Ngũ hành nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Thế Minh, bọn họ cũng dấy lên cảm giác khó chịu, trong thâm tâm họ sớm đã hận Sáu Ma đến tận xương tuỷ, năm người xếp thành hàng, gần như cùng lúc bắn về phía ghế Sáu Ma ngồi. Nhưng bây giờ đã chẳng còn dấu vết của Sáu Ma, hắn đâu còn ngồi ở đấy nữa! Cùng lúc, hàng trăm người từ bốn phía tràn ra, người cầm súng, người cầm dao, la hét lao tiến về phía năm người.
Giọng nói của Sáu Ma vang lên: “Minh ơi, ở đây có hai trăm anh em của tao muốn lấy đầu của mày, để tao xem hôm nay mày trốn thế nào! Haha!”
Nói xong, hắn cùng đồng bọn được một trận cười hả hê. Người của hắn từ lúc nào đã dọn sẵn bàn ghế ra ngoài sân, chúng định vừa ăn uống vừa xem cuộc đánh nhau đẫm máu.
Lúc này, một giọng nói cất lên. "Quả không hổ danh là ông chủ của Bắc đạo môn, đem có vài ba người mà dám bước chân đến đây. Không biết nên tuyên dương sự dũng cảm của anh hay khâm phục sự ngu dốt này đây." Một giọng nói lai lái, ngọng ngịu lên tiếng, cho dù tiếng của hắn ta không lớn, nhưng có thể nghe rõ ràng, mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thế Minh nheo mắt nhìn về phía người nói, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh băng rợn người, giọng nói căm uất: “Đội Hồn - Trương Thiên Chấn.”
Trương Thiên Chấn làm ngơ lạnh lùng cười nói: “Thật vinh dự khi anh nhớ tên tôi, chính tôi đây.”
Thế Minh nhẩm bụng, đúng là rắc rối to, Trương Thiên Chấn trong lúc đánh úp tổng cục Đạo Môn đã từng có nói qua nói lại, Thế Minh nhận xét hắn là một tên đối thủ đáng gờm, vô cùng nhiều mưu mô, lòng dạ tâm tà, giết người quả quyết, nói rút là rút quân, khá nguy hiểm. Điều quan trọng nhất là, đội Hồn căm thù cậu, nếu Đội hồn và Sáu Ma đã có hợp tác sẵn, chỉ sợ hôm nay không dễ gì thoát thân được.
Trương Thiên Chấn dùng giọng nói không nhanh không chậm, rất từ tốn cười cười: “Ngày hôm nay tao đã giăng thiên la địa võng, bên ngoài cách năm trăm mét đều là người của tao, cho dù thuộc hạ của máy có mọc thêm cánh cũng chẳng thoát nổi đâu.”
Thế Minh cười lớn coi khinh: “Mạng tao ở đây, có bản lĩnh thì đến mà tóm.”
Thế Minh mặc dù trên miệng nói, nhưng trong lòng trầm lại, chưa tính đến thuộc hạ Sáu Ma, chỉ cần nhìn Trương Thiên Chấn ít cũng phải hơn năm chục người, nhìn ánh mắt cũng đoán ra được kẻ nào kẻ đấy được huấn luyện bài bản. Không biết bên ngoài kia còn biết bao tên bao vây chực chờ.
Còn chưa ngớt tin chấn động này lại tiếp tục một tin sốc khác ập đến Trương Thiên Chấn vừa dứt lời, thì từ ngoài kia lại ầm ầm vang lên tiếng súng nổ kèm theo tiếng còi xe cảnh sát, tiếp đó vang lên tiếng kêu oai oái, từ phía trước phía sau công xưởng có tận ba bốn chiếc xe thiết giáp đâm xuỳnh vào, tiếp đó mảnh vụn vỡ của cửa và vụn tường rơi xuống trước mặt Thế Minh.
