Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 219 - Cận Chiến

Sáu Ma lôi khẩu súng ra, nói với người kia: “Tứ Xuyến kia, xem ra nó đã thoát khỏi cái tròng mình phục sẵn, thế giờ mình sống mái một phen với nó.”

Thằng Tứ Xuyến không nói gì, nó dùng hành động thay cho lời nói, rút khẩu súng rồi bắn một hồi loạn xạ vào Thế Minh. Thế Minh thoắt biến, cậu núp sau cái cột, Kim và mấy người sau cũng lần lượt đánh trả. Một nửa số người Thế Minh tiến công với người trong phòng, một nửa quân thì đứng canh ngoài cửa, đề phòng những kẻ từ hành lang xông vào. Hai bên kẻ tiến kẻ đánh liên hồi, tiếng súng vang, thỉnh thoảng lại có người kêu hét ngã sầm xuống đất.

Một lúc sau, hai bên đã hết kha khá đạn dược, bắt đầu lối đánh chiến bằng vũ khí lạnh. Trong phòng vốn đã bé, nhưng có hàng chục người chật chội dùng dao lao vào nhau chiến đấu. Thế Minh cũng đem sẵn một con dao núp trong bóng tối, chỉ là cậu ít khi sử dụng, cậu biết điểm yếu của mình, cậu không giỏi trong việc bắn súng. Lúc này giấu dao cuối cùng cũng có thể đem ra chiến đấu. Dao cậu cùng là dao tốt, rộng hơn một tấc, ở giữa có một có lỗ, một mặt là lưỡi dao, một mặt là răng cưa.

Thế Minh khư khư con dao trong tay, mắt lanh láu tia tìm Sáu Ma, nhắm chuẩn vào đối tượng rồi xông lên chém giết hắn. Trong căn phòng đều chật đầy người, dao sắc bén sượt qua không thấy bóng, hai bên đều giết người đến đỏ mắt, trong mắt họ cũng chỉ có máu tanh và mạng sống, chỉ cần thấy người là chém giết. Sáu Ma cũng nhìn thấy Thế Minh, nhìn ánh mắt đỏ quạch phát ra sát khí xông về phía mình hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn tóm lấy hai tên thuộc hạ bên cạnh, đẩy về phía trước, quát to: “Giết, giết nó cho tao! Giết thằng Lê Thế Minh!”

Hai tên thuộc hạ không dám chậm trễ, nhấc dao xông về phía Thế Minh. Thế Minh cười lạnh, giơ con dao lên chặn đòn tấn công, lực dao đủ mạnh, “keng” một tiếng, Thế Minh lùi nửa bước, tiếp lực, hơi nghiêng người, né được con dao của người kia xuyên đến.

Người kia thấy Thế Minh né dễ dàng, hắn sững người, dao vẫn chưa kịp thu về, Thế Minh đã bắt đầu phản công. Chỉ thấy cánh tay cậu khẽ rung, con dao găm vàng đã lọt xuống lòng bàn tay, đâm xuyên vào cánh tay người kia. Người kia vội thu cánh tay về, ai ngờ món đòn của Thế Minh là giả, lúc cậu đâm, con dao găm vàng đã thoát ra khỏi tay cậu bay thành vòng tròn xung quanh cánh tay người kia. Người kia thu tay về cũng là lúc Thế Minh dùng lực hơi kéo, cánh tay người kia bị dây bạc buộc chặt, cắt làm đôi, cánh tay và con dao cùng rơi xuống đất cùng lúc. Người kia kêu thảm, giữ lấy cánh tay bị đứt, Thế Minh bước đến trước mặt hắn ta, hai mắt cậu vẩn đục, miệng khẽ nhếch, một dao đâm vào bụng dưới của người kia. Người kia há miệng nhìn Thế Minh, trong miệng đầy máu. Thế Minh nhấc chân đạp hắn ta ra ngoài, thuận thế rút dao ra, chiếc răng cưa trên dao đã lôi cả lòng ruột của hắn ra ra ngoài.

