Ma Sói gật đầu đồng tình: “Ý của chú rất đúng với ý của tướng quân, vì chúng tôi không có vũ khí tiên tiến. Và đây cũng là lí do chính tướng quân Sancho muốn gặp chú.”
Thế Minh nhẩm thầm trong bụng, cậu cảm thấy lần này cậu đến đúng như chơi trò trẻ con. Đai đen của Nga có vũ khí tiên tiến như thế nào cậu còn chưa biết, vấn đề to đùng cậu đã bỏ sót. Trong ý nghĩ của cậu, vũ khí tiên tiến chỉ giới hạn ở súng lục, súng trường, chủ yếu là dùng để đánh nhau ở xã hội đen. So với nhu cầu số lượng và chất lượng cao như Tam giác vàng, quả đã vượt xa ước tính của cậu. Đây cũng chính là sự khác biệt giữa xã hội đen và quân đội. Sau khi Thế Minh đặt chân đến Myanmar, qua những gì mắt thấy tai nghe, cậu bắt đầu lo lắng Đai đen không biết có năng lực đáp ứng được nhu cầu của Tam giác vàng hay không!
Tuy nhiên những lo ngại ấy không thể biểu hiện trên mặt, cái thế vững tâm bình chân như vại của cậu phải gắn chặt trên mặt hai tư giờ. Bởi vì cậu hiểu rõ, ở Tam giác vàng, chỉ cần cậu sơ hở hơi bất an, thì khéo khi giẫm nhầm một bước là một đi không trở lại, không còn đường về nước.
Khi bạn còn tác dụng với người ta, bạn là nhất, họ có thể coi bạn là phật là bồ tát cung kính. Nhưng khi bạn hết hạn sử dụng, bạn sẽ giống như rác rưởi, bị ném càng xa càng tốt, thậm chí còn bị giẫm đạp dè bỉu. Không chỉ ở Tam giác vàng như thế, mà ở nước S cũng vậy, đến cả khắp mọi nơi trên thế giới cũng không khác là bao.
Ma Sói dẫn Thế Minh đến một căn nhà gỗ khá to, có vài người hầu gái bên trong. Ma Sói bảo Thế Minh ngồi xuống, rồi nói mấy người hầu gái đi chuẩn bị cơm nước.
Thế Minh hỏi: “Thượng tá Huston sao không đến?”
Ma Sói trả lời: “Thượng tá đón cậu xong đi Panghsang rồi. Đi lên thủ đô bàn chút chuyện với mấy lão già hút máu. Thượng tá Huston ứng phó giỏi hơn tướng quân.”
Thế Minh nói: “Ý của anh là Tam giác vàng mỗi tháng đều phải nộp tiền cho thủ đô à?”
“Không phải mỗi tháng, mỗi năm đóng một lần, nhưng mỗi tháng buộc phải lên báo cáo tình hình.”
Thế Minh tò mò: “Báo cáo những tình hình gì?”
Ma Sói lắc đầu: “Đây là tin mật, không được tiết lộ ra ngoài.”
Trong lúc nói chuyện, người hầu gái đã mang thức ăn lên. Ma Sói chỉ vào đĩa món ăn thơm nức mũi:
“Thử một miếng đồ ăn của quê tôi, xem có hợp khẩu vị của chú không?”
Thế Minh gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, hơi ngấy nhưng hương vị rất thơm ngon, cậu hỏi: “Đây là thịt gì?”
Ma Sói gắp một miếng to đưa vào miệng, ngồm nhàm: “Thịt rắn. Rắn hổ mang.”
“Ồ!” Thế Minh thốt lên một tiếng, cậu không thèm đưa đũa đến cái đĩa đấy nữa.
Sau bữa cơm, Thế Minh chuẩn bị nghỉ ngơi, Ma Sói không biết từ lúc nào đã gọi một tốp cô gái đến, khuôn mặt thanh tú, chỉ có điều da hơi ngăm ngăm, Ma Sói chỉ vào mấy cô gái, cười nói:
“Chú em, chọn một cô?”
Thế Minh lắc đầu, Ma Sói trề môi: “Đến một nước mới mà không thử gái ở đây thì không được coi là tận hưởng cuộc sống.”
