Sự xuất hiện của Đặng Tâm Lỗi gần như ổn định được cục diện đang suy thoái. Anh giơ cao ngọn cờ phát động phản công Nam Đạo Môn. Bây giờ Bắc Đạo Môn đang mất tướng hao quân, khí thế suy nhược, buộc phải thắng một trận để ổn định lòng quân, mục tiêu anh chọn là căn cứ nhà mình đã bị Nam Môn chiếm giữ, nhưng số lượng người ở phía địch đông đến mức kinh hoàng, gấp khoảng ba lần số lượng người của bên mình.
Hai bên vừa chạm mặt chiến đấu, Đặng Tâm Lỗi đã thầm lắc đầu, nghĩ đến số quân ít ỏi của mình rất khó để giành lại được, anh không muốn hi sinh vô nghĩa, khua tay rút quân.
Lúc này, Hà Thành mới thả lỏng, nhìn bản đồ được dải trên bàn, lông mày nhăn lại, thỉnh thoảng chỉ chỏ rồi vẽ vời, đang nhẩm tính làm thế nào để đánh bại hoàn toàn thế lực Bắc Đạo Môn.
Lúc này một tên đồ đệ bước đến cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Anh Thành, xác đã thu dọn xong rồi, một trăm cái xác, chúng ta thu dọn thế nào?”
Hà Thành trừng mắt nhìn, phẫn uất: “Đến những chuyện nhỏ nhặt này cũng đến hỏi tao?! Đốt hết chứ chẳng nhẽ mày định giao cho cảnh sát à?”
Thằng thuộc hạ thấy Hà Thành sắc mặt ác cảm, bị doạ sợ đến rụt đầu rụt cổ, vội gật đầu đồng ý, chạy ra ngoài. Tiêu Bàng đứng cạnh thấy thế cười nói: “Hà Thành giết được Nguyễn Vĩ chiếm được căn cứ của Bắc Đạo Môn, là thắng mạnh. Nên vui mới phải chứ!”
Tiêu Bàng là một trong bát đại thiên vương của Nam Đạo Môn, đứng ở vị trí ngũ thiên vương, trứ danh vì có đầu óc hơn người, là trợ thủ đắc lực dưới trướng của Vũ Việt Hùng. Nam Đạo Môn với lần mưu tính này là do hắn làm, Hà Thành cười khan một tiếng, Tiêu Bàng là một trong những thiên vương ở Nam Đạo Môn, thân phận cao hơn Hà Thành một bậc, hắn không dám đắc tội, chỉ dám than thở: “Anh Bàng, có gì vui đâu, tổng bộ đã điều cho em hai nghìn quân tinh nhuệ, còn mời anh ra hỗ trợ em, ra lệnh nội trong vòng nửa tháng phải đuổi bọn giặc Bắc cuốn xéo ra khỏi ĐN, nhưng giờ thằng Đặng Tâm Lỗi lại đến, nó còn giỏi hơn Nguyễn Vĩ, khó mà đối phó lại được, em sợ…” Hắn chỉ dám nói nửa lời, không dám nói nốt vế sau.
Tiêu Bàng thờ ơ cười cười: “Đặng Tâm Lỗi trước tao có nghe qua tên thằng này, cũng dũng mãnh, nhưng đầu óc bình thường, không khó đối phó.”
Hà Thành nghe xong phấn chấn hẳn, vội hỏi: “Anh Bàng đã nghĩ ra được đối sách chiến thắng nó rồi phải không?”
“Đơn giản như con thỏ chạy trên đồng cỏ! Cứ lừa là như lùa trâu vào chuồng là xong chuyện!”
Bắc Đạo Môn hiện đã rút quân về tổng cục ĐN, tìm một căn cứ coi như đã ổn thoả. Đặng Tâm Lỗi ngồi giữa phòng cứ thở dài suốt, mặc dù quân Nam Đạo Môn không đông, nhưng không có viện binh cứu trợ thì cướp lại căn cứ bị mất đúng là khó như lên giời, mà mấy thành phố đều đã đưa tin cấp báo, đều đang chịu đả kích của quân xâm lược phía Nam, bên trên Bắc Đạo Môn bảo có cứu viện như thế đã là tốt lắm rồi, vừa vặn không thêm không bớt người nào.
Tuy nhiên, việc triển khai quân từ tổng bộ đến còn là vấn đề về thời gian, e rằng trước khi quân tiếp viện đến, phe chúng ta sẽ không còn chỗ đứng ở ĐN nữa, các trưởng lão dự là sẽ không cung cấp cho bên mình quá nhiều nhân lực.
