Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 217 - Tìm

Máu Lạnh đã đến, người không đông, chỉ khoảng chừng xấp xỉ hai mươi người, nhưng ai cũng trí tuệ, thân thủ hơn người. Lúc Máu Lạnh đi vì không có vỏ bọc thân phận bộ Chính trị của Thế Minh nên không có cách nào đem vũ khí qua sân bay. Thế Minh nhấc điện thoại gọi cho Ma Sói, may anh ta vẫn ở Điện Binh, gọi anh ta đến chỗ cậu tập hợp.

Sau khi gặp mặt, Ma Sói mặt mày ủ rũ buồn rầu: “Chú tìm tôi chắc chắn không có chuyện gì tốt!”

Thế Minh cười, mối quan hệ hai người đã thân thiết không cần khách sáo câu lệ, cậu đi thẳng vào trọng tâm: “Tôi cần súng, rất nhiều súng.”

Ma Sói nuốt nước bọt, vừa nhắc đến vũ khí mắt vằn đỏ, quát ầm lên: “Tao nói có lệch phát nào đâu, lại đòi súng. Anh đừng có mà quên, vũ khí đều lấy từ chỗ anh đấy.”

Thế Minh cười hề hề, nói tiếp: “Lần này đến Điện Binh gấp rút quá, không có thời gian đi đường bộ, đường bay không cho mang vũ khí. Mà chỉ mượn dùng tí thôi, sau trả lại gấp đôi, chẳng lẽ có mỗi việc này anh cũng không giúp à?”

Ma Sói không hài lòng: “Tao đã bảo rồi, cứ gọi là không có chuyện gì hay cả. À phải rồi, cần vũ khí làm cái gì? Chắc lại định ở Điện Binh làm trò gì à?”

Thế Minh khoé miệng hơi nhếch, trong ánh mắt có màu lửa mãnh liệt: “Tôi muốn mạng của một người.”

Ma Sói nhận thấy có sự không hay, hắn chưa từng thấy Thế Minh có biểu cảm như thế, nghi hoặc vội hỏi: “Muốn mạng của ai?”

Thế Minh đọc rõ từng chữ: “Sáu Ma!”

Ma Sói gật đầu nghiên nghị: “Chú đi theo tôi!”

Nói xong, Ma Sói vẫy một chiếc xe taxi, Thế Minh bước lên cùng. Bốn người Ngũ hành và Máu Lạnh cũng vẫy xe đi sát theo sau. Thế Minh nhìn thấy sự khác biệt trên khuôn mặt của Ma Sói khi cậu nhắc đến Sáu Ma, cậu hỏi lại: “Sao thế? Sáu Ma có thù hằn gì với anh à?”

“Không có thù gì. Nhưng nó có thù với các ông trùm ở Tam giác vàng và Đông Nam Á. Lần trước trong cuộc họp nó giết cả đống ông trùm và thuộc hạ mấy ông ấy. Người ta còn đang trách Tam giác vàng chúng tôi không ra sao, các bang hội khắp vùng còn ngấm ngầm treo thưởng năm triệu đô la Mỹ để mua đầu Sáu Ma đấy!”

Thế Minh cười nhạt: “Đầu của nó cũng giá trị phết nhờ!”

Taxi đi theo chỉ dẫn của Ma Sói, men theo lối đường đê đến một vùng xa xôi hẻo lánh, hai bên trái phải có người theo sát, cuối cùng dừng chân trước một cửa nhà. Cửa cổng sắt sơn màu đen, bên trên có hai thần đúc tượng đứng bệ vệ. Ma Sói nhè nhẹ đi đến trước cửa, lúc sau, bên trong truyền ra tiếng khàn khàn: “Tìm ai đấy?”

Ma Sói trả lời: “Ông Từ đấy à, là tôi đây!”