Thế Minh giết hắn ta nhanh như tia chớp, cậu chỉ cần vung nhẹ con dao trong tay, lớp máu bên trên đã đọng đầy rơi xuống, bắn sang người bên cạnh. Người này nhìn rất rõ ràng và chân thực, chưa đến ba giây đồng bọn đã chết dưới dao của Thế Minh, có hơi nhụt ý chí chiến đấu, thấy cậu vung dao về phía mình, hắn rụt cổ lại cả người run run. Hai người chiến đấu điều cấm kị nhất là run sợ, chỉ cần sợ sệt là sẽ co rúm người, toàn thân run run không còn sức lực. Người này vốn đã có sự cách biệt một trời một vực với Thế Minh, hơn nữa hắn lo nghĩ quá nhiều, chưa đánh được hai chiêu, hắn đã bị một con dao của Thế Minh chẹt rách yết hầu, hắn ngẩng đầu đổ sạp xuống đất, lên đường thỉnh kinh cùng với tên đồng bọn.

Thế Minh đưa mũi dao sắc nhọn chỉ về phía Sáu Ma, lạnh lùng nói: “Đến lượt mày!”

Sáu Ma chẳng ngờ Thế Minh lại dũng mãnh như thế, từ trước đến giờ cứ nghĩ cậu thông minh hơn người, nay mới phát hiện cậu còn độc ác và thân thủ rất cừ, sắc mặt sầm xuống, đưa tay về phía đằng sau, đằng sau eo của hắn còn thủ sẵn còn khẩu súng, đang định dùng một súng giải quyết Thế Minh.

Thế Minh nhếch miệng, cười lạnh, đôi mắt phát ra tia lửa đỏ như con dao đâm sâu vào tim của Sáu Ma, dường như đã nhìn xuyên thấu mọi hành động lén lút của hắn. Cái khí thế này làm Sáu Ma hơi hoảng, hắn chưa chắc chắn có thể giết chết được đối phương, nhìn cái khí thế của Thế Minh, hắn thấy mình như thức ăn của bầy hổ, có thể bị cắn xé bất cứ lúc nào, hắn mắng thầm một tiếng, vứt súng xuống, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Thực ra Thế Minh sớm đã nhận ra những suy tính của hắn, cái vẻ trấn tĩnh chỉ là giả bộ. Nhìn thấy cái hành động lén lút đưa tay về sau eo cậu phát hiện ra ngay hắn có súng. Thế Minh khá e dè với khẩu súng của hắn, lần trước ở Tam giác vàng, khẩu súng biết bay đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong cậu, nếu như lúc này Sáu Ma chĩa súng về mình, chỉ sợ tình hình không ổn. Trong đầu có trăm lo ngàn sợ, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài mặt, thần sắc điềm tĩnh, đã doạ sợ được Sáu Ma chạy trốn.

Sáu Ma chạy, Thế Minh làm sao có thể làm ngơ, mặc dù hắn ta có súng, nhưng cậu không muốn vụt mất cơ hội tốt này. Lần này để hắn tẩu thoát, muốn tìm lại tăm tích của hắn chỉ sợ rất khó. Thế Minh đi sát theo sau, cầm chắc dao nhảy ra ngoài cửa sổ. Kim đứng cạnh luôn để mắt theo dõi Thế Minh, trong cục diện hỗn loạn này, cao thủ cũng có thể gặp điều bất trắc. Kim thấy Thế Minh rượt đuổi Sáu Ma, quát to: “Anh Minh, đợi em với!” Kim cũng nhảy ra ngoài.

Tên Tứ Xuyến mắt nhìn Thế Minh đuổi theo Sáu Ma cũng chẳng màng hiếu chiến với những người khác. Mục tiêu hàng đầu của hắn là mạng của Thế Minh, hắn định rượt đuổi theo, nhưng bị một người ở đội Máu lạnh dính chặt lấy, không thoát nổi thân, hắn gào lên, rồi lấy sức toàn thân lấy con dao chiến đâm chẻ. Thế dao nặng cả nghìn cân, người quân Máu Lạnh không dám gồng mình kiên quyết tiếp ứng, thoắt cái ẩn thân tránh né cái sắc của con dao. Tên Tứ Xuyến tìm được khoảng trống, thoát thân chạy ra ngoài cửa sổ. Hắn chẳng ngờ cả người vừa bay ra ngoài, trong không trung bỗng có một cánh tay túm chắc lấy cổ áo hắn. Cánh tay thô to, mà người ấy lực cũng rất đô, nghe tiếng nghiến răng, gồng lực rồi kéo tên Tứ Xuyến quay trở về vị trí cũ.

