Thế Minh nhắc lại: “Lấy con dao chặt đứt đầu nó.”
Ma Sói ngờ nghệch hỏi lại: “Sao… sao cơ?”
Thế Minh bình tâm: “Muốn cứu mấy cô em kia
thì làm theo lời tôi nói.”
“Ma mới tin được lời của cậu, chặt đứt đầu nó, cậu nghĩ chặt đầu gà à mà dễ thế. Tôi không làm.”
Chặt đứt đầu người không phải chuyện dễ dàng. Ma Sói mặc dù tên là Ma Sói, nhưng hắn ta cũng là người không phải Ma cũng chẳng phải Sói, nên dù gì vẫn có tình người. Hắn đưa dao lên rồi hạ dao xuống, hết so đo rồi lại ngập ngừng đến mấy lần vẫn không thể ra tay, luôn mồm chửi thề Thế Minh.
Thế Minh thảnh thơi nằm duỗi thẳng người trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn, nói: “Êy, Hình như chúng nó bắt đầu cởi áo mấy cô ấy rồi.”
“Chết tiệt!” Ma Sói chửi thề, không còn chần chừ, hắn sốc lại tinh thần, bặm chặt môi, đưa dao lên chặt đứt cổ binh sĩ. Máu tươi đầm đìa từ cổ trào ra, suýt chút nữa phụt vào mặt hắn, Ma Sói buồn nôn, suýt chút nữa nôn thốc nôn tháo đồ ngày hôm qua ăn.
Mười mấy tên NDAA ở lại canh gác đất vừa chiếm lĩnh của WA, chúng không thể kiềm chế cái thú tính bản năng của mình. Chiến tranh làm chúng điên cuồng, phụ nữ như công cụ để chúng phát tiết những lo sợ của chiến tranh, chúng trút lên những người phụ nữ vô tội kia những dâm tính và thú tính. Một lũ binh sĩ to tiếng cười điên dại, kéo một cô gái xinh đẹp ra, bảy tám người vây xung quanh cô gái, mười mấy cánh tay du ngoạn trên thân thể cô. Tiếng khóc ai oán của cô gái trong tai chúng như âm thanh tự nhiên của đất trời, mầm non của sự sống, trong vắt như tiếng suối, êm ả như tiếng mẹ ru, rất đỗi tuyệt diệu. Lại càng làm chúng nổi lên máu động dục. Chúng bắt đầu kéo quần áo của cô, bộ quần áo mỏng tang bị hàng chục cánh tay cấu xé thành từng mảnh, đường cong cơ thể, phần nhấp nhô đầy đặn hiện ra trước mắt, chúng lồng lộn xông lên.
Lúc này, một binh sĩ già của NDAA chạy thốc chạy tháo đến bên chúng nó, gào mồm kêu: “Tao giết tướng quân của địch rồi! Tao giết tướng quân của địch rồi! (Tiếng Myanmar)”
“Cái gì?” Mấy thằng binh sĩ đang đè trên người cô gái lần lượt đứng dậy, sửng sốt nhìn người binh già chạy đến, rồi nhìn thấy trong tay hắn cầm một đầu người dính đầy máu tanh, không thể phân biệt được rõ mặt mũi. Một thằng trong số ấy, thấy lạ bèn hỏi:
“Có thật đây là đầu tướng quân địch không? Sao bảo nó đi Panghsang rồi?”
“Đúng thế!” Tất cả những người binh sĩ khác cùng nói theo. Tên lính già kia sắc mặt thay đổi, nhưng rất nhanh ứng lời:
“Trưởng quan bảo tướng quân địch đi Panghsang, nhưng thằng ấy vẫn nằm ở phòng riêng tướng quân. Chúng mày nghĩ xem không phải thằng tướng quân thì là ai?”
“Thế cũng không chắc là tướng quân bên địch. Có khi là thằng lính bèn của WA cũng nên.” Một thằng lính giọng đố kị lên tiếng.
Một người có bộ dạng giống trưởng quan bước đến, nhìn lên nhìn xuống người binh sĩ già, nghiêm giọng chất vấn:
“Mày ở đại đội nào? Sao tao chưa gặp mày?”
Người lính già bỗng cười, rồi hắn cầm đầu người trong tay đưa vào bụng trưởng quan, hắn điên dại chạy về phía xa, miệng ngêu ngao lớn tiếng hét: “Tướng quân của địch tao giết rồi. Tao phát tài rồi! Haha!”
Người lính già chính là Ma Sói đóng giả, hắn ta thấy mình giống một thằng điên, có điều làm một thằng điên như thế này, hắn nguyện ý làm, cúi đầu nhìn cái điều khiển trong tay, hắn đắc ý cười càng to hơn.