Đặng Tâm Lỗi lại thở dài, thầm nghĩ anh nhận lệnh ra trận lúc lâm nguy mà đến cả ĐN cũng chẳng giữ nổi thì còn mặt mũi nào đi gặp mặt ông lớn, biết nói năng làm sao với anh Minh?
Lần này Đặng Tâm Lỗi đã phát phiền đến bực dọc, đầu bí tắc không nghĩ được kế sách gì. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, thì có người gõ cửa, Đặng Tâm Lỗi ngẩng mặt lên nhìn, hoá ra là tên trinh thám anh điều đi. Tên trinh thám mặt hí ha hí hửng rồi nói: “Anh Lỗi, người Nam Đạo Môn đã rút quân ra khỏi căn cứ nhà mình rồi.”
“Cái gì?” Đặng Tâm Lỗi nghĩ mình nghe nhầm, nhìn thẳng mặt tên trinh thám hỏi: “Mày vừa nói cái gì, nói lại xem nào.”
Tên trinh thám cười nói: “Nam Đạo Môn đã rút quân ra khỏi căn cứ nhà mình rồi.”
Đặng Tâm Lỗi nghĩ hồi lâu, nhưng phản ứng đầu tiên, nghĩ đây là một cái bẫy. Rồi hỏi lại: “Nam Đạo Môn có mai phục gần đây không?”
Tên trinh thám lắc đầu: “Không có! Chắc chắn là không có! Chúng nó cuốn chiếu sạch sẽ hết cả rồi. Chúng nó cuốn xéo về tổ chó ỉa của chúng nó rồi anh ạ.”
“Thế này là…” Đặng Tâm Lỗi giọng kéo dài thâm trầm suy tính, trực giác bảo anh rằng, ở đời làm gì có đồ cho không, giặc Nam khó khăn lắm mới cướp lại được căn cứ bên mình giờ lại trả lại? Há chẳng phải vô cớ vô lí? Nghĩ kiểu gì cũng thấy không thông, chắc chắn có rắp tâm đằng sau.
Anh đã có chủ đích, đứng dậy nói: “Gọi mấy anh em đến cùng anh ngấm ngầm đi thám thính một lượt.”
Đặng Tâm Lỗi kéo cả một đoàn người đi đến căn cứ của Bắc Đạo Môn. Đây là một toà nhà cao mười lăm tầng do Bắc Đạo Môn xây dựng, hàng chục công ty đã thuê nhà để làm văn phòng. Vậy mà giờ đã trống không trống lốc.
Cả một toà nhà đều vắng ngắt không một bóng người. Sao lại yên tĩnh thế! Đặng Tâm Lỗi suy tư đi lượn xung quanh một vòng, anh gạt phăng tất cả phiền não, ra quyết định, giọng hồ hởi: “Chúng ta vào trong xem thế nào!”
Mấy người bị doạ cho sợ quắn quýt, một thằng nhỏ tiếng nói: “Anh Lỗi, ta vẫn cẩn thận thì hơn. Nếu bên trong có mai phục mà muốn thoát thân thì khó đấy anh!”
Đặng Tâm Lỗi trừng mắt phẫn nộ: “Sợ cái gì, giời sập xuống còn có tao chống.”
Nói rồi anh bước thẳng vào trong, kiểm tra kĩ càng bên trong không bóng người, ngoài vài người cảnh sát mặc thường phục đang theo dõi thì không thấy đối tượng nào khác đánh tình nghi. Cảnh sát không hề hay biết về cuộc giao tranh ác liệt giữa Bắc và Nam ở Thành phố ĐN. Cảnh sát ngồi xem cuộc chiến như toạ sơn quan hổ đấu, thầm nghĩ chỉ là xem trò cười, chỉ cần hai bên biết điều không làm quá, họ cũng không ra mặt. Hơn nữa, hai bên Bắc Nam Đạo Môn có mối quan hệ sâu nặng thắm thiết với bên công an, do đó đến tận bây giờ khi hai bên khai chiến loạn cào cào mà ngay cả văn phòng thành phố, chính quyền tỉnh cũng không cử người đi trấn áp. Cảnh sát đồng thời móc ngoặc với hai bên Bắc Nam Đạo Môn, nên không biết giúp đỡ bên nào để hợp tình hợp lí, chỉ biết lặng thinh đứng nhìn mọi chuyện diễn ra rồi tuỳ cơ ứng biến.
