Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 195 - Rắn Mất Đầu

Hoá ra Thế Minh chưa nhảy xuống. Lúc cậu lấy đà nhảy ra ngoài đã nhanh chóng bám hai tay vào sát thành cửa sổ, cả người lơ lửng ở bên lề cửa sổ, đợi hai người đàn ông kia nhảy xồ ra, cậu dùng lực bàn tay đong đưa bám chặt lại ổn định tư thế. Bấy giờ cả người cậu chới với bên bệ đỡ cửa sổ, cậu thấy hắn vẫn chưa nhảy, tiện chân đá một đạp thật đau vào mặt người đàn ông lông mày rậm. Bên ngoài bốn phía rộ tiếng súng, Thế Minh cười híp mắt nhìn người đàn ông lông mày rậm. Một lúc sau, người đàn ông lông mày rậm cuối cùng cũng tỉnh táo mở mắt hồi được sức, cắn răng nhìn Thế Minh, hắn ta phẫn nộ quát: “Mày vẫn chưa nhảy?”

Thế Minh cười nói: “Nếu tao nhảy xuống thì khác gì chết kẹp giữa phát súng trong tay chúng mày và cảnh sát!”

Người đàn ông lông mày rậm mặt mày bặm trợn, hắn xù lông giận giữ lôi đình, không nói lời nào. Thế Minh nhìn khẩu súng trong tay dửng dưng nói:

“Hai giờ trước, có người muốn giết tao, nhưng tao không giết cô ấy.”

Người đàn ông lông mày rậm lạnh lùng: “Tao biết.”

Thế Minh nói tiếp: “Tao không giết cô ấy là bởi vì tao không muốn hoa hồng đẹp đẽ lại tàn rơi trong tay tao. Còn mày, mày lại khác. Nếu tao không giết mày tao sẽ mất ăn mất ngủ. Mày nghĩ xem, tao có nên giết hay là không?”

Người đàn ông lông mày rậm than thở nói: “Nếu tao là mày, tao sẽ ra tay.”

“Ờ!” Thế Minh gật đầu nói: “Tao chỉ hỏi mày đúng một câu, nếu mày trả lời tao, tao sẽ tha cho mày!”

Người đàn ông lông mày rậm lắc đầu nói: “Bất luận mày có hỏi gì, tao cũng không trả lời.”

Thế Minh thở dài, cậu biết, loại người này rất trượng nghĩa, nói một là một, nói hai là hai, không có gian dối. Ngẩng mặt lên trời, cậu nghe tiếng súng nã kịch liệt thôi thúc vọng qua vành tai, đâu đó còn vang vọng tiếng hét, tiếng kêu gào truyền đến. Ánh mắt Thế Minh dần lạnh nhạt, bật lực nói: “Vậy thì tiếc quá!”

Người đàn ông lông mày rậm cơ bắp co giật, lạnh lùng nói: “Quả thực rất đáng tiếc, thời cơ tốt nhất để giết mày, mà tao đã không giết.”

Thế Minh lắc đầu, giơ tay, một súng bắn xuyên qua đầu người đàn ông. Nhìn người đàn ông đô còn đứng sừng sững đổ sầm xuống đất.

Thế Minh thầm nói: “Hi vọng Sáu Ma có ít những thằng đàn em như mày.”

Cậu đứng bên xác chết suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nghĩ ra điều gì, cúi người xuống tìm túi quần của người đàn ông, phát hiện ra một chiếc điện thoại, ấn vào nút gọi, rồi đưa lên bên tai nghe.

Chưa đến năm phút, đầu bên kia bắt máy, một giọng nói trầm trầm có hơi khàn khàn: “Anh Tư mọi chuyện thuận lợi không?”

