Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 192 - Gặp Điếm?

Thằng nhãi này cũng máu mặt ra phết! Nhưng nó dĩ nhiên có điểm sáng hơn người, trình bắn súng của nó rất đỉnh, khéo khi còn hơn cả anh Lỗi! Thế Minh cười hào sảng:

“Người anh em bắn súng giỏi thật đấy, nghe giọng chắc là người miền Bắc nhỉ?”

Người thanh niên nhìn cậu, mặt không cảm xúc, dửng dưng nói: “Tôi biết anh, anh tên là Lê Thế Minh, đại ca của Thế Minh hội.”

“Ồ?” Thế Minh cười nheo mắt: “Thế này lại không công bằng rồi. Cậu biết tôi mà tôi lại không biết cậu.”

Người thanh niên giọng vẫn rất hờ hững: “Sau anh sẽ biết.”

Sau đó quay ra nói với tướng quân: “Năm nay tôi lấy một nửa số hàng. Mời tướng quân dịch lại lời tôi cho bọn họ nghe.”

Tướng quân cũng không giận giữ, cười nhếch mép, chuyển lời của người thanh niên cho mọi người. Nghe một nửa số hàng bị hắn ta chiếm, mọi người sắc mặt hằm hằm khó coi, tức giận nhưng cũng chẳng dám phát ngôn. Kĩ thuật bắn súng của người thanh niên rất khủng bố.

Thế Minh cũng không có động thái gì, vì cậu biết, phần của cậu không cần tranh cũng có! Trong tình hình này im lặng là vàng, chờ đợi là bạc. Nhưng có người lại không hiểu cái đạo lí đơn giản này, họ vẫn không tin phát súng của người thanh niên kia lại nhanh như thế. Vậy nên, mấy ôm trùm ma tuý đánh mắt nhau, cùng lúc cả năm người xông ra khỏi phòng, chúng kêu gào gọi bọn đàn em: “Giết chết thằng nước S! Giết hết bọn nước S!”

Số thuộc hạ chúng mang đến khá đông, và năm ông trùm này cũng khá tự tin với bọn thuộc hạ của mình. Nhưng rất nhanh, họ đã nhầm, cái nhầm hoàn toàn, và bây giờ là thời gian đếm ngược! Người thanh niên kĩ thuật bắn súng chuẩn đến đáng sợ, bọn thuộc hạ của hắn ta cũng là cao thủ trong số cao thủ, nghe tiếng súng đầu tiên bọn thuộc hạ ở ngoài cửa của hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế, bọn họ biết, tiếng súng gọn gàng ấy ngoại trừ đại ca của chúng ra thì không còn ai khác.

Cho nên năm ông trùm kia vừa xông ra đến cửa, bọn họ đã ra tay. Sáu người, sáu khẩu súng, tiếp sau đó là tiếng nã đạn liên hồi vang dội như sấm chĩa vào bọn thuộc hạ của năm ông trùm. Tiếng súng dồn dập như sông cuộn sóng trào, liên tiếp không ngơi. Chưa đến một phút, ngoại trừ sáu người họ, binh sĩ của Tam giác vàng và năm ông trùm đứng đơ trước cửa, không một tên thuộc hạ nào còn sống!

Năm ông trùm ma tuý hoang mang sợ hãi tột độ, cầu xin với sáu người chuẩn bị quay đi: “Đừng, đừng giết chúng tôi, chúng tôi cho các anh tiền, các anh cần bao nhiêu cũng được… Bất kể là…” Sáu tiếng súng đồng thanh, năm ôm trùm không còn kêu tiếng nào. Sáu người mặt lặng thinh, họ dường như sinh ra để làm sát thủ, sinh ra để giết người, không có chuyện gì có thể lay động được họ.

Người bên trong phòng nhìn rõ mồn một cảnh tượng vừa xảy ra, chỉ còn sót lại mấy ông trùm cảm thấy trời đất như tối sầm trước mắt, cái chết dường như được truyền đến tận chân tơ kẽ tóc, truyền đến từng dây thần kinh tế bào sống của bọn họ. Ở nơi đây, thực lực mới là cái cốt yếu. Người thanh niên rút lại ngón tay dài nuột nõn nà trên bàn xuống, hắn ta đứng dậy: “Nếu không còn việc gì tôi về trước. Tướng quân, ngày mai tôi sẽ sai người đến lấy hàng. Tất nhiên, không thiếu tướng quân một đồng!”

