Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 185 - Bảo Vệ

“Ba mươi lăm năm!” Thế Minh lại cười nheo mắt, giọng nói thâm trầm:

“Ba mươi lăm năm không ít, kinh nghiệm bao nhiêu năm trong nghề, sao lại để một thằng sát thủ lái xe vào tận trong đây được?”

“Thì…” Nguyễn Kiến Đình mặt đỏ gắt tía tai, trả lời:

“Thì là do tôi sơ xuất.”

“Sơ xuất? Haha, khá khen cho một câu sơ xuất!” Thế Minh gật đầu, ưỡn người về đằng trước, đầu hơi ngước lên cười nói:

“Ông có biết chỉ với một lần sơ xuất này của ông mà mất cái mạng của tôi, mạng của cô chủ, và mất cả mạng của ông lớn không? Giờ ông đứng đây thanh minh bằng một câu ông sơ xuất?!”

Nguyễn Kiến Đình cúi gằm đầu xuống: “Tôi biết lỗi rồi thưa đại ca.”

Miệng nói biết lỗi nhưng ông ta đã tức tối trong lòng, dù gì ông ta cũng đã làm việc trong Đạo Môn hơn ba mươi năm, chỉ vì một lần sơ sót ngày hôm nay mà bị một thằng oắt con mắng xối xả trước mặt bao nhiêu người. Quả thực ông ta không biết giấu mặt đi đâu.

Thế Minh lắc đầu nói: “Biết lỗi thì có ích gì. Tôi muốn biết bọn sát thủ làm thế nào chui được vào đây? Tại sao không một tiếng cảnh cáo hay báo động nào? Chẳng lẽ chúng nó bay vào đây được à? Hay là, ông dẫn chúng nó vào đây?”

  

Nguyễn Kiến Đình run bần bật, mồm miệng liến thoắng thanh minh: “Sao tôi dám dẫn chúng nó vào đây được, ba mươi lăm năm làm đệ tử của Đạo Môn tôi luôn một lòng một dạ trung thành với Đạo Môn.”

Thế Minh tự biết rõ sự việc, cũng hiểu lời ông ta nói là đúng, ông ta là đội trưởng đội bảo vệ, chẳng có cái nguyên cớ gì để dẫn rắn vào cắn gà nhà, mà nếu cậu có bị bắn chết lúc ấy, ông ta chẳng khác nào mua rơm về buộc bụng, chẳng có lợi ích gì mà lại thêm tội thất trách. Nhưng không thể loại bỏ ông ta không phải là kẻ tình nghi, hoặc có thể có một tay mưu phản to hơn phía sau giật dây.

Cậu gặng hỏi tiếp: “Tôi không nghi ngờ về tấm lòng trung thành của ông với Đạo Môn. Nhưng ông phải giải thích rõ ràng cho tôi biết sát thủ đi vào đây bằng đường nào? Sao chúng nó có thể trà trộn vào đây được?”

Nguyễn Kiến Đình mồ hôi mồ kê nhễ nhại biện hộ: “Lúc ấy, chúng nó tự xưng là cán bộ cầm quyền ở các tỉnh lị khác đến thăm, chúng nó còn lôi giấy thông hành của Đạo Môn ra, mấy thằng thuộc hạ không có kinh nghiệm không biết nên…”

Thế Minh ngắt lời, cười nói: “Thuộc hạ của ông không có kinh nghiệm tôi có thể hiểu. Thế còn ông thì sao? Ông có kinh nghiệm ba mươi lăm năm trong nghề để đâu hết rồi?”

Nguyễn Kiến Đình hèn nhát trả lời: “Lúc ấy tôi không có mặt ở bốt kiểm tra, tôi đang cùng với mấy người khác… đánh bài.”

Nói xong, ông ta đưa mắt lén nhìn phản ứng của Thế Minh.

Thế Minh vỗ vai ông ta, cười nói: “Đánh bài, ờ, đánh bài! Còn ai cùng ông đánh bài nữa đứng hết ra đây!”