Vừa dứt lời, cánh cửa sắt “cạch cạch” tiếng mở cửa, bên trong xuất hiện một ông già trạc hơn sáu mươi tuổi, người gầy gòm, lưng còng, mặt mũi vàng vọt, tóc trắng xoá, người gầy xơ xác, cảm tưởng chỉ một ngọn gió là có thể cuốn bay. Người được Ma Sói gọi là ông Từ bước ra cửa, ông ta thấy hơn hai người thanh niên đứng trước cửa, ngoài Ma Sói là người ông ta quen ra thì tất cả bọn họ đều rất lạ mặt, mắt ông ta lộ rõ vẻ hơi sợ hãi.

Ma Sói trấn an: “Không sao đâu, đều người của mình cả, vào nhà nói chuyện tiếp.”

Ma Sói và Thế Minh cùng với mọi người lần lượt bước vào trong sân, rồi nói: “Ông Từ là người có tuổi trong Tam giác vàng, trọng trách chủ cốt là quản lí vũ khí. Nhìn ông ấy già thế thôi, nhưng còn khoẻ lắm. Bốn năm tên thanh niên không lại gần được ấy chứ.”

Thế Minh hiểu rõ Ma Sói là người bộc trực, rất hiếm khi khen người khác, nếu được anh ta tán dương thì người ấy ắt không đơn giản. Thế Minh tò mò nhìn ông ta, lần này cậu mới phát hiện, ông lão này nhìn qua thấy có tuổi, dáng đi khoan thai, không có phong thái của một người già. Đặc biệt nhất là ở đôi mắt, ánh mắt rất thần thái. Ông Từ đã già nhưng tai vẫn rất thính, Ma Sói dù có thì thầm cũng đủ để ông ta nghe thấy. Ông Từ cười nói: “Đừng có nghe thằng Sói ba hoa khoác lác, hồi trẻ còn được chứ giờ già rồi, hết thời rồi! Giờ là thời của các anh thanh niên vai to sức rộng thôi!”

Câu cuối cùng ông Từ nói quả thuận ý Thế Minh, cậu cười nói: “Gừng càng già càng cay, người càng từng trải càng khôn ngoan.”

Ông Từ cười bằng mắt, gật đầu: “Chú này còn trẻ mà biết ăn nói đấy.”

Trong lúc nói chuyện, ba người đã bước vào trong phòng. Do căn nhà hơi nhỏ, mấy người kia chỉ tiện đứng bên ngoài chờ. Trong nhà mái ngói cấp bốn thô sơ, đơn giản, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn và một chiếc bàn trà. Ông Từ bước đến bên giường, ông ta hơi dùng lực kéo tay vịn giường sang một bên. Dưới gầm giường có một lối đường hầm, ông Từ kéo ra, từ trên nhìn xuống, tối kịt một màu. Ma Sói quen đường, cứ thể nhảy tọt xuống dưới, lúc sau, cắn răng ken két bê một thùng đồ to lên, ông Từ cầm lấy chiếc hộp, hai tay chỉ hơi dùng lực, đã dễ dàng bê lên trên.

Lúc sau, Ma Sói lại đẩy lên một thùng nữa. Mười phút sau, nền nhà đã trải kín các thùng hàng. Thế Minh mở ra nhìn, bên trong toàn súng đạn, có súng lục, súng tiểu liên, súng trường, súng ngắn, đủ tất cả các loại, rồi cả lựu đạn, đạn lạc, gì cũng có.

Thế Minh vỗ vai Ma Sói hỏi: “Các anh dự trữ bao nhiêu vũ khí để làm gì? Chắc không phải tạo phản đấy chứ.”

Ma Sói cười thần bí: “Đây là chú nói, tôi chưa có nói gì đâu đấy.”

Thế Minh chẳng hề quan tâm, Ma Sói chuẩn bị vũ khí chẳng liên quan gì đến cậu. Cái cậu cần là mạng của Sáu Ma. Cậu tiện tay cầm đại một khẩu súng lục, cảm giác cầm rất chắc tay, lên quy - lát, âm thanh giòn tai, cậu khen: “Súng tốt!”

Ma Sói cười cười: “Đồ giết người không thể vớ vẩn được!”