Thế Minh nghe giọng này khá quen, mặc dù cách điện thoại, nhưng cũng có thể nghe ra là giọng Sáu Ma. Cậu cười bình thản nói:

“Anh Sáu, mấy ngày không gặp mà anh Sáu cũng nhớ tôi nhỉ? Không phải nói là nhớ da diết ấy, nào là mời gái đẹp, nào là mời bảo tiêu hộ tống tôi.”

Điện thoại bên kia im bặt, giật mình hỏi lại: “Mày là Lê Thế Minh?”

“Đúng! Là tôi đây.”

Thế Minh nói tiếp: “Thành ý của anh tôi nhận rồi. Sau này còn đền anh gấp nhiều lần. Có điều mấy anh em của anh hình như gặp chuyện rồi thì phải. Có hơn mười người cảnh sát đang đàm đạo với bọn họ.”

Sáu Ma từ điện thoại cũng đã có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng súng bắn, biết cậu nói thật. Xem ra ba người anh em lành ít dữ nhiều, lòng bỗng đau quặn lại, mắt đỏ hoe. Nhưng nói gì thì nói, Sáu Ma cũng là người trong giới xã hội, hắn gắng gượng cắn hàm răng:

“Mày tốt số đấy. Có điều, có lần một, lần hai, tao không tin mày tốt số được mãi! Sẽ có một ngày tao lấy lại những thứ mày nợ tao. Nó vốn dĩ thuộc về tao.”

Thế Minh cười nói: “Có những chuyện ông trời đã định sẵn. Tôi có thể không tin, nhưng anh, anh phải tin!”

Thế Minh cười, nụ cười toát ra hơi lạnh của sát khí, cậu vứt điện thoại ra ngoài cửa sổ. Đang bước ra ngoài cửa, Thu Ninh mặt đầy mồ hôi chảy ròng, hấp tấp chạy đến. Cô nhìn thấy xác chết dưới chân thì đứng sững lại vài giây, tỉ mỉ nhìn kĩ Thế Minh một lượt, thấy cậu yên ổn không hề hấn gì thì cô mới thở phào một hơi, mắt tròn nhìn cậu hỏi:

“Anh chẳng nói nhảy xuống dưới cùng tôi cơ mà, sao lại trèo ngược lại rồi?”

Thế Minh cười nói: “Vừa định nhảy xuống thì tôi chợt nhớ ra tôi quên đồ.”

“Hả?” Thu Ninh cau mày hỏi: “Quên đồ gì?”

Thế Minh cầm chiếc áo khoác lên người cô, cười nói: “Bộ đồ ngủ của cô mỏng quá, bên ngoài biết bao nhiêu là đàn ông. Tôi định lấy áo che cho cô, nhưng còn tên này chưa chịu nhảy xuống. Làm tôi đánh mãi mới hạ gục được hắn ta, mới lấy được áo che cho cô đấy.”

Thu Ninh thấy ấm lòng, mặt ửng đỏ, xấu hổ cúi đầu. Thế Minh thấy vậy thì cười, lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ linh tinh. Tôi không có hứng thú với gái già.”

Thu Ninh vừa thấy vui vẻ bỗng chốc nghe tiếng nói này mà tim bỗng như hoá đá, cặp mắt mi rậm nhìn cậu, tức giận nói: “Loại người như anh cả đời đừng hòng cưới vợ.”

Thế Minh than thở: “Vậy cũng chẳng cần chị già bận tâm. Thế hai tên sát thủ kia sao rồi?”

“Chết rồi!” Thu Ninh vẫn chưa nguôi giận, quay lưng đi vào phòng ngủ. “Chết rồi?” Thế Minh vò đầu bứt tai, cậu ngẩng mặt lên bầu trời đêm ngoài khung cửa sổ, mây đen đã che khuất ánh sáng của mặt trăng. Cậu tự nói: “Tiếc quá!”

Không biết cậu tiếc cho ánh trăng bị che khuất hay tiếc cho cái chết của ba người kia.

