Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 193 - Số Chó Gặp Phải Cướp

Thế Minh nhìn người phụ nữ đã ngất đi, cậu tự nhủ: “Không dạy cho cô một bài học thì hời cho cô quá.”

Nghĩ đến đây, cậu thích thú, cậu cười nhếch mép, xé rách toàn bộ quần áo trên người cô, dùng vải đắp lên chỗ cần đắp. Rồi trói chân tay cố định thành bốn góc giường, thân thể da thịt chỗ ẩn chỗ hiện trên chiếc giường.

Xong việc, cậu bước ra khỏi khách sạn, bế tắc thở dài. Tướng quân Sancho tiết lộ thông tin quả chính xác, thế lực Sáu Ma ở Điện Binh không tài nào xuất khinh được. Cậu vừa đặt chân xuống Điện Binh, đã bị hắn ta đánh hơi được tung tích, xem ra cậu muốn tìm một chỗ dung thân qua đêm cũng là chuyện khó khăn. Cậu lang thang bước đi trên lề đường, đằng sau từ đâu bỗng lao tới một con xe hàng bán bánh mì màu trắng. Sự mẫn cảm, cái thính của khứu giác vượt xa người thường của một con người bao lần vào sinh ra tử, đuôi con mắt dò xét qua một lượt, cảm thấy có gì đó không ổn, phản xạ lăn về một bên.

“Pằng!” Một âm thanh nhẹ kêu, cánh cửa sổ của cửa hàng bên đường đã có một lỗ to như ngón tay cái. Thế Minh luồn lách chạy vào trong quán gần đấy. Quay đầu nhìn, chiếc xe bán bánh mì đã dừng lại, bên trong xuất hiện ba người đàn ông mặc đồ vest đen. Thế Minh vừa nhìn đã nhận ra ngay, họ chính là ba tên trong sáu tên hộ tống Sáu Ma đến Tam giác vàng. Tài nghệ của họ Thế Minh biết rõ, tất cả những thuộc hạ của các ông trùm đều là cao thủ, nhưng sáu người này chưa đầy năm phút đồng hồ đã kết liễu toàn bộ bọn họ. Vậy nên, với tình hình hiện tại chạy là thượng sách.

Đây là một cửa hàng chuyên dụng, nhưng giờ trời đã tối, nhân viên đã tan làm, chỉ còn chủ tiệm ở lại trông quán. Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên, mặt niềm nở đón khách.

Thế Minh vừa luồn vào trong thì hỏi: “Có cửa sau không?”

Chủ tiệm giật mình, hỏi lại: “Cửa sau? Anh hỏi cửa sau làm gì? Chỗ này là chỗ kinh doanh, không phải chỗ vui chơi. Anh muốn mua gì tôi bán, còn không mời anh ra ngoài…”

Thế Minh không có thời gian nghe bà ta lắm lời, rút khẩu súng đằng sau eo, khua tay bắn liên tiếp bốn phát súng vào ba người đàn ông đang đuổi theo, rồi mắt lạnh băng nhìn bà chủ tiệm. Bà chủ hoảng hốt, hai chân run bần bật, không đợi Thế Minh nói đến lần thứ hai, tay chỉ về phía bên cạnh: “Lối này.”

“Cảm ơn!” Thế Minh cười híp mắt, ánh mắt xoẹt ra tia xán lạn, chạy như bay về phía cửa sau. Quả nhiên có một cửa nhỏ chưa đến một mét. Cậu sải bước chạy vào cái ngõ hẻm. Ba người đàn ông bị bốn phát súng của Thế Minh chặn lại mất vài giây, họ chạy vào cửa hàng thấy Thế Minh đã chạy trốn lối cửa sau. Nhìn thấy bà chủ đang sợ hãi, họ không chần chừ gì, trực tiếp chạy ra lối cửa sau đuổi theo cậu. Người đi cuối trước khi chạy ra khỏi cửa, quay đầu gọi với: “ y!”