Trưởng quan cầm đầu người trong tay đưa cho binh sĩ, nếu đây quả thực là đầu của tướng quân Tam giác vàng thì có lẽ thằng lính già kia sẽ thăng lên ba bậc. Nghĩ đến đây trưởng quan cười to haha. Nhưng tiếng cười không dài, vì tiếng nổ trong gang tấc sắp chìm đắm tiếng cười của hắn. Một lũ binh sĩ đứng túm tụm xung quanh cái đầu lâu kia. Bỗng chốc chiếc đầu lâu như một quả cà chua từ trên cao nổ đoàng, những mảnh sọ đầu lâu tung toé như viên đạn bắn vào cơ thể những binh sĩ. Trưởng quan tuy có cách xa một chút nhưng cũng bị khí nổ bắn bay ra xa. Nằm vật dưới đất, trưởng quan lắc đầu, quát ầm: “Thằng kia là mật thám, thằng binh sĩ già vừa nãy là mật thám!”
Thế Minh đi đến bên cạnh trưởng quan, cậu không hiểu tên trưởng quan đang gào lên vì gì, nhưng cậu biết rõ, đã đến lúc hắn ta phải câm mồm.
“Pằng!” Giọng trưởng quan kêu gào cũng tắt ngấm, trên đầu có một lỗ máu rò rỉ rơi. Liền ngay sau đó, Tam giác vàng loạn như bầy ong vỡ tổ, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng nổ của súng đạn, bom mìn. Không ai còn tâm trạng để ý trên chiến trường bỗng thêm một chàng thanh niên mặc áo vest. Thế Minh cầm khẩu súng, cười híp mắt ung dung đi lại, thấy những binh sĩ bị bom nổ còn đang thoi thóp thì bù thêm một phát súng. Trong con mắt cậu, những binh sĩ này không phải con người, chúng chỉ là bọn súc sinh điên cuồng. Con người không mềm lòng với động vật, Thế Minh lại càng không. Nhìn thấy đã xử lí kha khá, cậu cười nhìn những người phụ nữ đang sợ tát mét mặt, lắc lắc khẩu súng trên tay, ra hiệu bọn họ mau trốn đi. Rồi cậu từ từ bước đến cô gái xinh đẹp đang nằm dưới đất, làn da nõn chuối bị chúng cào cấu xanh tím bầm dập. Thế Minh lắc đầu, cậu thầm thấy tiếc nuối, cởi chiếc áo khoác ngoài trùm lên người cô gái. Lúc này Ma Sói chạy đến, thấy dưới đất xác chết chất tứ tung ngổn ngang, hắn cười khà khà:
“Được lắm. Anh hùng cứu mỹ nhân!”
Thế Minh bất lực nói: “Chỉ tiếc là mỹ nhân của người ta.”
“Biết thế là tốt!” Ma Sói ôm cô gái vào trong lòng, trừng mắt nói: “Mỹ nhân này là của tôi!”
Một binh sĩ NDAA bỗng chạy thục mạng ra ngoài, hắn nhìn thấy dưới đất là một đống xác chết, còn nhìn thấy một người binh sĩ già mặc quân phục lính quân NDAA trong tay ôm một cô gái trẻ, hắn ta to tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chưa đợi Ma Sói trả lời, Thế Minh đã đưa súng lên bắn một phát đạn, viên đạn không lệch một xen ti mét nào, trúng thẳng vào tim người binh sĩ. Đến này cả Ma Sói cũng thốt lên khen:
“Bắn hay lắm!”
Thế Minh cười nói: “Bắn bừa thôi!”
Ma Sói hừm một tiếng: “Ai tin?!”
Nhưng rất nhanh Ma Sói cũng tin những lời Thế Minh nói là thật, cậu quả thực bắn bừa. Hai người đang lúc chuẩn bị đưa cô gái vào rừng ẩn trốn. Đúng lúc này, một đội quân NDAA phá vỡ phòng tuyến dồn dập chạy vào trong. Hai người chỉ có thể để cô gái chạy trốn trước, rồi hai người họ ở lại cắt đuôi. Nhìn binh sĩ như lũ côn trùng, hàng trăm con nhung nhúc bay đến, Thế Minh chỉ biết tự than trách trong lòng.
Cậu vừa nổ súng vừa chạy về sau trốn cùng Ma Sói. Hai người bọn họ nhặt súng của các binh sĩ NDAA, là khẩu súng AK47 màu ánh bạc, mặc dù súng cũ nhưng còn rất tốt, lực bắn cực mạnh, bắn ở khoảng cách gần, AK có thể dễ dàng bắn xuyên qua lớp áo chống đạn.
Lúc này, Ma Sói quả thực muốn lấy súng đập vào đầu cậu, vừa bắn vừa quát Thế Minh: “Chú vừa nãy bắn chuẩn lắm cơ mà! Bắn chúng nó đi. Địch không ở trên trời!”
