Kim trả lời: “Anh Sáu có chuyện, bảo tôi đến đón chị dâu gấp.”
Người phụ nữ kia ngạc nhiên: “Gì cơ? Anh Sáu bảo tôi đến đón chị nhà mà.”
Kim nghe xong líu lưỡi, suýt nữa cắn môi, tự nhẩm bụng sao trùng hợp thế. Nhưng khuôn mặt cậu vẫn điềm tĩnh, mặt mày nghiêm nghị: “Chị không biết thì vào phòng tôi giải thích cho.”
Người phụ nữ và ba người đàn ông ngơ ngác bước vào bên trong biệt thự. Kim dẫn mấy người họ vào bên trong phòng ngủ, vừa bước vào, người phụ nữ kia thấy Thế Minh ngồi bên cạnh giường còn có “chị nhà” đang khoả thân nửa người bị trói trên giường. Lúc này cô ta đã hiểu ra mọi chuyện, có điều đã quá muộn.
Kim không biết từ bao giờ đã cầm một khẩu súng dí vào sau đầu cô ta. Cô ta quay đầu nhìn ba người đàn ông cùng đến, cũng bị súng chĩa thẳng đầu. Cô ta cắn răng nghiến lợi: “Lê Thế Minh!”
Thế Minh lạnh nhạt nói: “Ai gọi tôi đấy, có tôi đây!”
“Mày…” Cô gái nói không lên lời, biểu cảm càng lúc càng suy sụp. Đây là lần thứ hai cô ta bị Thế Minh tóm gọn, vừa tức vừa ngượng, không nói lên lời.
Bỗng nhiên cô hất chân về sau đạp thẳng vào bụng Kim, Thế Minh nhìn thấy ngơ ra, nhưng ngay lập tức cậu lại cười, cô ta dám giở trò với Kim, đúng là chọn nhầm người.
Quả nhiên, Kim khua nhẹ cánh tay chặn một lực sức chân, tiếp đó thuận đà bước lên trước một bước, vung nắm đấm đánh vào bụng dưới của cô ta. Cô ta kêu rên một tiếng, gập người ngã phịch xuống đất. Kim cũng không khách sáo, miệng lầm bầm: “Còn muốn bật cơ à?”
Nói xong, Kim trói chắc chắn lại, không quên đạp một cái vào mông.
Cô ta nằm dưới đất miệng lanh lảnh chửi bới, Mộc tiện tay nhét miếng vải vào miệng cô. Lần này, cô ta chỉ biết giương mắt nhìn, ú ớ vài tiếng, cô ta chỉ đành dùng ánh mắt cay độc hướng về Thế Minh, nhìn thấy cậu ta đang cười ha há, cô hận một nỗi chẳng dùng ánh mắt giết Thế Minh chết nhăn răng, nếu như ánh mắt là vũ khí giết người.
Mộc đang muốn trói ba người đàn ông kia vào, Thế Minh xua tay, bảo ngừng lại không trói. Cậu nhìn vào mắt ba tên đàn ông: “Chúng mày có hứng với chị nhà chúng mày không?”
Ba người họ liếc nhìn trên giường, con mắt sắp trố lồi ra. Vừa nãy đi vào phòng quá đột ngột không kịp phản ứng, chúng hoàn toàn chưa kịp nhìn thấy trên giường đang nằm sờ sờ một người phụ nữ. Người tình của Sáu Ma chẳng khác nào “dám nghĩ nhưng không dám động”, người phụ nữ mặn mà quyến rũ như thế , đàn ông thằng nào chẳng thèm nhỏ dãi. Nhưng Sáu Ma là người thế nào chúng nó hiểu rõ, ba thằng ngờ nghệch lắc đầu.
Thế Minh cười nheo mắt lắc lư khẩu súng, đi đến gần ba người họ: “Chúng mày nói dối à? Nếu đã thích, thì cứ lên mà xơi. Sáu Ma không ở đây, mà nó cũng sắp chết đến nơi rồi, chúng mày còn sợ cái gì?!”
