Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 196 - Thấy Thiệp Là Mất Mạng

Người kia cười ha hả: “Là người muốn lấy mạng mày!”

Nói xong, vẫy tay, một tờ giấy đen bay ngang qua người tên sát thủ.

Sát thủ giơ tay ra bắt lấy tờ thiệp, cúi đầu nhìn tấm thiệp, mỏng dính và sắc góc, bên trên màu đen sì, ở giữa có một màu đỏ rực với chữ “Tử”, một chữ có thể lấy mạng con người, hớp hồn sinh mệnh đang nhìn dòng chữ ấy.

Người đứng ở cửa sổ cười nói: “Nhận thiệp đen, thì mạng mày thuộc về tao rồi.”

Tên sát thủ không biết cũng không không hiểu về thiệp đen, nhưng trong lòng hắn dậy lên nỗi sợ khó tả, cái bất an trỗi dậy một cách bất thường, hắn xuất phát từ bản năng sợ hãi tờ giấy trước mặt, tay run run vứt xuống đất, hét lớn: “Mày rốt cuộc là ai?”

Người kia mặt lạnh tanh, trong canh ba đêm muộn, đôi mắt cú vọ nhìn chằm chằm kẻ sát thủ kia, lạnh lùng:

“Bang chủ đảng Long của Thế Minh hội.”’

Dứt lời, nhảy từ bệ cửa sổ xuống, gật đầu với ông cụ Kim Bằng, giọng nhẹ nhàng: “Ông lớn, kẻ này phải giết ngay tại chỗ.”

Ông cụ nhìn Long, rồi thở dài nói: “Tha được thì tha. Là giữ phúc cho mình.”

Người kia lắc đầu nói: “Thiệp đen đã phát, không có chuyện thu hồi.”

Lời này chính là do Thế Minh căn dặn khi phát thiệp đen, cậu vẫn khắc ghi trong đầu, và vẫn luôn làm như thế.

Ông cụ Kim Bằng lại thở dài nói: “Thanh niên còn trẻ, đợi đến lúc cậu có tuổi như tôi, cậu sẽ hiểu cái quý giá của sinh mệnh. Còn trẻ sát sinh hàng loạt, về già phải trả nợ.”

Người kia lắc đầu: “Sống nay chết mai. Sao phải phiền muộn mấy chuyện tầm phào này?”

Ông cụ Kim Bằng nhìn cậu, rồi không nói gì nữa.

Người kia quay đầu nói với tên sát thủ: “Tao là Long!”

Tên sát thủ lắc đầu: “Không biết.”

Long nói tiếp: “Giờ mày đã biết rồi đấy. Nhưng hơi muộn.”

Tên sát thủ cảm nhận thấy khí thể bức người từ Long. Chưa giao chiến đã biết bản thân không phải đối thủ của cậu.

Tên sát thủ dùng súng chĩa vào ông cụ rồi nói: “Mày có thể giết tao, tao có thể giết ông ấy.”

Long bước lên trước một bước: “Súng của mày chắc chắn không nhanh bằng khẩu súng trên tay tao.”

Sát thủ chăm chú nhìn Long: “Nếu mày để tao đi, tao sẽ không động đến ông ấy dù chỉ là một cọng lông tơ.”

Long khẳng định: “Mày không đi được.”

Sát thủ trầm lặng, lấy đầu súng chĩa vào đầu ông cụ Kim Bằng, quát lớn: “Thế thì tao sẽ chết cùng ông ấy.”

Long mắt đăm đắm nhìn hắn ta, giọng kiên quyết:

“Tao nhắc lại một lần nữa, súng của mày chắc chắn không nhanh bằng khẩu súng trên tay tao đâu.”

Lời nói của Long, ánh mắt cuồn cuộn như lửa đốt khiến sát thủ tự động cúi đầu. Nhưng cái cúi đầu của hắn là quá sai, một giây cúi đầu hắn đã quá hối hận, bởi vì hắn đã cho đối phương một cơ hội ra tay, một cơ hội vàng kết liễu cuộc đời hắn. Chỉ có điều hắn hối hận đã quá muộn, lúc hắn nhận ra cũng là lúc viên đạn chuẩn xác bắn xuyên qua não, viên đạn vô tình mà lại hữu ý, nó đúng ý của Long, máu bắn toé lên phía tường đằng sau.