Thành phố T. Ngày mới lại bắt đầu, thành phố vẫn bình yên như cũ. Như đại dương bao la tít tắp, bề mặt không sóng, nhưng dưới lớp đáy là cuồn cuộn lớp sóng ngầm, chỉ chờ trực cuộn trào. Sát khí dần dần bao trùm lên cả bầu trời thành phố.

Bệnh tình của ông cụ dần có khởi sắc, vết thương dần hồi phục. Hiện tại, ông cụ có thể bước đi chậm nếu có người khác dìu. Cơ thể mặc dù vẫn ốm yếu nhưng đã hồng hào hơn trước rất nhiều. Ngày hôm nay, năm vị trưởng lão triệu tập các bang phái Đạo Môn đến tập hợp. Những nhân vật cốt cán của Đạo Môn đều góp mặt đông đủ. Lý do rất đơn giản, đại ca mới nhậm chức mất tích, Đạo Môn như rắn mất đầu, cần phải họp bàn để tìm ra người đứng đầu cầm quân chỉ việc.

Trong cuộc họp mọi người bàn luận xôn xao, tranh cãi đến hơn hai giờ đồng hồ vẫn chưa ra kết quả, năm vị trưởng lão thấy vậy chỉ biết lắc đầu bất lực.

Ba giờ sáng, trong bệnh viện. Đây là khoảng thời gian dễ buồn ngủ nhất trong ngày, cũng là lúc con người ta thả lỏng cơ thể chìm sâu trong giấc nồng. Mấy tên bảo vệ đứng trước cửa phòng bệnh của ông cụ đã ngáp ngắn ngáp dài chống cự lại cơn buồn ngủ, chúng lù rù dựa vào tường, lúc thì ngồi vơ vất phờ phạc, lúc thì ngủ gà ngủ gật. Bên trong phòng vốn có Đặng Tâm Lỗi phụ trách trông nom ông cụ. Nhưng vì mấy vị trưởng lão triệu tập mở cuộc họp, cậu buộc phải tham gia. Không có Đặng Tâm Lỗi đàn áp, bọn bảo vệ được đà nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo blouse trắng mắt đeo kính cận bước đến, đôi chân chậm chạp, bước đi khe khẽ. Nhưng những tên bảo vệ ở đây đều là quân tinh anh của Đạo Môn, tai rất thính, mặc dù đã mệt lừ chập chờn vào giấc ngủ vẫn có thể biết được có người đi đến.

Bảo vệ mở mắt, nhìn người bác sĩ bước đến, rồi hắn dò xét từ trên xuống dưới.

Chưa đợi mấy người bảo vệ cất lời, bác sĩ nói rào trước: “Mời các anh nhường chỗ để tôi vào thăm khám bệnh tình cho bệnh nhân.”

Một người bảo vệ khoảng ba mươi tuổi cau mày gặng hỏi: “Anh là bác sĩ à? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?”

Người bác sĩ bình tĩnh nói: “Tôi vừa nghỉ phép vài hôm. Hôm qua mới bắt đầu đi làm lại. Hôm nay tôi trực ca đêm thay bác sĩ Nhân.”

Người bảo vệ gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói tiếp: “Nếu đã thế, thì để sáng sớm ngày mai bác sĩ Nhân dẫn anh vào. Chúng tôi không cho người lạ bước vào trong.”

Người bác sĩ sắc mặt lạnh tanh, giọng cao lên chất vấn: “Anh nói thế là như thế nào? Ai đời lại không để bác sĩ vào thăm khám cho bệnh nhân?”

Người bảo vệ hết cách chỉ bất lực nói: “Vì sự an toàn của ông lớn, tôi cũng không còn cách nào khác.”

“An toàn?” Bác sĩ cau mày: “Các anh đang nghi ngờ tôi hại bệnh nhân?”

Người bảo vệ nhún vai: “Chúng tôi chưa xác nhận thân phận của anh, chúng tôi bắt buộc phải đề phòng.”

