Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 220 - Phát Súng

Sáu Ma rút súng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, thậm chí không quá một giây. Sáu Ma chơi súng thành thạo y như Thế Minh chơi dao. Hắn ta đã dày công luyện tập động tác rút súng không biết bao nhiêu năm, rất tự tin về khả năng bắn súng của bản thân, khi ánh mắt Thế Minh chuyển hướng, hắn ta đã biết đối thủ đã đến lúc từ giã cõi đời.

Hắn giơ tay định bắn thì chợt phát hiện Thế Minh đã biến mất trong tích tắc, hoặc là đã thay người khác. Người này dù mặc bộ quần áo giống y như Thế Minh, nhưng khuôn mặt và dáng người chắc chắn không phải là Thế Minh. Sáu Ma mở tròn hai mắt, không thể tin được sự thật trước mắt. Nhưng người đàn ông này không cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta giơ tay và bắn vào ngực Sáu Ma.

Sáu Ma bị đạn bắn lùi về sau một bước, giọng lầm bầm: “Mày không phải Lê Thế Minh!”

Người kia cười lạnh: “Dĩ nhiên tao không phải, tao tên Kim!”

Sáu Ma đang ngơ ngác không hiểu mô tê gì, thì trước ngực trào ra vết máu, cả người mềm nhũn ngã xuống đất. Khi đầu hắn chạm đất, hắn nhìn thấy có người đang nằm trên mặt đất, một cặp mắt dài dài cong vút lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt.

Lúc này Sáu Ma mới hiểu mọi chuyện, Thế Minh không hề di chuyển hay biến mất, mà chỉ là hai người chúng nó cùng đến, lúc hắn cúi đầu bóp cò súng là lúc Thế Minh vừa bò xuống đất. Thế Minh đứng dậy, đi tới chỗ Sáu Ma: "Súng của tao quả thực không nhanh bằng của mày!"

Sáu Ma nhếch miệng, không biết là đang đau đớn hay đang cười chế giễu, giọng hắn bất lực: “Nhưng tao không khôn như mày, cũng không may bằng mày.”

Thế Minh gật đầu: “Thế nên mày phải chết.”

Cậu ngẩng đầu vu vơ: “Tao cũng không muốn giết mày, anh mày, thằng Năm Ma đã giúp tao khá nhiều.”

Sáu Ma mặt nhăm nhúm co giật: “Nhưng mày vẫn giết anh ấy.”

Thế Minh nhìn đăm chiêu hắn: “Thuộc hạ của mày nói tao tâm địa nhỏ nhen, câu này nói rất đúng, tao là người thù dai. Mày không nên hại Thu Ninh, cô ấy có ơn với tao. Mày lại càng không nên câu kết với đội Hồn, chúng nó có thù với tao.”

Sáu Ma thở dài một hơi, gắng gượng nói tiếp: “Điều sai duy nhất của tao là đã không dùng một súng giết chết mày ở Tam giác vàng.”

Thế Minh lắc đầu: “Mày thực sự nghĩ rằng tướng quân để mày giết tao à? Mày có thể giết những người khác, nhưng chúng nó chẳng là gì trong mắt tướng quân, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu bang phái muốn liên kết với Tam giác vàng, những ông trùm mà mày thấy chỉ là một con kiến trong mắt tướng quân, thế nên ông ta mới giương mắt cho mày thể hiện. Còn tao thì khác, nếu mày động đến tao, mày tuyệt đối không thể bước ra khỏi Tam giác vàng.”

“Tao hỏi mày một câu.” Âm thanh Thế Minh bỗng chốc âm u, cũng đem theo hơi thở của sát khí, tiến đến ngày một gần.

“Mày biết bao nhiêu thông tin về Trương Thiên Chấn?” Thế Minh tay cuộn tròn nắm đấm, run run.

Sáu Ma lắc đầu: “Đội Hồn muốn hợp tác chỉ là vì biết tao có thù với mày, đối với tao mà nói có một trợ lực giúp tao giết mày, tại sao tao lại không đồng ý?”

Hai người trầm lặng một hồi, Sáu Ma lại mở miệng: “Nếu tao không sai người hiếp dâm bạn gái mày, mày cũng sẽ không làm thế với Ánh chứ?”

Thế Minh chững lại, sau đó mới hiểu cái tên Ánh này là bạn tình của Sáu Ma, trả lời bình thản: “Thu Ninh chỉ là một người bạn của tao thôi.”

Sáu Ma hiểu rõ mọi chuyện, thở dài: “Trương Thiên Chấn chủ ý mọi chuyện, còn cái khác thì tao không rõ.”

Thế Minh đứng ngây ra tại chỗ, không có bất kì biểu cảm gì. Chỉ nhẹ giọng đáp một câu: “Tao biết rồi, cảm ơn mày.”