Thế Minh thong thả nói: “Tôi từ thời cha sinh mẹ đẻ đã có cái giống là người không biết tận hưởng.”
Ma Sói bất lực nói: “Tôi đang nghĩ chú có phải đàn ông hay không. Thôi vậy, thứ tốt đẹp của cuộc sống để một mình hưởng thụ vậy. Haha!”
Nói xong, Ma Sói kéo vài cô gái nghễnh ngãng bước ra ngoài. Thế Minh nhìn chai rượu cạn, vọng cao tiếng nói: “Uống hơi quá chén thì đừng lao lực quá, có hại cho cơ thể đấy.”
Ma Sói có lẽ uống hơi say, cảm xúc cuốn lên tận trời mây, không thèm quay đầu, giơ ngón giữa:
“Chú từ khi nào lên làm bác sĩ rồi?”
Nhìn bóng dáng dần khuất xa của Ma Sói, hai tay mỗi tay ôm một cô, Thế Minh lắc đầu, đứng dậy bước vào trong phòng gỗ nhỏ của mình. Thế Minh sống đến từng này tuổi chưa động tay với bất kỳ cô gái nào, không phải cậu không có hứng thú với con gái. Chỉ là trong quan niệm của cậu, tình dục phải có tình yêu. Nếu không có tình yêu, khác gì loài cầm thú động dục.
Thế Minh cũng chẳng phải người thanh cao, nhưng cậu có thói quen, có nguyên tắc của riêng mình.
Về khuya, vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng, trời trắng trong, không mây. Mặt trăng công bằng, ánh trăng vàng chiếu rọi mặt đất, trải dài trên khắp mọi nơi trên thế giới, chính hay tà đều sẽ bị che phủ bởi ánh trắng vàng huyền ảo.
Tam giác vàng là một nơi tà ác, khắp thế giới không biết có bao nhiêu đầu mối của ma tuý đều bắt nguồn từ đây mà ra. Nhưng không thể phủ định, bầu trời đêm ở đây quá đỗi đẹp đẽ. Thế Minh ngẩng đầu nhìn vầng trăng non và các vì sao, tự nói một mình: “Ngày mai chắc chắn là một ngày đẹp trời.”
Ngày mai có phải là một ngày đẹp trời hay không, không ai biết. Nhưng đêm nay ở Tam giác vàng, thì chắc chắn là mây đen che rợp trời. Thế Minh đang nằm trên giường mơ giấc chiêm bao. Nửa tỉnh nửa mơ, tiếng gió rít ong tai xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, tiếp đó là tiếng nổ rung chuyển mặt đất.
Thế Minh giật thót mình, vội vã bật dậy, chạy nhanh ra ngoài căn phòng gỗ. Thế giới bên ngoài quá huy hoàng! Cuối cùng cậu cũng được một lần mắt thấy tai nghe chứng kiến cảnh tượng “huy hoàng” này. Bầu trời xuất hiện vệt sáng đỏ vàng, tiếng ma sát rin rít, tiếng ù ù đinh tai nhức óc từ trên không trung bay thẳng vào vùng trung tâm Tam giác vàng. Tia sáng rơi xuống đất, có tiếng kêu gào thét vang. Cách đó khoảng năm mươi mét, chớp mắt cả mảnh đất yên bình, những toà nhà sàn nối nhau bỗng biến thành hư không, mặt đất chỉ còn sót lại một hố sâu nửa mét.
Đây mới chỉ là bắt đầu, phía xa, bầu trời còn bùng lên không biết bao nhiêu ánh sáng chói loá cùng làn khói đen vẩn đục đang lũ lượt bay đến khắp mọi phía.
Quân đội đóng giữ Tam giác vàng phản ứng khá nhanh, từng người gào to tiếng: “Địch tấn công!”