Thêm ba người nữa từ trong đám người bước lên trước, đầu cúi gằm im re. Con mắt Thế Minh như con dao liếc ngang qua vài người ở đây, lòng bàn tay nắm chặt, run lên từng hồi. Thế Minh từ từ đứng dậy, đi qua đi lại vài bước, bỗng lấy chân đá đổ rầm bàn trà trước sô pha, tiếng cốc chén vỡ la liệt dưới đất.

Cậu chỉ thẳng vào mặt bốn người hỏi: “Các ông còn đáng mặt là cán bộ à? Trong lúc làm việc còn có thời giờ vui chơi, trọng trách của bang phái để mèo tha chó gặm cả rồi?”

Bốn người run lên, còn không dám thở ra thành tiếng. Bọn họ chưa từng thấy Thế Minh giận giữ lôi đình như thế, trong lúc giết Vạn Phúc, cậu cũng chỉ cười nói đàm phán bình thường.   

Thế Minh lấy ra một điếu thuốc, cầm lên hút sâu một hơi, hỏi tiếp: “Anh Lỗi, cứ theo gia pháp của Đạo Môn mà xử lí.”

  

Đặng Tâm Lỗi lòng nặng trịch, anh và Nguyễn Kiến Đình đều là người quen biết lâu năm, mối quan hệ cũng khá thân thiết. Anh cũng hiểu tính khí của Thế Minh, lắp bắp nói:

“Theo gia pháp Đạo Môn, Nguyễn Kiến Đình trong giờ thi hành nhiệm vụ xao nhãng thất trách, hậu quả nghiêm trọng, hành án xử tử. Những người khác cũng bị phạt nặng làm gương.”

Nói hết câu, Đặng Tâm Lỗi đi lên trước nói: “Anh Minh, thôi nể tình ông ta làm việc ở Đạo Môn lâu năm, cho ông ấy một cơ hội sống.”

“Cho ông ta thêm một cơ hội để ông ấy lại dẫn người vào giết mình à?”

Thế Minh tức giận nói: “Anh Lỗi, anh có đợi cái gì, thi hành theo gia pháp.”

Nói xong, cậu lôi súng ra vứt xuống đất. Lúc này, Nguyễn Kiến Đình mới thấy sợ, không ngờ Thế Minh định giết mình thật:

“Đại ca không được giết tôi. Tôi đã ở bang phái ba mươi lăm năm, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, xin đại ca giơ cao đánh khẽ. Cho tôi một cơ hội, tôi dập đầu tạ tội hứa từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa. Tôi lấy mạng tôi ra bảo đảm.”

“Mạng của ông?” Thế Minh cười lên một tiếng, giọng ôn tồn vừa phải, tiếng thở dài đáp:

“Nếu Linh có mệnh hệ gì thì đến mười cái mạng nhà ông cũng không đền được.”

Nói xong, cậu lại cười híp mắt nhìn Đặng Tâm Lỗi, nói:

“Sao vậy anh Lỗi, lời em nói không có tác dụng nữa phải không?”

Haiz! Đặng Tâm Lỗi thở dài một tiếng, Thế Minh mắt đã vằn đỏ, bây giờ nói gì cũng vô dụng. Cậu xua tay với những người đàn ông bên dưới, khàn khàn giọng:

“Lôi ông ta ra ngoài đi.”

Nguyễn Kiến Đình bị hai người đàn ông lôi ra ngoài, biết mạng khó giữ, nước mắt nước mũi giàn giụa, hét gào loạn lên:

“Tao muốn gặp ông lớn, tao muốn gặp ông lớn, tao đi cùng ông lớn ba mươi lăm năm, ông lớn không có chuyện giết tao được! Tao muốn gặp ông lớn…”

  

Đúng lúc này, từ bên ngoài bước vào năm ông già, cũng chính là trưởng lão Bắc Đạo Môn. Bọn họ cũng vừa nhận được tin, đại ca mới cầm quyền của bị ám hại ngay trong căn cứ chính của Bắc Đạo Môn. Chuyện này vượt qua khỏi sức tưởng tượng, họ lũ lượt chạy xe đến nơi thăm dò tình hình.

Vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu gào của Nguyễn Kiến Đình.

Nguyễn Kiến Đình nhìn thấy các vị trưởng lão bước vào, tìm được chỗ dựa, nước mắt nước mũi ngào ngào cầu xin:

“Trưởng lão cứu tôi! Tôi chiến đấu ở Đạo Môn hơn ba mươi năm. Mong các trưởng lão nể tình giữ cho tôi một mạng, tôi xin các vị!”

Ông Tia Chớp nghe xong mặt trầm lặng, xoa đầu ông ta nói:

“Ông xem ông từng này tuổi đầu rồi, chức vụ cũng cao, khóc lóc thế này còn ra thể thống gì!”

  

Nhuốt một hơi, hỏi tiếp: “À? Ông vừa bảo ai giết ông?”

Ông Tia Chớp dù biết tỏng đầu đuôi nhưng vẫn giả bộ hỏi, người có thể quyết định tính mạng sống chết của Nguyễn Kiến Đình chẳng có người thứ hai.

Chưa đợi ông ta trả lời, từ trong sảnh vọng ra tiếng nói trầm trầm: “Là tôi! Bọn sát thủ đứng giữa doanh trại của mình nổ súng giết người. Chỉ với việc này, đường đường với tư cách là một người làm bảo vệ, cũng đã xứng đáng chết một trăm lần. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Bang phái Đạo Môn cũng có gia pháp. Ngày hôm nay tôi tha cho ông ta, ngày mai sẽ có hàng trăm kẻ bảo vệ cũng sẽ lơ đãng ham chơi như thế. Đạo Môn còn muốn sống hay không, còn muốn phát triển hay không? Tôi lời ít các vị tự hiểu nhiều. Không cần cầu xin tôi tha thứ làm gì!”

Thế Minh vừa nói đã chặn họng hết năm vị trưởng lão, bọn họ đánh mắt nhìn nhau, rồi cuối cùng bốn người họ đổ mắt nhìn vào ông Tia Chớp.  

Ông Tia Chớp chỉ biết thở dài một hơi, trong thời khắc sống còn này ông là người bị lôi ra làm vật chắn đầu tiên. Ông chỉ biết cười ngại nói:

“Đại ca, gia pháp cũng là do người đặt ra. Đương nhiên có chặt có lỏng. Ông Đình cũng là đệ tử lâu năm vào sinh ra tử trong Đạo Môn biết bao lần mới lên được chức vụ này, cũng rất khó khăn. Hay anh nể tình ông ta đã già cả sắp xuống lỗ mà tha cho ông ấy một mạng.”

Thế Minh nhắm mắt ngồi trên sô pha, nhẹ giọng nói:

“Anh Lỗi, thực thi gia pháp!”

Ông Tia Chớp vẫy tay với Đặng Tâm Lỗi, ý bảo cậu đợi đã, lại nói tiếp: “Giờ ông lớn đang phải dưỡng bệnh, bang hội cũng đang rối loạn, đang ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này mà xử tử một lão làng như ông Đình sợ sẽ khiến người trong bang phái được phen hoảng sợ. Sao không để ông ta lấy công chuộc tội, có khi còn có tác dụng hơn!”

Thế Minh cười, nhìn ông Tia Chớp đầu bạc tóc mà vẫn phải hạ mình nói giúp ông ta, cậu lạnh lùng nói: “Cắt chức của Nguyễn Kiến Đình, giao cho Triển tiếp quản!”

Thấy Thế Minh thôi không thực thi, mọi người mới thở được ra hơi, mọi người trong phòng nhẹ nhõm. Nguyễn Kiến Đình khóc lóc cảm tạ:

“Đa tạ ân đức của đại ca, đa tạ ân đức của các trưởng lão!”

