Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 203 - Phế Chức Đại Ca

“Không biết?” Vũ cười nhạt, khua tay đập chuôi súng vào đầu người kia. Người kia kêu oai oái, ngã vồ xuống đất, máu từ đỉnh đầu chảy ròng ròng xuống mặt. Vũ lại một lần nữa nắm tóc của người kia, dùng lực dứt mạnh, cười gian tà: “Giờ vẫn không biết à? Giờ vẫn còn cứng miệng nói không nhớ?”

Người kia vẫn lẵ đầu lia lịa: “Em không biết thật.”

“Mẹ mày! Cứng miệng thật!” Vũ nghiến răng, ra lệnh với binh sĩ bên cạnh: “Đánh, đánh nó cho tao! Đánh đến bao giờ nó chịu biết thì thôi.”

Hai người binh sĩ “Rõ” tuân lệnh, cuộc chiến đẫm máu vừa diễn ra khiến họ cảm thấy giết người như rơm rạ. Bây giờ ra tay quả mạnh bạo hơn nhiều.

Mấy người binh sĩ xông lên xúm vây cạnh người kia. Lần này, vừa bắt đầu lên là một loạt cú đấm đá, vừa qua hai phút, đầu của người kia ít cũng đã thêm hàng chục vết thương, xước ra lớp thịt và lớp máu đo đỏ, khiến con người ta sởn tóc gáy.

Thế Minh và Long chạy về nhìn thấy cảnh tượng này. Bước vào bên trong nhìn qua, Thế Minh hỏi: “Bắt sống được thằng này à?”

“Ừ!” Vũ thở một hơi dài, rồi nói: “Thằng này cứng miệng lắm, nó nhất quyết không chịu khai ra cái tổ của nó.”

Thế Minh nheo mi mắt, miệng hơi cong lên: “Không cần tra hỏi làm gì. Lần đánh úp này có liên quan đến Đội Hồn.”

Vũ ngây ra, không tin được hỏi lại: “Đội Hồn? Cái thế lực của Đội Hồn đã mở rộng đến tận Điện Binh rồi à?”

“Đến Điện Binh hay chưa, tôi không biết.” Thế Minh mặt mày trầm xuống: “Ít ra chúng nó đã tìm được người cầm đầu ở Điện Binh, chúng nó đang thông đồng với mấy thằng xã hội Điện Binh.”

Vũ vừa nghe thấy liên quan đến Đội Hồn, bỗng chốc không biết nói gì, hỏi lại: “Anh Minh, thế giờ chúng ta nên làm gì?”

Thế Minh trả lời: “Giờ không cần để ý đến chúng nó làm gì cho mất thời giờ. Dọn sạch đống chiến trường này, chúng ta tiếp tục lên đường.”

Vũ gật đầu đồng ý, rồi chỉ về hướng người kia đang thoi thóp nài nỉ: “Thằng kia thì sao?”

Thế Minh cười nhạt: “Giữ một thằng không có tác dụng gì, anh không thấy phiền à?”

“Ừ!” Vũ gật đầu: “Đúng thế thật.”

Người kia toàn thân đầy thương tích, máu me và bụi đất, đang thoi thóp, sống nửa mạng, phế nửa mạng. Nhưng tên kia giữa khoảnh khắc sống còn, còn đưa mắt nhìn Thế Minh, mắt hắn ta loé lên một màu sáng. Nhưng có điều chỉ là một khoảng khắc, Thế Minh không hề phát hiện ra.

Trong lúc Thế Minh và Vũ nói chuyện, người kia nằm dưới mặt đất nửa sống nửa chết không biết tự bao giờ trỗi lên sức lực, xuyên qua khe hở giữa các binh sĩ, hắn len lỏi xông đến chỗ Thế Minh. Đồng thời lấy tay moi từ miệng ra một vòng sắt, là chiếc vòng sắt của bom mìn.

