Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 198 - Hoa Hồng

Cả chặng đường không bị cản trở, thuận lợi đến vùng giáp ranh biên giới hai nước S - Trung. Huston và Ma Số đã đứng đợi ở đây nhiều giờ, thấy xe đến nơi, hai người mặt mày hứng khởi. Thế Minh xuống xe, vui vẻ bước đến, trước tiên là hàn huyên đôi ba câu làm quà với Huston trước, rồi mới hỏi thăm tình hình Ma Sói: “Vết thương sao rồi?”

Ma Sói cười gượng rồi nói: “Nhờ phúc của cậu, từ sau khi cậu về vết thương tôi lành nhanh hơn hẳn.”

Long cũng không lạ gì Ma Sói, quen biết nhau đã lâu. Long cười nói bước đến chào hỏi: “Anh Ma Sói, đã lâu không gặp!”

Ma Sói vừa nhìn thấy Long, kinh ngạc hỏi: “Trời ơi, chú cũng đến à?”

Vội vàng nói với Huston: “Thượng tá, anh này tên là Long, cũng là nhân vật rất cừ!”

Rồi đưa Long đến sát chỗ Huston. Hai người lịch sự bắt tay.

Huston kéo Thế Minh đi đến một bên, Long và Ma Sói biết điều lùi gọn sang một bên cà khịa tán phét với nhau.

Huston cười nói: “Anh Minh quả thực lợi hại, còn có cả quân lính đưa đón. Lúc đầu nhìn thấy các anh đến tôi còn giật cả mình.”

Thế Minh môi mấp máy, nói tiếp: “Thượng tá có thế trận nào chưa từng gặp, sao lại phải sợ dăm ba tụi quân phèn này!”

Hai người mắt nhìn nhau cười, Huston nghiêm mặt nói: “Lần này vận chuyển không có gì sai sót nhỉ?”

Thế Minh đáp: “Y sì đúc với những gì tướng quân ghi trên giấy. Thượng tá không yên tâm có thể đi kiểm tra.”

 Huston nhìn lại thùng hàng trên xe, vỗ vai Thế Minh nói: “Chú nói thế là thế nào. Anh Minh làm việc gì tướng quân tôi đều rất tin tưởng. Tôi lại càng không có gì hoài nghi.”

Nói xong, chỉ vào hai con xe chất đầy hàng đằng sau người, cười nói: “Hàng của anh Minh ở trong xe cả.”

Thế Minh cười haha, rồi nói: “Tướng quân quả là người giữ chữ tín. Đây là lần hợp tác đầu tiên, sau còn phải phiền thượng tá bôn ba giúp đỡ nhiều.”

“Anh Minh đừng khách sáo quá.” Huston nói tiếp: “Phải là tôi cảm ơn anh mới phải, những thứ này đúng là giúp WA một việc lớn rồi.”

Hắn ta chỉ vào đống vũ khí Thế Minh mang đến, mắt như lồi cả ra ngoài.

Thế Minh ngẩng đầu lên trời cười nói: “Đây chỉ là mới bắt đầu, sau còn có nhiều bất ngờ khác đang chờ cơ! Theo như đúng trong hợp đồng, tôi giao vũ khí đến biên giới nước S, còn bên tướng quân muốn vận chuyện thế nào về doanh trại là việc của bên tướng quân, không liên quan gì đến chúng tôi nữa.”

Huston cười nói: “Cái này là lẽ đương nhiên, chúng tôi sẽ tự sắp xếp.”

Tiếp theo hai người đổi xe ô tô cho nhau. Do thùng hàng quá nặng, không thể dùng tay bốc vác đổi sang bên xe kia. Thế Minh chỉ đành để cả con xe với mười thùng hàng chật ních đổi cho Huston, Huston nghe xong cũng cảm ơn luôn miệng. Hắn hứa không lâu sau sẽ sai Ma Sói trả lại tận tay. Mười thùng vũ khí đổi lại hai thùng hê-rô-in. Một thùng Thế Minh còn phải giao cho Đai Đen. Đây cũng là điều kiện chủ chốt Đai Đen giao vũ khí, còn một thùng là lời lãi cậu kiếm được. Lợi ích rất lớn, đúng là lời nhanh không gì bằng bán hàng cấm.