Tên Tứ Xuyến ù ù cạc cạc bị kéo trở về, hắn ngã soài, rồi lăn cuộn tròn dưới đất, tiếp tục thuận thế ưỡn cả thân người nhổm choàng dậy, chỉ thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm trước cửa sổ, cao tận một mét chín, vòng người to quá khổ, các thớ cơ bắp cuồn cuộn như ngọn núi sừng sững trước mắt.

“Con mẹ mày!” Tên Tứ Xuyến tức đến nỗi hằn học quát ra tiếng, hắn ta vung con dao qua. Người này là Thổ, toàn thân như ngọn núi, anh liên tục đối kháng với những người khác, không để ý đến Thế Minh đang đi đuổi Sáu Ma, anh ta chỉ biết đánh nhau với mấy tên này không đủ đã, chỉ cần mấy chiêu của anh ta là chúng đã nằm vật xuống đất không dậy nổi. Anh ta vừa đánh vừa đưa mắt nhìn bốn phía, còn đang để ý xem có người nào thân thủ tốt, cùng lúc nhìn thấy con dao khua múa của tên Tứ Xuyến, lưỡi dao sắc nhọn loé sáng, vô cùng mạnh mẽ. Thổ nhoẻn miệng cười, nhẩm bụng tên này cũng rất gì và này nọ, anh ta đánh sạch sẽ nhưng tên trước mắt, rồi chạy lao đến chỗ tên Tứ Xuyến. Cũng vừa hay Thổ đến nơi thì tên Tứ Xuyến lại nhảy ra ngoài cửa sổ, Thổ cứ nghĩ hắn ta chạy thoát mạng, không để cho hắn ta cơ hội, Thổ phi hai bước xông lên, một tay tóm chặt cổ áo của tên Tứ Xuyên đang nhảy ra ngoài cửa sổ, dữ dằn kéo ngược trở lại.

Tên Tứ Xuyến được phen hốt hoảng, hắn không nói gì, chỉ vung dao về phía Thổ. Thổ cười, giơ cánh tay lên đỡ. Tên Tứ Xuyến thấy thế cười đểu, mẩm bụng tên này “được cái mã ngoài cường tráng”, cũng chỉ là khúc gỗ ngu đần, lấy thịt tay chọi với dao, khác nào “lấy cứng chọi đá”! Nghĩ đến đây, tên Tứ Xuyến càng dùng lực mạnh hơn, muốn ấn mạnh con dao cắt làm đôi cổ và đầu của Thổ.

Con dao cách Thổ ngày một gần, khoé miệng của tên Tứ Xuyến cười ngày một lạnh. Cuối cùng con dao sắc bén đã chạm vào cánh tay của Thổ, nhưng tên kia chẳng thấy tiếng kêu sắc bén của con dao khi chạm vào da thịt, chỉ nghe thấy tiếng “keng” cực lớn, tia lửa lóe sáng, tên Tứ Xuyến hai tay tê dại, con dao trong tay suýt chút nữa bay ra ngoài, hắn vội vàng lùi lại mấy bước rồi nhìn Thổ. Thổ vẫn sừng sững như thế, không có biểu hiện đau đớn, đang cười định xông lên tiếp nhát đòn. Tên Tứ Xuyến chỉ cảm thấy nhát dao vừa nãy không giống như chém vào người, mà giống chém vào sắt đồng hơn. Hắn nheo mắt nhìn, quả nhiên, hai cánh tay của Thổ được lót bằng lớp vỏ đồng cứng rắn, chẳng trách Thổ không sợ hãi tiếp đòn. Tên Tứ Xuyến hét ầm một tiếng, cầm ngang con dao xông lên, lần này hắn không dám dùng lối đánh trực diện chiến đấu, dùng dao pháp lanh lẹ xoay vùng quanh Thổ rồi tiến đánh. Hắn chạy vòng tròn quanh Thổ, Thổ đứng giữa tâm cũng lên cao tinh thần cảnh giác. Thể lực của tên Tứ Xuyến cũng đã tiêu hao kha khá, hắn vốn nghĩ thân hình cường tráng sẽ cứng nhắc, chẳng ngờ hắn ra hơn hai mươi chiêu, Thổ vẫn như ngọn núi giữ lối đánh vừa phòng thủ vừa tấn công, miếng đòn chắc nịch, ngược lại làm cho hắn cảm thấy trò chơi này tự mình hại mình.