Long bước đến trước hắn, cúi đầu lạnh lùng cười nói: “Tao nói rồi, súng của mày không nhanh bằng tao!”

Nói xong, túm lấy tóc của xác chết kéo ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đi khỏi cửa quay đầu lại cười nói:

“Ông lớn, ông đoán được người chủ của nó là ai chưa?”

Ông cụ Kim Bằng lắc đầu.

Long thở dài một hơi, rồi nói: “Bang hội lớn đúng là lắm chuyện thật. Nhưng Thế Minh Hội tuyệt đối không có loại người thế này.”

Ông cụ Kim Bằng cười mỉm, hỏi han: “Sao cậu vào được đây? Mà sao cậu biết có người ám hại tôi.”

Long cười: “Anh Minh sớm đã đoán khoảng thời gian này bang hội sẽ có người đụng tay đụng chân với ông lớn. Nên gọi cháu đến giúp.”

Nói xong, Long còn nhỏ giọng thì thầm: “Không biết trên đời này còn có cái gì anh Minh không đoán ra được.”

Khi Thế Minh quay về thành phố T, Long đã chờ sẵn ở đây được hai ngày. Long và Đặng Tâm Lỗi đứng ở bến xe đợi Thế Minh, lúc ngồi trên xe ô tô, Long đã kể tỉ mỉ vụ việc ông lớn bị ám hại. Thế Minh nghe đầu đuôi câu chuyện thì dựa vào ghế xe ô tô, thong thả nói:

“Ở Đạo Môn thân cao chức trọng, nhưng không được cầm quyền, thì chỉ có các trưởng lão.”

“Trưởng lão tổng cộng có năm người, em không nghĩ ra được là ai trong số họ.”

Thế Minh đưa mắt sang hỏi Đặng Tâm Lỗi, ánh mắt cậu đầy sự hoài nghi. Đặng Tâm Lỗi còn sốt ruột hơn, anh ta liền nói: “Anh Minh, anh đừng có mà nhìn tôi. Tôi còn mù tịt mô tê hơn anh. Cả năm người, ai mà chẳng là người có công đi với ông lớn bao lần vào sinh ra tử. Chỉ là vì giờ tuổi cao sức yếu nên nghỉ hưu dưỡng lão, không có quyền hạn cầm quân trong bang phái. Giờ hỏi tôi ai ám hại ông lớn tôi cũng chịu!”

Thế Minh cười nói: “Thế anh bảo, lão hồ li này bao giờ mới chịu lòi đuôi?”

Đặng Tâm Lỗi lắc đầu. Long nghĩ hồi lên tiếng: “Lúc lão ta coi trời bằng vung, đắc ý quên giấu cái đuôi.”

Thế Minh cười cười, không nói nữa. Cậu chuyển chủ đề: “Hàng về chưa?”

Long gật đầu nói: “Hàng về cả rồi, tổng cộng có mười thùng.”

“Ừm!” Thế Minh nói: “Phải giao nhanh đi, để lâu ngày dễ sinh chuyện. Tam giác vàng cũng đang cần gấp.”

Long tiếp: “Mai anh sẽ khởi hành, chuyển thẳng đến Tam giác vàng.”

Thế Minh ngắt lời phản đối: “Thế lại không được. Anh vừa không quen đất quen nước bên Tam giác vàng, mà Điện Binh cũng là nơi không dễ dây.”

Long cau mày, hỏi lại: “Điện Binh làm sao?”

Thế Minh thở dài: “Năm Ma chắc anh vẫn nhớ chứ gì?”

Long cười khoái chí: “Tôi sao quên được lão háo sắc ấy. Nói thật, mình phát tài còn phải dựa hơi lão ấy nhiều đấy.”