Sau khi giao dịch thành công, Thế Minh từ chối khéo lời mời nghỉ ngơi ăn uống của Huston, đưa hai con xe chở ma tuý về.

Vũ nhân lúc không có người hỏi Thế Minh: “Người anh em cũng kiếm được khá phết nhờ. Ít cũng phải chục tỉ.”

Thế Minh cười cười, liếc mắt nhìn Long. Long cười nói: “Có chục tỷ bạc cũng đủ để tôi xuất quân phát binh à?”

Vũ bỗng chốc đầu đơ ra, nghi hoặc hỏi: “Thế… thế là bao nhiêu?”

Long lắc lắc đầu, từ trong lòng bàn tay rút ra tấn chi phiếu nhét vào người Vũ, rồi nói: “Chút lòng cỏn con. Anh và binh sĩ cả đoạn đường vất vả. Cầm chút tiền này đi chơi thư giãn tí.”

Vũ mở tờ chi phiếu, cúi đầu nhìn, bên trên ghi rõ một tỉ. Hắn ta lắc đầu cười khó nhọc: “Chút tiền này đủ để tôi chơi cả đời rồi.”

Long cười nói: “Thế mới nói, đàn ông có thể không có quyền nhưng nhất định phải có tiền. Nếu không, có rất nhiều thứ không thể hưởng thụ được.”

Vũ nhìn đăm chiêu vào ánh mắt Thế Minh, khoé môi giần giật, cuối cùng vẫn không thốt ra lời. Hắn ta muốn đi cùng Thế Minh, nhưng hắn cũng biết, nếu gắng không phải là người của Bộ Chính trị thì hắn cũng chẳng là cái thá gì trước mặt Thế Minh. Thế nên, hắn ta nghĩ hồi lâu vẫn chưa thể thốt ra khỏi miệng.

Thế Minh vỗ vào vai của hắn ta cười nói: “Con người tôi rất hào phóng, cũng rất thành thực. Chỉ cần anh về sau thật lòng giúp đỡ tôi, lợi lộc cũng không thiếu phần anh, thậm chí tôi có thể giúp anh leo lên chức cao hơn trong Bộ Chính trị. Mà con người tôi cũng rất thực tế, nếu muốn ngấm ngầm phá tôi, tôi sẽ dùng cách nhẫn tâm nhất để đối phó. Tôi tin tôi có thể làm được, anh tin không?”

Vũ bất giác cúi đầu xuống, lầm bầm: “Anh đương nhiên có thể làm được. Anh giúp tôi, tôi sẽ tự khắc giúp anh. Chúng ta đều là người một nhà cả.”

“Người một nhà à! Haha!” Thế Minh cười híp mắt: “Anh nói chí phải. Người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Đến Điện Binh Phủ, Thế Minh để các binh sĩ đi chơi, mấy chục người và Long cùng nhau canh gác hàng hoá trên xe.

Thế Minh gọi một con xe taxi đến đồn cảnh sát thành phố. Lần trước ở Điện Binh Phủ bị Sáu Ma ám sát, nếu không có sự giúp đỡ của nữ cảnh sát, cậu cũng chẳng dễ bề thoát khỏi nguy hiểm. Lần này đến Điện Binh Phủ, dù gì cũng nên đến chỗ cô chào hỏi cho phải lẽ.

Thế Minh là một con người có lối tư tưởng bảo thủ giống với người đàn ông thế hệ trước, ai đâm sau lưng hay đối đầu với cậu, cậu ghi nhớ tận sâu trong tim. Còn với những người thật lòng giúp đỡ, cậu sẽ ghi nhớ tấm lòng ơn huệ. Đứng trước cửa đồn cảnh sát, Thế Minh cúi đầu do dự một hồi, cậu tay không đến, quả thực hơi áy náy vì sự sơ ý này.

Thế Minh đi dạo một vòng xung quanh con đường gần đó. Cậu rất ít khi mua quà cho người khác, hiện tại cũng không biết mua gì làm quà cho Thu Ninh, càng không biết cô thích cái gì. Đúng lúc này, một mùi hương thanh khiết nhè nhè lướt nhẹ trong bầu không khí. Thế Minh đưa mắt lên nhìn, hoá ra là một tiệm hoa. Cậu nheo mắt cười, búng tay, tự nói: “Hoa được. Ai mà chẳng thích hoa.”

Bước vào tiệm hoa, bên trong không rộng lắm, có xếp rất nhiều hoa tươi, trang trí rất gọn gàng sạch sẽ. Người bán hàng là một cô gái trẻ, thấy khách đến, cô niềm nở chạy ra đón khách:

“Anh muốn mua loại hoa gì ạ?”

Thế Minh nhìn ngang nhìn dọc rồi nói: “Tôi muốn tặng một người bạn, không biết nên chọn hoa gì?”

Cô gái hỏi lại: “Bạn anh là bạn trai hay bạn gái ạ?”

Thế Minh cười nói: “Là bạn gái.”

“À!” Cô gái vỡ lẽ gật đầu rồi nói: “Vậy mua hoa hồng ạ.”

Thế Minh lắc đầu nói: “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Cô gái giọng chắc nịch: “Bạn bè bình thường cũng có thể tặng hoa hồng mà!”

“Ô thế à?” Chuyện này Thế Minh còn không biết, cậu xoa xoa đầu nói: “Thế thì được, cho tôi một đoá hoa hồng.”

Cô gái vui vẻ nói: “Tặng hoa hồng thì phải tặng chín mươi chín bông hồng. Biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu!”

Thấy Thế Minh nhăn lông mày, cô gái vội sửa lại lời nói: “Tình bạn vĩnh cửu.”

Thế Minh không hiểu về biểu tượng của hoa hồng. Thực ra tại Ai Cập cổ đại, hoa hồng chính là mang ý nghĩa “bí mật của sự bất tử”, biểu tượng mãnh liệt của tình yêu. Cậu không am hiểu về hoa hoét và ý nghĩa, nhưng vẫn không muốn để cô gái bán hàng bắt được thóp, vờ bộ bản thân hiểu biết lắm, gật đầu đồng ý:

“Ừ, nói đúng lắm, nghe cô. Cho tôi một bó.”

Cô gái vui vẻ bó thành một bó chín mươi chín bông hồng, rồi bọc giấy bóng kính cẩn thận. Chưa đầy hai phút, một bó hoa ngát hương và đỏ tươi bắt mắt, rực rỡ xuất hiện trước mặt cậu. Nhìn thấy một bó hoa to như thế, cậu ngỡ ngàng:

“Sao nhiều thế này á?”

Cô gái cười nói: “Tất nhiên, tổng cộng chín mươi chín bông hồng mà!”

Cô gái bán hoa cầm máy tính, bấm máy tính một lúc rồi nói: “Chín mươi chín bông hồng, tổng cộng năm trăm nghìn.”

Thế Minh gật đầu, đưa tiền cho cô gái rồi quay lưng bước đi.

Cô gái bán hoa nhìn thấy bóng hình của cậu khuất xa thì tự lầm bầm: “Chúc anh tỏ tình thành công. Đúng là đồ nhát như cáy, người yêu thì bảo là người yêu, còn bày đặt bạn gái. Có gì mà phải ngại, thôi để tôi làm bà tơ chúc phúc cho hai người vậy. Hihi.”

Thế Minh đi về hướng xa sớm đã không nghe thấy những lời này của cô chủ tiệm hoa. Nếu cậu mà nghe thấy chắc tét mấy phát vào mông cho chừa tội điêu lèo!

Bước trên đường, bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn cậu làm cậu mất tự nhiên, cậu bước nhanh về phía đồn cảnh sát. Thở dài một hơi, Thế Minh lắc đầu cười cười, nghĩ bụng, cầm một bó hoa hồng thôi mà cứ như chuyện lạ đời không bằng.

Cậu chầm chậm bước vào trước cửa phòng trực ban, khách sáo hỏi:

“Cho tôi hỏi văn phòng của cô Thu Ninh ở đâu?”

Người trực ban là một cảnh sát trung niên, dò xét nhìn Thế Minh, lắc đầu rồi giọng hơi khó chịu: “Tầng ba phía tay phải.”

Thế Minh gật đầu cảm ơn, bước nhanh đi về trước. Người đàn ông trung niên cười rồi tự nói: “Lại thêm một thằng tự tìm chỗ chết.”

Thu Ninh là một cô cảnh sát có tiếng tăm khắp vùng, người theo đuổi cô chắc phải xếp hàng dài từ đầu ngõ đến cuối tỉnh. Những người cầm hoa đến tỏ tình cô là chuyện cơm bữa, kết quả đều nhận lại kết cục thê thảm. Đương nhiên đồn còn có một tốp thanh niên kiêm nhiệm vụ “bảo bệ gái làng - sẵn sàng đổ máu” chăm sóc tận tình những người bị Thu Ninh đuổi ra ngoài. Có điều chăm sóc hơi bỗ bã, nào là đấm đá, nào là giày dép ném loạn xạ.

Thế Minh hiểu rõ những điều này, cậu vừa bước vào trong tầng đã gặp những ánh mắt kì lạ soi xét cậu, giống như con dao hằm hè cậu. Từ lúc cậu bước vào đến giờ, ít cũng đã bị cắt da lột thịt đến mấy lần. Cậu cũng chẳng quan tâmuu, cũng chẳng thèm để tâm đến những người cảnh sát này, chỉ là cậu thấy hơi lạ.

Mở cửa bước vào phòng, cậu nhìn thấy Thu Ninh đang cúi mặt cặm cụi đọc tài liệu. Lần trước ở phòng tối quá chưa nhìn rõ khuôn mặt cô, lần này nhìn kĩ, cậu phải thốt lên, ông giời đúng là đối xử tốt với cô ấy. Khuôn mặt không tìm ra được khuyết điểm gì, là một người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Thế Minh từ từ bước sát lại gần Thu Ninh, đặt hoa trước mặt cô rồi cười nói:

“Chị đẹp, mấy ngày không gặp, dạo này vẫn ổn cả chứ?”

Thu Ninh cau mày, ngẩng đầu đang định phẫn nộ thì nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của cậu. Thế Minh mắt cười, môi cười dễ chịu.

Cô há hốc miệng, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là anh?”

Thế Minh cười haha ngồi trước mặt cô rồi hỏi: “Sao không thể là tôi?”

Thu Ninh hỏi: “Anh chẳng bảo về phố T, sao nhanh vậy đã quay lại rồi?”

Thế Minh xoa đầu nói: “Do công việc cần gấp. Nhưng chỉ có thể ở lại đây một ngày. Sáng mai phải quay trở về T ngay. Tiện ghé qua Điện Binh Phủ, đến thăm cô nếu không cảm thấy không yên lòng.”

Nói xong, cậu đưa hoa trước mắt cô rồi nói: “Không biết nên tặng cô cái gì, chỉ có thể tặng hoa làm quà.”

Thu Ninh cười mỉm nhận bó hoa trên tay, rồi cười với cậu: “Anh có lòng thật đấy. Có điều, tôi không có hứng thú với những người đàn ông kém tuổi mình.”

Con gái đúng là chúa tể thù dai, Thu Ninh cũng chẳng ngoại lệ, cô ghi nhớ từng lời Thế Minh nói hôm ấy.

Thế Minh ngơ ra rồi nói: “Tôi chẳng định theo đuổi cô, cô có hứng thú hay không liên quan gì đến tôi.”

Thu Ninh mặt đỏ lên, tức nói: “Thế anh tặng tôi hoa hồng là có ý gì?”

Thế Minh lắc đầu: “Tôi chỉ muốn thể hiện tấm lòng bạn bè với cô thôi.”

Thu Ninh bỗng chốc nghẹn lời, không biết nên tức vì cậu ta nói tình bạn hay tức vì tính cẩu thả của cậu ta. Cô đang cáu bẳn trong người, đứng dậy chỉ vào mũi cậu:

“Thể hiện tình bạn mà anh tặng tôi hoa hồng, anh bị thần kinh à?”

Thế Minh nhìn thấy bộ dạng giận giữ của cô thì giật mình, lúc sau mới phản ứng lại. Thế Minh nào đã bị ai mắng mỏ thậm tệ thế này, cậu đã sôi máu trong người, hít sâu một hơi, kìm nén lại không nổi giận, giọng nói bình tĩnh:

“Nếu cô còn dám nói những câu ác ý như thế. Tôi sẽ trói cô lên giường rồi tét vào mông cô.”

Thu Ninh mặt đỏ, mắt trợn, tay chống nạnh, ưỡn ngực, giọng quát to thách thức: “Lên đi, lên mà trói tôi. Xem lần này anh có trói được tôi không.”

Bình Luận (0)
Comment