Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 187 - Xứ Sở Hoa Anh Túc

Hải cười nói: “Đấy là một sòng bạc được chính quyền địa phương chống lưng. Cái lớp bọc phồn vinh của Mongla chủ yếu phụ thuộc nhiều từ món bài bạc này đấy. Tất nhiên, không thể thiếu món buôn bán ma tuý. Ma tuý cũng được coi là một ngành công nghiệp chính.”

“Haha!” Thế Minh cười một cách khó khăn, thở dài nói: “Phồn vinh thì phồn vinh thật đấy, nhưng phồn vinh thế này thì đúng là khá sốc."

Mongla tạm thời bị lực lượng Quân đội Liên minh Miền Đông (NDAA) chiếm đóng, họ đang chiến đấu với lực lượng Bang Wa để cướp cây anh túc, thi thoảng lại có một tốp quân đội hành quân qua các đường phố trong thị trấn. Lái xe trên đường, Hải phải hết sức cẩn thận, vì rằng cả Hải và Ma Sói đều là quân đội Bang WA, nếu chẳng may đi nhầm vào lãnh thổ của chúng, khéo khi mất mạng như chơi.

Tình hình ở Myanmar rất hỗn loạn, lực lượng vũ trang địa phương ngày càng lớn mạnh, chính phủ cũng bất lực, mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Chiến tranh cũng thường xảy ra giữa các địa phương vì lợi ích. Tam giác vàng bị lực lượng Bang WA chiếm giữ, nhưng thống trị cũng không ổn định, cho nên bất cứ lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác đề phòng các bang hội khác tấn công.

Chiếc xe jeep chậm rãi đi qua Mongla và dừng lại trong khu rừng rậm cách ngoại ô không xa. Ma sói nói chuyện điện thoại với tổng bộ xong, hắn ta quay sang dặn Thế Minh: “Chúng ta ở đây đợi, máy bay đến bây giờ.”

Thế Minh chưa kịp đồng ý thì nghe tiếng bước chân của một tốp đội quân NDAA đang rậm rịch tiến đến, có khoảng hơn chục người, tất cả đều được trang bị vũ khí đầy đủ.

Hải giật mình, lo lắng hỏi: "Ma Sói, chúng nó đuổi theo mình à? Chúng ta đều không có vũ khí, đứng đây đợi, đợi cái đếch gì? Đợi chúng nó đến xơi à."

Ma sói bình tĩnh: "Không chắc nữa. Cứ bình tĩnh, đừng quan tâm chúng nó, nếu không thể thoát thì tùy cơ ứng biến vậy."

Hải lẩm bẩm: "Không thoát được còn tuỳ cơ ứng biến cái gì? Lúc nữa khéo khi biến thành bia đỡ đạn."

Nói xong, hắn vẫn giả bộ thờ ơ, ngồi trên bãi cỏ cạnh gốc cây, tỏ vẻ đang hưởng bóng mát. Ngược lại, Thế Minh trông có vẻ thư thả, cậu không hề để tâm đến sự xuất hiện của hơn chục tên người Myanmar thấp bé kia, hơn nữa trong người cậu thủ sẵn một khẩu súng, khẩu súng chứa mười sáu viên đạn, nếu cần ra tay, cậu cũng không phải mệt rồi.

Tốp quân đội đi hành quân chậm rãi dọc theo con đường, sĩ quan dẫn đầu đột nhiên dừng lại, đi về phía Thế Minh và hai người còn lại. Người Hải cứng đờ, tay lặng lẽ lần mò một hòn đá. Ma Sói sắc mặt thản nhiên như không có chuyện gì, vỗ vỗ tay Hải, sau đó nhỏ giọng nói với Thế Minh:

"Minh, chú không cần nói chuyện, nó mà biết chú là người nước ngoài sẽ rất phiền phức." Thế Minh mỉm cười gật đầu.

Tên sĩ quan bước tới nở một nụ cười trên môi, thì thầm to nhỏ bằng thứ ngôn ngữ mà Thế Minh nghe không hiểu. Ma Sói cười và bình tĩnh trả lời mấy câu. Tên sĩ quan gật đầu, sờ vào túi và miệng nói như chửi thề, vẻ mặt nhăn nhó. Ma Sói mỉm cười, tay móc túi quần lấy điếu thuốc, mở hộp thuốc, mặt cười sượng, trong bao rỗng tuyếch, không còn một điếu thuốc. Ma Sói mỉm cười xin lỗi với tên sĩ quan, sau đó quay đầu lại thì thầm to nhỏ điều gì đó với Thế Minh.