Thế Minh tiếp: “Em trước cũng thấy lạ sao hàng bên nó vừa nhiều vừa rẻ, không biết lấy mối từ đâu. Cho đến khi em đến Tam giác vàng mới vỡ lẽ, nó còn có thằng em trai tên Sáu Ma, lại còn là khách sộp của Tam giác vàng, địa bàn chính nằm ở Điện Binh.”

Long hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Lão Năm Ma thế mà lại có thằng em trai có quan hệ với cả Tam giác vàng. Xem ra cũng có thực lực, khó nhằn hơn thằng anh nó.”

Thế Minh trầm ngâm: “Thế nên hành sự phải diệt tận gốc, nếu không âm ỉ thành mầm, rất phiền!”

Long mặt mày phấn chấn hẳn: “Thú vị. Đại ca, lần này để anh hộ tống chuyến hàng đấy. Sáu Ma để anh ra tay đối phó. Bây giờ bang hội ngày càng lớn, thích thì chiến, anh đợi một trận lâu lắm rồi.”

Thấy Long hừng hực khí thế, Thế Minh cười lớn. Long là người duy nhất đến giờ được Thế Minh gọi là anh, vì đi theo cậu lâu, cũng là vì cậu phục cái khí thế của Long, nói được làm được, trượng phu chí nghĩa. Long cũng rất tôn trọng Minh, đi đâu cũng gọi đại ca, anh Minh, hai người bàn chuyện với nhau thân thiết như anh em. Bang phái có Minh làm vua thì không thể thiếu Long làm tướng.

Thế Minh cười lớn, cảm khái: “Thế giới này vốn là vận hành theo thế giới của sức trẻ, bất kể là bao giờ, chúng ta vẫn phải giữ dòng máu nóng hừng hực chiến đấu. Trong tâm can chúng ta, không có kẻ thù nào không thể đánh thắng, cũng chẳng có gì không thể vượt qua. Chỉ có thế, chúng ta mới tiến xa về phía trước.”

Thanh niên là sức trẻ, là mầm sống, là sức mạnh tiềm tàng của một đất nước.

Long nghe xong những lời này sôi sục bầu nhiệt huyết, cậu hưng phấn đến độ nắm chặt bàn tay thành tiếng “rắc rắc”, rồi nói: “Thế đại ca để tôi đi?”

Đặng Tâm Lỗi đang lái xe cũng chêm một câu: “Tôi dù có lớn hơn các anh, nhưng cũng là thanh niên, đối phó với Sáu Ma đừng quên phần của tôi.”

Long vỗ vai anh ta, cười nói: “Chúng tôi sao quên được anh Lỗi, quả bắn súng khiến chúng tôi rất nể phục. Đợt này lâu lâu tôi chưa luyện tập, có cơ hội chúng ta thử tí đi.”

Đặng Tâm Lỗi cười cười.

Thế Minh mắt híp lại cười nói: “Đi giao hàng, tốt nhất là tìm thế lực nào mà cả cớm và trùm đều không dám động ý.”

Long nghĩ ngợi, lắc đầu nói: “Làm gì có thế lực nào như vậy được.”

Thế Minh cười nói: “Có chứ, là quân đội!”

Long và Đặng Tâm Lỗi cứ nghĩ Thế Minh nói đùa, ai ngờ vừa đến phố T lại đi lên HN, ở HN được nửa ngày lại đi thẳng lên VT.

VT, là một thành phố công nghiệp lâu đời, chỉ là chưa đi đúng theo phong trào cải cách nên chưa mấy phát triển. So với thành phố mới phát hiện phía Nam, còn có hơi lạc hậu. Có điều VT vẫn là số một số hai của nước S. Thế Minh đến là vì lí do quan trọng hơn, Phong Hữu từ HN đi đến VT. Quả nhiên hắn đã hiểu được việc tham bàn trong bàn ăn lần trước, số tiền năm tỉ không phải là cho không. Nhận tiền thì phải thế thân, Phong Hữu cầm tiền nên cũng phải cun cút nghe sự chỉ bảo của Thế Minh.

