Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 175 - Đại Ca Bắc Đạo Môn

“Hoan hô…” Một nghìn người bên dưới sau khi nhìn thấy Thế Minh hạ gục, bốn phía dồn tiếng hô hào, vỗ tay, không biết là heo rò cho Thế Minh hay cổ vũ cho các người đàn ông đô con kia.

Ba mươi người đàn ông còn lại thấy Thế Minh chỉ cần dùng một chiêu hạ gục người của mình, thì không dám xem thường người thanh niên trước mặt, lần lượt tiến lại gần cậu. Thế Minh cũng cảm nhận được áp lực từ phía đối phương, cầm chắc thanh kiếm gỗ, mắt nhìn đối phương, hai chân tách ra thành hình cánh cung, chuẩn bị tấn công đột ngột đối phương.

Thấy đối phương đã bao vây thành một nửa hình tròn, cậu không thể đợi thêm nữa. Thế Minh cắn chặt môi, thầm gầm lên một tiếng, mạnh mẽ xuyên qua đám người, thanh kiếm gỗ chọc vào yết hầu của người đối diện. Người kia ngây ngốc, vội vàng cong người tránh, mặc dù Thế Minh dùng kiếm gỗ, nhưng đâm vào yết hầu không mất mạng cũng trọng thương. Thế Minh thấy một nhát không trúng, thì ngay lập tức thu tay, không cho đối phương có cơ hội vây quanh phản công, tiếp tục giữ khoảng cách đứng song song.

Những đàn ông đô con tiến từng bước ép về phía cậu. Thế Minh từ từ lùi về sau, khoảng cách hai bên giữ khoảng ba mươi bước chân.

“Giết!” Người đàn ông kêu một tiếng reo hò gọi quân tiến lên tấn công. Cùng lúc ít nhất có năm con dao đâm chọc tấn công vào Thế Minh. Cậu dốc toàn lực vào thế võ, coi như đã đỡ được trận tiến công hồi một, chưa đợi cậu có thời gian lấy hơi, trận tiến công hồi hai đã bắt đầu. Lại là năm con dao từ năm hướng xông đến “chào hỏi” những chỗ hiểm trên người Thế Minh. Thế Minh lăn xuống đất tránh, vừa định đứng dậy, dao của người đàn ông lại lướt qua mặt Thế Minh.

Quân của Đạo Môn quả không giống với bọn côn đồ ngoài chợ, họ ra chiêu chuẩn xác, kết hợp một cách hài hoà, không sơ hở, tấn công liên tục nhanh nhạy. Đợt tiến công như một con sóng dữ, hết đợt sóng này đến lớp song khác không dừng lại, không ngừng ập đến, ép Thế Minh phải lùi về sau. Sau một đợt tấn công liên hoàn, Thế Minh đã bị ép xuống bậc thang.

Sau khi Thế Minh bị hạ xuống bậc tam cấp, người đàn ông đô con không còn ép nữa, chỉ cầm chặt con dao đứng chờ trực trên bậc thang. Thế Minh chống tay vào đầu gối, cong người thở hổn hển lấy hơi. Chỉ vừa mới qua một lúc đánh đấm mà cậu cảm tưởng như vừa thi chạy nước rút. Ngẩng đầu nhìn ba mươi hai người đàn ông đô con mình đồng da sắt trên bậc thềm làm cậu hơi mơ hồ mình khó mà đấu lại.

Thế Minh có thể hạ gục được họ không? Thế Minh hoài nghi bản thân, sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn, cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ. Trong lúc đang chần chừ nghĩ ngợi, Đặng Tâm Lỗi không biết từ bao giờ đã đứng đằng sau Thế Minh, vỗ vai cậu, kiên định nói:

“Anh Minh, không cần biết khi nào, tôi luôn ủng hộ anh. Anh Minh nghĩ lại xem món võ chí mạng của mình là gì. Nghĩ cho kĩ đi!”

Nói xong, Đặng Tâm Lỗi chạy xuống dưới khán đài.

Món võ chí mạng? À… Em nghĩ ra rồi! Thế Minh nghe Đặng Tâm Lỗi nhắc nhở một lời này như cách thức tỉnh tinh thần chiến đấu nằm sâu trong cậu, cậu cảm kích gật đầu.

Con người có lúc thật kì lạ, khi một mình gặp phải chuyện bất trắc, sẽ cảm thấy nó như một ngọn núi cao vạn trượng, không thể trèo qua được. Nếu đúng lúc này bỗng có người đưa bên cạnh cùng mình đối mặt với khó khăn, cho dù họ chẳng thể đưa cánh tay giúp sức, nhưng bạn cũng sẽ cảm thấy ngọn núi kia chẳng phải là ngọn núi, chỉ là một cục đá ven đường giẫm bừa là qua.