Đặng Tâm Lỗi kiểm tra kỹ lưỡng một loạt tình hình bên trong tòa nhà và khu vực xung quanh, không thấy một bóng người nào của Nam Đạo Môn. Lúc này, những người mà anh mang theo cuối cùng cũng dám lắp bắp: “Anh Lỗi, xem ra Nam Đạo Môn chắc đã biết quân tiếp viện của chúng ta đến, chắc lo quân mình đông hơn, chắc sợ nên tự lượng sức mình rút quân trước anh ạ.”
Đặng Tâm Lỗi nghĩ rằng mọi chuyện không thể nào đơn giản như vậy được, quân tiếp viện không phải vừa gọi là đã đến ngay, việc triển khai nhân lực từ tổng bộ sẽ cần rất nhiều thủ tục và cần sự chấp thuận đồng ý của rất nhiều người, nếu nói phái người là phái ngay thì chỉ sợ Đạo Môn đã loạn như cào cào rồi.
Cho dù quân tiếp viện tuyến đầu đến thành ĐN cũng phải mất ít nhất hai ngày, Nam Đạo Môn cũng biết tỏng rồi, tuy hai ngày không dài nhưng cũng đủ để xử lý ổn thỏa mọi việc, nhưng tại sao bọn họ lại muốn rút lui? Quân nó thực sự sợ phía mình?
Đặng Tâm Lỗi nghĩ không thông, đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn tòa nhà trống trải, tự hỏi bản thân không biết nên làm gì.
Một người đứng bên cạnh hỏi: "Anh Lỗi, bây giờ chúng ta có nên cướp lại căn cứ không?" Đặng Tâm Lỗi lắc đầu, xua tay nói: "Về, về rồi tính tiếp!”
Đặng Tâm Lỗi tạm thời đưa người trở về cứ điểm, triệu tập tất cả cán bộ lớn nhỏ để bàn bạc biện pháp đối phó, mỗi người đều có ý kiến khác nhau, có người nói đây có thể là một cái bẫy, có người lại nói không phải vì gần đó thực sự không có người của Nam Đạo Môn. Đặng Tâm Lỗi suy nghĩ trước sau một hồi nhưng vẫn chưa thể đưa ra quyết định được.
Lúc này có một tên đến báo tin rằng ở Nam Đạo Môn đang xảy ra xung đột nội bộ, người do tổng bộ phái đến có mâu thuẫn với quân bản xứ, hai bên tranh chấp cùng đánh nhau sứt đầu mẻ trán, xém chút nữa vào cục diện chiến công, đây có lẽ là lí do chủ cốt khiến Nam Đạo Môn rút quân.
Đặng Tâm Lỗi nghe xong hưng phấn, cười nói: "Trời chiều lòng người!" Anh không do dự, đứng dậy, hừng hực khí thế, nói lớn: "Chúng ta quay trở lại căn cứ, cứ giữ chắc chân ở đấy, đợi quân tiếp viện đến, chúng ta sẽ sẽ giết giặc Nam chỉ bằng một phát súng!"
Mọi người nghe xong vui phơi phới, khí thế rộn ràng, ai cũng lên tiếng: “Đúng, chúng ta đi giết chúng nó.”
Đặng Tâm Lỗi dẫn những tàn quân bại trận quay trở về ngõ cũ, để tăng cường sức mạnh, anh đã tập hợp tất cả những người đi lạc từ Bắc Đạo Môn ở thành phố ĐN ở căn cứ hai miền. Theo ý của anh, chỉ cần kiên trì trong vòng hai ngày, vừa hay quân tiếp viện đến, thế là đã thành việc lớn.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, ngay khi tập hợp được người của mình, Nam Đạo Môn như thả hổ về rừng, quân khí bỗng chốc mạnh bạo , nó bất ngờ phát động một cuộc tấn công toàn diện và chiếm giữ tất cả các thành trì của Bắc Đạo Môn, nhanh chóng chiếm cứ hết những căn cứ trong Thành phố ĐN.
Về cơ bản không có phản kháng, Đặng Tâm Lỗi tập trung toàn bộ nhân lực ở đầu căn cứ! Lúc đầu, anh còn tưởng rằng giặc Nam chỉ đang phô trương thanh thế, rồi anh ta phát hiện tốc độ của bọn họ quá nhanh, chưa quá nửa ngày, bên phía mình ngoại trừ căn cứ tổng ra, tất cả các tạm cứ, căn cứ nhỏ lẻ đều không giữ được, anh bắt đầu lo lắng, nhưng đã quá muộn, người Nam Đạo Môn đã kiểm soát toàn bộ thành phố, chỉ còn lại tòa nhà nhỏ mười lăm tầng này, chỗ mình đóng quân là vẫn còn sống!!!
