Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 222 - Quân Vô Tướng

Thế Minh dưỡng thương ở Điện Binh một tháng trời. Trong vòng một tháng Thế Minh ngày nào cũng đến chỗ Thuỳ Linh tâm sự, mặc dù cô đang say trong giấc nồng, còn không biết cô có nghe thấy không. Mấy ngày sau khi đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, Thuỳ Linh được ông cụ đưa sang Mỹ điều trị, sau lần này không biết bao giờ mới có dịp gặp lại cô.

Một tháng ấy, Điện Binh yên ắng một cách kì lạ. Thế Minh cần dưỡng thương, Sáu Ma cũng phải hồi sức, đội Hồn đã tổn thất không ít, chỉ đành ẩn náu bình định quân sĩ. Ở đây tạm thời yên bình, nhưng Nam Bắc Đạo Môn sớm muộn cũng sinh sự. Không biết ai là người đầu tiên gây rắc rối, chiến tranh hai miền bộc phát đột ngột, mặc dù không phải chiến tranh quốc sự, nhưng trong giới xã hội đen đây là một tin xáo động rung chuyển đất trời, hai thế lực to nhất Bắc Nam đối chiến.

Những người trong thế giới ngầm vô cùng quan tâm đến cuộc tranh chấp này, kết quả của cuộc tranh chấp rất có thể sẽ thay đổi xu thế tương lai của thế giới ngầm. Bất kể miền nam thắng hay miền bắc thắng, mô hình thế giới ngầm của nước S cũng sẽ trải qua một cuộc cải cách chấn động trên diện rộng. Mọi người phán đoán Nam Đạo Môn chiếm khả quan hơn, tuy lãnh thổ của Bắc Đạo lớn hơn Nam Đạo nhưng Nam Đạo Môn kiểm soát lại là chiếm vị trí đắc địa về cả kinh tế lẫn dân cư.

Đạo Môn thuộc về thế giới ngầm, xã hội đen trọng nghĩa, chốn giang hồ con người xảo quyệt, có mấy người thực sự là anh hùng. Thế Minh không phải là anh hùng, thậm chí hai từ “anh hùng” không có bất kỳ giao điểm nào với cậu. Phải chẳng cũng vì lẽ đó mà cậu vẫn còn sống tốt, sống khỏe, hơn đại đa số mọi người ngoài kia?

Thế Minh vẫn đang trong công cuộc truy tìm Sáu Ma, cậu hy vọng thông qua thế lực Tam giác vàng để tìm được ít manh mối, nhưng kì lạ thay Sáu Ma như bốc hơi trong nhân gian, Ma Sói tìm Sáu Ma liên tiếp ba ngày, nhưng chẳng moi ra tăm hơi gì.

Điều này khiến Ma Sói cảm thấy rất mất mặt trước Thế Minh, hắn thường khoe khoang thế lực của mình ở Điện Biên lớn mạnh như thế nào, nhưng lúc cần thì lại chẳng giúp được gì, cuối cùng, hắn chỉ đành bất lực nói với Thế Minh:

“Sáu Ma nhất định đã thoát khỏi Điện Binh, nếu không. Nó mà ở đây chắc chắn tóm gọn nó sa lồng rồi, đến con ruồi bay ngang qua còn bắt được nữa chi là nó.”

Không tìm được Sáu Ma, Thế Minh cứ cảm thấy có mối tai hoạ ngầm âm ỉ, có thể bộc phát bất cứ lúc nào, thậm chí là vào đúng lúc chí mạng. Nhưng cậu cũng chẳng thể trách Ma Sói, vì dù gì anh bạn già này đã dốc toàn bộ sức giúp mình.

Cậu chỉ lắc đầu cười: “Vốn tưởng treo giá năm tỉ có thể tìm được.”

Ma Sói cười haha: “Anh Minh mà cũng phải để tâm tí tiền này?”

Thế Minh không quan tâm đến chút tiền này, nhưng rất để ý con người Sáu Ma. Thế Minh còn chưa nói hết nhẽ thực ra cậu còn có ý định, nếu đã không tìm được Sáu Ma, cậu ở lại Điện Binh cũng chỉ tốn thời gian, hơn nữa nghe Trung Vương ở phố T nói xảy ra mâu thuẫn tranh đấu giữa Nam Bắc Đạo Môn, không phải chỉ là hiềm khích bình thường, mà là hai thế lực cùng lúc triển khai ác chiến diện rộng ở trên khắp các tỉnh thành.