Hai người ở trong phòng không biết đã bàn bạc những gì. Chỉ nghe thấy tiếng cười hào sảng, đoán rằng kết quả đôi bên cùng hài lòng. Người đưa ra yêu cầu được thoả mãn, một người lại rủng rỉnh hầu bao. Thế Minh ngồi tàu đến, lúc về đi xe ô tô, nhưng là xe quân sự, còn có hẳn một trung uý và năm mươi quân sĩ tiễn về. Người trong bộ chính trị, là trung uý tên là Võ Châu Vũ, khoảng hai mươi năm hai mưoi sáu tuổi, đầu húi cua, ăn mặc rất giản dị, sạch sẽ, tài năng, cương trực.

Ngồi trên xe, thi thoảng lại bắt chuyện đông tây nam bắc với Thế Minh, do hai người cùng thuộc Bộ Chính trị, nên Vũ cũng rất tôn trọng và khách khí với Thế Minh.

Ngày hôm sau đặt chân đến phố T. Thấy quân sĩ xếp thành hàng ngay ngắn, vũ trang uy nghiêm. Long và Đặng Tâm Lỗi suýt ngưỡng mộ nổ đom đóm mắt. Kéo Thế Minh một bên rồi thì thầm:

“Anh Minh, anh tìm đâu ra binh lính đấy?”

Thế Minh cười cười: “Có tiền mua tiên chẳng được. Giờ chẳng có gì mà tiền không giải quyết được cả.”

Long và Đặng Tâm Lỗi đánh mắt nhìn nhau. Long gật đầu đồng tình:

“Đúng là thế thật. Giờ ông có chức lớn thế nào, chỉ cần có tiền, bắt ông quỳ xuống còn được.”

Đặng Tâm Lỗi than thở: “Tiền đúng là có sức mạnh vô biên.”

Nhìn từng xe chất đầy hàng, Vũ cười bước đến hỏi: “Anh Minh, bên trong xe đựng gì thế?”

Thế Minh cười nói: “Sau này anh bạn sẽ biết. Có điều đồ bên trong rất quan trọng, trên đường ai có muốn kiểm tra cũng không cho xem được.”

Vũ cười nói: “Cơ mật à?”

Vũ vốn là bị Phong Hữu điều đến để uy hiếp Thế Minh, nhưng Phong Hữu cũng không nói cho Vũ biết bên trong vận chuyển vũ khí, chỉ căn dặn nghe mọi chuyện nghe theo lời Thế Minh. Lần này đi coi như là đi du lịch, chi phí báo lên cho quân đội chi trả. Vũ giữ chức không cao trong Bộ chính trị, lại là người mới, ngày thường hay bị mấy ông dân cội chèn ép. Lần này thi hành nhiệm vụ đơn giản như vậy, Vũ rất sung sướng. Vũ cũng muốn tiếp cận Thế Minh để hứng chút ô dù, biết Thế Minh là đại ca có bản lĩnh. Phong Hữu mấy tháng nay lên chức nhanh như diều gặp gió. Người của bộ chính trị ai cũng tinh ma, đã đánh hơi được tin Phong Hữu thăng chức là do Thế Minh đề bạt.

Thế Minh từ lâu đã nung nấu ý đồ mượn tay Phong Hữu gạt phăng lão già Phan Khánh Anh hạ bệ. Phan Khánh Anh tự khắc biết tỏng mưu đồ này, ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng đang tức điên trong lòng, ông ta hối hận ban đầu không theo đúng lệ xử tử Thế Minh, lại còn đưa đơn lên trung ương xin cho Thế Minh gia nhập Bộ Chính trị.