Thế Minh nhắm mắt, thở từng nhịp. Hơi thở dần ổn định lại, vung thanh kiếm gỗ trong tay, sự tự tin vô bờ kiêu hãnh bước lên bậc thềm.

Năm con dao, lại là năm con dao! Lần này Thế Minh đã không còn sợ sệt, từ từ nghiêng nhẹ cong người tránh được ba con dao đâm thẳng trước mặt, lấy kiếm gỗ chặn dao phía bên phải, tay trái như như chớp nắm chặt lấy chuôi con dao đang xiên tới, tay vặn mạnh một lực, tay trái người đàn ông đô con cầm dao không chắc, đã để chuôi con dao trượt khỏi tay.

Thế Minh cầm lấy chuôi dao, nói: “Trả dao cho anh này!”

Đồng thời, cánh tay vung một lực, chuôi dao đập mạnh vào đầu người đàn ông đô con. Người đàn ông kia kêu một tiếng, đầu bị đập một phát, ngay lập tức choáng váng ngất xuống đất.

Cùng với tiếng ngã rầm xuống đất, đợt tiến công thứ hai lại đến. Lúc này, Thế Minh vẫn dùng cách cũ, lăn xuống đất, khó khăn tránh sang một bên. Có điều lần này cậu không lăn về đằng sau, mà lăn về bên tay trái phía mình. Dừng lại ở phía bên trái chân của người đàn ông, thanh kiếm gỗ phi lên xuyên mạnh vào bụng người kia. Người kia đau đến nỗi quặn eo, đầu sát gần Thế Minh, rồi hắn cảm thấy hàm dưới nhói lên, đầu óc trống rỗng, lăn vật xuống trước khuôn mặt cười gian tà của Thế Minh. Khuôn mặt này đáng ghét là thế nhưng lại chẳng thể đứng dậy đập nát nụ cười ấy nữa.

Thế Minh vừa lăn vừa nhảy, xoay vòng lẩn tránh, cậu vận dụng tất cả những chiêu học được để đánh lại với bọn họ. Dưới đất mười mấy người ngã xuống nằm chồng chất lên nhau. Mỗi người chịu một hai cú chí mạng là rất khó vùng lên đánh tiếp được.

Sau một hồi hỗn chiến, thể lực hai bên đã dần kiệt sức, lại quay về cách đấu đứng song song. Thế Minh cũng hao sức, đầu cậu cũng vã ròng ròng mồ hôi, hồng hộc thở dốc, quần áo trên người cũng bị chém nát bươm bướp.

Những người đàn ông đô con còn lại cũng không mạnh hơn Thế Minh là bao, mặt say mày xẩm, mồ hôi tứa lưa.

Hiện tại, hai bên đều trong bộ dạng nhếch nhác lôi thôi, nhưng đứng trước hàng nghìn đệ tử dưới khán đài đang hò reo, họ vẫn gượng cười. Hai bên mặc dù đang đứng ở thế song song nhưng không ai chịu nhường ai, tình thế gay go đến tận nước mày sống tao chết. Khoảng cách giữa bệ thi đấu và khán đài khá xa nhưng cũng có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ hai bên. Trong bầu không khí ngập tràn áp lực vô hình, chèn ép khiến người ta khó thở, mọi người chăm chăm theo dõi, chỉ sợ nhắm mắt là đánh mất một giây trình diễn đặc sắc.

Thể lực của những người đàn ông kia dù gì cũng tốt hơn Thế Minh, nghỉ ngơi trong giây lát, bắt đầu lấy lại hơi tiến công, lại vây quanh Thế Minh.

  

Thế Minh toàn thân kiệt sức, người cậu nhẹ bẫng, cảm giác thanh kiếm gỗ trên tay cũng phải nặng cả tạ.

Cậu nhìn ba mươi ba bậc thang ngắn ngủi trước mắt, thở một hơi, đây có lẽ là bậc thang khó khăn nhất mà cả cuộc đời này cậu gặp. Nghĩ đến đây, Thế Minh cười hào sảng, lau mồ trên mắt, vực lại tinh thần, đây là sức mạnh duy nhất thôi thúc cậu đến bây giờ.

 

Trận hỗn chiến lại bắt đầu, Thế Minh mượn sức nghỉ ngơi vừa nãy, gào lên rồi xông về phía trước, như một con sư tử phẫn nộ, không ai có thể ngăn cản. Còn mười bậc thang, Thế Minh tính toán trong đầu, nhưng cậu như bị rút cạn sức lực, trụ vào thanh kiếm gỗ, cơ thể lắc lư sắp gục.