Nghe đến đây Thế Minh giật thót mình, cậu nghĩ Bắc Đạo Môn cả mình lẫn ông cụ đều không ở lại vậy mà một lũ quân vô tướng, hổ vô đầu lại dám đem quân đi đánh?! Tình hình ắt sẽ găng go. Suy tính của cậu chuẩn xác đến chín mươi phần trăm, hiện tại tình hình Bắc Đạo Môn quả không mấy khả quan, bao gồm cả ĐN (nơi họp đại hội Đạo Môn), năm thành phố các đảng đều bị công kích, sức công phá lớn đến kinh ngạc, từng đợt đánh nối tiếp từng đợt đánh, mỗi trận kéo dài rất lâu, không có cơ hội nghỉ ngơi hồi sức. Bắc Đạo không phải không có sự chuẩn bị mà ngược lại chuẩn bị hết sức chu toàn, nhưng kết quả lại ê chề, họ bại trận phải tháo chạy thoát mạng. Những nơi dưới quyền chỉ huy đều bị Nam Đạo chiếm đóng.

Đặng Tâm Lỗi là đại diện cho lớp trẻ của Bắc Đạo Môn, dĩ nhiên phải xông pha trên tuyến đầu. Anh đi ngay trong đêm đến phố ĐN, nơi ấy là thành phố quan trọng nhất tiếp giáp hai miền Nam Bắc. Chỉ cần nơi ấy thất thủ, thì Nam Đạo Môn có thể tiến quân thần tốc đánh thẳng vào vùng nội địa Bắc Đạo Môn. Nếu Nam Đạo Môn bị đánh rút quân khỏi ĐN thì cũng là một ác mộng chí mạng đối với quân lãnh đạo Nam Đạo Môn. Hai bên đều nhận ra tầm quan trọng của lãnh địa này, do đó đều lần lượt phái đi đội quân hùng hậu chuẩn bị khai chiến.

Chủ đảng Bắc Đạo Môn ở phố ĐN tên là Nguyễn Vĩ, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to oai lực, làn da ngăm đen căng bóng, bất kì ai nhìn vào cũng có ấn tượng về một người con trai đánh đấm cừ cội. Thực ra giỏi đánh đấm chỉ là một mặt, ông cụ Kim Bằng giao cho anh ta một nơi quan trọng như thế ở phố ĐN, là bởi vì anh có đầu óc hơn người.

Nguyễn Vĩ quả thực có đầu óc thông minh thiên bẩm. Lúc ông cụ gặp thích khách phải đưa vào viện, anh ta luôn quan tâm đến hiện trạng của phố T, sau này nghe Thế Minh tiếp quản vị trí đại ca anh ta cũng không đồng ý, anh nghĩ để một thằng oắt ranh tí tuổi lên cầm quyền thì làm sao được việc lớn. Quyết định của ông cụ quá đường đột. Sau này khi Thế Minh tham dự cuộc họp Đại hội thượng đỉnh của Đạo Môn, đây là lần đầu tiên Nguyễn Vĩ tận mắt chiêm ngưỡng một nhân vật có danh đúng như trong truyền thuyết.

Sau khi gặp Thế Minh, anh đã có hơi ngạc nhiên, Thế Minh có đôi mắt sáng nhất trong những người mà anh ta từng gặp, hơn nữa rất có hồn. Chỉ cần Thế Minh nhìn, cả người bạn bỗng bừng sáng và trong suốt như tấm pha lê, con mắt sắc lẹm có hồn như con dao chọc thẳng vào nơi tăm tối nhất của bạn, như thể đào bới được hết những ngóc ngách, những bí mật thầm kín hằn sâu trong con tim đa chiều đa cảm của bạn, để toàn bộ những suy nghĩ tâm cơ giãi bày trước con mắt của Thế Minh vậy.

Mặc dù Thế Minh vẫn chưa thắng ván cuối tại sòng bạc nhưng thần thái của cậu rất xuất sắc.