Từng binh sĩ trên tay cầm khẩu súng, quân trang lộn xộn chạy dồn bước ra ngoài. Quân lính không hỗn loạn, nghe chỉ thị của sĩ quan, cấp tốc chạy về vị trí của mình vào thế sẵn sàng, chuẩn bị tư thế tiến công địch. Trong giây lát, liên tiếp là ầm ầm tiếng súng, là tiếng pháo đạn, là tiếng người kêu gào hoà lẫn vào nhau. Một viên đạn pháo rơi xuống cách Thế Minh không xa, hai người lính trẻ vừa mặc quần áo, từ trong phòng bước ra bỗng chốc nổ tan thành bốn năm khúc. Thế Minh nhìn miếng thịt nát dưới chân, cậu bỗng thấy buồn nôn và bực tức, không phải vì cái thảm cảnh trước mắt, mà vì sinh mạnh vô tội của hai thanh niên trẻ.
Ma Sói mặc tạm áo khoác, khom người lật đật chạy đến gian nhà gỗ của Thế Minh, hắn ta đứng từ xa đã nhìn thấy cậu đang đứng hiên ngang trước cửa, khuôn mặt cậu vô cảm, ánh mắt lãnh đạm nhìn mặt đất. Ma Sói chạy đến kéo lấy tay cậu, hớt hải:
“Địch phát động tiến công chúng ta rồi. Cậu bị ngu à mà còn đứng đây đợi chết?”
Thế Minh không ngẩng đầu nhìn, nhìn miếng thịt đen pha chút màu đỏ dưới chân, cậu lên tiếng: “Đây là hai sinh mạng người.”
Rồi cậu cười, bất lực: “Sinh mệnh ngắn ngủi thật. Đưa cho tôi một khẩu súng, một khẩu súng nhiều đạn.”
Ma Sói kéo Thế Minh chạy, vừa chạy vừa nói: “Tôi thấy chú chắc bị dọa cho sợ mất mật rồi! Cầm súng làm gì, đánh nhau với địch à? Ở đây thêm một người như chú cũng chẳng có ích gì. Nhưng chú có chuyện gì, tôi biết nói thế nào với tướng quân?! Tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ cậu?!”
Thế Minh được phen cười thả ga, mặc dù giờ không phải lúc để cười. Ma Sói kéo Thế Minh trốn vào dưới căn nhà gỗ nhỏ, chỉ căn phòng bên trên đầu, an tâm khuyên nhủ: “Đây là phòng riêng của tướng quân, rất kiên cố. Một hai viên đạn pháo có bắn lên trên chúng ta cũng không bị thương.”
Thế Minh không nói gì, cậu giơ ngón tay cái khen ngợi Ma Sói.
Lần tập kích bất ngờ này chính là Quân đội Liên minh Miền Đông (NDAA) tại Bang Shan tiến công. Sau khi chúng nó bắn gần một trăm viên pháo đạn, khoảng hai nghìn binh lính đột kích trên toàn bộ mặt trận. Hệ thống phòng ngự của Tam giác vàng khá kiên cố, đóng quân hơn tám trăm người. Về cơ bản mà nói, chống đỡ sức tiến công hai nghìn người không thành vấn đề, nhưng bị đánh úp, lại còn bị một màn bom nổ phá, công sự bị tổn thất nặng nề, quân lính đều bị thương và chết như ngả rạ, nên công cuộc chống trả vô cùng khó khăn.
Trưởng quan NDAA đã treo một giải thưởng rất đáng giá cho quân lính nào dám dũng cảm xông pha, nên quân lính không những không rụt rè sợ mất mạng mà bọn họ như được tiếp tinh thần kháng chiến, hô gào dũng mãnh tiến thẳng về trước. Còn phía quân WA cũng ra sức chống cự, tiếng súng nổ trên lô cốt trong địa ngục khói nổ như những linh hồn ác độc Asura trong thần thoại Ấn Độ. Từng lớp từng lớp binh sĩ bị cháy thành tro tàn trong đám lửa. Thi thoảng, màn khói lửa đỏ ngun ngút bốc lên trên đầu những người lính của Quân đội NDAA, tiếng hét đứt màng nhĩ, căng dây thần kinh. Tiếng hét ấy chỉ ngừng khi họ đã gục ngã.