Thế Minh lúc phản ứng kịp, người kia đã chạy vồ đến gần, hai tay chuẩn bị ôm chầm lấy cậu. Thế Minh lúc này muốn tránh nhưng không kịp, khi nhìn thấy cái vòng sắt của bom mìn, khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày của Thế Minh cũng sửng sốt hơn hẳn. Người kia đã đưa tay chạm vào áo Thế Minh, mặt hắn ta cười một cách kinh dị và kỳ quái. Nhưng nụ cười ấy chưa giữ được nổi một giây. Vì từ đâu xuất hiện một phát đạp. Không lệch một tấc, một phân, vừa hay đạp đúng bụng dưới của hắn ta.

Phát đạp lực mạnh, người kia chỉ kịp kêu oái một tiếng, cả người vồ đến trước như thế nào thì lại bị đạp bay quay trở lại vị trí gốc như thế. Cả người hắn ta lồng lộn, con mắt phẫn nộ đan xen với phẫn uất, hắn ta muốn bò dậy, nhưng lập tức một binh sĩ đã ấn đè hắn ta xuống. Binh sĩ muốn vung tay đấm vào mặt hắn, bên tai một tiếng nổ ing tai, tiếp đó trước mắt tốt kịt, không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc ngây ngốc trước khung cảnh này, hai con người sống sờ sờ trước mắt bỗng nhiễn nổ tung thành quả bóng lửa, cả người bắn thành từng khúc chia năm xẻ bay bay toé ra, không trung ngùn ngụt một đám nửa đỏ, những mảnh xương miếng thịt văng tứ tung, rơi xuống đất, bắn lên thân cây, cũng đập vào những người ở hiện trường.

“Oẹ… oẹ…” Không biết ai là người đầu tiên nôn oẹ, chỉ biết tiếp theo là một tràng nôn oẹ, như virut truyền nhiễm, từng người binh sĩ cúi đầu khom người oẹ thành tiếng. Khung cảnh này như một cơn ác mộng, cả đời họ chắc chỉ gặp đúng lần này, và dám chắc ai trong số họ cũng mong chỉ gặp đúng một lần này.

Thế Minh mặt trắng bệch, quay đầu nhìn người giáng cho hắn ta một phát đạp, là Long. Thế Minh thoát được một kiếp nạn, cậu hoàn lại hồn hỏi:

“Sao anh biết được thế?”

Long mặt tối sầm, nhưng giọng vẫn bình tĩnh, cười gượng: “Lúc nó ăn đánh, anh không thấy mắt nó sợ sệt, mà thấy có sát khí.”

Thế Minh gật đầu: “Em cảm ơn.”

Long cắn răng, mặt phừng phừng đỏ au, giơ hai tay ra rồi cười nói: “Anh không chỉ là đàn em của mày, mà còn là người anh của mày.”

“Bộp!” Thế Minh đập tay Long, thân thiết trả lời: “Anh Long!”

Những người đàn em trong Thế Minh Hội có lòng trung thành giống Long còn rất nhiều. Vũ đứng cạnh ngưỡng mộ, cũng thấy bồi hồi, từ đó mà ít nhiều cũng đoán được lí do Thế Minh hội hùng mạnh nhanh như vậy. Là bởi vì năng lực hơn người đồng thời có sự tiếp sức của một loạt những thuộc hạ nặng đô như Long. Vũ đứng cạnh tự nhẩm: Có được như ngày hôm nay đều có cái lí của nó cả.

Vũ cực kì kị với Đội Hồn, sự việc nãy lại càng làm hắn khắc cốt ghi tâm về lối đánh và sự quyết tâm sống chết tới cùng của Đội Hồn. Hắn thấy “ghê răng” đến ớn lạnh, hay nói cách khác là nỗi lo âu sợ sệt đối với tổ chức đáng gờm này. Cũng vì thế hắn thà mặt dày chen chân lên cùng một xe ngồi với Thế Minh chứ chẳng chịu làm tướng uý ngồi cùng quân lính. Cho dù Vũ có mười mươi biết rõ Đội Hồn chủ đích nhắm vào Thế Minh, nhưng hắn lại cảm thấy ngồi cùng Thế Minh là an toàn nhất. Biết là vậy, hắn vẫn luôn miệng hỏi: “Anh Minh, Đội Hồn có đến đánh lén nữa không?”