Sau khi Thế Minh rời khỏi ĐN, anh ta đã điều tra cặn kẽ về quá khứ của cậu, nhưng thông tin không mấy chính xác, đại đa số là lời đồn thổi. Lê Thế Minh chỉ trong vòng vài năm mà đã phất lên thành lập một bang hội Lê Thế Minh, một nhân vật tầm cỡ mà ai nghe xong cũng run chân run tay thì là sự thật. Sau khi điều tra xong, anh ta nói với tên thuộc hạ: “Cứ đi theo gót người đại ca này, sau này ắt sẽ gặt được thành tựu lớn!”

Nhưng anh ta cũng có nỗi khổ riêng, trong Đạo Môn nhiều nhân tài như vật, làm thế nào Thế Minh mới để ý đến mình đây?

Nguyễn Vĩ có một người vừa là trợ thủ đắc lực, cũng là một người bạn tốt, tên là Thịnh Vận. Nguyễn Vĩ có tâm tư gì cũng kể cho người này, lần này cũng không ngoại lệ, nói tất cả suy nghĩ trong lòng cho ra cho anh ta nghe. Thịnh Vận là người đa mưu túc trí, thường sẽ cố vấn giúp anh, và thi thoảng sẽ mách anh một vài sáng kiến. Sau khi nghe “bầu tâm sự” của Nguyễn Vĩ xong, anh ta cười lớn: “Cái này thì có gì khó, chỉ cần anh Vĩ lập công lớn, đại ca mới bổ nhiệm không muốn để tâm đến anh cũng khó ấy.”

Nguyễn Vĩ nghe xong tinh thần phấn chấn, tự nhủ: “Lập công lớn!” Anh ta nghĩ hồi rồi hỏi: “Công lớn này thì lập thế nào?”

Thịnh Vận cười nói: “Bây giờ mối quan hệ Nam Bắc Đạo Môn đang đà căng thẳng, khai chiến là chuyện sớm muộn. Mà quá khứ của đại ca mới nhậm chức em đã điều tra một lượt rồi, theo cái tác phong của anh ta, từ giờ cách khoảng thời gian tấn công Nam Bắc Đạo Môn không xa đâu. ĐN là một căn cứ vô cùng quan trọng, bất luận là ai chiếm được ở đây chắc chắn có ưu thế lớn về mặt địa lí. Nếu anh Vĩ mà đánh đuổi được thế lực Nam Đạo Môn ra khỏi ĐN, thì anh thử nghĩ xem đây có phải là công lớn không?!”

Nguyễn Vĩ thâm trầm: “Đúng là công lớn, nhưng mình với Nam Đạo Môn chiến tranh lạnh một hai năm nay rồi, hai bên đều giằng co, nó thắng thì mình thua, mình thua nó thắng, giờ muốn đuổi chúng nó đi, làm gì có chuyện dễ ăn thế được!”

Thịnh Vận đắc ý cười nói: “Nếu bang chủ Nam Đạo Môn thằng Hà Thành bỗng nhiên chết, thế có dễ hơn không?”

Nguyễn Vĩ bỗng ngớ người, cau mày: “Hà Thành bỗng dưng chết?”

Rồi anh ta lại nheo nheo mắt hỏi: “Thịnh Vận, ý chú là để nó…”

Rồi để tay đặt trước cổ chém một phát. Thịnh Vận gật đầu: “Chuẩn bài! Ngày kia là sinh nhật của thằng Hà Thành, nó chắc chắn sẽ tổ chức rượu chè. Một tên thuộc hạ của nó là hàng xóm cũ của em, hồi bé em với nó cũng chơi khá thân. Em cũng vừa mới biết hoá ra nó là đàn em của Hà Thành thôi. Anh thử nói xem, Hà Thành tổ chức tiệc rượu linh đình ở nhà hàng Thiên Thuỷ, đây chẳng phải là thời cơ hiếm có, chỉ cần chúng ta chuẩn bị mai phục thỏa đáng từ trước, thì ngày sinh của Hà Thành cũng thành ngày giỗ của nó!

Nguyễn Vĩ mắt sáng hấp háy, nhưng vẫn chưa yên tâm, hỏi thêm: “Thằng bạn này của chú có đáng tin không?”