Tên Tứ Xuyến càng đánh càng hãi, lén nhìn trộm thuộc hạ khác, hơn một nửa đã nằm dưới đất, còn lại mười mấy tên thù đang gắng gượng chống cự, trong thế có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Lúc này, một nhóm người từ ngoài xông vào, bọn họ đều mặc bộ đồ màu đen bó sát, trên tay đều cầm dao, giống như hổ mãnh xuống núi, chém giết bằng sạch người đội Hồn, cứ nhìn thấy là chém, đặc biệt là người đàn ông dẫn đầu, tuy gầy nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, ba người ngay lập tức bị chém gục. Tên Tứ Xuyến thầm thở dài, biết hôm nay khó có thể thu được lợi ích nên chọn cách vừa đánh vừa lui về phía cửa sổ. Thấy hắn chuẩn bị bỏ chạy, Thổ

cười toe toét: “Tao đang đánh còn chưa đã mày chạy đi đâu?”

Thổ vừa nói vừa liên tiếp chọn lối tiến công. Tên Tứ Xuyến vốn có ý định rút lui về phía cửa sổ, Thổ càng lấn tới, hắn muốn rút cũng không được, cả người đã chới với bên rìa cửa sổ, nhưng hắn chẳng thể tìm được cơ hội nào để nhảy xuống. Lúc sau, các thành viên trong đội Hồn đều bị đánh rạp xuống đất, khuôn mặt có chút bất mãn, trong lúc hắn nôn nóng, Thổ đấm một phát, tên Tứ Xuyên ưỡn ngực, không trốn tránh, đỡ lấy một quyền đòn.

“Ựa!” Tên Tứ Xuyên hừm một tiếng, chỉ cảm thấy trước ngực như bị một đoàn tàu cao tốc phi thẳng ngực, cả người bay ra sau. Tuy nhiên, cú đấm của Thổ đã gián tiếp cứu được hắn, hắn ta dựa sức đấm nhảy ra khỏi cửa sổ, ngã phịch xuống đất, chống hai tay xuống đất, loạng choạng, chân run run, tay đỡ ngực cố gắng gượng đứng dậy, miệng nhổ ra máu. Cú đánh của Thổ khiến hắn gãy hai phần xương sườn. Sau khi nhổ máu, hắn cảm thấy lồng ngực dễ chịu hơn, hắn tiếp tục chạy hộc tốc bốc gan.

Một tốp bước vào phòng sau hồi sau chính là Mộc và thành viên Máu Lạnh, hắn dù không biết thân phận của Tứ Xuyến, nhưng nhìn thân thủ cũng đoán được hắn không tầm thường, thấy hắn chuẩn bị trốn chạy, Mộc vội vã cầm khẩu súng sau lưng, chĩa thẳng vào tim sau của Tứ Xuyến.

Vừa bóp cò, cả người tên Tứ Xuyến bỗng nằm vật xuống, viên đạn sượt qua cánh tay hắn, Mộc định bắn thêm một phát, tên Tứ Xuyến đã mất tích đằng sau lối rẽ, Mộc tự nhẩm đáng tiếc. Lúc này Mộc mới nghĩ đến Thế Minh, quay đầu hỏi Thổ: “Anh Minh đâu?”

Thổ cũng ngây ra, đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng hình của Thế Minh và Kim, gãi đầu, li nhí: “Tao cũng không biết!”