Thế Minh điềm tĩnh: “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”

Vũ sờ sợ, dây thần kinh căng thẳng nghe Thế Minh nói vậy an tâm hơn phần nào, nhưng miệng vẫn phải oai: “Không phải em sợ chúng nó, chỉ là sợ lại có đánh lén, mình chuẩn bị trước, nếu không chuẩn bị mình chịu tổn thất nặng nề.”

Thế Minh vỗ vai Vũ: “Tôi hiểu mà!”

Đúng như Thế Minh nói, cả chặng đường tiếp theo trời yên biển lặng, không còn xuất hiện đến cái bóng cái hình của Đội Hồn bay phách lạc.

Đội Hồn thực ra cũng ăn phải “bả”, từ hồi chinh chiến đóng quân ở phía Bắc nước S cứ năm bữa nửa tháng lại chịu một trận đòn đả kích, thậm chí ở tại lãnh thổ quốc nội cũng không khác (địa bàn chính Đội Hồn ở Trung Quốc). Một khoảng thời gian gần đây, chỉ bàn ở tại địa bàn bên Trung, Đội Hồn cũng đã bị ám sát hàng chục cấp cán bộ nòng cốt, năm đảng lớn bị tập kích bom mìn, tử vong hàng chục người, thua một bàn ê chề đẫm máu. Đấy chỉ là tính riêng địa bàn Trung Quốc, các địa bàn khác cũng chịu tổn thất nặng nề, cú đả kích nặng nề nhất trong lịch sử. Đội Hồn về bản chất đã mất kênh kiếm tiền, hoàn toàn dựa vào sức chống đỡ của quân đội Trung Quốc. Ngoài ra, tất cả nguồn lực kinh tế đều xuất phát từ những cá mập tư bản viện trợ. Ấy vậy mà, những bọn cá mập, trùm tài chính hỗ trợ Đội Hồn lũ lượt hồi tâm chuyển ý, trong đó có hai ông tài phiệt đã chính thức lên tiếng chuẩn bị rút lui, từ bỏ hỗ trợ tài chính cho Đội Hồn.

Lần đả kích này không phải từ chính phủ các quốc gia mà Đội Hồn đóng quân, mà bắt nguồn từ Tổ chức khủng bố tại chính nước nó - Xích Quân. Xích Quân sao lại muốn đả kích Đội Hồn, Thế Minh tự có câu trả lời, nắm bắt thông tin nhanh nhạy như Đội Hồn cũng biết rõ ràng.

Người lãnh đạo của Đội Hồn - thành phần cánh hữu của quân đội Trung Quốc đã hạ lệnh phải diệt trừ cho bằng được mầm hoạ Lê Thế Minh, nhổ cái gai trong mắt bọn chúng. Đồng thời dưới sức ép của chính phủ, tiếp tục đẩy mạnh sức đả kích Xích Quân.

Nhưng sự việc này Thế Minh không hề hay biết, cậu càng không thể ngờ những lời nói trước kia nói với Vô Danh lại đem lại nhiều rắc rối như vậy với Đội Hồn. Cũng chẳng biết rằng thân phận Vô Danh vô cùng quan trọng trong Xích Quân. Thế Minh cảm thấy Đội Hồn ám sát bản thân là một chuyện hết sức bình thường, vì cậu đơn giản nghĩ rằng việc mình đàn áp chèn ép Đội Hồn ở phố J làm chúng tức điên, lý do thứ hai là vì Đội Hồn có mối thù sâu nặng với Đạo Môn.

Thế Minh từ thâm tâm không sợ Đội Hồn, nói đi nói lại dù gì đây cũng là tổ chức ngoại lai, ở nước S ít nhiều cũng có những hạn chế, mà điều quan trọng hơn hết là khi đấu với Đội Hồn chính phủ sẽ thầm giúp sức cho cậu. Chỉ là vì Đội Hồn này âm hồn bất tán, thi thoảng lại bén bảng đến “cắn” vài phát, Thế Minh cũng rất bực vì vụ này.