Người bác sĩ sắc mặt tối sầm lại, không nói gì, quay đầu lại như định rời đi, nhưng trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện một con dao phẫu thuật dài ba inch, hắn không thèm quay đầu, bỗng vung lực cánh tay, cả con dao đâm xuyên vào động mạch cổ. Thân dao lướt qua, một dòng máu phun ra nhuốm đỏ cả một bức tường trắng. Hai màu trắng đỏ phản nghịch bỗng dưng trở thành điểm nhấn trên bức tường vô vị.

Hai người bảo vệ mắt trợn tròn, đứng thẳng lưng, ưỡn ngực chễm chệ trước cửa. Một, hai, ba giây sau, ngã rầm xuống đất. Bác sĩ ra tay xong cũng không dừng lại lâu, tức tốc chạy lên trên tầng thoát thân. Lúc này những tên bảo vệ khác mới tỉnh táo trở lại. Từng tên bảo vệ lần lượt rút súng, chạy về hướng người bác sĩ chạy. Chỉ giữ lại bốn người ở lại canh gác. Mấy người này tới tấp tiến lại gần cộng sự, lấy khăn ấn vào vết thương để cầm máu, quát to gọi bác sĩ. Nhưng khăn không thể ngăn được dòng máu như suối đổ, rất nhanh, cả chiếc khăn thấm đẫm trong máu.

Nghe thấy tiếng kêu la om sòm, hai người bác sĩ từ dưới tầng chạy lên. Đang định hỏi xảy ra chuyện gì thì thấy một người bảo vệ máu me be bét nằm dưới đất. Vội tiến lên phía trước cầm máu vết thương, bác sĩ bảo với mấy người khác: “Các anh mau đi lấy một giường bệnh đến đây. Anh ấy cần làm phẫu thuật gấp, mau lên không sợ không kịp!”

Bốn người mắt đánh nhìn nhau, trong đó có một người đàn ông mặt tròn nhìn hai người bác sĩ. Một người bác sĩ họ quen, an tâm hơn, rồi nói:

“Hai chúng mày ở lại canh ông lớn. Tao và Dũng đi lấy giường bệnh.”

Nói xong, anh ta đi cùng người tên Dũng vội chạy lấy giường bệnh. Bác sĩ tay đang giữ vết thương nói với hai người bảo vệ còn lại: “Hai anh giữ khăn cầm máu trên người bệnh nhân hộ tôi. Tôi đi lấy thuốc tê.”

Hai người đàn ông đồng ý, cúi người đưa tay ra giữ vết thương cho người bảo vệ đang nằm dưới đất. Nhưng rất nhanh, họ thấy lạ, nhìn kĩ lại, mặt cộng sự tái mét, họ ngẩng đầu hỏi dồn: “Bác sĩ, sao không thấy tiếng mạch đập?”

Lúc ngẩng đầu, hai người họ thấy một khẩu súng với cái lỗ đen ngòm, khuôn mặt của hai người bác sĩ u ám, lạnh lùng trả lời:

“Thế à? Thế chắc nó chết rồi. Sao hai anh không chết cùng cho vui nhỉ?”

Nói xong, khoé miệng nhếch lên cười, không do dự bắn giữa lông mày hai người họ, mỗi người một phát súng.

Người đứng bên cạnh và một người bác sĩ mới đi lên tầng chân tay run lẩy bẩy, mặt mày tái xém lại: “Các anh dặn việc gì tôi cũng đều đã làm rồi. Các anh có thể thả vợ và con tôi ra được không?”

Người kia lạnh lùng, chậm rãi nói: “Mày có thể đi tìm chúng nó.”

Bác sĩ vội hỏi: “Bọn họ ở đâu?”

“Âm ty!” Người kia cười kì quái: “Vợ mày ngon đấy, nhưng chỉ tiếc là nó không phối hợp nhịp nhàng với tao ở trên… haha… giường!”