“Chịu mày!” Mộc vội ra lệnh mọi người đi tìm, nếu Thế Minh mà xảy ra sơ suất gì thì đúng là xảy ra chuyện đại sự.

Lúc này Thế Minh đang đuổi theo Sáu Ma, Kim cũng kề sát đằng sau, ba người từ mặt trước toà nhà chạy tận ra đằng sau, rồi lại trèo tường nhảy qua công xưởng chạy vào trong các ngõ hẻm. Thế Minh các môn võ khác có thể không giỏi nhưng rất giỏi trong việc chạy bộ. Chưa chạy được bao lâu, Sáu Ma đã mệt thở dốc, Thế Minh thì thở mạnh hồng hộc. Khoảng cách hai người ngày một gần, Sáu Ma đã nghe thấy tiếng thở rin rít của Thế Minh bên tai.

Sáu Ma biết chạy không lại với cậu, hắn bỗng dừng lại, mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Thế Minh.

Thế Minh đưa mắt nhìn xung quanh, đây là chỗ hẻo lánh không người, xung quanh đều là cỏ. Cậu lạnh lùng: “Gió mát thật, mày có chết ở đây cũng là phúc phần đấy!”

Sáu Ma giọng vừa tức vừa bực: “Ai sống ai chết còn chưa rõ đâu! Tao nói cho mày nghe, ở đây duy chỉ có tao là có súng mà là súng đầy đạn, còn mày thì…”

Chưa đợi hắn ta nói hết cậu, Thế Minh kéo áo ra, lạnh lùng: “Tao cũng có súng, giống mày, bên trong đầy đạn.”

Sáu Ma nhìn kĩ, có hơi hãi, lờ mờ nhìn thấy trong lớp áo của cậu có một khẩu súng ánh kim. Hắn nuốt nước bọt, vùng lại tinh thần, cắn răng: “Nếu đã thế, tao với mày đọ, xem súng ai nhanh hơn.”

Sáu Ma chưa tận mắt chứng kiến võ bắn súng của Thế Minh, không chắc cậu ta có hơn mình không. Nhưng hắn nhìn thân thủ của cậu, kĩ thuật bắn súng chắc cũng không đến nỗi kém.

Đấy chỉ là suy nghĩ của Sáu Ma, nhưng những gì hắn nghĩ đã quá nhầm, Thế Minh bắn súng còn “gà” hơn đứa trẻ lên ba.

Khoảng cách của hai người chỉ cách khoảng năm bước chân, trong cái khoảng cách gần này, súng đã bắn thì không có chuyện lệch lạc, hay có cơ hội trốn chạy được. Sáu Ma hơi lo lắng, Thế Minh càng sợ sệt hơn, chưa ra tay, cậu đã biết đọ súng thì cậu đã kém xa rồi. Nhưng lúc này cậu không dám lùi bước, chỉ cần bại lộ ra đôi chút âu lo, thì viên đạn của Sáu Ma chớp mắt có thể xuyên qua não cậu. Cậu dồn nén những cảm xúc, cậu đang đợi, đợi Kim đến tương trợ.

Hai người đứng hai bên bất động, hai mắt nhìn nhau không chớp mắt, hai bên đều đang tìm kiếm cơ hội và điểm yếu ở đối phương. Hai bên cùng chờ đợi, chờ đợi sự sơ hở từ phía đối phương. Thời gian như ngừng trôi, một giây dài như cả thế kỷ. Trán Sáu Ma vã đầy mồ hôi, giọt mồ hôi trượt xuống má, chui vào miệng và thấm xuống quần áo. Nhưng hắn không dám manh động, sát khí tỏa ra từ Thế Minh cũng khiến hắn mất đi cái máu liều.

Lúc này, Thế Minh nghe được phía sau có tiếng bước chân nhẹ, tim đập nhanh, thầm nghĩ: Đến rồi! Ánh mắt cậu không nhìn Sáu Ma, mà đưa mắt nhìn về phía sau.

Thật là một cơ hội tuyệt vời! Sáu Ma hét lên và rất nhanh đã rút súng ra.

Bình Luận (0)
Comment