Thuỷ cay cay sống mũi, nghẹn ngào, vừa nói vừa nấc lên từng hồi: “Anh Minh, cô chủ vẫn còn nhịp thở nhẹ, giờ đưa vào bệnh viện, chắc là…”
Nghe hai chữ bệnh viện Thế Minh mới tỉnh táo trở lại.
Cậu tựa hồ thấy một đốm sáng trong đêm đen vô tận, dường như cậu chộp được một sự sống trong hố đen chết chóc.
“Vẫn còn đập! Đúng rồi, mau… mau đưa Linh đến bệnh viện.”
Thế Minh không kịp lau nước mắt trên má, hai tay cẩn thận bế Thuỳ Linh đưa cho Thuỷ. Trước mắt cậu bỗng thấy một màu tối sầm, trời xoay đất chuyển, cậu ngã dụi đầu xuống đất.
“Anh Minh”
“Nhanh, nhanh, đưa cô chủ đến bệnh viện.”
Kim đỡ lấy Thế Minh sắp ngã xuống, rồi những tiếng kêu kinh động, đau khổ, đáy mắt đem theo cái kinh ngạc, hoảng loạn nhìn về phía hai người họ. Dưới lớp tóc mái lưa thưa của Thế Minh, có thể thấy đôi mắt toát ra lửa hận thù, đôi mắt từ lòng đen chuyển sang lòng trắng, trắng đến nỗi loé sáng và tanh lòng.
Ai có ngờ rằng chỉ với một chàng thanh niên hai mươi hai tuổi lại có thể có ánh mắt rợn gáy như vậy.
Đúng lúc này, Sáu Ma đang ngồi ăn uống thảnh thơi giữa sân bỗng mất tăm. Hắn vốn cứ nghĩ Thế Minh chỉ đem năm người đến, bên quân mình có hàng trăm người và quân của đội Hồn giúp sức, trận này ắt sẽ tóm sống rồi giết phăng Thế Minh. Nào ngờ giữa chừng gặp mấy chục người cao thủ của Thuỳ Linh trợ giúp, bọn họ đối mặt với cả trăm người mà vẫn bình tĩnh lật đổ được tình thế, bắn phát nào chết phát ấy. Sáu Ma đứng ngoài cuộc thấy cảnh này cũng run sợ, tay chân lạnh cứng, khi ba người anh em cận vệ của hắn bị thương, hắn đã rình mò tìm chỗ trốn. Lúc sau thấy Trương Thiên Chấn đã rút quân, trong đầu hắn sớm đã chẳng còn nghĩ được gì, chỉ biết chuồn càng nhanh càng tốt.
Sáu Ma vừa chạy, bọn thuộc hạ loạn cào cào, ngoài sáu người anh em cận vệ đắc lực, còn lại đều là đám quân ô hợp, không có thằng nào dám xông pha ra mặt, vừa nhìn đã biết khó mà thành danh. Vừa thấy đại ca Sáu Ma chạy trốn, bọn chúng cũng chẳng đoái hoài đến đánh đấm, ai mà dám cược mạng sống của mình để lấy “danh hão” của Sáu Ma treo, mọi người lục đục tìm đường trốn, chúng sớm đã chạy thục mạng. Cũng có người bất động không chạy, tên bị thương kia chính là một trong số đó.
Vết thương không nặng, nhưng bụng dưới bị trúng một viên đạn, muốn chạy trốn quả là việc khó khăn. Kết cục hắn bỏ cuộc, nhìn những tên anh em thuộc hạ sợ hãi chạy toán loạn ra ngoài, hắn nằm im, thoi thóp thở dài. Ngày trước, hắn vẫn luôn coi Sáu Ma là anh hùng, là thần tượng trong mắt hắn, nhưng anh hùng trong mắt hắn cũng tháo chạy vô tăm vô tiếng, bỏ mặc những đồng đội thân cận, để lại hắn với đám địch và vũng máu hận thù. Sáu Ma cứ thế chạy trốn biệt tăm tung tích…
Đưa Thế Minh và Thuỳ Linh xe. Kim quyết định ở lại làm công tác cắt đuôi.
Tên nằm dưới đất trong lòng sớm đã hoá đá, nhìn Kim bước đến, hắn cười thảm: “Mày nói đúng, tao chọn sai chủ.”
Kim nhìn thấy trong mắt hắn chẳng còn tức giận, thở dài: “Đường là do mình chọn. Đã chọn rồi thì đừng hối hận, có là ông trời cũng chẳng cho mày cơ hội hối hận đâu.”