Thế Minh thấy phiền thì xua tay nói: “Tôi mệt rồi, để tôi nghỉ ngơi một lát.”

Mọi người lần lượt bước ra ngoài, chỉ có Đặng Tâm Lỗi và Triển ở lại. Vì cậu biết Thế Minh thế nào cũng có lời muốn nói. Đợi mọi người ra ngoài, Thế Minh nhìn hai người nói:

“Nếu lần này không ra uy thì tôi sợ tôi chẳng có đất trú chân tại Đạo Môn, tôi khởi xướng ra cái tiền lệ không xử là đi ngược lại với gia pháp Đạo Môn. Trọng trách này tôi không gánh vác nổi. Thế nên, nội trong ngày mai, Nguyễn Kiến Đình phạm tội thất trách là trọng tội, phạt tự tử. Anh Lỗi, anh nghe rõ chưa?”

Đặng Tâm Lỗi gật đầu, thầm than một tiếng, Thế Minh đã quyết không ai có thể đổi ý, ông Tia Chớp cũng chẳng có trọng lượng gì trong mắt Thế Minh. Anh chỉ đành gật đầu đáp rõ.

Triển sau khi nghe thấy, khoé môi giần giật. Thế Minh cười nói: “Chú có lời gì cứ nói.”

Triển cau màu nói: “Em thấy vụ ám sát lần này rất giống với vụ ám sát lần trước của ông lớn. Nhất là sát thủ đều rất am hiểu về nội bộ Đạo môn chúng ta. Em nghi là có tay trong!”

“Nói hay lắm!” Thế Minh giơ ngón tay cái, cười nói: “Tôi cũng nghĩ thế, chú có nghi kẻ nào không?”

Triển vội nói: “Em mới vào Đạo Môn chưa được mấy năm, các cán bộ nòng cốt trong bang phái vẫn chưa rành, em không dám đoán phỏng.”

“Ừm!” Thế Minh gật đầu đứng dậy, ngẩng đầu lên trời tự nói: “Ngày nào chưa tóm được thằng nội gian là ngày ấy Đạo Môn còn ăn không ngon ngủ không yên! Tên gian này đúng là cái dằm đâm vào tay, vừa ngứa vừa khó móc! Mẹ nó chứ!”

Triển cáo từ. Đặng Tâm Lỗi gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này cô bác sĩ mặt lạnh như băng bước vào đại sảnh, trong tay có cầm hộp thuốc nhìn Thế Minh, lạnh lùng nói: “Anh lại bị thương rồi.”

Thế Minh bất lực thở dài: “Đúng thế, Đạo Môn thật là lạ đời. Tôi mới đến chưa lâu mà đã đổ hơi nhiều máu.”

Bác sĩ nói: “Đây là cái giá khi làm đại ca Đạo Môn. Trời chẳng cho không ai cái gì, có được quyền cao chức trọng ít nhiều cũng phải bỏ ra một ít cái giá của nó.”

Thế Minh nghiêng đầu nhìn người đẹp, cười nói: “Tôi chợt phát hiện ra cô không làm bác sĩ có thể làm nhà triết học.”

Bác sĩ lấy ra bông lau nhè nhẹ vết máu trên mặt cậu, rồi lạnh nhạt nói: “Cho dù anh có bán cả gia tài cũng không mua nổi cái hài hước.”

Thế Minh ngẩng đầu cười lớn, nhìn cô bác sĩ nói: “Ông trời thật công bằng, trao cho cô thiên chức làm bác sĩ lại thêm vẻ ngoài xinh đẹp, nếu không, chỉ với cái mồm này, không biết đã phải chịu bao nhiêu cái đấm.”

Cô bác sĩ mặt sầm xuống, lấy kim và chỉ y tế thừ trong hộp thuốc ra, lạnh lùng nói: “Vết thương của anh rất dài, cần khâu mới lành được.”

  

Thế Minh ngơ ra, hỏi lại: “Tôi nghe nói kháu vết thương sẽ để lại sẹo.”