Sáu Ma nhìn Thế Minh rất lâu, sau đó như cam chịu số phận, hắn nhắm mắt. Kim bước đến cạnh chỗ Thế Minh, thấp giọng: “Anh Minh, kết liễu nó đi anh.”

“Ừ!” Thế Minh gật nhẹ đầu.

Kim giơ súng nhắm chuẩn đầu của Sáu Ma, đang định nổ súng, trong lùm cỏ bên đường bỗng chui ra hai người, một trẻ một già, mặc quần áo cảnh sát, tay cầm súng, hét to: “Không được động đậy! Cảnh sát đây!”

Thế Minh nhăn mày, tự nhẩm miệng đúng là khốn nạn, đang lúc dầu sôi lửa bóng cảnh sát lại đến. Cậu đảo mắt nhìn, rồi giơ tấm thẻ Chính trị ra: “Tôi là người của Bộ Chính trị. Người một nhà cả!”

Hai tên cảnh sát nhìn nhau, rồi chầm chậm bước đến chỗ Thế Minh, đưa mắt nhìn giấy tờ trong tay cậu rồi lại nhìn một lượt cậu, trong đó có một tên cảnh sát trẻ bỗng bắn một phát súng vào sau lưng cậu. Mà lực bắn cực mạnh vì khoảng cách gần, lại còn vô cùng đột ngột, Thế Minh không hề chuẩn bị, như mọi lần cứ cầm giấy tờ của Bộ chính trị bất kể là cảnh sát hay quân sĩ đều sẽ cung kính tôn trọng, ai ngờ lần này vô tác dụng.

Cậu lảo đảo hai bước ngã sụp xuống đất, cơ thể nghiêng ngả không đứng dậy được, cảnh sát đã tiến lên ấn cậu xuống, cười nói: “Bộ Chính trị là cái gì? Tao chưa nghe bao giờ.”

Kim nhìn thấy thế giật mình, vốn tưởng cảnh sát đến Kim không dám gây chuyện nên cất súng vào trong áo. Vậy mà lần này thấy Thế Minh bị thiệt, muốn lôi súng ra đã chẳng kịp. Một người cảnh sát có tuổi nhắm chuẩn não của cậu, giọng lạnh lẽo: “Mày mà dám động đậy tao bắn nát đầu!”

Thế Minh nằm dưới đất mắt lim dim: “Chúng mày không phải cảnh sát?”

Hai tên đồng thanh cười, rồi nói: “Bọn tao đúng là cảnh sát, nhưng cũng là bạn của Sáu Ma.”

Sáu Ma nằm dưới đất, môi tím ngắt, mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố nở nụ cười đắc ý, ngêu ngao: “Mày nói xem, thế lực của tao ở Điện Binh to như thế, kiểu gì cũng gặp vài người quen. Hoá ra tao thắng cuộc rồi!”

Thế Minh lắc đầu tự trách bản thân quá qua loa, hoặc là quá khinh thường Sáu Ma. Sáu Ma hơi thở ngày càng trầm: “Người anh em, giết Thế Minh, mau đưa tôi đi bệnh viện, tôi sắp không xong rồi.”

Cảnh sát già nghe xong vội vàng lấy còng tay còng Kim lại, rồi giơ cánh tay đấm mạnh vào bụng, Kim đau quặn ở bụng, cong eo ngã vật xuống, nhăn mặt, con mắt đầy hận thù nhìn tên cảnh sát. Người cảnh sát già thấy Kim nhìn “đắm đuối” thế thì hoá sợ, tiến lên trước đá hai phát, giọng phừng tức giận, lấy uy ra oai: “Thằng oắt ranh, mày nhìn cái gì mà nhìn!”

Đá được mấy đá, người cảnh sát già thở gấp, hơi suyễn, dìu Sáu Ma dậy rồi nói: “Anh Sáu, tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Sáu Ma lắc đầu, trước ngực có một loại cảm giác đau đớn đến độ làm hắn ta hôn mê, cắn răng chịu đựng: “Không được, không thể thế được, giết chết Thế Minh trước, tôi phải nhìn thấy nó chết mới yên tâm.”

Sáu Ma bị Thế Minh doạ cho sợ phát khiếp, lần này hắn càng sợ mất mật hơn, nên hắn thà lỡ thời giờ đến bệnh viện cũng phải để tận mắt chứng kiến Thế Minh chết.

Tên cảnh sát cười, đưa tay tát mấy cái vào mặt Thế Minh, cười nói: “Hoá ra thằng oắt ranh này lại doạ anh Sáu sợ bạt hồn khiếp vía.”