Thấy Thế Minh đã mệt, hai mươi người đàn ông lại xum vào thành hình tròn. Một người đằng sau hét lớn tiếng rồi chém vào lưng cậu, cậu cõ thể nghe thấy tiếng sắc nhọn của con dao qua không khí, nhưng cậu chẳng thể tránh được, cơ bắp theo bản năng thu lại gồng lên chống đỡ.   

“Xoẹt!” Con dao chém vào lưng Thế Minh một đường hơn một thước. Người đàn ông đô con cười, nhưng nụ cười ấy cứng đỡ, Thế Minh vung tay, thanh kiếm gỗ đập chết vào huyệt thái dương. Người đàn ông kêu một tiếng lăn xuống bậc thang.

Thế Minh thấy lưng ran rát, còn chưa có thì giờ xem vết thương, phía bên cạnh lại một dao xoẹt đến. Thế Minh không trốn, mắt nhìn lưỡi dao sắc hoắm chém qua cơ bắp cậu, cái xung sức làm cả người cậu lắc lư. Người đàn ông cảm thấy không hay, hắn không thể cảm nhận được cái khoái cảm cọ sát giữa thớ thịt và lưỡi dao, đang định kêu lên, thì đã muộn, thanh kiếm gỗ của Thế Minh đã chẻ vào cổ hắn. Người đàn ông cũng bất lực ngã lăn xuống bậc thang.

Thế Minh giả bộ cầm con dao đâm vào phần xương sườn, tạo cho người ta cảm giác như chiến thần bất tử là anh hùng dù có trọng thương cũng không gục. Nếu là ban ngày, những người đàn ông sẽ phát hiện ra gian lận của cậu. Thế Minh phải chịu năm sáu nhát dao, không rơi lấy một giọt máu? Dù là con nít lên ba cũng đoán ra được cậu mặc đồ bảo hộ.

Nhưng hiện giờ là buổi đêm, thêm việc thể lực cả hai bên đều đã cạn kiệt, Thế Minh cả người đầy mồ hôi đất cát, không ai chú ý đến tình tiết này. Văn Bình cũng nhìn thấy cảnh này, anh cũng không nói ra. Đặng Tâm Lỗi càng biết rõ, anh ta lại càng không nói.

Thế Minh bước từng bước về phía trước, đằng trước những người đàn ông kia cũng sợ hãi, tự lùi một bước rồi lùi thêm một bước. Chỉ còn chín bậc, tám bậc, bảy bậc. Thế Minh bước từng bậc đều nhắc nhở bản thân. Đại điện chỉ cách cậu trong gang tấc, nếu là ngày thường, Thế Minh có thể thoắt cái nhảy lên, nhưng bây giờ, cậu phải hạ gục mười mấy người đàn ông đô con mới có thể đến nơi.

“Anh Minh, cố lên!” Đặng Tâm Lỗi đưa tay lên miệng gào lên cổ vũ. Hàng nghìn người bên dưới cũng khâm phục sức mạnh bất khuất của Thế Minh. Tinh thần thép như virut lây nhiễm, bọn họ đồng thanh hét: “Cố lên! Cố lên!”

Huy Sơn dường như không phục trước Thế Minh, muốn tăng độ khó, thấy mấy người đồ đệ dần yếu sức thì quát:

“Chúng mày có còn là đàn ông không? Có còn xứng đáng là để tử của Đạo Môn không? Còn xứng với danh xưng đầu quân anh hùng không?”

Mười mấy người đàn ông sau khi nghe Huy Sơn châm mồi lửa chiến đấu, thì bọn họ lại hùng hồn đồng tâm, không lùi bước, hầu như ai cũng khua dao ra chém về phía Thế Minh.

Thế Minh trong lòng nghĩ, thật đau lòng! Những con dao sắc bén xung quanh tụ thành một màng lưới không kẽ hở, không lối thoát, như trùm kín lên đầu cậu, không cho cậu có đất để thoát. Thế Minh vung nhẹ con dao găm, coi như đây chính là con dao quăng để dùng phòng lúc mất mạng.

Một ánh sáng loé lên như tia sét đánh, con dao tiến ngang qua bụng của người đàn ông. Cũng may Thế Minh không dùng lực mạnh, nhưng dù là thế, con dao vẫn xuyên vào thịt đến hơn một phân, lại thêm một người nữa lăn xuống đất.