Thế Minh nghe Ma Sói thì thầm, chẳng hiểu anh ta nói gì, nhưng qua hành động của anh ta liền biết anh ta muốn hút thuốc, nên “À” một tiếng đáp lại, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho tên sĩ quan. Tên sĩ quan nhận lấy nó với nụ cười và ngạc nhiên khi nhìn thấy chữ Thăng Long trên điếu thuốc.

Thế Minh đơ cứng người, thầm mắng mình ngu ngốc, chữ viết trên điếu thuốc chẳng phải đã lộ rõ cậu không phải dân bản xứ ở đây rồi sao?!

Tên sĩ quan châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới nhả ra làn khói nhàn nhạt, gương mặt hưởng thụ, như hút trọn hương thơm thuốc lá Thăng Long đất S. Sau đó ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn hộp thuốc lá trong tay Thế Minh. Ma sói khéo léo nháy mắt với Thế Minh, cậu lập tức hiểu ra, nhanh tay vứt bao thuốc cho tên sĩ quan. Tên sĩ quan vội vàng bắt lấy, Ma Sói sói lẩm bẩm mấy câu, sau đó hưng phấn cầm điếu thuốc lên, cảm ơn Thế Minh và Ma Sói rồi cười bước đi.

Thế Minh nhìn thấy quân đội đã đi xa, nhìn tình hình của tên sĩ quan vừa cười vừa nói: “Chỉ có một bao thuốc, mà tên đó đã sướng như bắt được vàng ấy.”

Ma Sói lắc đầu nói: “Chú không biết đó thôi. Tên đó có vẻ chỉ là một tiểu đội trưởng, lương tháng chỉ khoảng 120.000 đồng. Đối với tên đó, Thuốc lá Thăng Long đã là một điếu thuốc rất ngon rồi. "

Thế Minh ồ một tiếng, lại hỏi: “Đúng rồi, tôi đưa cho nó bao thuốc lá Thăng Long, sao nó không nghi ngờ tôi là người nước S?”

Ma Sói cười nói: “Ở đây thuốc lá ngon từ các nhãn hiệu nước ngoài rất nhiều, các loại từ các nước đều có, không có gì lạ cả.”

Thế Minh bỗng nhiên nhận ra nói: “Ra là thế.”

Chỉ 5 phút sau, trên bầu trời truyền đến tiếng ì ầm ong đầu, gió thổi phần phật. Ma Sói phấn khích nói: “Chiếc máy bay mà tướng quân đón chúng ta đã tới. Chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể biết là quân đội Wa của chúng ta.”

Tai của hắn quả thực rất thính, nghe tiếng máy bay là biết máy bay quân đội mình. Máy bay dừng lại ở khoảng trống trước khu rừng rậm, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, lực gió máy bay thổi tấp loạn xạ đẩy nghiêng người ông ta. Người đàn ông bước xuống máy bay, vẫy tay chào Thế Minh và Ma Sói.

Ma sói nắm lấy cánh tay của Thế Minh đi lên máy bay. Hải ở lại, anh ta là quân ngoại lai, anh không thể trở về trụ sở nếu không có sự cho phép của cấp trên. Sau khi cả hai lên máy bay, máy bay liền nhanh chóng cất cánh.

Đây là lần đầu tiên Thế Minh đi trực thăng, cậu có chút tò mò, máy bay nhìn thì tựa như đang lơ lửng trên bầu trời, nhưng khi cậu ngồi lên lại có cảm giác rất ổn định và chắc chắn.

Ma sói chỉ vào người đàn ông trung niên, giới thiệu với Thế Minh: “Đây là trợ lý sát cánh của tướng Sancho, Đại tá Huston.”

Sau đó, lại chỉ sang Thế Minh nói: “Đây là anh chàng xã hội đen trẻ tuổi Thế Minh đến từ nước S mà tôi thường nhắc tới. Sau này hai người nhất định sẽ gặp nhau thường xuyên hơn, về sau cũng sẽ thân thiết hơn. Haha!"

Thế Minh và đại tá Huston bắt tay nhau, người kia có thể nói một số câu tiếng S đơn giản, mỉm cười nói với Thế Minh: “Tôi thật không ngờ cậu lại trẻ tuổi như vậy, lúc đầu Ma Sói nói tôi còn không tin, nhưng lần này gặp mặt, không muốn tin cũng phải tin rồi.”

Thế Minh cười nói: "Cảm ơn đại tá, đại tá cứ quá lời. Đại tá ở Tam giác vàng, lại là người có tiếng trước mặt tướng quân Sancho. So với ngài, tôi có tính là gì chứ."

Đại tá Huston cười để bàn tay lên đùi, tay bấm bấm như đánh đàn, thở dài nói: “Chú em trẻ hơn tôi rất nhiều, tương lai sẽ vượt xa tôi. Một thời gian nữa, e rằng so với chú em, tôi chỉ là một vị trí nhỏ."