Ngắt lời, từ từ bước ra ngoài, giọng lạnh lùng: “Tôi tên là Sáu Ma, người là do tôi giết, nếu ai không phục có thể đến nước S tìm tôi. Tôi lúc nào cũng chào đón.”

Bước ra đến cửa, bỗng quay đầu lại chỉ Thế Minh, ánh mắt sắt đá, giọng nói hờ hững: “Tôi là em trai của Năm Ma! Lê Thế Minh, mạng của anh là của tôi. Hẹn gặp ở nước S, tôi sẽ đòi lại cái mạng của anh.”

Khi hắn ta nói tên là Sáu Ma, Thế Minh đã ngầm đoán hắn ta có quan hệ với Năm Ma. Cậu nhìn Sáu Ma rất quen, nhưng không thể nhớ đã từng gặp ở đâu. Nếu đã gặp một người đặc biệt như thế Thế Minh sẽ không quên được. Bây giờ cậu cũng đã hiểu ra, nhìn quen như vậy là bởi vì hắn ta có nét giống với Năm Ma. Quả là thú vị!

Thế Minh cười híp mắt: “Không ngờ Năm Ma lại có người em trai đẹp trai như cậu. Đúng như lời cậu nói, tôi rất hoan nghênh cậu đến nước S tìm tôi, tôi lúc nào cũng chào đón. Có điều tôi phải nhắc nhở cậu, tôi đã giết được Năm Ma, thì không có cớ gì không giết được cậu!”

Sáu Ma khoé môi run lên, Thế Minh cười tiếp lời: “Đừng nghĩ tôi nói đùa, tôi Lê Thế Minh không biết đùa là gì!”

Sáu Ma mắt cười híp lại, ngón tay dài nõn khẽ đụng đậy, từ từ chắp tay sau eo, ánh mắt như con dao liếc qua mặt Thế Minh. Thế Minh cười xán lạn, mắt híp lại, cầm con dao gọt hoa quả tiếp tục gọt quả táo, gọt một cách tập trung, tỉ mỉ. Dường như trong đôi mắt cậu, không gì quan trọng hơn quả táo trong tay.

Tướng quân Sancho sắc mặt trầm xuống, rút khẩu súng lục đập xuống bàn, quát lớn tiếng: “Đủ rồi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy máu người nữa!”

Sáu Ma đứng thẳng người ba giây, hắn ta vẫn chưa lôi súng ra, nhìn “đắm đuối” Thế Minh, bước thẳng ra ngoài, sáu tên thuộc hạ cũng bước theo sau.

Thế Minh lắc đầu nói: “Haiz, đúng là không biết phép lịch sự!”

Tướng quân nhìn còn sót lại mấy ông trùm, thở dài, nói tiếp: “Năm nay Tam giác vàng chỉ có thể cung cấp một trăm cân hàng cho các vị, có chấp nhận được hay không liên quan đến tôi. Muốn tìm thì đi mà tìm Sáu Ma.”

Ngắt lời, tướng quân đứng dậy đi về phòng, để lại mọi người với khuôn mặt bất mãn.

Tướng quân đã đi, sự việc chỉ đến mức này, mọi người cũng chỉ đành bước ra khỏi phòng. Thực ra kết quả này cũng chấp nhận được, một trăm cân còn tốt hơn thế mạng ở nơi đất khách. Những ông trùm lúc đến oai phong đem cả một đống thuộc hạ đi cùng, đến lúc về, lũ thuộc hạ đã nằm dài dưới đất, chỉ cô độc một bóng lũn cũn đi về.

