Nhưng lúc này Thế Minh đã mất sức trả lời cô. Đợi một lúc sau, cô không nghe thấy cậu nói gì, thấy hơi lạ, nghiêng đầu nhìn, Thế Minh đã nhắm mắt ngất đi. Cô lúc này mới nhớ ra, cậu mới bị thương, cô mắt trưng trưng nhìn Thế Minh đang hôn mê, khác xa với ngày thường, không còn giảo hoạt như lúc tỉnh, mà thay vào đó là khuôn mặt trẻ con.
Cậu còn trẻ như thế, tuổi tác chắc xấp xỉ với mình. Cách nhau ở khoảng cách gần, nhìn rõ cả lông tơ kẽ tóc, lần này cô mới nhận ra lông mi Thế Minh rất dài, nhắm mắt lại mi mắt lại càng dài, đúng mắt ngài đuôi phượng. Cô vừa nhìn vừa không nhịn được cười. Thế Minh không mở mắt, bỗng nói: “Mặt tôi đẹp trai thế à?”
“Hả…?!” Cô như bị rắn cắn trộm một miếng, hét lên một tiếng, đẩy Thế Minh sang một bên, bỗng đứng thẳng người dậy. Đưa mắt nhìn lại Thế Minh, lần này thực sự đã hôn mê.
Cú bắt thóp này làm cô giật nảy mình, may Thế Minh không nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này, nếu không giờ chỉ mong có cái hố dưới đất, chui tọt xuống mà nằm.
“Đúng là đồ xấu xí!” Cô vẫn lúng búng, tức đến độ miệng chu căng phồng. Đi qua người Thế Minh còn đạp cậu một đạp.
Thế Minh tỉnh dậy đã nằm trong bệnh viện. Trên giường bệnh, cậu nhận thấy cơ thể vẫn ốm yếu, ngoài hiên cửa sổ ánh nắng mặt trời len lỏi tia sáng vào phòng, dọi vào đôi mắt đang mơ màng, cậu lim dim nhìn mọi vậy xung quanh.
Có một người đang đứng bên khung cửa sổ, quay lưng về phía cậu, toàn thân bao trùm bởi ánh ban mai, bóng dáng đẹp bừng sáng như trong viễn tưởng. Thế Minh đoán được đây là một cô gái, cậu đoán là cô gái đã cứu cậu. Cậu khẽ vần người ngồi dậy, cánh tay chống xuống giường, vừa nhổm được nửa thân mà toàn thân dưới cạn sức lại phải nằm bệt xuống, cậu bặm môi tự nhẩm, sao mông ê đau thế nhỉ? Cô gái nghe có tiếng động, Thế Minh tập trung nhìn, hoá ra là Thu Ninh.
Thu Ninh nhìn cậu, đôi mắt chất chứa những cảm xúc phức tạp: “Anh không nên mạo hiểm vì tôi.”
Thế Minh nhìn trần nhà tường trắng, nhẹ giọng: “Vì tôi coi em là bạn.”
Thu Ninh thất vọng: “Tôi như này, thì… thì chỉ liên luỵ đến bạn gái của anh, anh còn coi tôi là bạn?”
Thế Minh nhắm mắt: “Không bảo vệ được là lỗi của tôi, không phải lỗi của em. Con người tôi mặc dù không ra làm sao, nhưng tôi đã kết bạn, là bạn thực chất chứ không phải bạn qua đường, tôi đã giúp lần này, nếu có lần sau tôi cũng giúp bằng được.”
Thu Ninh khuôn mặt khốn khổ, giọng u trầm: “Nghe được câu này của anh là tôi thấy đủ rồi.”
Nói xong cô lại quay người nhìn ra ngoài ô cửa sổ, trong đáy mắt có rưng rưng giọt lệ sắp trực trào tràn mi. Cô không muốn để Thế Minh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Thế Minh thở dài một hơi, nhìn vẻ Thu Ninh đang tủi hờn, cậu có dự cảm chẳng lành, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén.”
Thu Ninh từ từ quay đầu nhìn sang, một lúc sau, cô mới quay đầu lại, nở nụ cười tươi: “Nếu anh muốn tôi tốt thì đừng an ủi tôi, cũng đừng thương hại tôi, cuộc đời của tôi tự tôi quyết định.”
Thế Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng cậu lại nói tiếp: “Bất luận như thế nào, lần này cũng là lỗi của tôi.”
Thế Minh lắc đầu, không nói gì nữa, tay phải sờ lấy cổ tay trái. Hai người không nói gì, trong phòng lại im ắng, trong lòng nặng trĩu như có tảng đá đè, nặng nề và kiềm nén. Thế Minh không muốn như vậy, cậu thay đổi chủ đề: “Là em đưa tôi vào bệnh viện phải không?”
Thu Ninh nhíu nhẹ mắt: “Là một người phụ nữ xinh đẹp đưa anh đến, nhìn rất quan tâm anh!”
Thế Minh cười nói: “Cô ấy… cô ấy từng là kẻ địch của tôi, trước từng bị tôi tóm nhưng rồi tôi lại tha, chắc có lẽ cảm kích nên đã cứu tôi một mạng.”
“Địch?” Thu Ninh cau mày hỏi: “Chẳng có lẽ tôi là người khù khờ dễ lừa thế à?”
Thế Minh bất lực: “Tôi nói lời thực lòng chẳng mấy ai tin.” Thu Ninh nói tiếp: “Tin anh cái khối!”
Thế Minh lúc này bỗng nhớ đến Kim đang bị thương, liền hỏi: “À đúng rồi, Kim hiện giờ thế nào?”
Thu Ninh lắc lắc đầu, đi ra cửa phòng bệnh, mở cửa bước được nửa bước, quay đầu nói vọng: “Anh không có bề gì tôi cũng an tâm rồi, giờ tôi phải đi đây. Bạn anh giờ tình hình ra sao tôi cũng không rõ, anh hỏi các anh em của anh xem. Anh cũng đừng phái người đến bảo vệ tôi, tôi đã suy nghĩ thấu đáo cả rồi.”
Nói xong, cô cười tươi rói nhìn Thế Minh, để ra vẻ cô thật sự đã ổn. Nhưng trong mắt của Thế Minh, nụ cười ấy mờ đục và buồn hiu. Thế Minh cũng đau đáu có lỗi, để một người chẳng mấy thân thiết lại chịu đựng sự tổn thương sâu sắc như thế, suy cho cùng cậu vẫn phải có trách nhiệm.
“Em… em về sau có định làm cảnh sát nữa không?”
Thu Ninh nghiêm túc: “Dĩ nhiên! Tôi sẽ tiếp tục làm cảnh sát, mà còn làm hết trách nhiệm, đừng bảo tôi không nhắc trước, nếu sau này anh dám bén bảng đến Điện Binh làm trò vơ vẩn, tôi chắc chắn sẽ tóm gọn anh không tha đâu.”
Thế Minh cười gật đầu: “Tôi làm việc gì cũng tuân thủ pháp luật. Pháp luật trong đầu tôi cả.”
Cô nói những lời này thấy rất thành thực, cậu cũng cảm thấy rất vui, Thu Ninh nói như thế chứng minh cô đã nghĩ thông suốt.
Thu Ninh đưa ngón tay nuột nà chỉ về phía cậu: “Đừng quên, pháp luật do nhà nước soạn, chứ không phải anh.”
Thế Minh nghe xong ngẩng đầu lên trời cười tràng dài, nhưng lại làm đau đến vết thương, cậu ho sù sụ hai tiếng, im lặng một hồi mới nghiêm mặt nói: “Pháp luật do con người soạn ra, ấy mà định ra nhưng không thực thi hoặc không thực thi triệt để thì lại là chuyện khác. Tôi không phải người thi hành pháp luật, nhưng tôi chính là pháp luật, việc mà tôi làm chính là luật ngầm của xã hội đen.”
Thu Ninh đưa ánh mắt nhìn Thế Minh rất lâu, nói yếu ớt: “Anh biết không, bây giờ anh rất ngông cuồng.”
“Nhưng cũng rất thu hút.” Câu này cô không nói hết, mà cũng nói ra được.
Cô tiếp lời: “Tôi không biết anh nói có đúng hay là sai, nhưng tôi là cảnh sát. Giờ tôi phải đi công chuyện, mong lần sau gặp lại sẽ không giống như lần đầu gặp nhau.” Nói xong, cô không đợi Thế Minh trả lời, quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh. Bộ dạng này càng giống như đang trốn chạy.
Thế Minh đưa mắt nhìn cô bước ra bên ngoài, đóng sầm cửa, cậu thơ thẩn hồi lâu, rì rầm: “Có điều tôi vẫn chưa nói hết, em đánh không lại tôi đâu.”
Lúc sau, Mộc và một số người gõ cửa bước vào phòng, rồi nói: “Anh Minh, anh tỉnh rồi, em tưởng không tỉnh thì doạ bọn em chết khiếp.”
Thế Minh cười nói: “Anh không sao, chỉ bị thương xíu thôi!”
Cậu đưa mắt nhìn mọi người, thấy Thuỷ mắt đỏ, cậu thấy tim mình hẫng một nhịp, vội hỏi: “Kim làm sao rồi?”
Mộc nói: “Kim không sao, chỉ là vết thương của súng có hơi nặng, suýt nữa là bắn vào tim, bác sĩ bảo là may, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ít cũng phải điều trị mấy tháng mới khỏi.”
Thế Minh thở dài một hơi, gật đầu: “Không nguy hiểm đến tính mạng thì tốt, nhìn Thuỷ sướt mướt thế kia làm anh sợ lắm đây.”
Thuỷ nghe Thế Minh nói xong, cô thấy hơi ngại, mặt ưng ửng đỏ, cúi thấp đầu xuống. Mộc cười haha rồi nói: “Đây gọi là quan tâm quá đà.”
Vừa nói, cậu đã kéo tay áo của Thuỷ, cố ý than thở: “Trước lúc tôi bị thương hình như chưa thấy ai đó rơi nước mắt ấy thế mà Kim đã đổ nước lũ rồi, không công bằng à nha.”
Thuỷ nghe Mộc nói xong mặt càng ửng đỏ, mặt trừng rồi liếc một cái xéo sắc, trong tay không biết từ bao giờ đã thêm một cây kim bạc, đâm một cái vào đùi Mộc. Mộc đau quá nhảy lò cò, cắn răng lầm bầm: “Đấy các anh xem, bị tôi nói trúng tim đen nên động tay động chân rồi… Ơ? Cây kim bạc này là cây có độc đúng không?”
“Giờ mới thấy nói đúng.”
“Ơ… ơ này… Đưa thuốc giải cho tôi!”
“Khi nào im miệng thì tôi đưa.”
“Thế tôi chẳng thà chết còn hơn…”
Thế Minh nhìn thấy cảnh vui cười của mọi người, cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng ngay lúc này, Sáu Ma lại có cảm xúc hoàn toàn khác. Hắn ta mặc dù đã trọng thương, nhưng không dám đi bệnh viện. Hắn sợ Thế Minh, sợ cậu chưa chết, sợ cậu sẽ đến tìm mình. Sáu Ma có bác sĩ riêng, chỉ qua loa cuống quýt lấy viên đạn ra, rồi băng bó kìm máu. Người cảnh sát trẻ cứu Sáu Ma cũng được sơ cứu sơ bộ, nhưng vẫn hơi âu lo, liền quay sang khuyên: “Tôi thấy chúng ta nên đi bệnh viện thì hơn, anh Sáu, vết thương của anh nghiêm trọng quá.”
Sáu Ma lắc đầu mà rằng: “Tôi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy thằng Lê Thế Minh chết.”
Người cảnh sát an ủi: “Nhưng nó trúng một phát đạn, một viên trúng ngực đấy.”
Tên cảnh sát rất tự tin với kĩ thuật súng của mình. Một người mà trúng đạn giữa ngực thì chết chắc chắn một trăm phần trăm. Nhưng hắn đã nhầm, người ấy là Thế Minh, không phải người bình thương.
Sáu Ma có hơi kinh sợ: “Chưa tận mắt chứng kiến, chúng ta cẩn thận vẫn hơn.”
Tên cảnh sát bất lực lắc lắc đầu, xem ra Sáu Ma đã bị dọa cho sợ mất hồn, hắn nói tiếp: “Nhưng giờ tôi cũng chẳng thể quay về làm cảnh sát được nữa, anh Sáu, sau này vạn sự nhờ anh cả.”
Sáu Ma nằm trên giường cười: “Chú nói thế là thế nào, chú cứ yên tâm, sau này có một miếng cơm nắm tôi cũng phải chia cho chú một nửa.”
Rồi nói tiếp: “Xem ra ở Điện Binh chúng ta rất khó có thể trụ nổi, sau vụ làm loạn này, Thế Minh nó đã ăn dơ với bọn cảnh sát, tạo mối quan hệ khắp cái đất này rồi, kiểu gì cũng không để bọn mình có chỗ dung thân đâu.” Tên cảnh sát gật đầu đồng ý.
Sáu Ma lấy ra một tờ sổ tiết kiệm đưa cho tên cảnh sát, rồi căn dặn: “Ở đây có một ít tiền tiết kiệm, chú đi rút hộ tôi. Không có tiền thì bọn mình đến thoát thân cũng chẳng được ấy chứ.”
Tên cảnh sát nhận lấy tờ giấy, mắt trợn tròn sắp lồi cả ra ngoài, bên trên có một hàng chín số không, là “năm tỉ đồng”. Cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy số tiền giá trị to như thế, chưa bao giờ thấy tiền nhiều số không đến thế, vốn chỉ là một tờ sổ tiết kiệm bình thường mà bây giờ lại như đem một trọng trách cực kì nặng nề, hắn run rẩy hỏi: “Anh Sáu… mình rút bao nhiêu.”
Sáu Ma nghĩ một hồi, mặt nhăn rúm mệt mỏi, giọng yếu ớt: “Rút tạm năm trăm triệu trước, rút nhiều đem theo người cũng chẳng tiện.”
Rồi vẫy vẫy với cậu: “Qua đây, tôi đọc mật khẩu cho nghe.”
Tên cảnh sát nuốt ngụm nước bọt, nhìn tờ giấy rồi lại nghĩ: Chỗ này tận năm tỉ đồng, nếu mà nó là tiền của tao, thì tao việc gì còn phải làm chân sai vặt của mày làm gì. Bất luận là đi đâu, tao đều có thể thoải mái sống yên ổn cả đời.
Tiền, đúng là thứ đồ tốt đẹp, nó có thể cho bạn mua được thứ mà bạn muốn. Tiền, đồng thời cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nó có thể làm anh em trở mặt, khiến người thân thành người dưng, làm con người ta mất đi lương tâm, chẳng còn thiện tính. Tên cảnh sát nghĩ, rồi bỗng nhiên hắn trỗi dậy ý nghĩ giết người, mặc dù Sáu Ma đối xử rất tốt với hắn, cũng nhờ có Sáu Ma mà hắn mới được cứu khỏi tay Thế Minh. Chỉ là, những tình cảm này chẳng bò bèn gì với năm tỉ đồng, chẳng còn quan trọng bằng số tiền trong tay.
Hắn đưa mắt nhìn người bác sĩ đang thu dọn đồ dùng, bác sĩ bây giờ là một nhân vật chướng tai gai mắt, hắn chớp hai hàng mi với Sáu Ma. Sáu Ma hiểu ý của hắn, cười nhẹ: “Không sao, người của mình cả.”
Tên cảnh sát tự hừm một tiếng, nhẩm bụng: “Thôi vậy, giết một hay giết hai thằng cũng chẳng mấy khác biệt.” Nghĩ rồi hắn bước chầm chậm tiến gần Sáu Ma, cúi đầu, một tay để đằng sau, mặt cười rạng rỡ rồi nói: “Anh Sáu, anh nói đi, giờ tôi đi rút tiền ngay đây.”
Sáu Ma mặt mày trắng bệch, đôi môi xanh tím khẽ nói: “Ba… chín…”
Tên cảnh sát ghé sát tai lắng nghe chỉ nghe thấy hai con số ba chín, lòng nóng vội, vội hỏi: “Anh Sáu, anh nói lại lần nữa, em nghe không rõ.”
Vừa nói, hắn vừa ghé sát lại gần miệng Sáu Ma. Lần này Sáu Ma đã nói to hơn hẳn, hơn nữa rất to, không chút yếu ớt mà sẵng giọng hỏi: “Năm tỉ này chú muốn lắm rồi nhỉ?”
“Hả?” Tên cảnh sát kinh ngạc mở ngoạc mồm ra, thấy có gì đó không đúng, nhưng chỗ nào không đúng, nhất thời nghĩ không ra. Dù chưa biết đầu cua tai nheo, nhưng hắn dám chắc là có chuyện. Một người yếu ớt đến sắp hôn mê như Sáu Ma không biết đã sống dậy tinh thần từ bao giờ, mắt trợn tròn, mặc dù vẫn nằm trên giường, nhưng cánh tay nhanh như chớp, túm lấy tóc của tên cảnh sát, tay còn lại rút ra một con dao phẫu thuật sắc nhọn, nghiến chặt răng rồi đâm thẳng vào yết hầu tên cảnh sát.
“A!” Tên cảnh sát kêu hoảng loạn, lùi lại mấy bước, hai tay ôm chặt cổ, ánh mắt bất ngờ không tin nổi, giọng run rẩy: “Mày… mày ác thật đấy…”
Chưa nói hết câu, hắn đã ngã suỳnh xuống đất, cổ đã ứa ra toàn máu là máu. Sáu Ma đã ra tay thì chỉ nhằm vào điểm yếu mà tấn công, một dao là cắt đứt lìa động mạch của tên cảnh sát.
Sáu Ma ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, nhắm mắt nằm xuống. Đúng lúc này, người bác sĩ bước đến, sắc mặt không đổi, vẫn bình tĩnh, dường như đã quá quen với việc này. Chỉ nói lãnh đạm: “Vết thương nặng, vận động mạnh như thế cẩn thận tổn hại đến cả tính mạng mình.”
Lần này Sáu Ma thực sự cạn sức thều thào: “Nó đã chẳng còn tác dụng, vả lại không đáng tin, giờ không giải quyết sẽ để lại hậu hoạ lớn.”
Người bác sĩ lôi xác ra một bên: “Anh cứ để tôi giải quyết, hà cớ gì để bản thân ra tay.
Sáu Ma gắng cười rồi ngất đi.