Hai người trò chuyện cười đùa vui vẻ, không hề có cảm giác xa lạ, trái lại họ như những người bạn đã nhiều năm không gặp. Ma sói ngồi bên cạnh cũng rất vui vẻ, có lẽ Thế Minh và Tam giác vàng có thể hợp tác thành công, ngoài lãnh đạo đôi bên ra thì Ma Sói chính là người vui mừng nhất. Anh coi Thế Minh như bạn của mình, Tam giác vàng là nhà của mình nên sự hợp tác giữa hai bên cũng có lợi cho vị trí “cò môi giới” của anh ta.

Một tiếng đồng hồ đã trôi qua. Khi Thế Minh từ trên máy bay nhìn xuống, có thể thấy rõ các phương tiện quân sự đang đi lại đầy trên đường.

Ma sói hưng phấn giới thiệu: "Đó là phương tiện vận chuyển của các quân đoàn 1, 25 và 5 của chúng ta. Trong đấy chứa đầy “vàng ròng” đấy!”

“Hả?” Thế Minh ngạc nhiên hỏi: “Chất vàng bằng cả xe ô tô?”

Đại tá Huston cười giải thích: "Chú em cũng không phải người ngoài, để anh nói thật với chú, không phải vàng ròng như chú em nghĩ, mà là hoa anh túc mới thu hoạch. Ma sói nói không sai, đối với chúng ta mà nói hoa anh túc cũng quý như vàng ấy. Mà vàng ròng là hàng tinh khiết, cây anh túc cũng thế, chưa qua xử lí, sạch sẽ nguyên chất thì gọi là “vàng ròng”. Đương nhiên, loại cây này là một loại vũ khí hái ra tiền ở quê hương chúng tôi.”

Nói xong, anh nhìn Thế Minh. Thế Minh vẫn cười, nụ cười vẫn mỉm trên môi, nghe thấy nhưng vờ như chưa nghe thấy.

Máy bay hạ cánh trên một bệ bê tông hình tròn. Sau khi xuống máy bay, Thế Minh nhìn xung quanh. Đây là một ngôi làng chứ không phải là một doanh trại quân sự. Những người lính tay cầm súng thỉnh thoảng đi ngang qua trên những con đường hẹp xen kẽ nhau. Xung quanh ngôi làng có rất nhiều lô cốt canh gác. Binh lính nào cũng trang bị bên người một khẩu súng đi tuần tra. Những ngôi nhà trong làng được xây dựng chủ yếu bằng gỗ, phía dưới là đất trống, như nhà sàn bên S mình. Toàn bộ Tam giác vàng được bao bọc bởi núi non, cây mọc thành cụm, dòng suối trong veo chảy róc rách, nổi tiếng với phong cảnh thơ mộng nhưng không thể bỏ qua sự nguy hiểm kề cận ở đây. Trong lớp cỏ xanh không biết chôn bao nhiêu quả mìn. Chỉ bước sai một bước thôi cũng có thể khiến người ta choáng váng “một bước bay lên trời hoá tiên”.

Đại tá Huston và Ma sói đưa Thế Minh vào một căn phòng gỗ, bên trong trang trí tuy đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ. Đại tá Huston cười nói: "Chú em sẽ ở đây nghỉ ngơi một ngày. Tướng quân có một số việc quan trọng cần giải quyết nên đã đi Panghsang. Ngày mai ông ấy sẽ quay lại. Đến lúc đó, chú em có thể cùng tướng quân nói chuyện chi tiết."

Panghsang là thủ đô của quân đội Wa, các quan chức chính của băng đảng Wa đều tập trung ở đó. Tướng Sancho tuy nắm giữ mọi công việc của Tam giác vàng nhưng vẫn phải về thủ đô để báo cáo tình hình thường xuyên.

Thế Minh nghe vậy gật đầu, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo, cậu cũng thấm mệt, cười nói: "Được giờ tôi sẽ nằm nghỉ một lát, chốc nữa tôi có thể đi dạo được không?"

"Đương nhiên!" Đại tá Huston nói, "Nhưng chú em ra ngoài trước tiên vẫn là nên đi cùng Ma Sói, nếu không sẽ có một số binh lính tưởng là người lạ, tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có."

Thế Minh mỉm cười và nói: "Tất nhiên rồi."