“Mày nói đúng!” Kim cười, cầm súng đưa lên trên đỉnh đầu hắn, nghiến răng, bóp cò. Ánh mắt Kim lạnh băng, đầu của tên kia bị súng bắn nổ tung, Kim cũng chẳng chớp mắt một cái.
Kim nói với mấy người đằng sau: “Tóm sống một thằng rồi tra hỏi xem tung tích Sáu Ma ở đâu.”
Vừa dứt lời, mắt Kim nhìn về hướng ô tô đã khuất xa, tự lầm bầm: “Đội Hồn, Sáu Ma, bọn mày chuẩn bị chịu vố báo thù của anh Minh đi.”
Sau khi vài người “rõ” một tiếng, theo lệnh tấn công, phân rẽ ra bốn phía tiến hành tìm kiếm, tiếng súng chốc một lại nổ lên, phá vỡ cái hiu quạnh nơi đây.
Trận đánh này là trận chiến thảm hại nhất từ trước đến nay của Thế Minh. Mặc dù có đánh lùi được kẻ địch, nhưng hậu quả để lại khó mà gánh chịu.
Ba ngày sau.
Trong đêm đen dài dằng dặc, bóng tối che phủ, cậu run cầm cập, không dám đối mặt, không dám tỉnh!
“Đừng…” Một tiếng hét xé cào, cậu đã tỉnh lại!
Đôi bàn tay run run, từ từ nắm chặt, chầm chậm mở mắt. Chỉ là một cái mở mắt cũng khó khăn, cậu dốc toàn bộ dũng khí và sức lực.
Trong căn phòng bệnh trắng toát, đơn giản. Cậu đưa chân bước xuống giường, chẳng dám nghĩ ngợi gì, đến ngay cả con dao găm vàng, cậu cũng không cầm, giống như có ai dẫn dắt, cậu cứ thế thơ thẩn, chầm chậm bước ra ngoài.
Bên ngoài có một lối hành lang khá dài, cũng có rất nhiều người đang bận rộn như con thoi, nhìn thấy cậu bước ra.
“Anh Minh.”
“Anh Minh.”
“Anh Minh tỉnh rồi.”
Những âm thanh hớt hải bên tai, nhưng Thế Minh như người mất hồn chẳng quan tâm cứ mê muội bước về phía trước. Rất nhanh, cậu bước đến một ngã rẽ, nơi ấy có phòng bệnh lớn, cửa he hé mở, từ góc tường bên kia truyền lại một giọng nói quen thuộc, là giọng của Văn Bình. Tay vừa chạm cửa, chân bỗng dừng bước, cậu đứng ngây tại chỗ.
“Bác sĩ à… Không, anh là thần y, anh là người bác sĩ giỏi nhất của chúng tôi, xin anh hãy nể mối kết giao bao năm của chúng ta, cứu lấy…”
Cùng với âm thanh thở dốc, trong bóng tối có tiếng giọng trầm ngâm: “Đạo Môn có ơn với tôi, không phải là tôi không muốn giúp, mà vì sau não Thuỳ Linh trúng đạn, may có tay của Thế Minh hoãn lại tốc độ bắn, nếu không lúc ấy một phát súng là mất mạng rồi. Viên đạn ở dưới bụng không sao. Viên đạn đằng sau não lấy ra được đã là phước giời ban, nhưng viên đạn ấy chèn vào dây thần kinh. Nó nằm giữa thùy trán và thùy chẩm, gây tắc nghẽn và chảy ngược vào mô thùy đỉnh. Haiz, về mặt y học mà nói, đây là một trạng thái người thực vật… Cơ hội tỉnh là rất mong manh!”
Trần Văn Bình giọng nói đau khổ: “Thần y, nhưng mà…”
Tiếng nói kia ngắt lời: “Không phải nhưng nhị gì cả, tôi hiểu ý anh, tôi biết anh định nói gì, không sai, nếu như chiếc chuông cổ Đạo Môn trên cổ cô ấy có thể thu lại được ba hồn bảy vía không phân tán, cô chủ có thể tỉnh dậy.