Tất cả mọi người đều giật mình, cứ ngỡ Thế Minh ngày hôm nay chắc chắc sẽ chết không toàn thây, chẳng ngờ lại có bùa cứu viện, còn đến rất đúng lúc, bỗng lật ngược tình thế, mọi người đều ngơ ngác không lường trước được. Chiếc xe vừa dừng lại, từ trong xe nhảy ra vài người, tiếp theo là một cô gái mặc bộ quần áo xanh lá cây, người con gái đẹp như mơ xuất hiện trong tầm mắt Thế Minh.
Đôi mắt kinh ngạc của mọi người tập trung về phía cô, họ chưa bao giờ nhìn thấy con mắt của người con gái nào lại lạnh lùng như thế, lạnh đến mức đóng băng, lạnh đến căm da căm thịt.
Đôi mắt ấy không nhìn về Thế Minh mà dính chặt lên người Trương Thiên Chấn.
“Trương…Thiên… Chấn…!” Thuỳ Linh đọc từng chữ từng chữ tên của đối phương, mọi người xung quanh ít nhiều cũng lờ mờ đoán được cái hận thù ngất trời trong câu chữ ấy. Thế Minh dường như chẳng để ý tới, bước chầm chậm đến bên Thuỳ Linh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run tức lên của cô.
“Cô chủ Thuỳ Linh! Còn nhớ năm ấy, cô chỉ là một cô bé nhỏ, giờ đã thành một cô gái xinh đẹp trưởng thành, đã lâu không gặp.” Trương Thiên Chấn cất giọng cảm thán, có điều tiếng nói này như cây kim chứa độc cắm thẳng vào tim cô, những hình ảnh máu me lại một lần nữa tái hiện trong tâm trí cô.
“Trương Thiên Chấn, ngày hôm nay tao phải lấy máu của mày đổi lấy máu của bố mẹ tao.” Hoàng Thuỳ Linh mắt đỏ rực, trong con mắt ngây thơ ấy giờ chỉ nhuộm căm hận lạnh lùng đến thấu xương, toàn thân tức giận, phẫn nộ đan xen, run run lên từng hồi.
Nghe đến đây, Thế Minh đã hiểu ra hoá ra Trương Thiên Chấn chính là hung thủ đã lên kế hoạch đánh lén bố mẹ Thuỳ Linh năm ấy. Cậu đưa ánh mắt chết chóc nhìn về phía Trương Thiên Chấn, tự đưa hắn vào danh sách đen.
Trương Thiên Chấn lắc lắc ngón tay, đôi mắt nheo lại: “Đừng giận, tức giận không thể giải quyết được vấn đề. Cô không giết nổi tôi, thậm chí cô còn có kết quả y như bố mẹ cô, chết trong bàn tay tôi. Giờ chỉ còn lại Kim Bằng thôi, nhờ có tôi đây, cả nhà cô mới được đoàn tụ trên trời. Vậy nên, cô phải cảm ơn tôi mới phải.”
Trương Thiên Chấn nói những lời này như con dao chọc xuyên qua tim Thuỳ Linh, sát nhân giết người bằng lời nói là thế. Thế Minh nhìn Thuỳ Linh đang mất kiểm soát, cô đang muốn xông lên gào thét cắn xác hắn, cậu vội ôm chặt cô vào lòng, một tay ôm lấy cơ thể mềm yếu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng đang run bần bật, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nó đang chọc tức em, đừng mắc bẫy.”
Rồi cậu đưa con mắt phóng điện nhìn Trương Thiên Chấn, như nhìn một xác chết trước mặt, bình tĩnh và kiên định nhấn mạnh từng chữ: “Món nợ của cô ấy, tao nhận rồi, còn mày. Mày phải chết.”