Thế Minh gật đầu, gọi mấy người thanh niên vào, rồi kéo vũ khí ra ngoài sân, cậu nói to với mọi người: “Chọn một khẩu súng thuận tay đi, chúng ta chuẩn bị tuyên chiến.”

Kim vừa cầm súng lên nghịch vừa hỏi: “Anh Minh, giờ chúng ta không biết Sáu Ma ở đâu, tìm nó tính sổ kiểu gì?”

Thế Minh hai mắt nheo lại, miệng cười cong vú, hất hàm: “Mày nghĩ giờ thằng Sáu nó muốn làm gì nhất?”

Kim nghĩ đoạn, nhìn Thế Minh, cúi đầu nhỏ tiếng: “Giết anh!”

Thế Minh gật đầu, uy nghiêm: “Nếu đã muốn giết tao, thì buộc phải đi tìm tao trước. Lần trước ở công xưởng đã làm cho nó một phen sợ quắn đít, nó chắc chắn không dám đánh trực tiếp. Giờ mình không phải tốn sức đi tìm nó, tìm cũng tốn công. Đợi nó tự đến tìm mình, dù gì tai mắt của nó ở Điện Binh cũng đông hơn mình nhiều. Đợi vậy!”

Kim nghe xong đã hiểu rõ, ai mà dám chọc vào Thế Minh, hoặc trở thành kẻ địch của cậu, thì quả là chuyện đáng sợ.

Thế Minh nói không sai, bọn họ vừa đặt chân nghỉ ngơi tại một khách sạn, tai mắt của Sáu Ma đã báo tin chuẩn xác đến tai hắn.

Ba giờ sáng, bốn bề tĩnh lặng, mọi vật vẫn đắm chìm trong giấc ngủ, phía chân trời lấp ló vài tia sáng ban mai, nhưng mặt đất vẫn chìm trong một màu đen tối. Đây có lẽ là lúc yên tĩnh nhất, cũng là lúc con người ta ngủ say sưa nhất. Bất kể là người làm nông hay làm công, người dậy sớm hay dậy muộn, đây là khoảng thời gian chìm trong giấc ngủ say.

Thế Minh chưa ngủ, hai mắt vẫn thao láo nhìn trần nhà. Cậu đang đợi, đợi Sáu Ma đến. Mặc dù mấy ngày nay chưa được một giấc ngủ ngon, nhưng trong tim cứ có cảm giác day dứt đau đáu, khiến cậu cứ thao thức, trằn trọc.

Đêm nay, cậu nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Thu Ninh vì cậu mà chịu nỗi tủi hờn. Lỗi do cậu, cậu không biết lấy gì đền trả.

Cậu nghĩ đến bang hội của mình, có lúc cậu thấy mình quá ích kỉ, chỉ vì mộng ước cá nhân mà đã liên luỵ đến hàng trăm nghìn mạng sống, họ đồng hành đến lúc tử, phải cùng anh đi trên con đường cùng tận của bóng tối. Thế Minh hội giờ đây đã trở thành một toà nhà cao tầng, mà để xây đắp lên là nhờ có xương máu, nước mắt, mạng sống của biết bao nhiêu con người.

Cậu không dám nghĩ đến Thuỳ Linh, đây sẽ là vết sẹo đi theo cậu cả đời, mỗi lần vu vơ nghĩ đến, cậu lại dưng dức đau nhói muốn lìa thân.

Người ta nói tình yêu có thể bao dung mọi thứ, Thuỳ Linh đã làm được. Thế Minh cười khổ, nụ cười đắng chát, cậu đã tin vào tình yêu mãnh liệt, nhưng cái giá phải trả là quá đắt.

Thế Minh ngồi dậy, châm mồi thuốc lá, điện thoại reng reng tiếng chuông. Là Kim gọi. Kim đang trốn kín trong chỗ tối, thì thầm: “Anh Minh, có ba tên lén lén lút lút vào khách sạn, chắc tám chín phần là bọn sát thủ.”