Bà chủ theo phản xạ quay đầu nhìn. Ai biết rằng, người đàn ông một phát súng trúng giữa hai hàng lông mày, rồi mặt hắn lạnh như tiền cao chạy xa bay. Sáu Ma và người anh trai Năm Ma có số phận giống nhau, đều là phạm nhân bị phát lệnh truy nã toàn quốc, chỉ có thể ẩn núp dưới đáy xã hội. Thuộc hạ của hắn cũng là đồng đảng, không thể lộng hành ngoài ánh sáng. Ở chỗ dân cư đông đúc thế này nếu phát ra tiếng súng, bà chủ tiệm ắt sẽ báo cảnh sát, ba người bọn họ đều bị bà ta nhìn rõ mặt, muốn bịt miệng bà chủ, hắn đã tìm cách nhanh gọn tiện nhất.

Thế Minh vừa chạy vừa cười, cậu thấy mình rất có duyên với chạy bộ. Có điều chạy cũng tốt, chạy bộ có thể khuyến khích bản thân chăm chỉ rèn luyện thể thao. Trong lúc khó khăn thế này, có thể nghĩ lạc quan như vậy chắc chỉ có một mình Thế Minh. Đây là lần đầu tiên cậu đến Điện Binh, địa hình ở đây quá đỗi xa lạ với cậu, phía cuối con hẻm, cậu không phân biệt được phương hướng chạy tiếp. Những tiếng bước chân bình bịch đằng sau đang rất gần. Ba người này quả là có sức khoẻ tốt, họ đều có tinh thần thép quyết không bỏ cuộc. Không biết Sáu Ma tìm đâu ra những nhân vật cừ cội như thế!

Ngoặt trái rẽ phái, trước mắt Thế Minh xuất hiện một loạt dãy nhà với diện tích vô cùng lớn. Thế Minh phấn chấn hẳn, cậu len được vào bên trong thì dễ trốn, mà nếu có cơ hội thì tìm cách phản công. Cậu sải nhanh bước chân, người như mũi tên lao thẳng vào trong. Nhưng rất nhanh cậu đã hối hận, phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Các toà nhà kín cổng cao tường. Trong lúc cậu đang sôi sùng sục như ngồi trên đống lửa thì nghe thấy có người chạy ra mở cổng. Tốc độ được phát huy đến cực hạn, cánh cổng vừa he hé, cậu đã như con mèo luồn vào trong. Nhanh như cắt quay đầu lại, đóng chặt cửa, âm thanh của tiếng sắt cài cửa khẽ kêu. Người mở cửa cảm thấy lạ, quay đầu nhìn, chỉ thấy một cái bóng đen, vừa định há miệng ra kêu thì bị Thế Minh bịt miệng, súng chĩa vào đầu, cậu trầm giọng uy hiếp: “Không muốn chết thì lặng im!”

Thế Minh vừa bịt miệng người này vừa hé đầu nhìn qua khe hở của cửa cổng. Ba người đàn ông đang đứng trước cửa của dãy nhà, mắt đánh tứ phương truy lùng tung tích Thế Minh, nhưng không thấy tăm hơi gì. Ba người nhìn nhau, phân tán ra hành động, lần lượt dò xét từng nhà, một người đi về phía cửa cổng chỗ Thế Minh.

Thế Minh tự nhẩm không ổn, nằm sấp rồi nói vào tai người kia: “Đưa tôi vào trong nhà. Nhanh!”

Cậu đưa mũi sát lại gần người ấy, ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, cậu khẽ giật mình, là một người con gái. Vậy thì dễ hành động. Là vì điện cảm ứng tầng một đã hỏng, ánh sáng đèn mờ mờ, Thế Minh lại nhanh vội, tinh thần và sức lực đều dồn để ứng phó với mấy người đàn ông ngoài kia nên không phát hiện ra trong tay mình bịt miệng một người con gái.