Thế Minh chưa bước ra ngoài, cậu biết tướng quân Sancho nhất định sẽ tìm cậu, hà cớ gì đi về phòng rồi lại đến, mất công mất sức như thế thì đành rằng ngồi lì ở đây đợi, táo của Myanmar cũng rất là ngon. Quả nhiên, miếng táo vẫn chưa gặm hết, hộ vệ của tướng quân Sancho đã bước ra khỏi phòng, thấy Thế Minh vẫn ngồi ở đấy thì chững lại hai giây, cười nói: “Lê Thế Minh, tướng quân muốn gặp ngài.”

“Nhanh thế!” Thế Minh mới ăn được một nửa quả táo, cậu đành đặt xuống: “Xem ra ăn hết quả táo cũng khó khăn.”

Thế Minh và tướng quân Sancho trong phòng bí mật, hai người họ đàm đạo hai tiếng đồng hồ. Hai người rốt cuộc nói những gì, không ai đoán được, nhưng có một điều chắc chắn, kết quả đàm phán đều rất hài lòng. Thế Minh được tướng quân Sancho đích thân tiễn ra tận cửa, đây được coi là tiền lệ tiễn khách của Tam giác vàng. Thế Minh ở lại Tam giác vàng hai hôm mới rời đi.

Trên máy bay trở về nước, cả đoạn đường được Huston hộ tống. Ma Sói vết thương không nặng nhưng cần nghỉ ngơi mấy hôm. Cả đoạn đường không ai nói với ai câu gì. Sở dĩ không bay thẳng từ Myanmar về nước S là vì đi qua địa bàn của địch, cũng may cả chẳng đường bình an vô sự bay qua địa bàn của NDAA, hạ cánh an toàn tại Vân Nam Trung Quốc rồi điểm cuối dừng chân tại nước nhà. Thế Minh thở dài một hơi, thực ra phong cảnh nước ngoài có đẹp đến đâu, có phát triển hay lạc hậu như thế nào, thì không khí đất mẹ vẫn là nơi hiền dịu nhất. Trăng ở nước người có thể tròn, có thể sáng hơn nước mình nhưng chưa chắc đẹp hơn trăng quê hương.

Thế Minh vừa đặt chân xuống sân bây lại tiếp tục bắt xe lên Điên Binh.

Thế Minh định ở Điên Binh nghỉ ngơi một ngày, rồi mới quay về phố T, mấy ngày ở Tam giác vàng lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ, chưa thư thả nghỉ ngơi được giây phút nào. Đến giờ bất kể là cơ thể hay tinh thần đều rất mệt mỏi. Cậu tìm được một nhà khách sạn nghỉ ngơi, nằm trên chiếc đệm mềm mại, cảm giác thoải mái truyền đến khắp cơ thể, sự mệt mỏi tích tụ lâu ngày ập đến. Đang ngủ say, bỗng có người gõ nhẹ vào cửa phòng, Thế Minh chửi thề, cậu lật người định vào giấc tiếp, thì âm thanh ấy dường như không có ý định dừng lại, nó như ma trêu quỷ vờn, tiếng gõ nhè nhẹ đều đều có tiết tấu, lặp đi lặp lại.

“Mẹ mày!” Thế Minh có chút bệnh huyết áp thấp, nên mỗi lần bị đánh thức đều sẽ gắt ngủ, nếu không có chuyện gì quan trọng mà làm phiền giấc ngủ của cậu, bất kể là ai, cậu sẽ không khách khí đối xử. Miệng cậu lầm bầm, cậu vẫn cởi trần ra mở cửa phòng, mắt nhắm mắt mở: “Có việc gì?”

Ngoài cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm đậm, đưa tay bá vai cậu, mặt cười:

“Quý anh có cần dịch vụ đặc biệt không ạ?”

Gái gọi? Thế Minh định phát tiết vì gắt ngủ, nhưng cậu vẫn kiềm lại được, mắt cậu dừng lại ở khuôn mặt người phụ nữ một lúc lâu. Nếu không trang điểm chắc còn đẹp hơn, cậu lạnh lùng: “Biết mát xa không?”

Người phụ nữ nở nụ cười, cọ sát bờ mông bước qua người Thế Minh rồi đi vào phòng, ngồi trên giường, mặt cười: “Nỡm, nghe anh nói kìa, tôi chẳng những biết mát xa, còn biết nhiều món khác.”