“Ừ!” Thế Minh tin vào việc phán đoán của Kim, bởi vì Kim xuất thân từ sát thủ. Mà sát thủ thì thần bí, họ thường núp trong góc tối. Nếu hỏi ai có thể hiểu sát thủ nhất thì có lẽ là bản thân sát thủ.

Thế Minh hỏi: “Sáu Ma không đến à?”

Kim trả lời: “Không, chỉ có ba người, em không nhìn nhầm đâu!”

Thế Minh cau mày, ngẩng đầu nhắm mắt nghĩ một hồi lâu, trong đầu đang căng dây thần kinh hoạt động, đoán xem Sáu Ma đang nghĩ ra chủ đích gì. Một lúc sau mới từ từ nói tiếp: “Để chúng nó vào rồi tính tiếp.”

Kim đồng ý, thông báo với các anh em đang đứng đợi. Hai mươi người đội Máu Lạnh đã mai phục sẵn trong khách sạn, chỉ chờ Sáu Ma ra tay, ai mà ngờ con cá lớn chưa mắc câu, mà chỉ đến ba con tép nhỏ.

Ba người kia thuận lợi bước đến trước cửa phòng Thế Minh, nhưng khuôn mặt ba người họ sớm đã chẳng còn vui vẻ, thấp thó lộ ra nghiêm túc. Ba người đối mắt nhìn nhau, một người ở giữa từ từ lấy khẩu súng trong lòng ra là chiếc súng có lắp giảm thanh, nó có đưa tay lên ra hiệu với hai tên đồng bọn hai bên, một phát súng bắn mở cửa.

“Đoàng!” Một âm thanh kêu lên, cửa nhà bị bắn một lỗ mở khoá. Ba người họ xông vào trong, hai người bước vào giường trong phòng. Không biết bên trong thế nào, cứ thế chĩa súng bắn một loạt lên giường. Nhưng lật chăn lên, không một bóng người. Ba người họ sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lí, gần như cùng lúc xông thẳng ra ngoài.

Hai người trước thuận lợi nhảy ra ngoài, nhưng kẻ thứ ba không tốt số như thế. Bước ra cửa, cửa phòng tắm bất chợt mở toang, tên sát thủ vẫn chưa hiểu mô tê gì, bỗng có một bàn chân thò ra đạp thẳng vào bụng dưới của hắn. Lực chân vừa đủ mạnh, tên sát thủ bay ngang người, ngã dính người lên tường. Chưa đợi hắn ta có cơ hội đứng dậy, ánh dao găm loé sáng, hạ thủ ngay trên động mạch cổ của tên sát thủ.

Căn phòng này quả thực là phòng của Thế Minh, cậu vẫn đang ở trong phòng, chỉ là nhận được điện thoại xong đã trốn trong nhà vệ sinh. Nếu ba tên sát thủ kia không lo lắng mà cẩn thận lục soát một lượt thì chắc chắn sẽ tìm ra cậu, nhưng chỉ tiếc chúng đã quá sơ hở, Thế Minh cũng tính được trước nước cờ này, cho nên cậu đã mang tâm thái chờ đợi, ngồi trong nhà vệ sinh rảnh rang hút thuốc.

Hai tên sát thủ kia cũng không tốt hơn là bao, hai người một trái một phải phân chia hai đầu chạy trốn. Người chạy về tay trái, hắn vừa chạy đến chỗ ngoặt xuống cầu thang, từ đâu thò ra một cánh tay chặn ngang đập mạnh vào yết hầu, kêu một tiếng “ặc.. ặc” rồi đến sát thủ ngã bay ra xa, bay cách đó hơn hai mét, đầu nghẹo sang một bên, cả người run bần bật. Kim đã trốn trong góc tường, phát hạ gục vừa nãy là do Kim ra tay.