Nhưng đấy chỉ là truyền thuyết của Đạo Môn, chưa có chứng thực. Giờ công nghệ kĩ thuật phát triển cũng chẳng thể kiểm tra ra tia sóng
hồn phách trong chuông cổ Đạo Môn kia, ngay cả máy cộng hưởng từ MRI cũng dò không ra, vẫn không có kết quả gì. Dựa vào trình độ công nghệ y tế hiện nay và kinh nghiệm nhiều năm của tôi trong lĩnh vực y học ở Mỹ, việc đánh thức cô chủ đó bằng cách điều trị công nghệ cao là điều hoàn toàn không thể. Chết não có nghĩa là não đã ngưng hoạt động, chỉ là các bộ phận của cơ thể vẫn hoạt động.”
Bác sĩ nói rồi ngừng lại, tựa như không nỡ nhìn con mắt thất vọng của đối phương, quay đầu sang chỗ khác, nói khó khăn: “Như những gì tôi nói, khoa học hiện đại vẫn không tài nào giải thích được. Nếu truyền thuyết Đạo Môn về chuông thần ấy có thể thu được ba hồn bảy vía, thì bây giờ chỉ cần giữ cơ thể của cô không bị ảnh hưởng gì. Nếu như muốn làm phép nhập hồn như trong truyền thuyết, thì có lẽ cô chủ vẫn có thể được cứu. Chỉ có điều đây là pháp thuật nhập hồn… haiz!” Người bác sĩ thở dài một hơi thật sâu, không nói nữa.
Trần Văn Bình còn định nói gì nữa, anh giật bắn mình, phát hiện ra ai đó, quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy đôi bàn tay yếu ớt, và cơ thể trắng toát, bước từng bước ra ngoài cửa, rồi như lấy lại được dũng khí, bước vào trong.
Không còn sự sống.
Trần Văn Bình cúi đầu im lặng, trong bóng đêm, dường như nghe thấy được âm thanh trầm ngâm và tiếng thở dài.
Cô gái xinh đẹp yên tĩnh nằm trên giường, giống như nằm ngủ một giấc yên bình. Ông nội ngồi cạnh, nắm lấy tay cô, âu yếm ngắm nghía cô cháu gái bé bỏng mà ông yêu thương.
Thế Minh đứng thẫn thờ nhìn khuôn mặt đang lắp bình ô xi, giọt nước mắt câm lặng rơi xuống, đôi chân mềm nhũn, cậu chẳng thể chống đỡ nổi, sụp ngã trước mặt Thuỳ Linh.
Khuôn mặt thuỳ mị, từ nay trở đi sẽ chỉ còn trong trí nhớ, là kí ức cả đời chẳng thể xoá mờ!
Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói bi thương thất thanh, nghèn nghẹn: “Xin lỗi em.”
Thế Minh chẳng hay biết mình đã bước ra phòng bệnh từ lúc nào, cũng chẳng biết vì sao cậu đã bước lên đến tận tầng thượng bệnh viện. Con mắt Thế Minh thất thần, nhìn xa xăm.
Tí tách…
Giọt nước lạnh rơi xuống má của cậu, cậu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời không biết tự bao giờ đã đen kịt giăng lối, không gian bốn bề lạnh lẽo.
Những giọt nước vô tình rơi xuống. Mưa rơi, ào xuống mỗi ngày một nặng hạt, ngày càng lớn, cơn mưa rào không gọi mà đến.
Hình như ông trời khóc vì cô.
Kim nhìn thấy Thế Minh lên tầng thượng, cũng biết cậu vừa phải chịu cú đả kích lớn, Kim không yên tâm nên đi cùng cậu lên tầng thượng.
Mộc đứng bên cạnh, không đành lòng khuyên: “Anh Minh, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng phải bảo trọng, mọi người vẫn còn đang đợi anh khoẻ để đi báo thù.” Nói được một nửa, âm thanh Mộc cũng khàn khàn.
“Chúng tôi đều là đệ tử của Đạo Môn, ở bên Thuỳ Linh từ bé cho đến lớn, chăm sóc cô chủ từ nhỏ, chúng tôi đều coi cô chủ là em ruột. Thuỳ Linh là một cô gái dễ thương và hoà đồng, từ trước đến nay chưa từng tỏ thái độ cô chủ và đầy tớ với chúng tôi.”
Thế Minh vẫn đứng yên bất động chỗ cũ, lặng thinh không đáp, như thể cậu chưa nghe thấy gì.
Thuỷ sớm đã khóc sưng húp mắt, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã. Cô tiến lên trước, hai tay từ từ mở hộp quà được bọc kĩ càng.
“Trong lúc thu xếp quần áo cho cô chủ em có phát hiện ra món quà này, em nghĩ chắc là tặng cho anh Minh.”