Ba người nhìn Thế Minh, nhìn người tình Sáu Ma trên giường, chúng vẫn chưa tin được. Vả lại cái uy phong bao lâu của Sáu Ma vẫn hiện hữu ở tim chúng, sao có thể nói mất uy là mất ngay được. Ghệ của Sáu Ma ai dám đụng?
Thế Minh đoán được ý nghĩ của chúng, hạ thấp giọng: “Cơ hội này hiếm có như thế mà chúng mày không chớp lấy. Thôi thì hẹn chúng mày an nghỉ nơi suối vàng!”
Nói hết câu, nhắm đầu súng chuẩn đầu ba người họ. Ba người nhìn nhau, hơi thở gấp gáp, không còn chần chừ gì chúng lao bổ về phía giường.
“Haha!” Thế Minh ngẩng mặt lên trời cười một tràng dài, trong con mắt phát ra tia điện đỏ rực khiến người ta cảm thấy e sợ. Cậu cầm điện thoại, bấm số điện thoại gần nhất vừa gọi đến, quả nhiên, đầu dây bên kia chính là Sáu Ma.
Thế Minh cười nói: “Anh Sáu, tôi tìm anh khắp nẻo đường mà anh chạy nhanh quá!”
Sáu Ma giễu cợt: “Lê Thế Minh, mày đừng vui mừng quá sớm, đợi tao quay về sẽ tìm mày tính sổ.”
Thế Minh liền nói: “Thế à? Tôi mong anh quay về ngay lập tức ấy chứ, người tình của anh đang bị người ta ăn hiếp, mà là hiếp… dâm… Anh có cần tôi giúp hộ một tay không?”
Sáu Ma mặt bỗng thay đổi cực nhanh, giọng vội vàng: “Mày đang đâu?”
Thế Minh bình thản: “Dĩ nhiên là ở chỗ người tình bé bỏng của anh rồi, để tôi cho anh nghe âm thanh cực sống động này nhé!”
Cậu để điện thoại trước đầu giường. Tiếng kêu thảm thiết của cô người tình trong mộng của Sáu Ma, tiếng quần áo xé rách, còn có tiếng thở hồng hộc của mấy người đàn ông. Ba tên thuộc hạ của Sáu Ma bị sắc dục lu mờ đầu óc, không cần biết người phụ nữ trước mặt là ai, cũng không quan tâm xung quanh có người hay không, thú tính đã chiếm đoạt mất lí tính.
“Mẹ kiếp! Đã thật đấy.”
“Bịt mồm nó lại, kêu nhức cả đầu.”
“Hai chân dạng ra, tao muốn vào lỗ sau!”
“Haha!”
Kim nở miệng cười, giơ ngón tay cái biểu dương, bắn một phát súng lên trời, ra hiệu tiếp tục, mấy người họ từ giọng nói, âm điệu, tiếng kêu đều phối hợp rất nhịp nhàng, hoặc đây chỉ là một cuộc biểu diễn.
Sáu Ma đầu đau điếng, cả người như cõng một tảng đá rồi bị quăng thẳng xuống biển, chìm dần chìm dần trong tuyệt vọng. Hắn quát lớn: “Thằng chó, cmm!”
Nhưng Thế Minh đâu có nghe thấy tiếng mắng của hắn, cậu thảnh thơi ngồi xuống ghế.
Thế Minh lạnh lùng: “Món báo thù này chỉ như món khai vị, trước tôi cũng chẳng muốn đâu, nhưng để nó nếm tí vị cay đắng cái nghiệp của nó tạo mới thú vị.”
Kim do dự: “Mình làm thế có khi nào bị người ta đồn thổi không?”
Thế Minh ngẩng đầu lên trời, mặt lộ rõ vẻ coi thường: “Thế thì bịt miệng bọn đồn thổi lại.”