Trương Thiên Chấn đưa hai con mắt nhìn trừng trừng Thế Minh, rồi hắn nhắm mắt lại, khoé miệng cười với khuôn mặt dữ dằn: “Đừng nói lời độc địa thế chứ, mày nhìn lại mình xem có vượt qua được kiếp nạn ngay hôm nay không đã, chết dưới địa ngục, mày sẽ là con ma ác không chỗ chôn chẳng có chỗ đầu thai… Tao rất mong chờ, ngày mày từ trần cũng là ngày Bắc Đạo Môn sụp đổ.”
Hoá ra Thuỳ Linh ngoài miệng nói đồng ý nghe lời Thế Minh, nhưng cô nghe lén đầu dây bên kia uy hiếp Thế Minh phải đơn phương độc mã, cô càng nghĩ càng lo lắng. Nếu điều động người của Đạo Môn thì bắt buộc phải thông báo cho Thế Minh biết. Từ lúc Thế Minh đi, cô cứ bất an đứng ngồi không yên, cầm điện thoại gọi cho ông nội sắp xếp tổng cộng hai mươi tám người hộ vệ phân thành bảy chiếc xe ô tô phi như bay đến chỗ cô. Cô gọi người bí mật theo dõi Thế Minh từ lúc xuống máy bay để liên tục báo cáo lộ trình cho cô.
Hai mươi tám người này đều là những người tinh ranh của Bắc Đạo Môn, dù thân phận là người của Đạo Môn nhưng là đội quân riêng biệt chỉ chịu sự quản lí của riêng Kim Bằng và Thuỳ Linh, ngoài hai người họ ra không ai có thể điều động được, ngay cả Thế Minh dù trên danh nghĩa đại ca Đạo Môn nhưng vẫn chưa được toàn quyền sử dụng. Bây giờ trong tình thế nguy cấp, Thế Minh không kịp hỏi nhiều.
“Giết.” Trương Thiên Chấn hạ lệnh, mấy tên đứng xung quanh lưỡng lự, giờ nghe thấy lệnh bắt đầu hừng hực sát khí xông về phía trước giết. Đối phương có rất nhiều người, Thế Minh và mọi người bị ép phải lùi vào bên trong nhà, lấy tường làm lớp lá chắn tránh bọn họ, bên ngoài có ba bốn chiếc xe thiết giáp làm bia đỡ đạn. Đối phương cũng chẳng dễ dàng tiến vào bên trong. Năm người ngũ hành và hai mươi tám hộ vệ riêng của Thuỳ Linh kĩ thuật bắn súng vừa nhanh vừa chuẩn, một viên đạn bay, chắc chắn sẽ có một người ngã xuống đất.
Thuộc hạ của chúng đông, mạnh, nhưng thiếu máu liều để bỏ mạng tấn công. Trong phút chốc lửa đạn, chúng không dám tiến gần về trước, lũ lượt tìm công sự che chắn, dưới đất đã có hơn mười xác chết. Sáu Ma đứng bên ngoài nhìn rõ ràng, hơi dấy lên kinh sợ, quay người nói với ba tên thuộc hạ:
“Đúng là một lũ vô dụng! Ba thằng mày ra tay đi, mang đầu thằng Minh về đây báo thù ba anh em đã mất.” Ba người mặt lạnh tanh, rõ một tiếng, cánh tay khẽ động đậy, lòng bàn tay đã cầm chắc khẩu súng.
Ba người này là ba trong sáu người đi cùng Sáu Ma đến Tam giác vàng. Ba người kia đã đi trầu Diêm Vương, một người bị Thế Minh đánh chết, hai người còn lại bị cảnh sát bắn tại trận. Sáu người này như tay với chân, giờ mất ba người, chúng đều căm hận Thế Minh, nay có dịp trả thù chúng đều ngứa ngáy đến từng đốt sống trong người.