Cô bác sĩ đáp: “Không sao, anh không phải con gái. Sao phải sợ trên mặt dính vài vết sẹo?”

Thế Minh thở dài, hiểu ra một đạo lí mới, bạn đừng chọc giận bác sĩ, đặc biệt là người bác sĩ nhỏ mọn, cậu nói: “Tôi thu hồi lại những lời vừa nói.”

“Ờ!” Cô bác sĩ cất kim và chỉ, thản nhiên: “Giờ tôi mới phát hiện có cách làm vết thương của anh không cần khâu có thể tự lành, lại còn không lưu lại sẹo.”

“Cảm ơn!”

Hai phút sau. Thế Minh soi lại gương nhìn vết thương có để lại một đường đo đỏ mờ mờ vui vẻ nói:

“Cô đúng là một vị bác sĩ tuyệt vời! Quả xứng với danh nhân y như từ mẫu!”

Cô bác sĩ thu đồ đạc rồi nói: “Anh cũng xứng với danh đại ca lừng lẫy!”

“Ồ!” Thế Minh ra bộ ngạc nhiên, rồi lại thở dài: “Tôi có thể nghe được lời tán thưởng này từ cô quả là một chuyện hạnh phúc nhất đời. Rất đáng để uống mừng một li!”

Thế Minh cầm chai rượu vang và hai cốc rượu ra, lần lượt rót đầy cốc. Cô bác sĩ nhận lấy, uống một ngụm khen rượu ngon rồi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Thế Minh đang nhâm nhi uống rượu, cô giọng điệu không nhanh không chậm bình thản:

“Tôi quên chưa nói với anh uống rượu không tốt cho vết thương.”

Thế Minh để cốc rượu đặt sát lên miệng rồi lại phải đặt xuống bàn, lầm bầm:

“Đúng là ả đàn bà vô tình!”

Thế Minh nằm trên giường, lật qua lật lại chưa thể vào giấc, cậu thấy mình coi Đạo Môn quá dễ dàng, có rất nhiều chuyện ẩn giấu cậu vẫn chưa nắm rõ, thậm chí ông cụ cậu vẫn chứ hiểu rõ. Cậu có cảm giác Đạo Môn cứ như là một nơi đen tối có một đôi bàn tay đang ẩn nấp, chỉ cần không cẩn thận là bị nó bóp nghẹt cổ đến mức bạn bị ngạt hơi. Chỉ là đôi bàn tay ấy là của ai? Thế Minh nghĩ lẩn quẩn một hồi vẫn chưa nghĩ ra bất kì một ai. Nhưng cậu biết chắc chắn, tất cả những việc này đều do một tay người ấy làm, để đuổi Thuỳ Linh về phố J, dẫu sao ở đấy cũng là địa bàn của cậu, thế lực mạnh như Đạo Môn, một nơi như thế đôi bàn tay ấy cũng khó mà sờ đến được.

Ngày hôm sau, Thế Minh chạy đến chỗ ông cụ Kim Bằng nói chuyện hơn một giờ đồng hồ mới bước ra. Cậu vốn định giải quyết ổn thoả mọi chuyện ở Đạo Môn rồi đi đến Tam Giác vàng, nhưng một cuộc điện thoại của Ma sói ép cậu buộc phải xuất phát trước. Năm nay chính phủ các nước Đông Nam Á siết chặt chiến dịch phòng chống ma tuý. Tam giác vàng là nguồn lực chủ yếu cũng phải chịu áp lực từ các nước xung quanh, sản lượng ma tuý ngày càng thấp, đã đạt đến mức thấp nhất trong lịch sử, không thể đáp ứng nhu cầu thị trường của các ông trùm nghiện ma tuý Đông Nam Á. Bất đắc dĩ, người phụ trách tạm thời Tam giác vàng là tướng quân Sancho chuẩn bị tập hợp tất cả các ông trùm ở mọi nơi.

Ma sói sau khi biết tin, sợ Thế Minh không đến kịp phải rò rỉ tin chức báo trước với cậu một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment