Thế Minh bị người kia dùng dao ép sát vào người ngày một gần, cậu không còn đường đánh trả, chỉ biết lùi bước, giữ chắc chân chống cự. Đúng lúc Thế Minh lùi vào thân gốc cây, thì không biết là do Thế Minh vô ý hay cố tình. Cả người bỗng mất thăng bằng ngã uỵch xuống đất. Lưỡi dao đang hướng về chỗ cậu bỗng mất phương hướng, đâm xoẹt qua chiếc áo, và đâm xước qua mũi. Cái nguy hiểm đáng sợ chỉ có một mình cậu hiểu rõ.
Người kia dùng lực dao quá mạnh, Thế Minh bỗng ngã xuống đất, hắn ta không thể thu lại được lực dao, một nhát dao chọc thẳng vào cây. Đúng khoảnh khắc ấy, người kia cảm thấy bất ổn, muốn rút dao để hành hung với Thế Minh, nhưng đã quá muộn. Thế Minh đang nằm ngay dưới người của hắn ta. Lúc hắn rút được con dao kia ra, thì mọi chuyện đã khác.
Tốc độ rút dao ra khỏi thân cây của hắn ta rất nhanh, nhưng Thế Minh còn nhanh hơn nhiều. Lúc Thế Minh nằm ngã rạp xuống đất, con dao găm vàng đã từ cổ tay chui xuống lòng bàn tay. Cổ tay chỉ cần khẽ động đậy, con dao găm vàng theo ý nằm gọn trong lòng bàn tay, dây bạc quấn một vòng quanh đùi của người kia. Tiếp đó, Thế Minh lăn nhẹ sang bên, tránh lực tấn công. Con dao của người kia đã rút ra tự lúc nào, đâm thẳng xuống xuống đất khoảng hơn nửa tấc, lực mạnh và chắc.
Thế Minh sợ đến sởn gai ốc, người đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa nãy cậu không tránh nhanh, thì cho dù có mặc áo bảo hộ, cũng bị đâm đến mức nát tim, băm thịt, thân tàn, ma dại.
Cậu giơ tay, mắt híp nhìn những người kia, nhẹ giọng nói: “Con dao mày cầm cũng được đấy, nếu mà đâm vào người chắc mất mạng như chơi.”
Người kia hoàn toàn không phát hiện ra sợi dây bạc đã buộc chặt ở chân, nghiến răng nói: “Chỉ tiếc là tao chưa đâm trúng. Nhưng mày đừng vội đắc ý, mày tránh được một nhát, chưa chắc tránh được nhát thứ hai đâu.”
“Chưa chắc?” Thế Minh nhíu mày, giọng nhè nhẹ: “Tao thấy đúng là chưa chắc thật.”
Nói xong, cổ tay dùng lực kéo lại một phát, người kia hốt hoảng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người bỗng ngã soài xuống đất.
Hắn ta hét toáng lên, hai tay chống đất chuẩn bị bò dậy, trước mắt nhìn thấy một thứ máu me đầm đìa và rất đỗi quen thuộc. Nhìn kĩ lại, hoá ra là bắp chân đã lìa khỏi thân, cái bắp chân đang nằm nhởn nhơ trên nền đất. Vết cắt rất bằng phẳng, y như cầm một con dao phay chặt đứt làm đôi.
Hắn ta ngờ nghệch ngẩng đầu nhìn kĩ lại đôi chân, rồi lại nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Thế Minh. Cái đau đớn kịch liệt từ đôi bàn chân bắt đầu chạy dần từ lêm các mạch cơ rồi chạy lên tận não, kích thích đến từng dây thần kinh. Người kia đau đến mức lăn người qua lại, con dao đã vứt sang một bên. Nhưng hắn ta, mặt nhăn nhúm biến dạng, miệng vẫn ai oán kêu gào, miệng ngoác to tướng, rồi lại gặm xuống đất, chỉ đành cắn răng xuống môi thành vệt máu để chống cự lại cái đau tận xương tuỷ.
Thế Minh từ tốn thu lại con dao găm, mặc nhiên nói: “Trước cũng có nhiều người muốn thu hồn tao, nhưng không may, chúng nó đều không đạt được, mà lại bị tao thu hồn ngược lại. Tao cứ nghĩ người trần sẽ khôn hơn tí, nhưng chắc tao đánh giá cao bọn mày rồi.”
Người kia mặt trắng bệch như tờ, mặt nhễ nhại mồ hôi, miệng đầy đất cát. Hắn ta rên rỉ âm i tiếng nói: “Mày có còn là con người thì giết chết tao đi.”
Thế Minh điềm nhiên ngẩng đầu nhìn trời, bình thản một câu lạnh tanh: “Sáu Ma có quan hệ với Đội Hồn phải không?”