Ba người họ cầm lấy súng, đánh mắt nhau gật đầu hành sự, gần như đồng thời nổ súng, ba viên đạn của ba người bắn thẳng vào bức tường, ba viên đạn trúng một lỗ. Viên đạn thứ nhất bắn một lỗ hơn hai tấc, viên đạn thứ hai tiếp sát sau viên đạn thứ nhất, xuyên qua bức tường, viên đạn thứ ba bắn trực tiếp vào phòng, sượt vút qua thái dương của Kim, doạ Kim giật thót mình, sởn gai gà, rợn dựng ngược tóc gáy, toát mồ hôi hột. Năm người Ngũ hành nhìn nhau, miệng đồng thanh chung ý nghĩ: Cao thủ! Lúc này cả năm bọn họ không có chỗ lộ diện, ba người kĩ năng bắn súng cực chuẩn, chỉ sơ hở một tí là bị viên đạn xuyên qua ngay. Năm người chỉ cần không cần thận tí nữa bị đạn bắn xuyên đầu. Ngũ hành đành phải chĩa súng ra ngoài cửa, dựa theo cảm giác bắn trả, hai bên bắn tới bắn lui, kẻ trốn người tránh.
Thuỳ Linh đã đến đây rồi, Thế Minh có nói, có trách gì cũng vô ích. Cậu đang suy tính trong đầu, làm cách nào để đưa Thuỳ Linh và Thu Ninh bình yên thoát thân.
Thuỳ Linh sắp xếp ba chiếc xe xông thẳng vào trong sân, bốn chiếc xe bên ngoài thuận thế quét sạch người của đội Hồn, cũng là để mở một con đường thoát thân cho bọn họ.
Trong phòng, Thuỳ Linh nhìn Thu Ninh đang nằm trên giường thầm than một tiếng, giọng cô lành lạnh thấp thỏm: “Đây là người bạn mà anh muốn cứu phải không?”
Thế Minh gật đầu: “Đúng thế, cô ấy từng cứu sống anh một mạng, lần này anh buộc phải đến.”
Thuỳ Linh gật đầu, cởi chiếc áo khoác ngoài choàng lên cơ thể trần trụi của Thu Ninh, gỡ những chiếc dây thừng trên tay và chân của cô ra. Thu Ninh cảm nhận có người bước đến, cơ thể bất giác giãy giụa, nhưng chỉ là những cái vùng yếu ớt, cơ thể mềm oặt chẳng còn mấy sức lực, nửa tỉnh nửa mê phản kháng, rồi lại yên tĩnh không động đậy. Thuỳ Linh nhẹ nhàng lấy khăn tay lau nước mắt trên khoé mi Thu Ninh, giọng vồ vễ an ủi: “Đừng sợ, chúng tôi đến cứu chị đây.”
Thu Ninh nghe thấy tiếng nói, ánh mắt vô hồn đờ đẫn nhìn khuôn mặt Thuỳ Linh. Dù cả hai đều không quen biết nhau nhưng trong tim cảm nhận được tình thương yêu.
Thế Minh đứng cạnh cũng nhẹ giọng: “Không sao rồi!”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Thu Ninh mới ngẩng đầu lên nhìn kĩ khuôn mặt Thế Minh, không biết là do tủi thân hay hoảng sợ, môi cô run rẩy một lúc mới cất lên tiếng khóc ngào ngào.
Thuỳ Linh đứng cạnh không ngừng âu yếm an ủi cảm xúc của Thu Ninh, rồi quay đầu nói nhỏ nhẹ với Thế Minh: “Để Thuỷ cạnh em, em sẽ chăm sóc bạn của anh. Anh chuyên tâm đối phó kẻ địch, không cần lo lắng cho em.”
Thế Minh đưa mắt nhìn hai người họ, cậu quay đầu đi, dặn một câu “cẩn thận”, rồi lôi súng nhảy ra ngoài. Tiếng nổ súng bên ngoài đã tiến đến tình thế căng thẳng tột độ, người của đội Hồn và thuộc hạ của Sáu Ma ngã la liệt dưới đất, dù có ba con xe thiết giáp làm bia chắn, nhưng cũng có vài người hộ vệ của Thuỳ Linh đã bị thiệt mạng, cả công xưởng như cảnh địa ngục trần gian, cả một trận chiến chết chóc văng vẳng tiếng kêu bi thương.