Người con gái bị bịt miệng, chỉ còn tiếng “u u”. Thế Minh nói: “Tôi sẽ lỏng tay, nhưng cô không được hét. Nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

Thế Minh thả lỏng tay, nhưng khẩu súng dí sát vào eo người con gái, ra lệnh: “Nhanh, đừng để tôi nói đến câu thứ hai!”

Người con gái gật đầu, đi lên bậc thềm vào nhà, Thế Minh theo sát sau không dám lơ là một giây một khắc nào. Cô gái lên tầng ba, mở cửa phòng đưa Thế Minh vào, rồi quay đầu lại đóng cửa phòng. Sau khi vào phòng, Thế Minh mới thở phào một hơi, thấy cô gái vẫn còn đang run sợ, cậu cười nói: “Không phải sợ. Tôi không cướp tiền cũng không cướp sắc. Chỉ trốn nhờ ở đây một lúc, rồi đi ngay!”

Cô gái ừ một tiếng, cúu đầu, không biết đang nghĩ gì trong đầu. Căn phòng không mở đèn, chỉ có ánh đèn cầu thang hiu hắt lẻn loi vào trong, Thế Minh không nhìn rõ được khuôn mặt cô, nhưng trực giác mách bảo cậu cô còn rất trẻ, lúc bịt miệng cô, cảm giác làn da rất mỡ màng. Hai người ngồi im lặng trong căn phòng tối, không ai nói với ai câu nào.

Thế Minh đang nghĩ thầm trong đầu, Sáu Ma còn sống ngày nào là nguy hại ngày ấy. Cảm giác uy hiếp kề cận này quả thực chí mạng.

Bất luận là buôn bán trong Thế Minh hội, Tam giác vàng, hay Đai đen, Điện Binh là căn cứ giao thương mà cậu buộc vận chuyển qua lại. Mà Sáu Ma lại sinh sống ở đây, chắc chắn sẽ là một mầm hoạ, ngày nào chưa diệt trừ thì ngày ấy chưa yên.

“Phiền thật!” Thế Minh suy nghĩ hồi tự nói một mình.

Thế Minh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, trong đầu liên tục nhảy số kế sách đối phó. Muốn lật độ Nam Đạo Môn mà chỉ dựa vào thực lực Bắc Đạo Môn và Thế Minh hội thì là điều không thể, nhưng vũ khí đổi lại ma tuý là món buôn bán không thể chậm một giây một khắc nào. Bằng không, Tam giác vàng cũng không để yên cho cậu. Càng nghĩ càng rối, Thế Minh thở dài, đứng lên ngồi xuống.

Cô gái nhìn Thế Minh không có ý định hãm hại mình thì tính cảnh giác cũng thả lỏng hơn, mắt đăm chiêu nhìn cậu:

“Anh đang lo nghĩ chuyện gì thế? Vừa nãy anh bị cảnh sát tóm à?”

Thế Minh không muốn nhiều lời, thuận miệng nói: “Đúng thế. Nhà cô có nước không?”

“Tủ lạnh có nước ngọt.” Cô gái nói tiếp: “Sao anh lại bị cảnh sát đuổi, đánh bài? Buôn lậu? Hay cướp giật?”

Thế Minh mặt mày điềm tĩnh không trả lời, cầm chai cô ca cô la, vừa uống vừa nhìn cách bài trí của căn phòng, chậm rãi bước ra phòng khách. Cô gái thấy vậy, sững người, vội đứng dậy. Thế Minh xoay khẩu súng trên tay, tỏ ý cô đứng có động đậy. Cô gái chỉ đành nghe lời ngồi lại vị trí ban đầu. Cậu tuỳ tiện đi tham quan, bước đến phòng đọc sách, cậu dừng chân, nhìn một giây, rồi lùi sau hai bước, cầm tấm album ảnh bước về chỗ cô gái, cười nói:

“Cảnh sát?”