Bước chầm chậm đến bên tên sát thủ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy tên sát thủ trợn trừng mắt, sùi bọt mép, xương cổ đã bị ngoặt nghẹo, hơi thở yếu ớt có vẻ như đã gần đất xa trời. Kim thấy hắn ta, môi bĩu dề, nhổ nước bọt, khinh bỉ: “Phì! Có thế này mà cũng đòi giết người!”

Tên sát thủ chạy phía tay phải may mắn hơn, bị một thành viên đội Máu Lạnh ngăn lại, vừa chạm mặt súng đã bị đá bay. Nhưng hắn ta vẫn muốn chống cự giây phút cuối cùng, người của đội Máu Lạnh không chút kinh sợ, khuôn mặt có hơi hung tợn, nhe răng, nhếch mép, một phát đấm trái, một chân đá phải, chiêu nào chiêu nấy đều đau đứ đừ, tên kia kêu thảm, đánh vừa mãn nhãn vừa thích tai. Người đội Máu Lạnh vốn muốn đánh chơi chơi, nhưng anh ta quá ghét với tiếng kêu này, không muốn đánh động đến những người khách khác, nên quyết định đánh nhanh thắng nhanh, tiến lên trước, hắn né được một cái đấm, vung thêm lực cánh tay, một súng đập thẳng vào đầu tên sát thủ. Hắn kêu “a” một tiếng. Rồi im bặt, hắn rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Tổng cộng ba tên sát thủ, chẳng mấy chốc, một chết, hai thằng bắt sống. Thế Minh sai người kéo lê cái xác vẫn đang hôn mê vào phòng, đặt ghế ra giữa phòng ngủ, cậu ngồi xuống, nhìn đối diện với tên sát thủ trước mặt, khuôn mặt cậu lạnh băng. Khuôn mặt hắn ta không phục quỳ xuống dưới đất, Thế Minh với ánh mắt lạnh thăm thẳm: “Mày là thuộc hạ của Sáu Ma phải không?”

Người kia nhìn Thế Minh, dụi mắt, cúi đầu thấp, không nói gì.

Thế Minh liếc mắt sang nhìn Kim, Kim hiểu ý hắn ta, tiến lên trước kéo tay áo của tên sát thủ, quả nhiên cánh tay có xăm một chữ Hồn rõ ràng.

Thế Minh cười lạnh, mắt khinh bỉ: “Người của đội Hồn tôi biết là đều là người dám làm dám nhận cả.”

Người kia sắc mặt khó coi, ưỡn thẳng ngực, to giọng nói: “Đúng! Tao chính là người của đội Hồn, mày muốn thế nào?”

Người kia nói tiếng rất gượng gạo, các dấu đều lộn xộn, không rõ ràng. Thế Minh đoán hắn ta là người nước ngoài, nhưng lắng tai nghe có thể nghe hiểu được.

“Ừm!” Thế Minh gật đầu khen ngợi: “Thế mới giống người của đội Hồn. Nói phải to tiếng, có khí chất như thế chứ. Tốt! Tốt lắm!”

Tên sát thủ nghe thấy cậu tuyên dương bản thân thì hắn mơ hồ, đưa ánh mắt kì lạ nhìn cậu.

Thế Minh cố gắng kìm cái suy nghĩ muốn giết chết ngay tức khắc đối phương, cậu thở dài một hơi: “Thế anh chắc cũng biết tung tích của Sáu Ma nhỉ?”

Tên sát thủ gật đầu nói: “Tôi biết.”

Thế Minh hút một hơi thuốc lá, vắt chéo chân, lãnh đạm: “Thế mày nói nó ở đâu xem nào!”

Tên sát thú đánh mắt nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn người bằng hữu bên cạnh, anh không nói gì. Thế Minh hiểu ý của hắn, lấy tay chỉ vào tên sát nhân đang hôn mê: “Mày sợ nó biết à? Đơn giản!”

Nói xong, cậu búng ngón tay. Người của đội Máu Lạnh rất nhanh nhạy, hiểu ngay ý của Thế Minh, tiến lên một bước bắn một phát súng vào não của tên sát thủ kia.

Bình Luận (0)
Comment