Người bác sĩ vẫn chưa kịp định thần thì đã bị một viên đạn bắn trúng tim. Người kia không thèm nhìn, đi qua xác của người bác sĩ, mở cửa phòng bệnh nghiêng người bước vào.

Bước đến đầu giường, hắn nhìn ông cụ đang nằm ngủ bình an, chậm rãi vứt bộ giảm thanh của súng ra, ngẩng mặt lên thở một hơi thật sâu, nói những lời lạnh thấu tim gan:

“Đường đường là đại ca Bắc Đạo Môn mà lại chết dưới mồi súng này của tao. Kích thích làm sao!”

Ông cụ nằm trên giường đang chìm trong giấc ngủ sâu, không có động tĩnh gì. Người kia cười khà khà, lấy đầu súng gõ nhẹ vào đầu ông cụ Kim Bằng, thách thức:

“Này, ông ngủ ngon đấy! Nhưng đã đến lúc mở mắt nhìn đời lần cuối rồi đấy!”

Ông cụ Kim Bằng khoé mắt khẽ động đậy, từ từ mở mắt, nhìn thấy người lạ đứng trước mặt. Ông cụ giật mình, hỏi: “Anh là ai?”

Người kia từ tốn đáp: “Người lấy mạng sống của ông!”

Ông cụ Kim Bằng sắc mặt trầm lại, hỏi lại: “Có người sai anh đến đây?”

Người kia đáp: “Cái này ông không nhất thiết phải biết.”

Ông cụ Kim Bằng nói: “Tôi không muốn làm ma mà không biết lí do vì sao chết.”

Người kia dí đầu súng nhọn vào thái dương ông cụ: “Ông cũng được coi là nhân vật có tiếng một thế hệ. Chỉ tiếc là già rồi, mắt mờ tay chậm, nhìn người không được chuẩn.”

Ông cụ Kim Bằng lãnh đạm: “Anh nên cho tôi biết người ấy là ai.”

Người kia vô cảm: “Sát thủ không thể nói tên chủ. Đây là quy tắc cơ bản để là một sát thủ.”

Anh ta nói không sai, là một sát thủ là phải có tố chất là giữ một cái đầu lạnh, kĩ thuật hơn người, và đặc biệt là có một khuôn mặt lạnh tanh.

Nhưng người này có hơi đắc ý, hắn dừng lại nói: “Giờ lão ta có chức vị rất cao, nhưng quyền lợi rất nhỏ. Tôi chỉ nói được đến thế.”

Nói xong, từ phía hành lang có vang lại thấp thoáng tiếng bước chân. Người kia bất lực lắc đầu, thở dài nói:

“Tôi vốn muốn để cho ông thêm chút thời gian, nhưng thuộc hạ của ông quay về nhanh quá. Có trách thì ông nên trách bọn họ.”

Ngắt lời, ngón tay từ từ bóp cò. Ông cụ Kim Bằng nhắm mắt, ông thậm chí có thể nghe thấy tiếng kéo cò của khẩu súng, tiếng vẫy gọi của cái chết.

Đúng lúc này, cửa sổ phòng bệnh bỗng có người lên tiếng:

“Mày nói đúng lắm, tao định cho mày thêm tí thời gian. Nhưng tao thấy giờ không kịp rồi.”

Tên sát thủ nghe thấy tiếng giật bắn mình, theo bản năng quay đầu nhìn, hắn ta chỉ thấy bậc cửa sổ có một người đang ngồi xổm, mặc bộ quần áo màu đen, cổ áo phanh ra làm đôi, khoảng hai mươi bảy tuổi, đôi lông mày rậm, ở dưới ngực có một hình con rồng, mặt cười nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng sáng nhưng nụ cười đầy tăm tối.

Tên sát thủ kia quay đầu thấy hàm răng ấy đang phát sáng. Hắn ta run rẩy hỏi:

“Mày là ai?”

Bình Luận (0)
Comment