vung tay lên. Thế Minh thấy có một vật gì bay về phía mình, vươn tay bắt lấy, hóa ra là một thanh kiếm gỗ, ngẩng đầu hỏi: "Đây là vũ khí của cháu?"
"Đúng vậy!" Huy Sơn cười nói: "Đạo Môn đào tạo ra một người đệ tử nòng cốt tinh anh cũng không dễ dàng gì. Để giảm thiểu thương vong không đáng có, nên cậu muốn vượt qua các đệ tử của Đạo Môn thì dùng kiếm gỗ chiến đấu.”
Thế Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi, cậu chỉ có thể dùng kiếm gỗ, nhưng bọn họ đều dùng dao thật, chỉ có người của Đạo Môn các người là người, còn tôi là súc vật à? Ngay cả người đầy mưu mô và u ám như Thế Minh, khi đối mặt với sự việc đối xử tệ bạc như vậy. Cậu cũng thầm chào hỏi tổ tiên của năm vị trưởng lão một lượt.
Chửi xong, Thế Minh lắc lắc cây kiếm gỗ trong tay, gật đầu, híp mắt cười nói:
"Hay! Hay! Hay lắm! Thật sự hay lắm!"
Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự tức giận trong lời nói của cậu. Các trưởng lão càng hiểu rõ, ông Tia Chớp thầm thở dài, đây không phải trò chơi, đánh đấm không nương tay, lỡ như Thế Minh chỉ cần có sơ hở một chút, thì ông cũng chẳng còn cách nào giải thích với ông lớn.
Suy nghĩ một chút, ông Chớp hỏi: "Lê Thế Minh, hiện tại nếu anh muốn từ bỏ vẫn còn kịp, anh phải suy nghĩ cẩn thận, lỡ như..."
Ông Tia Chớp có ý tốt, nhưng Thế Minh đang tức giận. Thế nên lời nói vào tai cậu đã mang ý khác, cho rằng ông ấy đang cười nhạo mình, máu trong người cậu nóng lên, Thế Minh vung thanh kiếm gỗ trong tay, cắt đứt lời nói của ông Chớp, ngẩng đầu cười nói: "Không cần suy nghĩ, cũng không có lỡ như. Hôm nay tôi nhất định lấy được lệnh bài của đại ca Đạo Môn!"
Nói xong, Thế Minh nâng kiếm bước lên bậc thang, đối mặt với 33 người đàn ông vạm vỡ tay cầm con dao. Cậu không chút sợ hãi, mà ngông cuồng: "Ai không tin, cứ việc tới!"
Sự kiêu ngạo tự tin của Thế Minh không khỏi khiến những người phía dưới khâm phục, ngay cả những vị trưởng Lão và Văn Bình cũng thầm giơ ngón tay cái lên, khen hay!
Nhìn thấy Thế Minh đi lên bậc thang, người đàn ông vạm vỡ đứng ở phía trước gầm lên một tiếng dùng dao chém Thế Minh. Tốc độ cũng không phải rất nhanh, người đàn ông kia kêu một tiếng khá lớn. Lúc người đàn ông xuất chiêu, lại có hơi nương tay, hắn không biết Thế Minh có bản lĩnh như thế nào, chỉ là muốn
thăm dò mà thôi. Hắn nương tay, nhưng Thế Minh đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình. Giơ thanh kiếm gỗ mạnh mẽ đón lấy con dao của đối phương, cảm thấy đối phương không dùng nhiều sức, cậu cười thầm một tiếng, hất thanh kiếm gỗ trong tay ra ngoài, con dao của người đàn ông bị bay ra khỏi sảnh, cánh cửa chính giữa bị mở ra, Thế Minh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, sải bước về phía trước, vung nắm đấm, đánh mạnh vào nách trái ngay dưới cánh tay cầm dao của người đàn ông.
Người đàn ông vạm vỡ khịt mũi, lắc người hai cái rồi mềm nhũn ngã xuống. Nách trái là huyệt đạo trọng yếu của cơ thể con người, cách xa trái tim, sau khi bị va chạm mạnh, tim sẽ ngừng đập trong thời gian ngắn, người bị tấn công cũng sẽ bị choáng.
Thế Minh đẩy người đàn ông vạm vỡ bất tỉnh xuống mà không thèm nhìn một cái, giọng càng hăng máu: "Tiếp đi!"