Sáu Ma nhìn Thế Minh bị đè vật dưới nền đất, trên má vẫn còn hằn nguyên năm ngón tay của tên cảnh sát. Sáu Ma cười: “Giờ mình khống chế nó, nó là con mèo bệnh, nếu mình để nó chạy, nó sẽ thành con hổ ăn thịt người, nó ăn thịt mày đến xương cũng chẳng nhả. Mau, mau giết chết nó!”

Người cảnh sát cười haha: “Được, hôm nay để hổ vồ này chết sặc tiết.” Nói xong, rút súng nhắm chuẩn não Thế Minh, từ từ bóp cò.

Kim đứng cạnh sốt sắng, mặc dù Kim có còng tay, nhưng vẫn giãy giụa đứng dậy, lúc tên cảnh sát bóp cò, bỗng va đẩy người hắn ta.

“Pằng!” Một tiếng súng kêu, viên đạn sượt ngang qua thái dương rồi bắn vào tường. Cảnh sát bị Kim xô đẩy tít ra xa, Kim đã đứng trước mặt, mặc dù tay bị còng sau lưng không thể động đậy nhưng Kim vẫn hoạt động được đôi chân. Kim nhấc chân đạp cảnh sát bay súng ra xa, cả người tiến lên trước, đầu gối đạp thẳng vào bụng cảnh sát. Tên cảnh sát hự một tiếng, bụng dưới đau nghiến, hắn ôm bụng rồi ngã xuống đất. Kim như điên dại, cả người gắng sức đạp điên cuồng. Đúng lúc này bỗng nghe một tiếng súng vang, Kim rùng mình rồi ngã vật xuống.

Tiếng súng là do người cảnh sát già bắn, viên đạn bắn trúng ngực Kim. Sự việc xảy ra quá nhanh, khi ông ta kịp phản ứng thì đồng đội đã bị đánh gục. Mọi chuyện xảy ra quá gấp gáp, đến mức ông ta không kịp ngắm súng, mà chỉ giơ súng lên chỉ chĩa về hướng Kim mà bắn, khi thấy Kim ngã xuống đất, không biết sống hay chết, ông ta đang định bước tới và bắn thêm một phát nữa thì bỗng một người lao tới, tay đấm liên hồi nhanh như chớp, đầu tiên là một cú móc hàm từ dưới lên. Cảnh sát già bị ăn đấm, loạng choạng lùi lại vài bước, miệng kêu rên rỉ. Cú đấm ấy chẳng ai khác ngoài Thế Minh, người vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất, trước khi cảnh sát kịp ổn định cơ thể, cậu đã lại lao lên và giáng những nắm đấm như vũ bão đánh vào cảnh sát già. Người cảnh sát đã ngoài năm mươi, không chịu nổi đòn đánh, trong chốc lát đã bất tỉnh.

Tên cảnh sát trẻ bị Kim đạp liên hồi, không biết từ lúc nào đã lắc lư từ từ đứng dậy, nhặt khẩu súng lên, chĩa vào Thế Minh, một nhát súng. Thế Minh loạng choạng từ từ ngã xuống đất.

Tên cảnh sát trẻ thở hổn hển, nhổ một ngụm máu, chân thấp chân cao bước về phía Thế Minh. Sáu Ma giờ sắp tức phát điên, mọi việc biến động quá nhanh, cong eo, cũng may Thế Minh trúng phát súng ngã xuống đất, trầm giọng: “Chú em, anh vừa nói không sai mà. Thằng Lê Thế Minh không phải người thường, không dễ đối phó, đi xem xem nó đã chết hay chưa.”

Người cảnh sát trẻ đã quyết tâm, không cần biết Thế Minh đã chết hay chưa, bắn thêm hai phát súng nữa, đề phòng bất trắc. Người cảnh sát trẻ bước đến trước mặt Thế Minh, cậu đang bò trên mặt đất, khoé môi rơm rớm máu, hắn ta cười chế nhạo, không chần chừ nữa chuẩn bị bắn một phát súng vào đầu Thế Minh. Đúng khoảnh khắc này, từ xa vang lên một tiếng súng, và tên cảnh sát trẻ cảm thấy cổ tay mình tê dại, khẩu súng rơi khỏi tay, hắn nhìn xuống thì thấy trên cổ tay mình có một lỗ thủng đẫm máu.

Phát súng chuẩn đích xác! Hắn giật thót mình, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết Thế Minh sống hay chết, cảnh sát già nằm hôn mê bên cạnh cũng chẳng thèm quan tâm, cứ thế cõng Sáu Ma chạy vào bãi cỏ, chạy thoắt mạng, mất tăm mất tích.