Thịnh Vận mặt nghiêm túc: “Đương nhiên là đáng tin, em dám lấy mạng em ra bảo đảm. Anh Vĩ, đây là một cơ hội nghìn năm có một, giờ không ra tay còn đợi đến lúc nào? Hà Thành mà chết, thế lực Nam Đạo Môn thể nào cũng sẽ rối ren, mình chỉ cần thuận thế tấn công, chúng ta chết chắc không có nghi ngờ gì. Đợi lúc ấy anh Vĩ à, danh tiếng của anh sẽ vang vọng khắp nội bộ Đạo Môn, đại ca mới nhậm chức có lý gì không trọng dụng anh?”

Nguyễn Vĩ nhắm mắt, trầm ngâm suy nghĩ, đây không phải trò chơi trẻ con, bất luận là thành công hay không, nói không chừng có thể châm ngòi nổ cho bạo loạn chiến tranh Bắc Nam Đạo Môn. Nếu thành công, thì sẽ trở thành anh hùng trong nội bộ, nếu thất bại, sẽ thành tội đồ. Đây không phải kết quả anh ta có thể gánh vác được. Anh ta hơi do dự, khuôn mặt vốn tối sầm giờ lại càng u ám hơn, càng nhìn càng sợ.

Thịnh Vận thở dài: "Dục thành đại sự, ắt hữu mạo hiểm. Mọi việc mà đại ca mới nhậm chức đã làm, có việc gì là không có rủi ro. Chỉ khi chịu dấn thân vào nguy hiểm chúng ta mới có thể giành được chiến thắng trọn vẹn nhất. Anh Vĩ, chúng ta làm một lần này. Nếu thành công, chúng ta sẽ lên như diều gặp gió. Nếu có thất bại, cùng lắm chúng ta làm lại từ đầu!”

Nguyễn Vĩ cắn chặt răng, hạ quyết tâm, nghi ngờ hỏi: “Người bạn này có đáng tin thật không?”

Thịnh Vận vội đến mức mặt từ đỏ ngàu chuyển thành xanh tím, cũng khó nói chuẩn xác là màu gì, chỉ thấy tiếng nói ngày càng vội vã: “Em dám lấy cả tính mạng ra đảm bảo, anh Vĩ anh vẫn không tin em à?”

“Được!” Nguyễn Vĩ đập tay, sốc lại tinh thần trầm giọng: “Chúng ta sẽ mạo hiểm lần này!”

Nguyễn Vĩ đã chuẩn bị kĩ lưỡng công tác mưu sát trong khách sạn Thiên Thuỷ. Anh đã phái hai tên cận vệ thân thủ kỳ cựu và thân tín đi điều tra, bọn thuộc hạ đều nguỵ trang mặc quần áo học sinh, nếu có cơ hội sẽ ám sát Hà Thành, cho dù không có cơ hội cũng có thể làm tiếp ứng, hắn không dám phái quá nhiều người vào, nếu có quá nhiều khuôn mặt lạ lẫm dễ làm Hà Thành sinh nghi. Cùng lúc đó, Nguyễn Vĩ và Thịnh Vận phân binh hai đường, lần lượt chặn hai cửa trước sau khách sạn để chợp cơ hội để xông lên một đòn hạ gục. Anh không mấy an tâm, phải sắp xếp tận ba nhóm người đắc lực đứng trực ở bên ngoài, nếu Hà Thành may mắn xông được ra ngoài thì thừa cơ giết thẳng tay. Rồi anh lại sắp xếp bốn nhóm người chực sẵn các giao lộ đi vào khách sạn, ngộ nhỡ Hà Thành có chạy ra, nhóm người này bất luận thế nào cũng phải giết chết bằng được. Sắp xếp của anh ta rất tinh vi, không có sơ sót gì, ngay cả đến một con ruồi cũng khó lọt qua được, chứ đừng nói là một người sống sờ sờ.

Anh ta không tiết lộ hành động này cho bất kì ai, cũng không báo lại cho anh em ở thành phố T. Anh ta sợ những lão già gan bé biết chuyện sẽ bàn lùi, càng sợ thành phố T biết tin sẽ cử người đến lại càng làm vướng víu tay chân, hay thậm chí cướp công của anh. Anh hy vọng có thể tạo cho Thế Minh một bất ngờ cực lớn, để thể hiện khoe mẽ tài hoa và đầu óc nhanh nhạy của mình. Anh suy nghĩ rất thấu đáo, đúng là một người thông minh!