Thế Minh càng sốt sắng, cậu không phải nhắm không chuẩn, mà bởi vì sức giật của AK rất lớn, cho dù cậu có nhắm thật chuẩn đối phương, vừa bóp cò, đạn đã bay lên trời. Đến bây giờ cậu mới hối hận, trước kia không luyện kĩ thuật bắn súng AK.
Pằng! Một viên đạn sượt qua đỉnh đầu của Thế Minh, một nhúm tóc bay xuống mũi cậu, Thế Minh thở dài, cậu tử nhẩm trong bụng, quả là nguy hiểm, cậu đặt súng sang tay trái, tay phải cầm khẩu súng BAP phòng thân đi rồi chạy lùi về sau.
Ma Sói thấy thế cuống quít hỏi: “Sao tự dưng chạy?”
Bị điên mới không chạy! Thế Minh lầm bầm, cậu không phải quân của Tam giác vàng, cũng chẳng phải mình đồng da sắt, dựa vào cái gì mà đánh nhau với hàng trăm quân đội chính quy, cũng chẳng có lý gì mà đánh một trận sống còn. Cậu quay đầu nói với một tiếng:
“Anh bắn giỏi, anh giữ chân chúng nó!”
Sau đó, cậu ba chân bốn cẳng chạy nước rút. Ma Sói chửi thề khi nhìn thấy Thế Minh đã chạy đằng xa, lại nhìn đoàn quân đang chạy sát tới gần, kêu “Ài” một tiếng rồi lại chạy về phía Thế Minh, cũng kêu lên:
“Đồ đạo đức giả, để lại tôi một mình đấu!”
Trong rừng sâu đen tối hun hút một màu, không có một tia sáng, Thế Minh và Ma Sói lấp trong tầng cây cỏ dày đặc, thở hổn hển lấy hơi.
Thế Minh khẽ tiếng: “Cô gái kia chạy đi đâu mất rồi?”
Ma Sói tức nói: “Đã là mấy giờ rồi còn lo chuyện này? Mấy cô ấy còn quen đường hơn chúng ta. Khéo đang trốn ở chỗ an toàn hơn chúng ta rồi ấy chứ! Chú nghĩ cách làm thế nào để hai đứa mình thoát thân trước cái đã!”
Thế Minh tiếp lời: “Muốn thoát thân có hai cách. Một là xông thẳng lên trước, cùng với quân lính còn sót lại của các anh đánh một trận một sống hai chết với địch. Vậy mới có hi vọng sống sót.”
Ma Sói lắc đầu: “Tôi sợ chưa chạy ra khỏi rừng đã bị bắn như tổ ong vò rồi. Cách thứ hai là gì?”
Thế Minh nghiêm mặt: “Đợi. Ở đây đợi quân cứu viện của các anh đến.”
“Đợi quân cứu viện?” Ma Sói tức điên: “Mẹ kiếp ý kiến hay!”
Trong rừng truyền đến tiếng bước chân và còn lác đác tiếng súng. Ma Sói thở dài than vãn:
“Địch tìm đến tận đây rồi, nghe tiếng thấy cũng khá đông. Xem ra, chúng ta cũng không trốn ở đây được lâu.”
Thế Minh nghiêm mặt tiếp: “Ở rừng là chúng ta không thiệt, trời tối thế này, có nhiều người cũng chẳng có ích gì. Sĩ quan chỉ huy vào rừng đúng là thằng đầu đất. À phải rồi, ở đây có mìn không?”
“Ừ nhờ!” Ma Sói đập tay vào đầu, cười mừng rơn: “Sao tôi lại quên béng mất. Chúng ta dụ chúng nó vào bãi mìn. Mẹ chúng mày, cho chúng mày có bao nhiêu chết bấy nhiêu! Được, cuối cùng cũng nghĩ ra được ý hay!”
Thế Minh cười nói: “Chúng nó bị bay bao nhiêu thằng không quan trọng, quan trọng là đừng để mìn nổ trúng hai đứa mình.”
Tiếng bước chân ngày một gần, gần đến mức nghe thấy tiếng “lào xào” giậm chân trên cỏ, tiếng hơi thở khùn khịt cũng rõ mồn một. Thế Minh đưa mắt sang nhìn Ma Sói tỏ ý bắt đầu ra tay. Ma Sói lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhè nhẹ lau lên áo, cầm miếng ngọc bội đeo trên cổ, thầm cầu Phật bảo hộ. Thế Minh lắc đầu cười, cậu không tin Phật hay Bồ Tác, nếu có thật thì người như Ma Sói đã bị Phật gọi sấm sét đánh chết cả trăm lần rồi, chứ đừng nói Phật phù hộ cho hắn.
Thấy Ma Sói cất miếng ngọc bội, Thế Minh cầm khẩu súng lên, quát to: “Tin Phật không bằng tin mình!”