Thế Minh mặc dù đã bị trúng đạn, nhưng thần kinh vẫn tinh tường, bộ quần áo chống đạn lại giúp cậu thoát một mạng. Thế Minh gắng gượng ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh tiếng súng, trên con đường vắng người, có một người phụ nữ, mà lại là một người phụ nữ rất đẹp.

Thế Minh chẳng mấy lạ lùng với cô ta, cậu có hơi giật mình, thầm nghĩ chắc không phải cô ấy nổ súng ấy chứ! Người con gái này chính là “gái mát xa” mà Thế Minh đã tha tận hai lần. Cô ta vốn là thuộc hạ của Sáu Ma! Chẳng lẽ bắn nhầm? Hay nhìn nhầm? Nhưng kĩ thuật bắn súng sao có thể tệ thế được. Thế Minh không hiểu, mà cũng không muốn hiểu. Cậu chỉ muốn xem xem cô rốt cuộc định làm gì.

Cô ta nhìn vào mắt Kim, rồi kiểm tra vết thương của cậu, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn quấn chặt chặn máu, rồi xé mảnh áo trên người, băng bó tạm. Thấy cậu nhìn mình, mặt ưng ửng đỏ, bẽn lẽn: “Anh thấy lạ đúng không?”

Thế Minh cười nhẹ: “Tôi có lí do gì để không thấy lạ à?”

Cô thở dài rồi nói: “Với cái thủ đoạn của anh, tôi bị anh bắt hai lần đều không giết tôi, cũng không làm… gì tôi. Tôi cũng thấy lạ.”

Thế Minh cười nheo mắt: “Phụ nữ nên cách xa súng đạn, đánh đấm là trò chơi của đàn ông, cô không nên dây dưa.”

Cô gái sắc mặt tối sầm nói: “Tôi chẳng ngờ anh lại là một thằng đàn ông biết lo cho kẻ khác, có điều, anh đã dùng thủ đoạn cay độc giết chị nhà.”

Thế Minh giọng sắc bén: “Đấy là thằng Sáu có nợ tôi. Con người ai cũng phải trả giá với những việc mình đã làm, nếu đã làm, hậu quả ra sao nên lường trước được, cũng nên biết gánh chịu, tôi chỉ là con đòi nợ thôi.”

Cô kia càng tức tối: “Chuyện của thằng Sáu, anh nên trực tiếp đi tìm nó mà tính sổ, liên quan gì đến chị Ánh.”

Thế Minh cười lạnh: “Nếu muốn trách, chỉ có thể trách cô ta là người phụ nữ của Sáu Ma!”

Cô giơ tay chĩa súng kề vào đầu Thế Minh, điên cuồng: “Mày đúng là thằng đểu!”

Sắc mặt Thế Minh không thay đổi, giọng lạnh: “Đây là quy tắc trò chơi, ở đây, mạng sống không quan trọng.”

Cô ta mặt càng đỏ: “Người làm sai không đáng trách, đáng trách là biết làm sai vẫn không biết đường hối cải. Mặc dù mày từng tha cho tao, nhưng tao không tin không thể giết chết mày.”

Mắt Thế Minh bỗng liếc ngang, cậu quát lớn: “Sáu Ma!”

Cô gái bỗng giật mình, theo bản năng nhìn về hướng ánh mắt của Thế Minh. Đúng khoảnh khắc ấy, Thế Minh bỗng nắm lấy khẩu súng trong tay cô ta, đồng thời lật người cô ấy rồi nhanh chóng đè lên thân cô, cười nói: “Chỉ tiếc là cô đã đánh mất cơ hội rồi.”

Cô gái bị Thế Minh đè trên thân, hai thân người đè sát lấy nhau không có kẽ hở, thậm chí cô còn cảm nhận được trái tim đập thình thịch của cậu, cô đỏ bừng mặt, e thẹn quay đầu không dám nhìn, nhưng miệng vẫn ác khẩu mắng cậu: “Đồ bỉ ổi, đê tiện.”

Thế Minh chỉ là phô trương ra vẻ cưỡng bức cô, nhưng phát súng vừa nãy làm toàn thân cậu tê liệt, toàn thân bỗng kiệt sức một cách kì lạ, đầu cậu khẽ đưa gần đến cổ cô, giọng nhỏ nhẹ: “Tôi mong cô có thể giúp tôi một chuyện, đưa người bạn đang bị thương vào viện giúp tôi.”

Cô cảm nhận được mồ hôi và hơi thở nóng nóng ở cổ, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, cô thầm trách bản thân sao có thể có hứng thú với hạng người này, bực bội nói: “Giờ anh lại thắng rồi, không biết tự đưa bạn đến bệnh viện à?!”

Không rõ là cô tức bản thân hay tức Thế Minh, giọng hậm hực cằn nhằn có mỗi việc cỏn con sát lại gần như thế làm gì!

Bình Luận (0)
Comment