Long hỏi: “Nó đến chưa?”
Thế Minh gật đầu, đứng dậy: “Đến rồi. Anh em đến là yên tâm rồi. Không cần biết là lúc nào, chỉ có người của mình chắc chắn.”
Thế Minh nói người của mình, vốn ra là nói Trung Vương đến, không chỉ một mình Trung Vương, còn có lực lượng đội quân tinh anh của Thế Minh hội - Máu lạnh. Trung Vương là một người rất cẩn thận, cơ mưu độc ác, hành sự quyết đoán, cộng thêm đội quân Máu Lạnh được đào tạo lâu năm, đủ để Thế Minh yên tâm bình định để đi xa một khoảng thời gian.
Gặp Trung Vương, Thế Minh tay bắt mặt mừng. Lâu không gặp, Trung Vương đã béo lên nhiều, thân hình Trung Vương bình bình, lại xuất phát là người thôn quê, khuôn mặt rất chất phác thành thực, nếu nhìn thì thấy cậu ta như một người làm ăn chân chính giàu có.
Thế Minh mở lời trước: “Vương, dạo này phát tướng nhể?”
Trung Vương đang mừng rỡ gặp cậu, nghe thấy thế thì nói: “Anh Minh đi xa, em ngày nào cũng buồn bực, mà chán nản lại đi uống vài ba chén. Mà càng uống càng phiền. Đến giờ, phiền chất thành mỡ rồi đây này.”
“Haha!” Thế Minh ngẩng mặt lên trời cười lớn, cậu dang cánh tay ôm Trung Vương, cậu trân quý tình cảm anh em bằng hữu, và khó có thể nói hết ra thành lời.
Trung Vương mặt đỏ lên: “Sau khi anh đi em như gà lạc mất mẹ. Không biết nên làm gì, như mù đường mù phương hướng ấy.”
“Lại chả thế!” Long tiếp lời: “Cả một quãng đường tối đen như mực không có người dẫn đầu chả biết đường nào mà lần. Đi đâu về đâu một câu tự hỏi?”
Thế Minh bật cười, rồi cậu lại nghiêm mặt nói tiếp: “Tôi không thể là người dẫn đầu cả đời của anh em được. Người trong giang hồ, khó tránh có xảy ra cơ nhỡ.”
Long mặt đổi sắc, không biết Thế Minh vì cớ gì lại nói vậy.
Trung Vương vội cười nói: “Không cần biết là cơ nhỡ gì, anh Minh đều có thể ứng phó được hết. Việc gì khó đã có anh Minh lo. Haha!”
Đặng Tâm Lỗi cười nói: “Trung Vương nói chí phải. Trên đời này làm gì có việc gì anh Minh không ứng phó được. Tôi là tôi chưa có nghĩ ra đâu.”
Ba ngày trời vui chơi, Thế Minh đổ bệnh, mà bệnh rất nặng, nặng đến nỗi phải nhập viện. Đạo Môn nghe tin, có người lo lắng, có người cười hả hê. Có người vừa sợ Nam Đạo Môn tận dụng cơ hội tấn công, có người còn đang đứng ngoài xem kịch hay. Mỗi phản ứng của một người đều nằm trong tầm quan sát của Trung Vương, thành viên Máu Lạnh cũng liên tục báo tin các cán bộ trong nội bộ Đạo Môn cho Thế Minh nghe. Còn Thế Minh, đang cùng Long và Vũ lên đường đi lên Điện Binh.
Trên xe, Long vui vẻ phơi phới, anh ra đời chưa được oai phong như thế này bao giờ. Cả xe đằng trước đằng sau có tận hơn chục người binh lính hộ tống. Cứ nghĩ đến anh ta lại cười thành tiếng, đưa mắt nhìn Thế Minh, khuôn mặt vô cảm. Long cười nói: “Đại ca, giờ tôi mới biết tại sao ai cũng muốn làm tướng quân.”
Thế Minh chỉ cười không trả lời. Long nhắm mắt nói tiếp: “Cảm giác này đã quá. Tôi như đang bay, bay giữa trời vậy.”
Thế Minh ngẩng mặt cười nói: “Sau còn có dịp đến tận Tam giác vàng, chắc anh còn bay lên tận chín tầng mây đấy.”