Sáu Ma rất yêu thương người phụ nữ này, do vậy hắn ta vẫn đến tìm, nhưng không phải một mình hắn ta, mà lôi thêm mười người nữa đến, mười người này bắn súng rất tốt, võ nghệ cao cường. Những kẻ này là người đội Hồn, kẻ cầm đầu là người Tứ Xuyến, Trương Thiên Chấn sau khi đi đã ra lệnh cho hắn ở lại đây chỉ huy.
Sáu Ma ngày thường rất nghênh ngang, nhưng trước mặt kẻ này thì phải cung kính hơn hẳn. Mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn không dám biểu lộ ra ngoài mặt. Một hàng người đến cửa biệt thự, trời đã hơi tối, biệt thự tối om, không có tí tia sáng nào.
Sáu Ma thấy lòng trầm xuống, tự nhẩm Thế Minh nói quả không sai, trong nhà đã xảy ra chuyện. Hắn vừa nghĩ đến chuyện, thì mồ hôi bỗng tứa ra như mưa vội nói với người thanh niên: “Đội trưởng, đây là nhà tôi, mình vào trong xem thế nào đi!”
Tên Tứ Xuyến giọng lạnh tanh: “Mày vội gì? Nếu thằng Minh nó đã đến thì chẳng cần vội vàng nhảy vào. Lỡ như bên trong có mai phục thì sao?”
Nói xong, nói với tên thuộc hạ đằng sau: “Hai thằng mày đi trước, đi từ lối cửa sổ vào, nếu trong phòng có người chúng mày cũng đừng đánh động, rút nhanh là được.”
Hai người họ gật đầu, từ trên xe bước xuống, đi vòng qua lối sau biệt thự, trèo qua tường, mở hé cửa sổ lẻn trèo vào trong. Bên trong tĩnh lặng không một tiếng động. Tĩnh lặng đến đáng sợ. Hai người mắt đối mắt lôi khẩu súng ra bước vào bên trong. Đi vào bên trong phòng khách, một mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi, hai người họ đánh hơi, mùi máu nồng phát ra từ phòng ngủ. Bọn chúng cẩn thận nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bên trong vô cùng lộn xộn, trên giường có bốn người nằm khoả thân, máu dính đầy trên ga giường.
Hai người họ hoảng hốt xanh mặt, vội vàng rút quân ra ngoài. Do bên trong biệt thự không người, bọn họ ít nhiều cũng yên tâm hơn, không trèo lối cửa sổ thoát thân, định đi từ cửa chính ra. Vừa chuẩn bị mở cửa, một trong số đó có người túm lấy cánh tay áo đang định mở cửa của người kia, chỉ lên bên trên. Người kia ngước mắt nhìn, bị doạ cho lạnh toát mồ hôi.
Bên trên cửa có gắn một quả bom mìn, kíp nổ cố định trên tường, nếu mở cửa, lựu đạn cũng động đậy, hậu quả không nói cũng lường trước được. Người kia thở dài, cẩn thận lấy lựu đạn xuống rồi mở cửa bước ra.
Trong lúc Sáu Ma trong lòng đang vội như lửa đốt, hai người họ chạy trở về. Tên Tứ Xuyến thấy sắc mặt bọn họ khang khác, giọng trầm xuống hỏi: “Trong ấy thế nào?”
Một người trả lời: “Không có người, à mà không, không có người sống, chỉ có bốn cái xác.”
Sáu Ma không nhịn được, kêu gào rồi xông thẳng vào biệt thự. Bước vào đến phòng ngủ, mở cửa phòng, cảnh tượng bên trong làm hắn lạnh cứng người.
Một người hắn yêu thương nằm trên giường, trần truồng không mảnh vải che thân, thân dưới te tua quần áo và máu me, trên người còn có một người đàn ông đang đè lên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười thoả mãn, khác hoàn toàn với vẻ mặt của người đàn ông, người phụ nữ nằm dưới thân giàn giụa nước mắt với khuôn mắt đau khổ. Hai người họ đều là bị chết vì một phát súng, thậm chí còn chẳng kịp giãy giụa đã tắc thở, mặt vẫn giữ nguyên bộ dạng ban đầu. Hai người đàn ông trần truồng bên cạnh cũng bị một phát súng chí mạng.
