Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 194 - Nữ Cảnh Sát

Nữ cảnh sát lắc đầu nói: “Tôi không thể chỉ vì vài câu nói bâng khua mà tin anh được.”

Thế Minh thả lỏng dây trói, bộ mặt thành thật, cậu lên tiếng: “Tôi nói có sách mách có chứng, giờ ngoài cửa sổ có ba tên thuộc hạ của Sáu Ma. Vừa nãy tôi bị chúng nó theo đuôi đến tận đây. Nếu cô bắt được chúng, cô sẽ biết tôi không nói điêu.”

Nữ cảnh sát hoài nghi nhìn Thế Minh, đi về hướng cửa sổ, đưa ánh mắt nhìn xuống dưới. Quả nhiên, dưới tầng có ba cái bóng người đang lởn vởn với bộ dạng hoài nghi. Nữ cảnh sát giơ tay ra nói: “Trả tôi súng.”

Thế Minh nhướn mày hỏi lại: “Cô định làm gì?”

Nữ cảnh sát bình như vại trả lời: “Tất nhiên là bắt mấy người kia hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện.”

Thế Minh lắc đầu: “Cô xem thường chúng nó quá. Với sức của cô, đến tôi cô còn chẳng đánh lại được, đừng nói là ba thằng đấy.”

Thế Minh dừng lại, rồi bắt đầu cường điệu hoá: “Bọn họ đều là sát thủ hàng đầu, tội phạm cấp một. Là một thân thử cừ cội như tôi còn chưa thể đánh lại được một thằng trong ấy, nói gì…”

Nữ cảnh sát thoáng chốc run lên, cô vừa đánh thử với Thế Minh. Cô từ trước đến nay vốn nghĩ mình võ thuật mình rất tốt, ấy vậy mà lúc đọ với người thanh niên hơn hai mươi tuổi này còn có hơi thua kém. Mà đến cậu ta còn không địch lại được với một trong ba người, vậy thì đối phương sức mạnh khá gờm.

Thế Minh nhìn thấy nữ cảnh sát im lặng không nói gì, cậu khơi mồi câu chuyện tiếp: “Nói gì là một người như cô… haha

Nếu cô cứ thế này chạy ra thì chẳng khác nào tự tìm cái chết, sao không báo cảnh sát? Gọi đồng nghiệp đến cứu trợ.”

Một câu nói đã thức tỉnh nữ cảnh sát. Cô lấy tay vỗ lên đầu: “Đúng thật!”

Nói xong, cô lấy điện thoại bàn gọi điện cho đồn cảnh sát. Thế Minh cười híp mắt, rồi ôn tồn nói:

“Bảo đồn cảnh sát phái nhiều người đến. Đối phương là đối tượng cực kì nguy hiểm. Gọi không đông người đến, vừa không bắt được chúng nó lại còn tự nộp mạng.”

Nữ cảnh sát đang chờ đầu dây bên kia bắt máy, vừa lườm nguýt một cái: “Không cần anh dạy.”

Thế Minh cười nói: “Phụ nữ đúng là chúa tể thù dai.”

Vừa nói, Thế Minh vừa bước ra ban công, nhìn vài bồn hoa đang đặt ở ban công, giọng rất bình thản:

“Đồng nghiệp của cô mất bao lâu mới đuổi kịp đến đây?”

Nữ cảnh sát giọng hơi tức giận, cô lên tiếng: “Mười lăm phút. Thế có liên quan gì đến anh?”

“Tôi chỉ sợ chúng chạy mất rồi!” Thế Minh tự nói một mình: “Mười lăm phút, chắc vẫn cầm cự được.”

Chưa nói hết câu, câu nhấc chậu hoa lên nhắm vào đầu một tên rồi ném thẳng xuống dưới tầng.

“Xoảng!” Người đàn ông phản ứng cực nhanh, nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió, theo bản năng tránh một bước, bình hoa rơi xuống đất, các mảnh vỡ tan tành. Thế Minh đứng ở ban công vội vã ẩn nấp, tự nói tiếc quá.