Thế Minh đưa tay đóng cửa phòng lại, quay người nhìn người phụ nữ ngồi trên giường, dưới lớp váy ngắn là đôi chân thon dài trắng mướt, bất kể là người đàn ông nào cũng vì cặp chân ấy mà nổi lửa dục tình.

Thế Minh thầm thở dài, cậu cười nhẹ: “Cái này tôi nhìn ra được.”

“Nỡm ạ!” Người phụ nữ cởi áo ngoài, bên trong là chiếc áo ba lỗ màu trắng, ngực căng tròn nhô về phía trước. Thế Minh lại thầm thở dài, cậu dám chắc, đằng sau lớp áo mỏng tang kia, người phụ nữ không mặc cái gì cả, thậm chí còn nhìn thấy hai viên hồng đỏ đang nhu nhú lên từ sau lớp áo.

Thế Minh bước đến bên giường, đưa tay vuốt ve má của người phụ nữ, giễu cợt: “Tôi thấy cô rửa lớp trang điểm này đi còn xinh hơn đấy nhỉ?”

Người phụ nữ cứng người, cảm nhận bàn tay đặt trên má mình rất nóng, mắt chớp chớp, đôi lông mày cong lên cười nói: “Đàn ông thích phụ nữ trang điểm hơn.”

Thế Minh nói: “Nhưng tôi không phải người đàn ông bình thường.”

Người phụ nữ lân la đến cạnh Thế Minh, giọng nhẹ: “Tôi biết.”

Thế Minh ngẩng đầu cười: “Mắt cô sắc thật đấy! Nhưng có điều, chúng ta sao vẫn chưa bắt đầu… mát xa nhỉ?”

Thế Minh cười cười, nằm sấp xuống giường.

Người phụ nữ ánh mắt lướt khẽ cười thầm, hai đôi chân tách ra ngồi trên lưng Thế Minh, thịt đùi mềm nõn đè lên lưng cậu, ngón tay nhè nhẹ xoa bóp từng múi thịt trên người cậu. Thế Minh nhắm mắt:

“Tay nghề của cô tốt thật đấy, rất có lực, ít ai có trình độ tay nghề như cô.”

“Tất nhiên!” Người phụ nữ giọng nói đưa đẩy: “Tôi làm nghề này từ lâu rồi.”

Thấy Thế Minh nằm nhắm mắt hưởng thụ, người phụ nữ đưa tay lên đầu giũ lọn tóc cuộn xuống.

Thế Minh thản nhiên nói: “Không biết cô có nhìn ra được không, tôi là người rất thông minh.”

Người phụ nữ khẽ rút chiếc trâm cài từ lọn tóc xuống, là một cây trâm màu bạc, rất đẹp và rất sắc. Nắm gọn trong tay, người phụ nữ mềm mỏng đáp: “Đàn ông ai cũng thích nói mình thông minh.”

Thế Minh lắc đầu, nói: “Xem ra cô cũng khá hiểu về đàn ông. Người khôn sẽ không nói mình khôn, vì là họ khôn vặt khôn lỏi. Chỉ có người ở đỉnh cao của thông minh mới nhận mình thông minh. Vì họ nắm chắc được tất cả mọi việc họ mới nói ra.”

Người phụ nữ giọng vẫn ẽo ợt, nhưng mắt sắc lạnh, cầm chắc cây trâm, miệng cười: “Vậy anh là người thứ hai nhỉ?”

Thế Minh khen ngợi: “Thông minh!”

“Tôi thấy cũng chưa chắc!” Người phụ nữ nhắm chuẩn vùng sau tim Thế Minh, giơ cánh tay định dốc hết lực đâm mạnh một nhát xuống. Vùng sau tim là chỗ yếu mềm nhất của cơ thể con người, nếu bị chấn thương mạnh có khi còn mất mạng, đừng nói là một cây trâm sắc bén đâm vào.