Cô gái thở dài một tiếng, không nói gì. Thế Minh cũng thở dài, cậu thầm nghĩ số mình đúng là trong đen có vận đỏ, trong vận đỏ có số đen. Cắt đuôi được mấy người đàn ông kia thì trốn ngay vào nhà cảnh sát, lại còn là nữ cảnh sát. Chẳng trách lại đi làm về muộn như thế, chẳng trách lại dễ dàng cho người lạ vào nhà mà không giãy giụa. Cậu vẫn bình tĩnh: “Đưa cho tôi!”

“Đưa cái gì?” Cô gái mặt nghi hoặc hỏi lại.

Thế Minh cười híp mắt: “Súng, còng tay.”

Cô gái từ từ lấy từ trong eo ra một khẩu súng, đặt xuống đất. Thế Minh khom người nhặt, vừa chạm được vào khẩu súng, thì cậu đã biết mình sai! Quá sai!

Cậu quá coi thường người con gái ngoan ngoãn không phản kháng trước mặt. Cô gái chân đạp thẳng vào bụng dưới Thế Minh. Cậu chỉ đành từ bỏ ý định nhặt súng, thu tay về chống đỡ cái chân đánh về phía mình. Cậu vừa nhổm dậy định đứng lên thì cổ tay đau cứng, súng trong tay đã bay tít ra xa. Thế Minh vung tay, gật đầu cười nói: “Cừ đấy!”

Nữ cảnh sát cười đắc ý, lạnh lùng trả lời: “Anh không phải người đầu tiên nói tôi như thế!”

Thế Minh đáp lời: “Hi vọng tôi không phải người cuối cùng!”

Vừa nói, cậu đã luồn tay đấm mạnh vào phần điểm yếu của cô. Nữ cảnh sát thấy cậu như con hổ hung dữ, lùi sau một bước né tránh, giơ chân lên đánh trả. Rất nhanh, hai người vật lộn đánh đấm trong phòng không phân thắng bại.

Năm phút sau. Thế Minh ngồi trên giường, thở từng hơi khó nhọc, mặt mày đầy hưng phấn, cười nói: “Một người con gái, mà đánh nhau như đàn ông, ai thèm cưới cô?”

Thế Minh cầm ví tiền của nữ cảnh sát lên, lấy ra tờ chứng minh thư nhân dân của cô. Cô gái ánh mắt trừng như phát ra tia lửa thiêu người, Thế Minh giả bộ không nhìn thấy, vừa cầm lên vừa rêu rao:

“Tôi thấy tôi nói có sai đâu, hai mươi sáu tuổi chưa kết hôn. Con gái đến tuổi vẫn nên kiếm một tấm chồng để yên yên bề gia thất là tốt nhất.”

Nếu ánh mắt của cô gái có thể thiêu ra lửa, thì cậu - Lê Thế Minh đã bị thiêu thành đống tro tàn mùn đất. Chỉ tiếc là cô không thể, cử động một chút, thậm chí là kêu gào lại càng không. Thế Minh xé ga giường trói chân tay cô thành bốn góc, không quên nhét miếng vải vào miệng cô để chắc chắn cô không phát ra tiếng.

Thế Minh ngồi thư thái uống cô ca cô la. Nhìn bộ dạng tức đến nỗi đầu toé ra khói vẫn đang gắng sức vùng vẫy trên giường, càng khiến cậu đắc ý. Cậu vừa nhếch mép cười, đã chạm vào vết thương ở mép, bật đèn lên, vừa soi gương vừa lạnh lùng nói giọng:

“Cô ra tay cũng đanh đá ghê nhỉ?!”

“Ưm… ưm…”

Nhìn cổ bị cào chằng chịt vết thương, Thế Minh giọng có chút bỡn cợt hỏi: “Nhà cô chắc có thuốc hay băng dán y tế gì đấy nhỉ?!”

“Ưm… ưm…”

“Để ở đâu?” Thế Minh nằm bên cạnh cô, vứt tấm vải trong miệng cô ra hỏi.

Nữ cảnh sát cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, hít một hơi, rồi miệng quát to: “Thả tôi ra, anh là một thằng tồi, thằng tệ bạc, đồ…”

Thế Minh lại nhét khăn chặn miệng cô, thản nhiên tiếp: “Tôi tự tìm vậy, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn vì lời khen của cô dành cho tôi!”

Nói xong, cậu còn véo nhẹ đôi má đỏ hồng của nữ cảnh sát, lại làm cô kích động một hồi, cô tiếp tục điên cuồng giãy giụa. Thế Minh cười haha, nhưng ngay lập tức cậu im lặng, khoé miệng đau đến mức làm cậu sắp khóc ra tiếng mán. Chỉ lầm bầm trong bụng:

“Lần sau gặp Ma Sói phải tính sổ với ông mãnh ấy mới được. Cứ luôn miệng khen con gái Điện Binh vừa hiền lại ngoan, thế mà mình lại gặp ngay hổ cái.”

Thế Minh từ trong phòng bếp lấy ra được một lọ thuốc, vừa xoa lên vết thương vừa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã về đêm, tối mù mờ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy ba cái bóng phảng phất, cậu lắc đầu, tự nghĩ đúng là số chó gặp phải cướp!

Nghĩ đoạn, Thế Minh cầm tờ chứng minh thư cảnh sát, giọng trầm xuống dịu dàng:

“Hoá ra cô tên Nguyễn Thu Ninh, tên hay như vậy mà!”

Thấy cô cảnh sát trừng mắt nhìn mình, cậu liền nói ngay: “Thú thật tôi chẳng phải người xấu như cô nghĩ đâu. Tôi cũng không làm gì cô cả. Cô nghe đến bộ chính trị chưa. Bộ chính trị trung ương!”

Cô gái không vùng vẫy nữa, sững lại, lắc lắc đầu. Thế Minh nói tiếp: “Tôi là người thuộc Bộ chính trị trung ương phía Bắc.”

Vừa nói, cậu đặt tấm thẻ lên trước mặt cô, nói tiếp: “Tôi đến Điện Binh là để bí mật điều tra một vụ án buôn lậu ma tuý của các nhóm tội phạm trùm ma tuý ở đây. Nhưng tôi lại bị một ông trùm tên Sáu Ma để ý tới, nó sợ tôi bại lộ tin tức nên đã phái người truy sát tôi. Sáu Ma, cô là cảnh sát chắc cũng không xa lạ gì với cái tên này nhỉ?!”

Nữ cảnh sát bất ngờ, cái biểu cảm này không lọt ra ngoài tầm mắt Thế Minh, cậu vứt khăn ra khỏi miệng cô.

“Sáu Ma?” Nữ cảnh sát hỏi ngược lại: “Tôi có nghe qua cái tên này. Người này buôn bán kinh doanh, mà đặc biệt rất có tiếng ở Điện Binh.”

“Cô nhầm to rồi!” Thế Minh khẳng định nói: “Đấy chỉ là tấm màn bảo vệ của nó. Bên ngoài nó giả danh là người buôn bán hợp pháp để rửa tiền! Đây là công cụ để rửa tiền đen từ việc buôn bán ma tuý!”

Thế Minh không hiểu gì về bản chất kinh doanh của Sáu Ma, thậm chí về việc làm ăn hợp pháp của Sáu Ma cậu lại càng không biết, cậu giống như thầy bói xem voi, chỉ giỏi võ đoán mò! Nhưng đoán mò không phải không có căn cứ, đây là kinh nghiệm thực tiễn xuất phát từ đích thân bản thân cậu. Lê Thế Minh cũng là một tập đoàn hợp pháp, lấy một lượng lớn số tiền bất hợp pháp đầu tư vào doanh nghiệp, rồi lại dùng cách chuyển nhượng cho tài khoản giả danh để rút tiền một cách hợp pháp.

Bình Luận (0)
Comment