Người đàn ông mặt mày bặm trợn, ngước mặt nhìn lên, loáng thoáng có bóng người, nhưng đã mắt tăm không còn dấu vết. Hắn hô với hai tên còn lại, chỉ vào ngôi nhà của nữ cảnh sát hỏi: “Nó đang ở trong căn nhà kia, giờ lục soát hay rút?”

Một người đàn ông lông mày rậm rạp lên tiếng: “Đại ca ra lệnh giết người. Cho dù nó có chạy lên trời cũng phải lục ra bằng được!”

Nói xong, hắn ta chạy về phía cửa cổng căn nhà nữ cảnh sát.

Người đàn ông lo lắng: “Chúng ta lỡ mất nhiều thời gian quá!”

Người đàn ông lông mày rậm lại nói: “Giờ mà về biết nói với đại ca thế nào?”

Thế Minh hé đầu ngó ra ngoài, cậu nhìn thấy mấy người đàn ông chuẩn bị tiến vào, cười nói: “Hay đấy, chỉ sợ chúng mày tẩu thoát!”

Cậu quả thực sợ ba người này chạy trốn, vốn lên kế hoạch mượn tay cảnh sát xử lý ba tên này. Để Sáu Ma tổn thất ba thằng thuộc hạ đắc lực trước. Được cái này thì mất cái kia vậy.

Nữ cảnh sát gọi điện thoại xong, nghe thấy tiếng vỡ của chậu hoa, đưa mắt ra ban công nhìn thấy Thế Minh đang nằm rạp người, cô hỏi: “Anh làm cái gì đấy?”

Thế Minh quay đầu cau mày: “Không ổn, chúng nó biết tôi ở góc này rồi.”

“Cái gì?” Nữ cảnh sát hốt hoảng, vội vã bước ra ngoài ban công. Quả thực ba người kia đã chạy gần đến cổng, nối đuôi nhau tiến vào. Cô lo lắng: “Thế phải làm thế nào?”

Thế Minh nghĩ hồi: “Không còn cách nào khác. Chúng ta chỉ có thể đợi quân cứu viện của cảnh sát. Tôi nghĩ bọn sát thủ này đang lục soát từng nhà một. Tìm đến nhà cô cũng phải mất một khoảng thời gian.”

Không như những gì Thế Minh nghĩ, những người đàn ông kia có kinh nghiệm lão làng hơn nhiều. Người đàn ông nghe tiếng bình hoa rơi đã có thể phán đoán được vị trí toà nhà của Thế Minh, thậm chí hắn còn đoán chính xác cậu đang trốn ở tầng ba đến tầng năm. Cho nên, chúng vào thẳng nhà cô, rồi lên thẳng phòng nữ cảnh sát.

“Cốc! Cốc!” Nghe thấy tiếng gõ cửa, nữ cảnh sát đánh mắt nhìn Thế Minh, mắt lạnh lùng hỏi:

“Anh chẳng bảo sát thủ phải lục soát từng nhà một hay sao?”

“Đúng là như thế!” Thế Minh thở dài nói: “Do tôi đánh giá thấp IQ của chúng nó quá!”

Nữ cảnh sát hết lời mắt trợn ngược lên rồi nói tiếp: “Thế giờ chúng ta hành động thế nào? Mở cửa đánh nhau với chúng nó?”

Thế Minh nói: “Nhưng tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa. Dù gì tôi vẫn còn trẻ.”

Nữ cảnh sát bốc hoả: “Tôi cũng trẻ! Đều do đồ đen đủi nhà anh tự dưng rước đến bao nhiêu thứ rắc rối giời ơi đất hỡi!”

Thế Minh bất lực: “Bảo vệ tính mạng nhân dân chẳng phải là nghĩa vụ và trách nhiệm của cảnh sát à? Tôi thấy cô vẫn là ra mở cửa thì hơn, lừa chúng nó đi. Nếu không lừa được thì nghĩ cách khác.”

Nữ cảnh sát nói: “Nghĩ cách khác là cách gì?”

Thế Minh trả lời: “Chưa biết.”

Ba người đàn ông gõ một hồi lâu, không nghe thấy ai trả lời, đánh mắt nhau. Người đàn ông lông mày rậm lôi khẩu súng, đang định phá hỏng ổ khoá cửa phòng, thù bên trong phát ra tiếng của một người con gái: “Ai đấy? Muộn thế này rồi còn có việc gì?”