Bây giờ muốn đối phó với Thế Minh đã không còn dễ như trước nữa, Phan Khánh Anh đã không có quyền hạn, bắt buộc phải thông qua sự uỷ quyền của trung ương, nhưng trung ương lại không muốn động đến Thế Minh. Vốn muốn mượn tay Thế Minh đối phó với Đội Hồn, có được công lao gì Phan Khánh Anh cũng là ngư ông đắc lợi. Nhưng bây giờ, ông ta ngờ đâu cõng rắn về nhà, mà con rắn này vừa tham vừa độc, nó như con rắn nhuốt trọn con voi, đến cả bã còn không chịu nhè ra.

Thế Minh nghe Vũ nói vậy thì cậu nhìn, rồi gật đầu: “Đúng thế, cơ mật quốc gia đấy!”

Vũ cười rồi nói: “Tôi mong người anh em có thể chia cho tôi tí hương hoa là được. Haha.”

Thế Minh cười nheo mắt, đôi mắt sắc lẹm lướt vệt qua mặt Vũ. Vũ thấy tim đập loạn, cúi đầu tránh anh mắt của Thế Minh.

Một lúc lâu sau, Thế Minh mới cười hà hà:

“Một bàn đồ ăn, ai cũng muốn phần hơn, nhưng chỗ ngồi có hạn, có chiếm được chỗ hay không, còn phải xem xét cách hành xử của anh thế nào.”

Vũ chững lại, mặt nghiêm lại: “Nếu anh giúp tôi có chỗ ngồi, tôi rất lấy làm cảm kích.”

Thế Minh cười nói: “Anh em giúp đỡ lẫn nhau mà.”

Thế Minh dừng lại ở T trong vòng ba hôm, thuê một toà khách sạn năm sao ngủ nghỉ ba hôm. Thế Minh, Vũ, Đặng Tâm Lỗi và mọi người ngày đêm đàn ca sáo nhị, tửu sắc vô độ, những người trong Đạo Môn cũng đều thầm lắc đầu. Ai cũng nghĩ đại ca Đạo Môn là một anh hùng một phương, hành sự cẩn trọng, đầu óc hơn người, tiếng tăm lừng lẫy, là người ứu tú nhiều so với ông lớn. Vậy mà nào ngờ những biểu hiện này chỉ có trong vòng mười mấy ngày rồi bây giờ đại ca Đạo Môn bỗng mất tăm mất tích, làm mọi người xôn xao. Cuối cùng có ngày trở về, ấy mà mà không có chí tiến thủ chỉ bỏ bê chỉ biết say mê hưởng thụ. Bang phái rầm rộ trách móc phê phán, các cán bộ cũng khinh bỉ ra mặt, dè bỉu chê bai, định khua chiêng gõ trống xây dựng lực lượng thế lực riêng.

Ai không có thực lực gì thì lần lượt đi tìm trưởng lão, mong các trưởng lão có thể đầu quân khuyên can đại ca, nhưng các trưởng lão không lần được bóng dáng Thế Minh ở đâu. Cứ như trò mèo đuổi chuột, càng tìm càng mất tăm. Ông Tia Chớp biết tin nổi trận lôi đình, hừng hực đến đến chỗ ông lớn Kim Bằng hỏi cho ra lẽ. Nhưng ngược lại những gì mọi người suy tính, ông lớn điềm nhiên như không, chỉ nói thanh niên sức trẻ tự có suy nghĩ hoài bão riêng, kệ để Thế Minh thích làm gì thì làm. Ông Tia Chớp nghe xong càng điên, trách ông lớn già rồi nên lẫn, đần đù không biết phải trái đúng sai.

Ba ngày sau, tại phố T trong một hộp đêm sang trọng. Thế Minh và mấy người đang ngồi uống rượu thưởng nhạc, mỗi người có một cô đào tiếp rượu. Đặng Tâm Lỗi đang say sưa hát hò. Thì lúc này, điện thoại kêu, Thế Minh vẫy tay ra hiệu Đặng Tâm Lỗi không hát, cậu nhấc máy nghe điện thoại. Vừa bắt máy, cậu mặt mày tươi tỉnh, nói vài cậu tắt máy. Rồi nói với Vũ:

“Mai chúng ta đi Điện Binh hành động.”

Bình Luận (0)
Comment