Đến ngày sinh nhật của Hà Thành, quả nhiên tổ chức tại nhà hàng Thiên Thuỷ, hàng chục con xe hơi đắt đỏ hào nhoáng đi như diễu hành xếp thành hàng hoàng tráng dựng trước cửa nhà hàng. Nguyễn Vĩ lường trước sự tình, giờ đang trốn trong góc kín nhìn rất rõ ràng, anh đang thầm mừng, trong lòng hơi căng thẳng và phấn khích, làn da đen bóng biến màu đỏ rồi lại sẫm thành màu tím. Anh ta quay sang gật đầu với Thịnh Vận, trầm giọng: “Nó đến thật rồi, lúc nữa mình cứ làm theo đúng kế hoạch.”

Thịnh Vận cười đắc ý rồi nói: “Em đã bảo rồi, bạn em kiểu gì cũng tin được mà. Nó còn vừa gọi điện thoại cho em đánh tin là thằng Hà Thành đang bao cả một tầng ba kia kìa.”

Nguyễn Vĩ gật đầu, mặt mày nhẹ nhõm, cười nói: “Bảo anh bạn bằng hữu của chú ra ngoài sơm sớm đi, kẻo tẹo nữa lại vô tình làm nó bị thương. Gieo ân báo oán không hay!”

Thịnh Vận gật đầu nói: "Anh Vĩ cứ yên tâm, em đã thông báo cho nó rồi."

Hai người đang nói chuyện, xe của Hà Thành đã dừng ở cửa khách sạn, hắn ta xuống xe với bộ mặt phơn phởn, hàng chục người hộ tống đứng vây quanh khúm núm dẫn vào cửa.

Nguyễn Vĩ tận mắt nhìn thấy rõ ràng, anh ta liền nói: “Thông báo cho các anh em bên dưới, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!”

Sau đó Thịnh Vận không dám lơ ​​là, vội vàng lấy điện thoại lên ra lệnh. Thời gian trôi qua, Nguyễn Vĩ nắm chặt điện thoại trong tay, hai tên thuộc hạ hắn phái đến cũng sẽ alo thông báo trong mọi trường hợp để kịp thời biết rõ nội tình, bất kể có cơ hội ra tay hay không, hoặc là thành công hay không đều phải thức thời báo tin.

Thoáng chốc, nửa giờ đồng hồ đã trôi qua, vẫn im hơi lặng tiếng, không có bất kì một động tĩnh gì. Nguyễn Vĩ nhìn đồng hồ, lòng nặng trịch, thần thái trầm xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thịnh Vận. Thịnh Vận cũng kinh ngạc nói: "Có lẽ chúng nó không có cơ hội gọi điện thoại! Em thấy Hà Thành đem theo rất nhiều thằng tay chân đến, người của nó phân bố khắp nơi. Chắc khó để tìm ra kẽ hở để gọi điện báo tin.”

“Ừm!” Nguyễn Vĩ gật gật đầu, Thịnh Vận nói cũng có ý đúng, không phải không có lí, cất điện thoại vào trong lòng rồi lầm bầm nói: “Không phải đợi nữa, đêm dài lắm mộng, chúng ta xông thẳng vào trong giết nó.”

Hai người họ mỗi người dẫn thêm ba người tinh anh xông vào, phân chia đứng chặn hai cửa trước sau. Nguyễn Vĩ vào cửa trước, vừa bước vào cửa, phục vụ thấy có biết bao nhiêu người đến vội vàng tiến lên trước hỏi:

“Chào các anh, các anh đi mấy người, cần đặt phòng riêng không ạ?”

Nguyễn Vĩ cười lạnh rồi nói: “Chúng tôi đến chúc mừng sinh nhật anh Hà Thành.”

Nói xong, chẳng thèm để tâm đến phản ứng của phục vụ cứ thể bước thẳng vào trong. Người phục vụ vội vàng tiến lên trước chặn đường của anh ta, rồi nói: “Vậy mời anh đưa thiệp mời ạ.”

Nguyễn Vĩ dùng lực bàn tay đẩy mạnh người phục vụ sang một bên, lạnh băng: “Không phải việc của lũ chúng mày, cút sang một bên!”

Anh ta đem theo vài tên thuộc hạ bước vào trong thang máy lên hẳn tầng ba. Đợi bọn họ bước vào thang máy, bộ dạng nhu nhược khúm núm của tên phục vụ bỗng thay đổi thành khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười tăm tối.

Bình Luận (0)
Comment