Long đứng hình, hỏi: “Thế lần này chúng ta không đi Tam giác vàng à?”
Thế Minh lắc đầu cười: “Chỉ đưa hàng đến biên giới là được, giao đến Vân Nam Trung Quốc, còn lại để Tam giác vàng tự xử lí. Lần này em không muốn cà dầm cà dề lỡ mất thời giờ.”
Long biết Thế Minh lo Đạo Môn xảy ra chuyện, anh cười: “Có Trung Vương là không có gì đáng ngại. Yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thế Minh cười híp mắt nói: “Đừng coi thường những lão già trong Đạo Môn, mấy lão ấy đều là lũ cáo thành tinh hết rồi, không cẩn thận bị lừa lúc nào chẳng hay.”
Long cau mày: “Lo gì, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi còn gì.”
Thế Minh nghiêm giọng: “Cẩn thận một tí không thừa.”
Do có quân sự giúp sức, quân lính hộ tống, ba ngày sau họ đến Điện Binh. Vũ vốn định nghỉ ngơi một ngày nhưng Thế Minh không đồng ý, cậu dứt khoát:
“Giao xong hàng thích nghỉ ngơi thế nào thì tuỳ, nhưng bây giờ tuyệt đối không được.”
Cũng là vì vũ khí quân đạn lần này giá cả đến cả hàng chục tỷ đồng, mà đã bàn bạc chắc chắn với Tam giác vàng không được xảy ra bất kỳ sơ suất gì. Mặc dù có quân đội hộ tống, nhưng cũng không phải đồ quang minh chính đại gì cho cam, đều là vũ khí giao hàng cấm, nhỡ may có sự gì, thì rất dễ lâm vào thế bí. Thế Minh hiểu rõ điều này nên cậu rất cẩn trọng. Và đặc biệt ở đây còn có một kẻ địch không đội trời chung, Thế Minh không thể không đề phòng.
Thế Minh suy nghĩ quả không sai, khi cậu chưa đến Điện Binh, Sáu Ma đã lần được tin tức. Ám sát lần trước thất bại hắn thua một bàn thua trông thấy, thua ê chề, không những không thành mà lại bị mất cả ba tên thuộc hạ cốt cán. Hắn hận Thế Minh đến tận xương tuỷ.
Ở Điện Binh, hắn đã vài lần muốn ra tay, nhưng đều chưa tìm được cơ hội tốt. Hàng chục binh lính bảo vệ hắn cũng chẳng dễ bề hành động. Cho dù Sáu Ma có thế lực lớn thế nào đi chăng nữa, hắn muốn đối phó với quân sĩ nhà nước chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Các trạm kiểm soát ngày càng nhiều, các cảnh sát vũ trang đến dò hỏi ngày một đông. Nhưng cũng vì Thế Minh có giấy thông hành quân sự cộng thêm có quân đội đi cùng, nên rất ít có cảnh sát đến kiểm tra vật dụng bên trong các kiện hàng.
Chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước. Không xa có xuất hiện một trạm kiểm soát. Do đi qua nhiều trạm, gặp nhiều thành quen, Long không căng thẳng như ban đầu, ung dung bình thản nhìn phong cảnh phía bên đường. Thế Minh gờ gật, suốt cả đoạn đường cậu đều thức thông, căng thẳng và mệt mỏi ập đến khiến cậu càng buồn ngủ hơn.
Cảnh sát vũ trang chặn chiếc xe lại, nhìn trước nhìn sau rồi hỏi: “Trong xe đựng gì?”
Một binh sĩ của xe đầu nhảy xuống, ngêu ngao ra vẻ tay đây, to mồm nói: “Đây là cơ mật quốc gia. Anh đứng gọn sang một bên dẹp đường để tôi lên đường đi tiếp.”
Là vì lần này có dịp gặp gỡ người của Bộ Chính trị, người binh sĩ này cũng lớn giọng hơn hẳn, thái độ cũng cứng hơn.
Người cảnh sát nhìn người binh sĩ, rồi bĩu môi, quát to: “Dẹp đường? Đòi cho qua? Muốn đi tiếp cũng được, nhưng phải kiểm tra cái đã.”