Một quân lính bị bắn ngã xuống đất, vật lộn kêu gào, người bạn lính phía sau bước tới kéo anh ta về sau, một bước, hai bước… Bỗng một âm thanh cực lớn vang lên, người binh sĩ như bay lên không trung, tiếng súng ngừng, cả một vùng yên ắng, thời gian như ngừng trôi, khoảng lặng như trải qua cả thập kỉ, người anh ta vô hướng rơi mạnh xuống đất. Chạm đất anh ta đã mất cảm giác, vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng cố gắng thế nào cũng không thể, ưỡn ngực ngước mắt lên nhìn, hai đôi chân đã bay mất, chỉ còn lại lớp xương trơ trọi. Lúc này, anh ta mới cảm nhận được cơn đau vật vã, anh lính kêu một tiếng ngất đi.
Trong chốc lát, gần trăm người của quân lính NDAA đã ngã vật xuống. Mặt đất chỉ còn lại la liệt những thi thể không mảnh vải che thân và mùi cháy xém tanh hôi xộc thẳng vào mũi. Có người không may giẫm phải quả mìn, mìn bật lên không trung, nổ đoàng một tiếng, anh ta còn chưa kịp kêu đã bị bắn bay cổ, bay đầu, những xác chết không đầu tay vẫn đang cầm súng tiếp tục lao trên không trung, cắm xuống đất, co giật, rồi nằm bất động. Những người lính của quân đội liên minh người WA không có thời giờ để ngắm nhìn thức phim chiếu thực cái chết thê thảm của kẻ địch, họ vẫn chưa kịp thưởng thức chiến lợi phẩm bắn người của lần chiến đánh. Chẳng mấy chốc, những người lính xả súng điên cuồng vào lô cốt đã trở thành cái đích của hàng trăm mồi súng, hàng trăm viên đạn trả thù bay về phía họ. Tên bay đạn lạc tàn nhẫn xuyên vào cơ thể họ và phát nổ. Màn máu đỏ bùm, nổ như một màn pháo hoa, đẹp trong tích tắc và biến mất trong giây lát.
Một binh sĩ người đầy những lỗ súng máu me từ lô cốt rơi xuống đất. Nhưng rất nhanh, các binh sĩ từ bên dưới tiếp tục trèo lên lô cốt thế chân, rồi cũng bị thiêu cháy rực đỏ, như ngọn lửa cháy rụng xuống đất. Pháo đạn không ngừng rơi xuống trận địa của quân WA, đạn bay vèo vèo tàn nhẫn sượt qua người qua mặt từng người. Có những binh sĩ bị đạn bắn vào lỗ rốn, ruột rơi ra ngoài cơ thể, mặt họ còn đọng lại sự kinh ngạc, thất thần, kinh hoàng, tuyệt vọng, rồi đau đáu còn mắt đưa tín hiệu cầu cứu nhìn đồng đội. Bọn họ sẽ thấy những giọt nước mắt, những lỗ đạn có vết đen ngòm của chiến hữu. Một tiếng súng nổ, có thể là âm thanh cuối cùng họ còn nghe thấy trên cõi đời này, khuôn mặt co giật của bằng hữu cũng là hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong não bộ trước lúc từ biệt thế gian. Đây chính là bộ mặt của chiến tranh, ở đây tính mạng không quan trọng. Cho dù là anh hùng đến đây cũng chỉ như ngọn cỏ, yếu đuối phe phất giữa trận chiến sinh tử.
Bất kể là bên mình hay bên địch, chiến tranh vẫn là tàn khốc. Chiến tranh như con dao hai lưỡi, cùng lúc giết giặc cũng có thể thương thân mình.
Sức chiến đấu của quân WA quả thực rất dũng cảm, vừa có một người trúng đạn ngã xuống, sẽ có hàng chục người dẫm lên xác mà tiếp tục tiến công, thế lực lớn mạnh như Tam giác vàng, qua nửa giờ đồng hồ, các tuyến phòng thủ của WA bị tấn công hàng trăm điểm. Hai bên chuyển sang lối đánh cận chiến.
Thế Minh và Ma Sói cuối cùng cũng không thể an tâm trốn núp dưới phòng. Quân NDAA mắt đỏ như hổ đói, giết người không chớp mắt, chúng lật tung từng ngóc ngách để giết người. Một lúc sau, đã có hơn mười căn nhà gỗ bị chúng chiếm đóng, những người phụ nữ trong những căn nhà này bước ra ngoài, những con mắt trắng dã dâm tà đưa đẩy nhìn thân hình những người phụ nữ này. Tính mạng của họ ra sao thì cũng biết rồi đấy!
Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra.
“Vẫn trốn tiếp à?” Thế Minh nằm sấp, thỏ thẻ bên cạnh tai Ma Sói, bĩu môi hất cằm về phía mấy người phụ nữ:
“Bên trong là chỗ anh tận hưởng cuộc sống ấy nhể?”
Ma Sói mặt mũi khó coi, thì thầm: “Đàn bà mà rơi vào tay chúng nó thì xong đời!”
Thế Minh đồng cảm: “Cũng may tôi không gieo mầm vào thân thể bọn họ.”
Ma Sói nói: “Chúng ta nên cứu bọn họ.”
Thế Minh nói: “Thế anh lên trước đi.”
Ma Sói tiếp: “Nhưng chúng ta không có súng!”
Thế Minh trả lời: “Có nạn cùng chịu. Dù không có súng cũng cùng nhau xông lên.”
Ma Sói cắn răng: “Mày mà còn nói đểu nữa là tao đấm đấy.”
Thế Minh cười nói: “Bình tĩnh nào anh trai, phải giữ một cái đầu lạnh để suy nghĩ. Có thể mới chiếm được phần thắng.”
Ma Sói nghi ngờ: “Thật đấy?”
Thế Minh cười híp mắt: “Nói thế mà cũng tin. Ngu vừa thôi chứ ngu hết phần thiên hạ thế.”
“Mày…” Ma Sói trừng mắt, định nổi cơn tam bành mà nhìn thấy khuôn mặt cười tươi của Thế Minh, hắn ta hết giận, cầu cứu: “Được rồi, tôi sợ chú. Chú rất nhiều trò mánh khoé, cho anh một kế xem nào.”
Thế Minh nghiêm mặt: “Nói thật thì em cũng đang nghĩ… Có điều nghĩ chưa ra.”
“Mẹ mày!”
Thế Minh nói rất đúng, chiến trường đã làm con người ta lãnh đạm. Liên tiếp hồi súng bom đạn đã kích thích tận sâu dây thần kinh của con người, não bị kéo căng dây đàn, chỉ chạm khẽ một chút là sẽ đứt làm đôi. Lúc này có một binh sĩ đi về hướng của hai người họ, Ma Sói nín thở. Nhìn thấy chiếc giầy của binh lính ngày một gần, Thế Minh rút con dao ra. Ma Sói sợ đến nỗi không dám thở ra hơi, Thế Minh thì ngược lại ho một tiếng. Ma Sói nhẩm bụng xong đời, mồ hôi trên trán lã chã rơi.
Quả nhiên, người binh sĩ đưa mắt nhìn bốn phía, sau cùng đi đến căn nhà gỗ phía trước, hắn khom lưng xem bên dưới có ai trốn không. Hắn ta nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm, một chàng trai đang nhoẻn miệng cười. Một nụ cười thân thiện trong bom đạn khốc liệt.
Nụ cười như một tín hiệu ngôn ngữ thông dụng khắp thế giới, ai cũng nhận ra đây là nụ cười hồn nhiên xán lạn của một chàng trai đôi mươi. Người binh sĩ thấy lạ, hỏi: “Mày là…” (Tiếng Myanmar)
Thế Minh vung tay, một lưỡi dao sắc đẹp vờn trớn vào yết hầu người binh sĩ. Binh sĩ đưa hai tay lên cổ, mặt khó tin nhìn Thế Minh, hắn đang định kêu lên, nhưng yết hầu đã đứt làm đôi, không thể kêu thành tiếng. Ma Sói kéo xác của người binh sĩ vào dưới gầm nhà gỗ, trách móc:
“Ho lúc nào chẳng ho, đúng lúc này ho. Sợ chết khiếp!”
Thế Minh lãnh đạm: “Mặc đồ của nó lên người, rồi lấy dao chặt đứt đầu nó.”
“Hả?” Ma Sói nghi ngờ hỏi lại, hắn cứ nghĩ mình nghe nhầm.