Nghe thấy những lời này, Thế Minh mới khẽ run người quay đầu lại, động tác cứng đờ chậm chạp như một khúc gỗ bước đến bên Thuỷ.
Cậu từ từ nhận lấy hộp quà từ tay Thuỷ, mở ra bên trong có một bao bảo vệ cổ tay và một bức thư viết tay, bên trên có dòng chữ “Tặng anh Minh của em”.
Thế Minh gắng gượng khống chế đôi bàn tay run run, từ tử mở bức thư.
“Anh Minh à, đây là bao cổ tay đích thân em làm tặng anh, anh phải cất giữ cho cẩn thận đấy nhé! Anh có nhớ bao bảo vệ cổ tay ông nội đưa cho anh không? Đấy là quà bà nội tặng ngày ông sinh nhật năm ấy ông 30 tuổi. Ông nội đã đeo nó cả đời. Hôm nay em cũng làm một cái tặng anh, mong anh cũng đeo nó cả đời. Hì hì, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Cả cơ thể Thế Minh bỗng chốc co cứng lại, mắt cậu tối sầm, cơ thể cứng đờ bỗng run rẩy… run cầm cập… khuỵu đầu gối xuống đất.
Thấy sắc mặt của Thế Minh không ổn, Kim cầm lấy hộp quà, gói gém cẩn thận lại, thở một hơi thật dài, mắt đượm buồn.
“A….a…” Thế Minh nằm xuống mặt đất, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, phát ra tiếng kêu rên âm ỉ đau khổ.
“A…a….a….”
Giống như linh hồn bị đánh cắp, cả thân thể bị dày vò đến bất lực, sụp đổ trong bóng đêm của ác quỷ. Cậu khóc, cậu thét, cậu gào,… Cậu điên dại lấy cánh tay đập rồi đấm lên đầu, điên cuồng làm đi làm lại như thế…
“A…”
“Aaaaa….”
“Aaaaaaaaaaaa…”
Tiếng khóc thê lương, cổ họng như thể sắp lìa ra. Chẳng ai có thể tưởng tượng cậu phải chịu đau khổ thế nào mới cất được tiếng khóc thảm thương hơn cả ma kêu quỷ gào như thế, tiếng khóc đanh đanh như xé vải… Cả đầu óc, cánh tay, thân thể cậu đều nhuộm đầy màu máu, nhưng cậu không cảm nhận được đau đớn từ da thịt, cậu điên loạn đập đầu xuống đất…
Cậu đã khóc cạn nước mắt, điên loạn tuôn trào, điên dồ phát tiết, bộc phát hết những căm uất và bất lực…, Những dòng máu nóng trong cơ thể khôn xiết chảy cuộn trào, hừng hực. Những giọt nước mắt mằn mặn vô thức rơi… Nước mắt hòa cùng những giọt mưa cũng chẳng thể chảy xối xiết cảm xúc của cậu…
Mọi người không ai bước lên trước nói gì với cậu. Thuỷ nhắm mắt, nước mắt lại tuôn…
Một lúc lâu sau, âm thanh đã dừng lại, Thuỷ lo cho tinh thần và sức khoẻ của Thế Minh, cô bước lên trước, nhưng vừa đưa đôi chân lên trước, cô đã dừng lại… Đôi bàn chân không theo khống chế cơ thể, cô tự động lùi lại đằng sau. Cái lạnh lẽo, bức bối trong không khí quanh Thế Minh tiến đến tận sâu tâm hồn cô, làm cô sợ hãi và e dè.
“Hừ… hừm… đội Hồn!!”
Một tiếng cười trầm, nặng trĩu, tiếng cười xé tan không khí im lặng, như bị kìm kẹp trong chiếc lồng sắt tìm được lối thoát, âm thanh rất gần mà lại như ở rất xa, vang vọng cả khung trời… Trong vũng máu tươi, cơ thể run rẩy kia đứng dậy, tràn ngập mùi sát khí…
“Haha…. Haha….”
Tiếng cười âm u, rõ là người thân quen, bỗng lại tạo cho mọi người cảm giác xa lạ đến run tim:
“Đội Hồn!! Haha… haha…”
“Xoẹt… đùng…”
Tiếng chớp bỗng xoẹt ngang qua, tiếng sấm nổ đoàng, khuôn mặt tím ngắt của Thế Minh hiện lên rõ nét. Tia sét màu trắng quét qua phía sau lưng Thế Minh... Giờ cậu như một tên quỷ thần bị giam cầm trong bóng tối rất lâu, cuối cùng đã tìm được tự do.