Nói hết câu, hắn ta vẫy tay, đằng sau chạy ra năm người cảnh sát vũ trang chuẩn bị sẵn tư thế lục soát thùng hàng.
Binh sĩ quát lớn vào người cảnh sát, mắt trợn ngược lên: “Người anh em, tôi đã nói là cơ mật rồi. Tôi nghe chỉ thị cỉa cấp trên, không ai có quyền kiểm tra.”
Người cảnh sát không quan tâm, lạnh lùng nói: “Tôi cũng vừa nhận được chỉ thị cấp trên, có người đang buôn lậu vũ khí trái phép đi qua đây. Nên là xe nào đi qua cũng phải rà soát cho bằng sạch.”
Binh sĩ sẵng giọng, phẫn nộ: “Chúng tao là quan đội, mày nghĩ bọn tao phải buôn lậu vũ khí à? Cút sang một bên.”
Nói xong, hắn đẩy cảnh sát sang một bên.
Người cảnh sát phòng vệ đã quen với thói phách lối, hắn nào chịu được cái uất ức này. Không cần biết đối phương có là binh sĩ quân đội, hắn vẫn tiến lên trước, đạp một phát vào bụng binh sĩ. Binh sĩ không ngờ cảnh sát lại động tay trước với mình, một phút sơ hở bị ăn một phát thiệt, cái đạp này rất đau, khiến binh sĩ phải lùi bốn năm bước về sau mới đứng vững lại được. Mặt binh sĩ nổi gân máu, xắn ống tay áo, gào lên: “Dám động tay với tao!”
Chạy một mạch lên trước chiến đấu với cảnh sát.
Hai người bắt đầu đánh đấu, binh sĩ quân đội và cảnh sát vũ trang cũng đổ xô ra xem, hàng chục người xếp thành hai hàng đứng bệ vệ hai bên, chỉ thiếu mỗi việc nổ súng.
Những chuyện như này trước kia cũng có, mâu thuẫn xô xát giữa quân đội và cảnh sát cũng thường tình.
Thế Minh ngồi ở khoang dưới của xe quân đội. Long thấy tình hình không ổn, vội gọi Thế Minh, nói: “Anh Minh, gay rồi, cảnh sát muốn kiểm tra thùng hàng.”
Thế Minh nhìn qua cửa sổ thấy sự việc trước mắt, môi cậu khẽ nhếch, lạnh lùng nói: “Sợ gì, không sao. Mình ngồi yên ở đây xem là được.”
Vũ bước xuống dưới xe, chầm chậm bước vào giữa hai hàng, nhìn người cảnh sát hỏi câu:
“Là anh đánh người phải không?”
Người cảnh sát nhìn Vũ, đoán Vũ chức cao, vì mặc vest, phong độ hào nhoáng. Hắn không dám lỡ miệng, rụt rè hỏi: “Anh là gì?”
Vũ lấy giấy chứng minh thư ngành ra đưa trước mặt cảnh sát, rồi điềm tĩnh nói:
“Tôi là người của bộ Chính trị. Đồ trong xe là đồ bảo mật của Bộ chính trị. Đừng nói là anh, đến cả tướng quân đích thân đứng đây cũng không có quyền hạn kiểm soát. Anh còn không để chúng tôi qua?”
Cảnh sát cúi đầu do dự một hồi, nhìn lén những cảnh sát khác. Nếu lần này để xe bọn họ cho qua, quả có hơi mất mặt, hắn cắn răng:
“Không được. Tôi là đại đội trưởng ở đây, tôi phải thực hiện tròn bổn phận và nghĩa vụ của mình. Không có lệnh của cấp trên, không có xe nào được qua mà không kiểm soát.”
Vũ nhìn hắn ta một lúc lâu, đứng nghiêng một bên, nói giọng lạnh ớn: “Tôi nói lại một lần nữa. Bên trong là bảo mật của Bộ chính trị chúng tôi. Nếu anh mở ra thì anh toàn quyền chịu trách nhiệm.”
Đại đội trưởng thấy đối phương nhượng bộ, mặt đắc ý, bước về phía Vũ, mặt nghễng ngãng: “Tôi toàn quyền chịu được trách nhiệm này.”
Đi đến ba con xe đầu, hắn dừng lại ở con xe thứ tư, nhìn con xe đóng kín mín, đại đội trưởng vẫy tay nói: “Mở ra.”