Thế Minh không dừng lại lâu, nhanh nhạy nhân lúc có lỗ hổng kia để thoát thân qua mạng lưới dao. Chưa đợi cậu đứng dậy, hơn mười con dao đã xuyên liên tiếp lên cậu. Đây là khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, Thế Minh không suy nghĩ được nhiều, cổ tay lắc nhẹ, ánh dao ánh kim loé sáng, sợi dây bạc kìm chặt ba con dao đang lao về phía đầu mình. Người đàn ông thấy ánh sáng vàng kim, tay dừng lại, mắt trợn tròn kinh ngạc:

“Găm vàng? Là con dao găm vàng của ông lớn?”

Con dao găm vàng chính là vật hộ mệnh phòng thủ của ông cụ Kim Bằng, cũng là vật làm tin, nhìn thấy dao như nhìn thấy người. Vậy mà giờ đây nó lại trong tay Thế Minh, chẳng trách tất cả những người đàn ông đô con này lại đứng sững sờ quên cả chiến đấu.

Thế Minh không quan tâm dao găm vàng hay dao bạc, một lực đẩy tất cả xuống, cậu hùng dũng bước lên trên đại điện. Khi đứng trên đại điện, hai chân Thế Minh run run vì mất quá nhiều sức, nhưng cậu phải cố gắng đứng thẳng dõng dạc.

Thế Minh đối mặt với Huy Sơn, mắt đăm đăm nhìn, duỗi tay ra nói: “Đưa cho tôi!”

Huy Sơn vẫn chưa hoàn hồn, mặt mày ngây dại, hỏi: “Đưa cái gì?”

  

Thế Minh đi lên trước một bước, mắt vẫn còn dây thần kinh đỏ ngàu, sắp chảy thành máu, mặt u ám, bộ dạng lếch thếch giữa mồ hôi, bùn đất, càng khiến người ta sợ vài phân. Cậu quát: “Tôi đã lên đến đại điện, đưa tín vật cho tôi!”

Huy Sơn bị ánh mắt tử thần của Thế Minh làm cho khiếp sợ, tự giác đưa tín vật - Lệnh bài đại ca Đạo Môn vào tay cậu. Thế Minh cúi đầu nhìn tấm lệnh bài trên tay rồi đút vào túi, cười nhẹ, cả người ngã tự do…

Nằm dưới đại điện, Thế Minh nhìn bầu trời đầy sao, cậu chưa bao giờ thấy mình gần trời như thế, tự nhủ lòng:

“Cuối cùng, cuối cùng cũng được nghỉ rồi!”

Huy Sơn chạy vội lên trước, lay Thế Minh:

“Này, này? Làm sao thế?”

  

Ông Tia Chớp đứng bên cạnh thở dài: “Đừng có mà này kia, này nọ nữa. Từ giờ phải gọi là đại ca !”

 

Huy Sơn hỏi: “Đại ca Đạo Môn? Nhưng lúc nãy nó dùng vũ khí, là không hợp phép tắc! Tôi không cho nó qua!”

Ông Tia Chớp hừ một tiếng: “Nếu không để nó qua cửa ải này thì đưa lệnh bài cho tôi”

“Ơ… này…”

“Này cái gì? Tín vật đã giao bàn cho rồi còn ơ a cái gì? Ông nghĩ tôi phục khi phải gọi một thằng nhóc lên ba như nó là đại ca à?”

Lúc này, Đặng Tâm Lỗi và Văn Bình cũng chạy lên. Hai người thấy Thế Minh nằm dưới đất, Văn Bình ngẩng đầu lên trời nói:

“Haiz! Thật chẳng ngờ trẻ thế mà đã chết yểu, đúng là ông trời ghen tị đấng anh tài mà!”

Đặng Tâm Lỗi ngứa mồm nói: “Gì mà ông trời ghen tị anh tài? Cái gì mà chết yểu? Anh Minh đang ngủ, đang nghỉ ngơi! Không biết gì thì câm mồm đi đồ chim lợn!”

Văn Bình hoảng hốt nhận ra: “Hả? Ngủ rồi? Xin lỗi! Vừa nãy mắt hoa không nhìn rõ!”

Nhìn thái độ làm trò của Văn Bình, Đặng Tâm Lỗi cười hừm một tiếng: “Mắt hoa à? Để tao cho mày hoa thật!”

Nói xong, anh tặng cho Văn Bình một cú đấm “thân mật” vào mắt.

“Nói thật, tao thấy mày bây giờ giống gấu trúc, kể cũng ngộ nghĩnh hơn đấy!”

Bình Luận (0)
Comment