Khu vực xung quanh tòa nhà bỗng có vẻ sầm uất hơn rất nhiều, người qua lại đông đúc hơn, người tụ tập trò chuyện nhộn nhịp hơn, thậm chí có người còn dựng sạp để bán đồ. Đặng Tâm Lỗi đứng từ tầng cao nhất của tòa nhà nhìn xuống, anh âm thầm thống khổ, dường như mình đã bị Nam Đạo Môn bao vây.
Anh đã đoán không sai, Nam Đạo Môn đã âm thầm và bí mật phái ít cũng phải hơn một nghìn người bao vây tòa nhà. Người đi bộ qua lại sáu bảy người đều là bọn tay chân côn đồ cải trang, chờ lệnh từ bên trên để tấn công vào bên trong.
Đặng Tâm Lỗi phái hơn mười người đi thăm dò, nhưng mười người này mất tăm như kim lặn đáy bể, không một ai quay trở lại. Đặng Tâm Lỗi lo lắng như lửa đốt, việc đầu tiên gọi điện đến trụ sở và giải thích tình hình hiện tại của mình, sau đó gửi liên tiếp ba bản fax, tất cả đều có nội dung: Tin khẩn! Tin khẩn! Tin khẩn!
Đặng Tâm Lỗi sốt sắng bao nhiêu, thì Hà Thành lại vui sướng bấy nhiêu, hắn đang cười khoái chí, miệng ngoác đến tận mang tai, khen ngợi Tiêu Bàng có kế hay, rồi ngưỡng mộ hắn còn trẻ như vậy trở thành một trong bát Thiên Vương, quả thực rất xuất chúng. Lần này không còn gì phải lo lắng, toàn bộ ĐN đều nằm dưới sự kiểm soát của Tiêu Bàng, Đặng Tâm Lỗi chẳng ngờ đã thành “gặm một nỗi căm hờn trong cũi sắt”, Tiêu Bàng có thể tự do tấn công mà không cần lo lắng về quân cứu viện từ Bắc Đạo Môn.
Đêm khuya, tiếng còi tấn công của Nam Đạo Môn vang lên tứ phía. Hàng ngàn người tay cầm dao tràn vào tòa nhà. Đặng Tâm Lỗi có món võ giỏi đánh, anh chuẩn bị sẵn sàng để gặp địch, tuy không có lợi thế về quân số nhưng lại có địa thế thuận lợi. Hai bên hỗn chiến trong tòa nhà, Đặng Tâm Lỗi một tay súng lục, một tay dao, giết người đến mức toàn thân đầy máu me, không phân biệt được là máu của mình hay của địch.
Trong mắt anh chỉ có hai loại người, một loại là địch thì giết! Loại hai là đồng bọn thì cứu! Anh chiến đấu từ lầu ba xuống đến tận cửa nhà, mà không một ai dũng cảm bằng. Lúc này, anh nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc đứng đằng sau kẻ địch, hắn ta đang khua chân múa tay và hét lớn.
Đặng Tâm Lỗi thấy người đó thì hơi chững người, nghe nói thủ lĩnh Nam Đạo phái ở thành phố ĐN có cái đầu hói, xét từ việc người này có vẻ có địa vị cao thì người này hẳn là Hà Thành. Tuy rằng anh chưa từng nhìn thấy Hà Thành, nhưng cái đầu hói trọc lốc của hắn nổi bật đến nỗi không lẫn vào đâu được. Đặng Tâm Lỗi hận hắn ta đến mức chỉ muốn nghiền nát đối phương, chỉ tính đến việc lừa Nguyễn Vĩ, lần này lại có âm mưu giăng bẫy cả mình, anh lại càng điên máu.
Anh quyết tâm, thầm mắng: Cho dù lần này không giết được để chạy ra ngoài, có chết cũng phải tìm kẻ đệm lưng! Nghĩ hồi, anh nghiến răng nghiến lợi chạy về phía Hà Thành, cố gắng nhanh nhạy không phát ra tiếng, chỉ chờ trực giết chết Hà Thành. Người của Hà Thành đều bị sốc khi nhìn thấy một "người đàn ông đẫm máu" đang chạy về phía mình, một người trong số họ lớn tiếng hỏi: "Ai đấy?"