Cùng lúc âm thanh vang lên, nhắm chuẩn những binh sĩ đứng ngay sát bên cạnh bóp cò. Ma Sói không chậm trễ một phút giây, hét to lên một tiếng, điên cuồng nã đạn vào kẻ địch.
Hai người xuất hiện quá đột ngột, hai người họ từ bên cạnh nhảy ra, hàng chục tên binh sĩ phía trước giờ mới phản ứng kịp, cả người bị hàng chục viên đạn bắn xuyên qua. Bỗng chốc bảy tám tên ngã xuống đất. Rừng rậm đêm đen mờ mịt không tia sáng, không nhìn rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đánh lén, chỉ nghe thấy một tràng tiếng súng nổ. Các binh sĩ đằng sau cứ nghĩ bị mai phục, kêu loạn lên rồi bắn đạn tứ tung. Cầm đầu quân NDAA là một thiếu tá có hơn ba mươi năm kinh nghiệm trong quân đội, nghe tiếng súng đoán quân địch không đông. Quát to một tiếng ổn định lại thuộc hạ, cầm đầu quân tiến về trước. Dưới đất ngoại trừ bảy tám xác người, thì không có một bóng hình ai. Thiếu tá cầm khẩu súng trường chiếu sáng bắn lên trên trời một phát, một tia sáng trắng từ từ bay lên cao, nổ thành một màn pháo hoa rực sáng trong khu rừng. Màn đêm đen kịt của khu rừng bỗng chốc bừng sáng, thiếu tá cúi đầu nhìn vỏ đạn còn sót lại, nắm chặt rồi quát to với đồng đội:
“Địch có mỗi hai thằng, chúng mày sợ cái gì! Đuổi, đuổi theo nó cho tao. Phải lấy đạn của tao bắn xuyên qua não chúng nó.”
Thiếu tá trong mắt binh lính ở đây là một người khá có uy, lời của thiếu tá nhất nhất nghe theo, không có hoài nghi, chúng sốc lại tinh thần chiến đấu, theo hướng chỉ thị của thiếu tá cầm súng chạy đuổi theo.
Thế Minh và Ma Sói hai người đầu lạnh toát, mồ hôi chảy từa lưa, lấy hết sức bình sinh chạy thục mạng về phía trước, đằng sau thỉnh thoảng lại vang lên tiếng súng. Hai người họ như những con ngựa chạy trên đấu trường sinh tử, tiếng súng kêu là phi, cho dù sức cùng lực kiệt chỉ cần nghe thấy tiếng súng là khơi dậy sức chiến, tiếp tục phi về phía trước. Thế Minh vừa chạy vừa hổn hển:
“Anh Ma Sói, anh bảo vùng bom chỗ nào đấy, vẫn chưa chạy đến à?”
Ma Sói thở hồng hộc, hắn cảm thấy phổi sắp bay ra ngoài, tạm dừng lại hít sâu một hơi, nhìn xung quanh một vòng:
“Ở đây tối quá, hình như sắp đến rồi thì phải?!”
“Hình như?” Thế Minh chạy ở đằng trước dừng bước chân, quay đầu lại: “Nếu cái hình như của anh mà sai, là cái mạng của tôi đi tong rồi đấy!”
Ma Sói mặt mày đỏ tía tai, thành khẩn: “Khu bom ở vị trí nào tôi cũng không rõ lắm. Mà bây giờ trời tối, tôi phải chạy đằng trước mới nhận biết được.”
Thế Minh cạn lời, liếc mắt, tóm lấy áo của Ma Sói kéo lên phía trước quát: “Nếu thế để anh chạy lên trước cũng được. Có bị bom nổ chết cũng chẳng sao. Vì anh đúng là ngu hết phần thiên hạ!”
Ma Sói đưa Thế Minh rẽ đông rồi ngoặt tây, đúng người mù phương hướng đông tây nam bắc như Thế Minh nhìn hắn ta ba la món nghề dò mìn. Ma Sói hưng phấn chỉ phía trước, quát lớn: “Đến rồi. Chính là chỗ này.”
Thế Minh nghi ngờ nhìn lại hắn ta, hỏi vặn: “Anh chắc mình không nhớ nhầm đấy chứ?”
Ma Sói cười hề hề: “Cái gì cũng có thể nhầm, nhưng cái này không thể nhầm.”
Nói dứt lời, Ma Sói chỉ vào cái cây có khắc hình chữ thập. Thế Minh bước đến gần nhìn kĩ, quả nhiên trên thân cây có dấu vết hình chữ thập, bên dưới chữ thập còn có một hình tròn to bằng đầu ngón tay, Thế Minh hỏi:
“Đây là cái gì?”
Ma Sói cười khành khạch: “Bãi mìn cấp 1.”