Người đàn ông lông mày rậm cất súng về đằng sau, giọng bình tĩnh:

“Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi phát hiện có một tội phạm truy nã trốn trong căn nhà này. Chúng tôi nhận lệnh thi hành nhiệm vụ lục soát. Mời chị phối hợp với chúng tôi.”

Người phụ nữ ngáp một hơi rồi nói: “Xin lỗi các anh. Nhà tôi không có tội phạm truy nã truy liếc gì sất cả. Tôi đi ngủ rồi.”

Người đàn ông lông mày rậm lại tiếp tục: “Thưa chị, mời chị phối hợp mở cửa cho chúng tôi. Chúng tôi đang thi hành công vụ, nếu không tôi sẽ bắt chị vào đồn vì tội cản trở người thi hành công vụ.”

Người phụ nữ dừng tiếng nói, cửa phòng khẽ hé một cái khe nhỏ. Một người phụ nữ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, thân dưới che một lớp vải mỏng tang. Cô gái trẻ nhìn mấy người đàn ông rồi hỏi:

“Các anh cũng là cảnh sát à? Làm ở đồn nào? Sao tôi chưa gặp các anh. À chưa nói cho các anh biết tôi cũng là cảnh sát.”

Nói xong, cô lấy thẻ ngành công an ra đưa qua khe cửa. Ba người đàn ông ngơ ra mấy giây, không ngờ lại đột nhập trúng nhà cảnh sát. Người đàn ông lông mày rậm nhanh trí, liền tiếp lời ngay:

“Chúng tôi là cảnh sát ở tỉnh điều về. Ít gặp cũng là chuyện thường tình.”

“Ồ thế hả!” Cô gái mặt mày vẫn còn ngái ngủ hỏi: “Thế các anh vẫn định định lục soát nhà tôi à?”

Một người đàn ông có để râu hình chòm dưới cằm vội nói: “Nếu đã là người cùng ngành thì không cần. Xin lỗi đồng chí. Làm phiền đồng chí nghỉ ngơi rồi.”

Nói xong nhìn thân hình ẩn hiện dưới lớp bộ đồ ngủ của nữ cảnh sát, lông mày giần giật, đánh mắt nhìn hai người còn lại bước xuống bậc cầu thang.

Đi được một nửa đoạn cầu thang, người đàn ông để râu dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, khẽ giọng: “Là một người cảnh sát, nếu biết tin trong nhà có trốn một tội phạm truy nã chẳng lẽ lại thờ ơ đến mức không thèm hỏi tên tội phạm là gì à?”

Hai người còn lại chững lại, dừng bước. Người suýt bị Thế Minh ném bay chậu hoa vào đầu lên tiếng, hắn ta lắc đầu:

“Không có chuyện ấy được!”

Người đàn ông lông mày rậm nói: “Ý của mày là…?”

Người đàn ông để chòm râu cười lạnh nói: “Quay lại, vào phòng nó lục cho bằng được.”

Người đàn ông lông mày rậm cau mày: “Nếu không có vấn đề gì thì sao?”

Người đàn ông để chòm râu cười dâm tà, nhìn hắn ta rồi trả lời: “Trước mày chơi cảnh sát bao giờ chưa?”

Nữ cảnh sát Thu Ninh nghĩ mình đã lừa trót lọt được mấy tên sát thủ, vội vã đóng chặt cửa, thở dài một hơi. Thế Minh trốn ở góc từ từ bước ra, cậu nghe thấy rõ từng lời từng chữ, giơ ngón tay cái ra nhẹ giọng tán thưởng: “Tuyệt!”

Thu Ninh đắc ý cười, cô bĩu môi: “Không phải khen! Nhưng tôi dám chắc, ba người kia không phải người tốt.”

“Ờm?” Thế Minh khẽ đưa lông mày hỏi lại: “Hoá ra tôi nói từ nãy cô vẫn chưa tin? Sao bây giờ tự dưng lại tin thế?”