Người làm Thế Minh kiêng kị là Sáu Ma, tất nhiên không thể thiếu sự góp mặt của thế lực mạnh hơn một trăm lần khác là Nam Đạo Môn - Vũ Việt Hùng. Hai người kẻ là cái gai trong mắt, kẻ là cái dằm ở tay. Không nhổ dứt ra thì không tài nào yên ổn được.

Cả đường không ai nói với ai câu gì, đường trở về nhanh hơn hẳn. Trên đường không ai còn thiết tha thưởng ngoạn, Vũ ước rằng bây giờ mọc đôi cánh bay thật nhanh về đơn vị. Đến phố T, Vũ mới thở phào một hơi, đất này là địa bàn của Thế Minh, hắn có cảm giác thân quen như về đến quê nhà. Nhưng hắn nào hay biết, mối nguy hiểm của phố T đã dập dềnh trên mặt nước, ăn mòn đến tận đất liền, rập rình nuốt trọn cả bọn trong cuộc lẫn kẻ ngoài cuộc.

Đi được nửa đường, Thế Minh nhận được tin tức từ Trung Vương, Bắc Đạo Môn đã có hai mươi người tên cán bộ đầu não rậm rịch ra tay, chúng tụ tập các thuộc hạ, có nguy cơ lớn sẽ tạo phản. Năm vị trưởng lão cũng biết tin, đang ra sức áp chế nhưng kết quả không mấy khả quan. Lúc Thế Minh quay về phố T, hai mươi tên cán bộ đã tập hơn được hơn nghìn tên thuộc hạ xung quanh chặn mọi lối của bệnh viện ông cụ Kim Bằng, ép ông phải đổi đại ca. Đặng Tâm Lỗi phái hàng trăm đồ đệ mới của Đạo Môn đối đầu đã rút rao ra vào thế chiến với bọn chúng, chỉ cần một mồi lửa nhỏ là sẽ xảy ra chiến tranh.

Khi Thế Minh lên xe đến bệnh viện, bên ngoài cửa đã đông kín người, nhưng chỉ cần lướt qua là biết quân hai đội đang đối đầu, một bên là đứng bên trái cửa chính, một bên đứng bên phải cửa chính, khoảng cách giữa hai bên cách khoảng năm mét. Người nào mặt mũi cũng bặm trợn, đùng đùng sát khí. Thế Minh gọi xe dựng trước cửa, cậu bước chầm chậm qua, Long đi sát theo sau.

Chưa đợi cậu bước vào phòng, một người đàn ông người như gấu đưa cánh tay ra trước chắn đường cậu, quắc mắt lên giọng:

“Mày đến đây làm gì?”

Người kia rõ ràng không biết gì về Thế Minh, và trong Bắc Đạo Môn cũng chẳng mấy người quen biết hắn ta. Ngày thường hắn ta làm việc gì cũng rất khiêm nhường, ít khi ra mặt, chỉ xuất hiện đúng một lần khi nhận lệnh bài đại ca Đạo Môn, nhưng hôm ấy trời tối, rất ít người nhìn rõ được diện mạo của hắn ta.

Thế Minh bình tĩnh nói: “Tôi đi thăm bệnh tình của ông lớn.”

Người đàn ông kia bĩu môi rồi nói: “Đổi ngày khác rồi đến, hôm nay bệnh viện đóng cửa không tiếp khách.”

Thế Minh không trả lời, luồn phía bên cạnh người đàn ông rồi thư thái bước qua. Người kia nổi lên cơn tức, nắm lấy vai cậu, quát ầm lên: “Mẹ mày, mày điếc à?”

Chưa đợi Thế Minh nổi giận, Long đứng đằng sau đã lên mặt, mắt trợn ngược, giơ chân đạp thẳng vào mặt tiền người kia. Mặc dù Long chưa đạp dùng hết sức, nhưng sức cũng rất mạnh, người kia chỉ ựa, che mặt rồi mặt hất sang một bên, máu chảy đầy tay. Hai mươi tên thuộc hạ đi cùng thấy đại ca chịu đòn, lần lượt bước lên đòi phân minh.