Thế Minh giơ ngón tay cái lên khâm phục, không hổ danh là hộ vệ tuỳ thân của riêng ông cụ, người nào người nấy cũng một chọi mười, mười khẩu súng địch với hơn trăm người mà không hề ở thế hạ phong, ngược lại có thể âm ỉ khống chế được tình thế.
Ba tên thuộc hạ Sáu Ma thấy Thế Minh nhảy ra ngoài, chúng phấn chấn hơn hẳn, nổi lửa lên tận đỉnh đầu. Đúng như người ta nói, gặp kẻ địch máu tăng xông, mắt hận đỏ ngàu, ba con mắt nhìn nhau như trực trào ngọn lửa thù hằn, rồi giơ tay bắn xạ kích. Thế Minh nhanh nhẹn lăn một vòng dưới đất, chưa đợi cậu giữ vững người, đã có năm phát súng bắn liên tiếp. Ba người kia ngạc nhiên, tự nghĩ đúng là thân thủ nhạy bén, có điều súng bắn có hơi kém. Ba người họ đứng nguyên ở vị trí cũ không động đậy, năm phát súng vèo vèo sượt qua người bọn họ.
Thế Minh dường như đã có tâm lí chuẩn bị sẵn, cậu đứng hiên ngang, mắt lim dim nhìn ba người họ, chỉ có điều ánh mắt gian tà không gì sánh bằng. Thế Minh bắn súng rất bình thường, có thể có người có kĩ thuật bắn súng mạnh hơn cậu cả trăm lần, đó chính là năm anh em Ngũ hành. Thế Minh nhử mồi sự chú ý của ba người kia, cho bọn họ có vài giây cơ hội ra tay, trong giây phút Thế Minh tháo chạy, bọn họ cũng theo sát phía sau. Bốn phát súng, bốn viên đạn từ bốn phía bắn vào ba người kia. Cao thủ ra đòn, một nước đi của bậc thầy, chỉ cần một cơ hội quay người là đủ.
Ba người kia dường như phát hiện ra điều gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn, bốn viên đạn đã xuyên qua lớp da, đâm vào lớp thịt, đầu đen của viên đạn đi vào cơ thể. Máu tanh xộc lên mũi, cái đau đớn thấm vào sâu tận xương, ba người họ lùi lại hai bước. Một người ngã xuống đất không dậy được, hai người còn lại còn lại lần lượt nhảy sang hai bên ẩn nấp sau công sự, ngồi trong công sự, người hai bọn họ đều run rẩy, đã trúng đạn, nhưng không vào chỗ hiểm, máu ở vết thương chảy không ngừng, bọn họ đau đớn chẳng kém gì người anh em đang nằm dưới đất kia.
Người kia bị đạn bắn vào phổi, chưa chết, vẫn đang thoi thóp cố gắng nhúc nhích, ngọ nguậy.
Thế Minh bước đến, Thuỷ ôm Thu Ninh đứng ngay đằng sau cậu, bốn người ngũ hành đứng ở bốn góc, cánh tay duỗi thẳng ra trước, tay nắm chặt khẩu súng, hộ vệ Thuỳ Linh cũng dốc sức phòng bị, giờ cứ có người thò đầu ra là bắn một súng.
Thấy Thế Minh bước đến chỗ người anh em đang nằm dưới đất đang bị thương, một người núp trong công sự lòng rối như lửa, lấy tay tóm lấy thằng em bên cạnh: “Đi, đi kéo nó vào.”