Những cảnh sát khác vẫn đang đứng mặt đối mặt với binh sĩ, nghe tiếng của đại đội trưởng, Vũ đặt ngang tay chặn lại, những binh sĩ khác cũng lần lượt chặn những cảnh sát vũ trang đang định bước lên.
Đại đội trưởng nhìn vậy cười nói: “Để tôi tự làm.”
Giơ tay bắt đầu dùng lực mở cánh cửa sắt của xe, tiếng đanh đảnh ken két kêu lên.
Những người xung quanh nhìn thấy thùng xe trước mắt đứng sững người. Từng thùng hàng vũ khí được xếp ngay ngắn, chất đầy cả một con xe, chỉ có vị trí trước cửa có vài lỗ hổng. Những một trong hai binh sĩ mặc quân phục trong tay đã cầm súng trường, mở chốt cò, đầu súng đã nhắm chuẩn vào người của đại đội trưởng.
Người binh sĩ đã nhận được chỉ thị từ lâu, nếu chưa nhận được lệnh của Thế Minh và Vũ, bất kỳ ai mở thùng hàng sẽ giết sạch không chừa đường sống.
Đại đội trưởng giật mình, còn chưa phản ứng lại đã bị bắn một phát súng. Quân sĩ như ngọn núi đổ sầm xuống, cho dù người mở cửa thùng xe là tướng quân cũng nổ súng không từ lí do. Đây chính là kỉ luật của quân đội.
“Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng súng vang lên, đại đội trưởng ngã rạp xuống đất, trên người có thêm ba lỗ súng chảy máu.
Những cảnh sát nghe thấy tiếng súng sởn hết gai ốc, lúc sau mới bình tĩnh lại, lần lượt giơ súng lên không biết làm gì.
Vũ lạnh lùng: “Bảo mật Bộ chính trị liên quan đến an toàn quốc gia, bất luận là ai, hôm nay dám cả gan tiến lên kiểm tra, giết sạch không tha.”
Nói xong, Vũ thả cánh tay áo xuống hừng hực bước lên xe.
Ban nãy, người binh sĩ vừa đánh nhau với đại đội trưởng thấy vậy càng cứng rắn hơn. Hắn cầm khẩu súng lên to tiếng nói: “Không muốn chết thì cút sang một bên. Chúng mày không muốn giống thằng đại đội trưởng chứ!”
Cảnh sát vũ trang nhìn rồi lại lần lượt hạ súng xuống, đứng gọn sang một bên. Binh sĩ đắc ý “Hứ” lên một tiếng, vẫy tay với những người khác, nói câu: “Lên xe!” Rồi quay đầu bước lên xe.
Những chiếc xe từ từ đi qua từng trạm kiểm soát, chiếc xe của Vũ khi đi qua có dừng lại, hắn ta thò đầu ra nhìn, thấy cái xác chết bị cảnh sát vũ trang bắn nằm một bên, thở dài nói: “Anh ta là một cảnh sát tốt, để lí do chết là hi sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ.”
Nói xong, lại để khuôn mặt đáng thương thở dài, bước đi.
Long ngồi nhìn rõ từng chi tiết của sự sắc, hít sâu một hơi, rồi nói với Thế Minh: “Thế là giết mất một mạng rồi?”
Thế Minh hờ hững: “Đây chính là quyền lực của Bộ chính trị.”
Long thở dài: “Đúng là quyền hạn tối cao đến đáng sợ. Chỉ là một trung uý quèn đã thế, quyền lực của Phan Khánh Anh chẳng khác nào một tay che trời?!”
“Đúng thế!” Thế Minh nói tiếp: “Nên em mới muốn nâng đỡ Phong Hữu hạ bệ ông ta.”
“Phong Hữu?” Long không biết về người này, nghi hoặc hỏi lại: “Phong Hữu là ai? Có chắc chắn không?”
Thế Minh lắc đầu thở dài: “Trong Bộ Chính trị làm gì có ai là chắc chắn. Ai cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.”
Long nói: “Đại ca, thấy Vũ sao?”
Thế Minh cười híp mắt nói: “Cũng không phải người đơn giản.”
Trong Bộ Chính trị, nào có ai là người đơn giản?