Long nghiêng người, mắt sắc sáng chói, rút con dao nắm trong tay, khuôn mặt căm phẫn đối mặt với cả một lũ quân cũng chẳng biến sắc, mà ngược lại càng dũng mãnh và cười lạnh lùng. Long là tướng quân số một của Thế Minh Hội, vượt qua bao lần vào sinh ra tử. Long vốn đang mang trong mình cái khí phách “ngầu” hơn người thường.

Đúng lúc này không biết ai kêu lên một tiếng: “Lê Thế Minh!”

Tiếp đó cả chiến trường không biết từ đâu truyền đến tiếng hả kinh ngạc, tiếng hít thở sâu. Mấy tên đứng trước cửa ban nãy còn lóng ngóng không biết chào hỏi xưng hô như thế nào với Thế Minh, ngay cả việc đứng ngồi cũng trở nên gượng.

Thế Minh lông mày rủ xuống, giọng trầm ngâm: “Là đệ tử của Đạo Môn thì nhường đường.”

Mấy tên thuộc hạ được Đặng Tâm Lỗi mang đến lần lượt lui gọn về một phía, còn lại đều là thuộc hạ của hai mươi tên cán bộ tạo phản mắt trưng trưng nhìn Thế Minh. Long cười lạnh băng, cầm dao chuẩn bị tiến lên trước, nhưng bị Thế Minh ngăn lại.

Thế Minh đồng tử thu hẹp, nói với hai mươi tên đàn ông kia: “Sao, giờ chúng mày không phải là đệ tử của Đạo Môn tao nữa à? Cho dù có thế nào, hôm nay tao còn sống còn đứng đây ngày nào tao vẫn còn là đại ca cầm quyền Đạo Môn ngày ấy.”

Mấy tên kia mắt nhìn nhau, lần lượt biết ý cúi đầu lui về một bên. Thế Minh ngẩng cao đầu bước vào phòng bệnh của ông cụ.

 

Phòng bệnh của ông cụ không nhỏ, một mình sinh hoạt ở mồ căn phòng vậy cũng cảm thấy hơi cô quạnh. Nhưng bây giờ ông cụ lại cảm thấy căn phòng quá chật hẹp, muốn phòng càng rộng càng tốt để có thể nhét đủ hai mươi cán bộ, năm trưởng lão, Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình, đầu quân của bốn nơi và còn có hàng chục những cán bộ có thực lực của Đạo Môn. Tất cả số này đều tụ tập ở đây bàn luận, tranh cãi, biện luận về việc đề nghị ông lớn giao chức đại ca cho người khác.

Những âm thanh cãi vã làm cả phòng sắp nổ tung. Cũng chẳng trách vì sao ông cụ Kim Bằng thấy căn phòng chật chội.

Khi Thế Minh mở cửa bước vào, phòng im bặt, mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn Thế Minh.

Thế Minh chẳng thèm nhìn, bước thẳng đến gần ông cụ, khom lưng cung kính chào hỏi: “Ông, cháu về rồi đây. Dạo này sức khoẻ ông tốt hơn chưa ạ.”

Ông cụ cười ôn hoà: “Haiz, Minh à, cháu cuối cùng cũng về rồi, cháu mà còn không về chắc ông nổ tung đầu vì mấy người này đang bảo ông đổi chức đại ca Bắc Đạo Môn. Ông nghe nhiều đau hết cả đầu.”

Thế Minh vỗ vào lòng bàn tay ông cụ: “Không sao đâu, để cháu giải quyết.”

Ông cụ gật đầu, nhắm mắt chuẩn bị vào giấc.

Thế Minh đưa mắt nhìn tất cả mọi người:

“Ông lớn cần nghỉ ngơi, các anh có muốn nói gì thì tìm tôi, chúng ta lên tầng bàn tiếp.”

Nói xong, cậu bước ra bên ngoài trước.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy lạ lùng. Đại đa số bọn họ đều nhận được thông tin Thế Minh ham mê tửu sắc nhập viện, nên tất cả mới mưu kế ép ông cụ phế chức đại ca của Thế Minh. Nhưng trước mắt bọn họ, Thế Minh không giống với người bị bệnh, mỗi người đều có suy tính riêng bước lên tầng chuẩn bị đối phó với Thế Minh.

Bình Luận (0)
Comment