Nhưng nào có dễ thế?! Chưa đợi người phụ nữ giơ cánh tay đâm xuống, một con dao găm nhỏ sắc bén đã dừng lại trước ngực cô ta. Không biết từ lúc nào, Thế Minh đã quay đầu lại, mắt cười híp lại, cười rất vui vẻ, mắt như ánh trăng non lưỡi liềm, cậu nói: “Tôi nói rồi, tôi rất thông minh. Nhưng cô lại không tin. Ngày trước có rất nhiều người không tin, cô đoán xem, giờ họ đang ở đâu?”

Người phụ nữ cười lạnh: “Họ nằm dưới nấm mồ!”

Thế Minh mặt lộ vẻ bi ai: “Trên thế giới này vốn đã chật chội, đất chật người đông, chẳng có cớ gì mà lãng phí không gian để bọn ngu si tồn tại cả.”

Người phụ nữ thở dài một tiếng, cậu ta nói giết người lại nói một cách dễ dàng, nhẹ nhàng, quang minh chính đại như thế. Thế Minh là một người đoàn ông hiếm có! Thế Minh vươn người, cậu ngồi dậy thoát ra khỏi cặp đùi kia, cầm cây trâm giơ lên cao, than thở: “Thứ đồ này không nên mang theo người, đặc biệt là trên người phụ nữ đẹp, vì rất dễ bị thương.”

Người phụ nữ thở dài một hơi, bình tĩnh đáp: “Tôi chắc cũng có cái kết như những người kia phải không?”

Thế Minh lắc đầu nói: “Không đâu. Vì rất ít người đàn ông nào lại ra tay với người đẹp.”

Nói xong, con dao găm lướt qua chiếc áo bó sát của người phụ nữ, gò bồng đào được giải thoát ra ngoài. Người phụ nữ nhuốt nước bọt, lãnh đạm trả lời: “Anh có lẽ là người thông minh, nhưng cũng là một thằng đê tiện.”

Thế Minh cười nói: “Ông chủ của cô chắc chưa nhắc cô tôi là thằng khốn nhỉ? Cô có nghe qua có thằng khốn nào lương thiện không?”

Người phụ nữ thành thực: “Không!” Rồi lại hỏi ngược lại: “Sao anh biết tôi không phải điếm?”

Thế Minh cười nói: “Vừa gặp tôi, cô không nên khoác vai tôi làm gì!”

Cậu cầm tay cô giơ lên, thở dài nói: “Điếm không có chai ở tay. Lúc cô mát xa cho tôi lực ở tay rất mạnh và chắc, là bởi vì cô luyện súng thì phải?!”

“Anh rất thông minh!” Người phụ nữ thở dài: “Tôi không nên đến thì hơn.”

Thế Minh gật đầu nói: “Cô quả thực không nên đến.”

Nói xong, cậu đè lên người phụ nữ, tay đưa vào trong chiếc váy ngắn, mân mê làn da giữa hai bắp đùi, điềm tĩnh nói: “Tôi không muốn giết cô, nhưng tôi thấy ông chủ của cô không tổn thất gì lại không đành lòng.”

Người phụ nữ nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống giường. Thế Minh xé rách chiếc váy của cô, rồi nói: “Không biết Sáu Ma biết tin sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”

“Cái gì cơ?” Người phụ nữ mở tròn hai mắt, không tin được nhìn cậu, hỏi: “Sao anh biết…”

Thế Minh bịt miệng cô ta lại, cười nói: “Tôi vừa nãy đoán mò thế! Có điều nhìn cô phản ứng thế này thì chắc chắn rồi.”

Người phụ nữ mặt tái mét, tay khua loạn xạ đánh vào khuôn mặt đang cười đắc ý của Thế Minh, cô ta tức tối: “Thằng tồi, mày chết đi.”

Thế Minh nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay người phụ nữ, cười nụ cười đen tối: “Cô cũng vừa nói, cô không nên đến thì hơn. Nhưng lỡ đến rồi, thì phải trả cái giá cho việc mình làm.”

Nói xong, cậu sẽ toạc chiếc quần lót. Người phụ nữ kêu gào lên một tiếng, nhưng rất nhanh, câm lặng và yên tĩnh. Thế Minh khua tay đánh thẳng vào động mạnh ở cổ cô ta.

Bình Luận (0)
Comment