Thu Ninh đáp: “Nhìn vào mắt bọn họ! Mắt chúng vừa sâu hoắm vừa đen tối, lại có sát khí, lại có cả háo sắc. Không giống với anh.”

Thế Minh nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh của nữ cảnh sát, lắc đầu thở dài: “Chỉ là tôi không có hứng thú với gái già.”

“Anh…” Thu Ninh lông mày thẳng tắp, chuẩn bị nổi cơn lôi đình, cửa phòng bỗng có tiếng động. Thu Ninh mặt ngơ ngác nhìn Thế Minh, không biết chúng nó quay lại làm gì. Thế Minh cũng thấy lạ, mắt liếc một lượt, khẽ giọng: “Chúng nó có khi nào nhìn ra được sơ hở gì nên định giết người diệt khẩu?!”

Thu Ninh hỏi ngược lại: “Sao phải giết người diệt khẩu?”

Thế Minh nói: “Cô đừng quên chúng là tội phạm truy nã. Sợ cô nhớ ra thì đã biết chúng nó trốn ở Điện Binh. Để cô sống chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này thì là gì?”

Thu Ninh run lên, hỏi lại: “Thế giờ chúng ta nên làm thế nào? Mở hay không?”

“Không biết.” Thế Minh bước vào trong góc phòng: “Cô tự tính đi.”

“Chó má thật!” Thu Ninh cắn răng chửi bới. Rồi ngay sau đó, cô quay người, hít một hơi thật sâu: “Các anh sao lại quay lại rồi. Đừng làm phiền giấc ngủ của tôi có được không!”

Bên ngoài cửa, người đàn ông để râu dưới cằm cười nói: “Ngại quá. Cộng sự của tôi mắc tiểu. Gần đây không có cái nhà vệ sinh nào. Đồng chí có tiện cho chúng tôi đi nhờ một tí không?”

Thu Ninh bực tức nói: “Không. Nửa đêm nửa hôm các anh ba người đàn ông vào phòng tôi là thế nào.”

Người đàn ông lông mày rậm giọng nài nỉ: “Chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau cả. Mà tôi giải quyết xong là đi ngay. Tuyệt đối không làm phiền đồng chí nữa.”

Thu Ninh lạnh lùng đáp: “Tôi nói không được là không được. Xin lỗi, đến giờ đi ngủ rồi, tôi đi nghi ngơi đây.”

Người đàn ông để chòm râu dưới cằm cười lạnh tanh, lên tiếng: “Muốn ngủ thì cũng phải để tôi vào ngủ cùng chứ nhỉ?!”

Nói xong, chúng cầm khẩu súng bắn liên tiếp ba phát vào ổ khoá cửa phòng. Do súng lắp bộ giảm thanh, nên âm thanh không to, không ảnh hưởng đến người dân xung quanh.

Thu Ninh không tin được chúng lại nổ súng, cô thảng thốt kêu lên một tiếng, vội chạy vào chỗ Thế Minh trốn. Thế Minh cuối cùng cũng biết được ý đồ mà chúng quay lại. Vốn muốn để nữ cảnh sát mặc đồ ngủ để diễn cho giống thật, nào ngờ lại rước họa vào thân. Thấy bộ dạng lo sợ của Thu Ninh, cậu thở dài. Con gái thì vẫn là con gái, làm cảnh sát thì vẫn là con gái.

Thế Minh nói: “Xem ra chỉ có nước sống mái với chúng nó. Mong là đồng nghiệp của cô mau đến. Nếu không chắc đến nhận xác tôi là vừa.”

Rồi lại nhìn vẻ sexy của cô, lắc đầu: “Còn cô thế nào thì khỏi phải bàn rồi.”

“Anh không nói được câu nào dễ nghe hơn à?” Thu Ninh vừa lấy súng vừa nói. Ba người đàn ông vừa cầm súng vừa chuẩn bị đẩy cửa bước vào phòng. Người cao chỉ vào phòng, hai người còn lại gật đầu, cùng bước vào trong. Vừa mở cửa, một loạt tiếng súng phát ra, hai người đàn ông lăn vội vào mép tường. Lúc này trên cửa đã có bốn năm lỗ đạn.