Thằng em cũng chẳng phải dạng ngu, bên ngoài công sự có bốn người đều là tử thần giết người không chớp mắt, còn chưa kể hơn chục tên thần súng. Giờ mà bước ra chẳng khác gì chui vào đường chết. Có ừ một tiếng, nhưng cả cơ thể rất thành thực, nằm im không dám động đậy. Thằng kia tức giận, kéo cổ áo thằng em, tay dùng lực mạnh quăng vứt nó ra ngoài.
Thằng em hét lên một tiếng, đang nhổm dậy, thì nhìn thấy ánh mắt Thế Minh cong vút, hơi xếch lên. Ánh mắt ấy dù như đang cười, nhưng lại có cái lạnh buốt cắt da cắt thịt, giống như gió lạnh căm buốt của mùa đông, thằng em rùng mình, kêu “ay” rồi chạy ra ngoài công xưởng. Đợi đến khi chạy ra ngoài cửa, thấy ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào mắt, tiếng tim đập thình thịch cuối cùng cũng bình thường trở lại, đúng lúc này bỗng một tiếng súng kêu, hắn thấy đầu óc tê dại, trước mắt có một làn khói đượm cùng ánh nắng tươi sáng, thẳng người ngã sụp xuống đất.
Khẩu súng có làn khói, phát súng đã xuyên qua đầu tên kia. Thế Minh đứng bên cạnh người đang bị thương, cậu cúi người, lấy đầu súng nhọn chĩa vào bộ não, giọng lạnh băng: “Mày đáng ra không phải chết, nhưng mày lại chọn sai chủ.”
Người kia cắn răng định đứng dậy, nhưng cả người mềm nhũn mất sức, hắn tức điên quát: “Minh, mẹ mày, mày muốn giết thì giết thẳng tay, đừng lắm lời.”
“Nếu mày muốn chết, tao có lí gì không tác thành cho mày!” Vừa nói, cậu từ từ di chuyển khẩu súng xuống ngực hắn. Nhìn một vòng, to tiếng quát: “Sáu Ma, ngày hôm nay tao sẽ tặng mày một món quà đáng nhớ!”
Tiếp đó cậu bóp cò, tiếng súng vang ầm cả một vùng, người đàn ông bị súng bắn giãy giụa, trước ngực có mấy viên đạn rò rỉ máu me.
Mặc dù mắt không thấy, nhưng cũng biết người anh em của mình đã chết thảm. Người đại ca kia không kìm chế được, hét to một tiếng, cả người bay ra khỏi công sự. Nhảy ra ngoài không trung, bắn được hai phát súng, nhưng rất nhanh đã bị bốn phát súng bắn xuyên qua ngực. Người đàn ông mắt trợn tròn, cả thân thể vẫn lao vô định trong không trung chưa chạm đất, chết không nhắm mắt. Nhưng có điều một phát súng này, cũng bắn trúng người Thế Minh.
Bị súng bắn, Thế Minh lùi sau vài bước, cậu thấy trước ngực nóng bừng, thấy cổ họng hơi ngòn ngọt, cậu biết mình sắp nôn khan ra máu. Cậu cắn chặt răng, nhuốt lại máu xuống họng. Lúc sau, cậu mới lấy sức thở đều đặn trở lại. Thuỷ nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt rõ mồm một, nhỏ giọng hỏi: “Anh Minh, anh không sao chứ?”
Thế Minh lắc đầu cười: “Ngày trước còn trúng tám viên đạn cũng chẳng vấn đề gì, giờ bõ bèn gì một viên.”
Chưa nói hết câu: “Cẩn thận!” Tiếng Kim hét lớn.
Từ lúc bắt đầu trận đánh đến giờ, Trương Thiên Chấn vẫn nấp ở chỗ kín, đến lúc này hắn mới ra tay, không ai để ý đến sự tồn tại của hắn ở đâu.
“Pằng!” Lại một phát súng nữa nổ ra.
“Con người ta lúc lơi là cảnh giác nhất cũng là lúc họ cho rằng đã qua cơn nguy hiểm.” Trương Thiên Chấn trên miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, giọng sắc xéo nói.