Sau khi Đại tá Huston và Ma Sói đi ra ngoài, Thế Minh vươn vai và lao thẳng vào giường. Chăn bông đã được giặt sạch, không có mùi ẩm ướt mà thoang thoảng mùi thơm của hoa cỏ và thảo mộc. Thật tốt! Thế Minh thoải mái khi ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng. Trong phòng không có thiết bị điện, thậm chí không có đèn điện, chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế, toát lên một vẻ đẹp nguyên sơ. Nếu không có ma túy, không có chính quyền địa phương, không có quân đội thì nơi này nhất định được gọi là thiên đường. Tuy nhiên, nếu không có những điều này, thì nơi đây có còn được thế giới chú ý nữa không? Có còn đặt tầm nhìn vào nơi này nữa hay không?

Không biết từ lúc nào, Thế Minh đã ngủ thiếp đi. Cậu mở mắt ra, trời đã tối, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ. “Đánh một giấc no nê! Mới chợp mắt đã tối rồi!"

Thế Minh tự nhủ. Cửa vừa mở cửa, Ma Sói

bước vào, ngửi thấy mùi thơm trong phòng, cười nói: "Với mùi hương này mày ngủ không ngon mới lạ!"

Thế Minh từ trên giường ngồi dậy, nói: "Nghe lén người khác nói chuyện không phải thói quen tốt, nghe lén người khác đang nói chuyện một mình còn xấu xí hơn đấy. À mà đây là mùi gì vậy?"

Ma Sói cười khà khà, tếu táo: “Đây là hương hoa anh túc.”

Thấy Thế Minh nhìn chằm chằm vào mình, hắn vội vàng giải thích: “Đây là loại đã qua xử lý nên rất nhẹ, không gây hại cho sức khoẻ. Tất nhiên, nếu chú ngửi trực tiếp thì thực sự không tốt đâu.”

Thế Minh cười haha, vỗ vỗ bụng nói: "Tam giác vàng tiếp đãi thế nào ấy chứ, đói meo bụng vẫn chưa mời được bữa cơm nào."

Ma Sói trợn mắt, cười nói: “Anh đã muốn mời chú mày đi ăn từ lâu rồi, nhưng anh đến hai lần, thấy chú mày vẫn đang ngủ ngon lành, không muốn quấy rầy mày. Thế mà mày dám nói tiếp đãi không chu đáo à."

Thế Minh vỗ nhẹ vào bờ vai rộng của Ma Sói, cười nói : “Ấy em đùa thôi mà, đừng có coi là thật chứ.”

“Biết rồi! Chỉ có mày mới dám nói thế thôi, phải người khác tao đã đập cho lâu rồi.”

Cùng Ma Sói bước ra khỏi ngôi nhà gỗ, hai người đi trên con đường đất đá, Thế Minh có cơ hội ngắm nhìn thật kỹ Tam giác vàng trong huyền thoại. Ở đây không sợ hãi và căng thẳng giống trong tưởng tượng.

Xế chiều tà, trời hâm hẩm sầm tối, các chiến sĩ thả lỏng tinh thần sau một ngày căng thẳng, đôi ba người ngồi cười nói vui vẻ, nếu có cô gái nào xinh đẹp đi ngang qua thì cũng ầm ĩ hò reo, huýt sáo tán tỉnh. Nhưng họ cũng “văn minh” lắm, chẳng hề thô lỗ chạy đến trêu đùa quá đáng hay sờ soạng. Các cô gái mặt mày tươi tỉnh, vẫn còn hơi e thẹn, ngại ngùng cúi đầu giả bộ không quan tâm. Những người phụ nữ ngồi giặt quần áo bên bờ suối nói chuyện phiếm, những đứa trẻ con đang chơi đùa, câu cá dưới dòng suối. Khung cảnh làng quê bình dị êm đềm.

Thế Minh cười thở dài: "Tam giác vàng yên bình hơn tôi tưởng tượng nhiều."

Ma Sói với vẻ mặt có chút buồn bã nói: “Không biết yên bình này có thể kéo dài được bao lâu, nghe nói trận chiến lần trước không có lợi cho quân đội chúng ta, quân đội do tướng quân chỉ huy đã bị đánh bại. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chẳng được bao lâu. Sợ NDAA sắp đánh đến đây rồi, có lẽ quân đội đóng tại Tam giác vàng sẽ được điều động đến phía trước, những người lính này sẽ được bao nhiêu người sống sót trở về đây!"

Thế Minh không biết gì về tình hình ở Myanmar, cũng không biết mình đang nói đến tướng lĩnh hay liên minh nào, nhưng từ vẻ mặt của Ma Sói, ngờ ngợ đoán ra cuộc chiến không có lợi cho họ. Cậu vỗ vai anh nói:

“Xe lên núi ắt phải có đường, em tin trên đời không có chuyện gì là không giải quyết được. Tuỳ thuộc vào cách mình làm.”

Bình Luận (0)
Comment