Dừng được năm giây, ba người đàn ông cùng lúc bước vào phòng phản công.

“Pằng, pằng, pằng!”

Ba phát súng kêu, trên chiếc cửa gỗ chi chít vết đạn. Thế Minh và Thu Ninh nằm sát xuống mặt sàn, không dám cử động đầu, cũng không dám ngó đầu lên. Thu Ninh lên tiếng: “Nếu cứ tiếp tục thế này, hai chúng ta chết chắc rồi.”

Thế Minh vặn óc suy nghĩ rồi nói với Thu Ninh: “Cô nhảy từ cửa sổ xuống. Cô là cảnh sát, ba tầng chắc không thành vấn đề chứ!”

Thu Ninh hỏi: “Thế còn anh?”

Thế Minh nói: “Người bọn họ muốn tìm là tôi, mọi rắc rối đều từ tôi mà ra. Không nhất thiết phải liên luỵ đến cô. Tôi ở đây chặn chân chúng, cô nhảy xuống dưới tầng liên lạc với cảnh sát. Mong là trước lúc tôi chết, cảnh sát sẽ đến.”

Thu Ninh mắt nhìn chằm chằm Thế Minh, lạnh lùng nói: “Tôi là cảnh sát, tôi sẽ không chạy trốn. Đặc biệt là sẽ không để anh ở lại một mình!”

Nói xong, cô lại tiếp tục bắn hàng loạt phát súng ra ngoài cửa.

Thế Minh thở dài nói: “Cô là một người cảnh sát chân chính!”

Thu Ninh dõng dạc: “Anh không phải là người đầu tiên nói tôi như thế.”

Thế Minh lại nói: “Mong là tôi cũng không phải là người cuối cùng.”

Câu hội thoại quen thuộc được hai người lặp lại một lần, hai người mắt đối mắt cười, mọi thứ nguy hại dường như được gạt hết sang một bên.

“Pằng!” Mặc dù đang nói chuyện, nhưng tinh thần tập trung cao độ vẫn giữ ở mức một trăm phần trăm. Cậu vẫn đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, qua những lỗ đạn cậu có thể nhìn thấy bóng người đang lướt qua, lập tức bóp cò. Đồng thời ngoài cửa “Hự” một tiếng, đã trúng đạn.

Người đàn ông lông mày rậm bóp chặt cánh tay, cắn răng, mồ hôi vã ra núp đằng sau tường.

Hai bên cách một chiếc cửa gỗ với chi chít những lỗ đạn, không ai dám tiến về trước, gắng gượng giữ sức.

Đúng lúc này, bên ngoài ing ỏi tiếng xe báo động của cảnh sát, ánh sáng đỏ xanh của chiếu rọi vào căn phòng lúc sáng lúc tối. Thế Minh mừng thầm, nói với nữ cảnh sát: “Cảnh sát đến rồi, chúng ta nhảy ra ngoài. Lần này không sợ chúng trốn đâu!”

Thu Ninh gật đầu nói “Được”, rồi họ mở cửa sổ nhìn xuống dưới, bên ngoài dựng hơn mười chiếc xe cảnh sát, ít cũng phải hơn bốn mươi người.

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Thế Minh bắn liên hồi súng, vội nói: “Cô chạy trước! Nhanh, nhảy xuống đi, tôi sắp hết đạn rồi!”

Thu Ninh không hề do dự, nắm lấy lề cửa, nhảy xuống dưới. Thế Minh thấy cô đã đi, cười to như phát điên: “Chúng mày muốn mạng của tao thì đến đây.”

Ba người đàn ông ngoài cửa nghe thấy tiếng cảm thấy có gì đó sai sai, cẩn thận mở cửa phòng, chúng nhìn thấy Thế Minh đang đứng trên bệ cửa sổ, mắt cười híp lại, đầy sự khinh bỉ.

Ba người đang định nổ súng, thì Thế Minh đã cười đắc ý nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ba người vội vàng nhảy theo ra ngoài, chỉ còn một tên lông mày rậm vì bị trúng vết thương nên chậm một bước, không thể nhảy theo hai người kia. Vừa bước ra đến cửa sổ, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm một màu.

Bình Luận (0)
Comment