Sáu Ma đứng chết cứng tại chỗ, nước mắt vô thức rơi thành dòng. Một lúc sau, hắn điên loạn đạp mấy cái xác xuống giường, đỡ người phụ nữ dậy, hắn ôm rồi khóc lóc nức nở.
Tên Tứ Xuyến đứng trước cửa thở dài, quay người bước ra phòng khách, hắn tự nhẩm bụng, Thế Minh đúng là có thủ đoạn cay nghiệt. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng kêu đứt hơi gào xé: “Lê Thế Minh…”
Thế Minh ở một góc cách biệt thự không xa. Cậu lắc đầu: “Tiếc thật đấy! Tiếc quá không nghe được tiếng nổ đùng đoàng.”
Từ trước đến nay, nguyên tắc sống của Thế Minh là không ra tay với phụ nữ, trừ phi có mối hận thù sâu nặng, nếu không, cậu quyết không ra tay với phụ nữ, hoạ hoàn lắm mới phải giết chết.
Nhưng lần này cậu đã hoàn toàn khác.
Ngày hôm nay cậu đối xử với phụ nữ, chỉ có thể theo lí tính mách bảo là bằng lòng hay không, chẳng còn sự thương hại!
Kim gật đầu: “Người đội Hồn cũng có nhiều thằng có năng lực đấy!”
Thế Minh giọng trầm thâm: “Cứ từ từ, chạy đâu cho thoát!”
Kim lên tiếng: “Ngày hôm nay muốn giết Sáu Ma cũng khó.”
Thế Minh nghĩ hồi: “Nó có đội Hồn giúp đỡ, chúng ta cũng có hậu viện, Máu Lạnh đến rồi. Mạng nó sớm muộn gì chúng ta cũng phải đòi bằng được.”
Thế Minh cười lạnh, quay người rời đi. Mộc kéo một người phụ nữ đang bị trói hỏi: “Anh Minh, còn con này tính sao?”
Thế Minh vỗ đầu, rồi lấy tay bóp miệng cô ta cười nói: “Suýt quên cô em.”
Người phụ nữ mặt cười, nhìn thấy thủ đoạn của Thế Minh, bất an hỏi: “Mày… mày muốn gì?”
Thế Minh cười híp mắt nhìn cả người cô ta, cười nói: “Cô em nói xem nào?”
Người phụ nữ mặt đỏ bừng, giọng run run: “Mày đừng có làm càn… đồ đểu…”
Chưa đợi cô nói hết câu, Mộc lấy tấm khăn tay bẩn nhét thẳng miệng cô ta. Mấy ngày nay, Mộc cúm nhẹ, cứ hắt hơi xì mũi suốt, tiện mang theo khăn tay.
Thế Minh thầm nhẩm bụng đem theo một đứa con gái đúng là chuyện rắc rối, mà lại bất tiện, cậu nói với Mộc: “Thả nó ra.”
“Mày quay về bảo với anh Sáu nhà mày, không cần phải đến tìm tao, tao tự khắc tìm nó. Ngày hôm nay nó không chết coi như nó có tí bản lĩnh quèn. Vả lại tao chưa chơi đủ, tao không để nó chết dễ dàng đâu!”
Nói xong, cậu quay người bước đi.
Mộc hơi có thiện cảm với người phụ nữ này, thích cái tính khí nóng như lửa cô cô ta, cầm lại chiếc khăn mùi xoa, vẫy tay: “Em gái, hẹn gặp lần sau. Mong là cô em không bị bọn anh bắt.”
Cô gái tức giận: “Chó chết. Ay.. ay… Mày đợi tí đã, gỡ hộ tao cái dây thừng ra đã rồi đi.”
Mộc bất lực vẫy tay: “Tao chết đến nơi rồi còn hơi sức đâu gỡ dây cho.”
Nói dứt câu, Mộc rất nhanh chạy biến tăm tích, chỉ nghe thấy tiếng mắng lúc được lúc mất của cô đằng sau: “Chó chết, chó…”