Người kia không trả lời, hắn khó nhọc bò lê đến chỗ con dao mà hắn vừa vứt, dọc chỗ đất là vết máu tươi đỏ lòm. Thế Minh bước đến bên cạnh hắn ta, tiếc nuối thở một hơi: “Xem ra nó có quan hệ với Đội Hồn thật, mà còn có mối quan hệ khăng khít. Chúng nó đồng loã với nhau để làm gì?”
Người kia không trả lời, gắng gượng tiếp tục bò lê về phía con dao. Thế Minh ngồi xổm cạnh hắn, gật đầu: “Hai bên đều có thù với tao, muốn giết tao đúng là mục đích chung của lũ chúng nó. Xem ra Đội Hồn cũng học được cái trò của Bang Hổ trắng, muốn ở nước S tìm một thằng tay chân. Sáu Ma chắc chắn là thằng tay chân số một, vừa rẻ rúm lại còn được việc.”
Người kia cuối cùng cũng cầm được con dao, hắn ta hét lên, không phải đâm Thế Minh, mà là đâm thẳng vào ngực mình. Thế Minh khuôn mặt đáng thương: “Mày có thể lựa chọn con đường sống.”
Tên cảnh sát đấu đánh với Long chạy vào rừng vừa hay nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn phẫn uất, xông thẳng về phía Thế Minh, hạ lực đâm xuyên một nhát dao. Thế Minh nhìn cái xác dưới chân, định mặc niệm một lúc, bỗng nhảy ra một người vung dao lên muốn chém, cậu giật bắn mình. Thế Minh theo bản năng tránh về sau, đường đao của Trung Quốc rạch hơn một thước vào người cậu.
Tên cảnh sát thấy đao không nặng, liền giơ tay định thêm một đao nữa, Thế Minh không có vũ khí trong tay, chỉ có thể lùi bước. Người kia thuận đà, nhanh mắt, hắn cúi người, vung đao cắt lấy một nhúm tóc xác chết của đồng loã, nắm chặt trong tay ai oán, rồi chạy nhanh về hướng rừng sâu, tiếng khàn khàn vang dội bốn phương:
“Mối thù này tao nhất định phải trả.”
Thế Minh nhìn chỗ rách toạc trên áo, quay về cái bóng khuất xa, cậu to tiếng quát: “Được thôi! Tao đợi mày!”
Đúng lúc này, Long chạy đến nơi, nghe thấy tiếng quát lớn của Thế Minh, khó hiểu hỏi: “Đại ca, anh vừa nói đợi ai đấy?”
Thế Minh cười: “Không có gì, chỉ là vừa nói trêu thằng kia thôi.”
“À!” Long bất lực lắc đầu, bỗng nhiên nhớ ra nói: “Phải rồi, thằng vừa nãy là người của Đội Hồn.”
Thế Minh cười lạnh băng: “Ban đầu còn tưởng Đội Hồn đã thu dao rút kiếm ở nước mình, ai ngờ nó lại tìm cách giăng bẫy rồi lại tìm được thêm thằng thuộc hạ ở Điện Binh.”
Ngắt lời, Thế Minh đến trước cái xác, xé phắt tay áo hắn, lộ ra một chữ “Hồn”.
Long nhăn mày, căm giận nói: “Mẹ nó chứ, đúng là đánh không hết bọn cô hồn ma xó ma xỉnh!”
Thế Minh cười: “Chúng nó còn định đến báo thù kia kìa!”
Long gật đầu, không nói gì.
Hai người Đội Hồn một chết một chạy, chiến tranh hai bên cũng dừng lại. Khoảng gần hai mươi tên giả mạo cảnh sát, bị súng bắn chết tại chỗ có mười ba người, năm người trọng thương, nhìn cũng thoi thóp gần đất xa giời. Đồng thời tóm sống được một người, tên này từ đầu chí cuối không ra tay, lúc sau là do các binh sĩ kiểm tra quân số và thu dọn lại chiến trường, tóm được hắn đang lẩn trốn trong đống cỏ. Cũng là vì hắn ta không ra chiến đấu nên toàn thân nguyên vẹn sống sót. Hắn ta quỳ xuống mặt đất, miệng van lài. Vũ đắc ý, đi qua đi lại trước mặt hắn.
Vũ quả thực có lí do để đắc ý. Bên mình chẳng những không ai bị chết mà còn tiêu diệt được hơn chục tên cướp. Vũ như thấy được tiền đồ lấp lánh ánh hào quang. Nhìn tên quỳ dưới đất nài nỉ mà hắn bắt sống, khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc rối bời che khuất con mắt, nhưng không thể lấp đi cái vẻ sự hãi hoảng loạn của hắn. Khi hắn phát hiện Vũ lôi súng ra, mặt mày tái nhợt, miệng run bần bật. Vũ túm tóc của hắn giật lên, đặt khẩu súng hất cằm hắn lên trời: “Nói, nói cho tao biết chúng mày còn bao nhiêu người? Hang ổ của chúng mày ở chỗ nào?”
Người kia run lẩy bẩy: “Em… em không biết.”’