“Tao là…” Đặng Tâm Lỗi vừa ngắt lời, đợi người kia bước đến, vẫy tay giáng một nhát dao, to tiếng: “Tao là cụ mày.”
Người kia mặc dù có đề phòng nhưng con dao chém quá nhanh, trong không trung hiện ra một đường bạc tuyệt đẹp lóe lên, người kia còn chưa kịp kêu, đã bị chặt làm đôi đầu.
Đặng Tâm Lỗi hét lên: "Hà Thành ơi kia, chúng mày đâu, lấy mạng nó!"
Hà Thành vốn rất dũng cảm, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Đặng Tâm Lỗi, cái dũng cảm của hắn không thể địch được cái quả cảm của Đặng Tâm Lỗi.
Trên người Đặng Tâm Lỗi hằn đầy những vết đỏ của máu, cả những màu trắng không biết là cái gì, trong tay anh cầm một con dao rựa, lưng dao có răng cưa, bên trên dính đầy vụn thịt. Hà Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt. Sắc mặt ấy đã dần biến đổi từ lâu, dường như được phủ một lớp sơn đỏ dày đặc, đôi mắt đỏ ngầu và toàn thân đỏ bừng. Duy chỉ còn màu răng là vẫn trắng như ban đầu.
Đặng Tâm Lỗi dáng người vốn đã cao, lại thêm máu đỏ dính toàn thân và cái sát khí bức người, anh như thần chết bước ra từ địa ngục.
Hà Thành thấy máu đỏ trong mắt Đặng Tâm Lỗi phát về hướng mình, hai chân run run, hắn ta từng bước lùi về sau, đối phương to tiếng quát: “Chặn nó, chặn lấy nó!”
Thuộc hạ hắn xông lên, nhưng chặn thế nào cũng không chặn lại được. Đặng Tâm Lỗi xông thẳng lên trước, con dao chĩa ngang tiếp hai con dao lao tới, chưa đợi đối phương phản ứng, giơ tay chĩa súng bắn liền hai phát đạn.
Tài thiện xạ của anh giỏi hơn nhiều lần so với Thế Minh, thậm chí có mười Thế Minh gộp lại cũng không thể so sánh bằng. Anh sẽ không bao giờ bắn phát súng thứ hai, bởi vì anh biết rằng người mà anh bắn sẽ không bao giờ có cơ hội đứng dậy nữa.
Hơn một trăm người xung quanh Hà Thành đã bị Đặng Tâm Lỗi giết, họ chỉ biết rút lui và tránh đòn tấn công sắc bén của anh ta. Đặng Tâm Lỗi mặc dù bị kẹt ở giữa, nhưng dù anh có tiến về hướng nào thì người ở hướng đó cũng đều phải lùi lại một bước, anh vừa tiến về phía trước thì đám đông lại rút lui như một làn thủy triều. Lúc này Đặng Tâm Lỗi chỉ đánh mắt đi tìm cái đầu hói, nhưng không thấy dấu vết, anh lo lắng: Xem ra Hà Thành đang lẩn trốn, phải giết nó cho bằng được! Anh vung kiếm bắt đầu giết người, có người không tin vào tà, chúng
muốn thử dao pháp của Đặng Tâm Lỗi, lấy con dao chặn ngáng đường, nhưng trước khi hắn có thể nhìn rõ chuyển động của đối thủ, bỗng cảm thấy vai mình nhẹ bẫng đi và cánh tay cầm dao bay xa ra ngoài. Người đàn ông kia hét lên rồi ngã ngửa, tiếng hét như dao cứa vào tim của bọn đồng bọn của Hà Thành, không ai dám bước tới ngăn cản, chỉ dám đưa mắt nhìn Đặng Tâm Lỗi quay trở lại tòa nhà.
Bên kia đường có một chiếc ô tô đậu, trong xe có một người ung dung, ngồi đàng hoàng ngóng trông, chính là Tiêu Bàng, vừa rồi hắn đã nhìn rõ ràng hết thảy, hắn thở dài, Đặng Tâm Lỗi quả là một vị tướng hung hãn! Chỉ tiếc tướng tốt lại không thuộc về phe mình, mà lại thuộc về phía địch. Đang mông lung suy nghĩ thì cửa xe mở ra, người chưa thấy đâu đã thấy một chiếc đầu trọc thò cổ vào trong xe. Hà Thành vội lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, hắn còn chưa hoàn hồn, tim đập thình thịch, nuốt nước miếng, hổn hển: "Thằng kia chắc chắn là Đặng Tâm Lỗi! Ghê thật!”