Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 225 - Đặng Tâm Lỗi Bị Thương

Tiêu Bàng bỗng sôi lên máu ghét Hà Thành một cách vô tội vạ. Chắc có thể là do năng lực chiến đấu, nếu đặt Hà Thành và Đặng Tâm Lỗi lên bàn cân so sánh, quả là một trời một vực.

Tiêu Bàng cười nhẹ: “Mày có súng, sao không một súng xử thẳng nó?”

“Súng?” Hà Thành ngoạc to mồm, ngây ra một lúc sau mới nhớ ra! Bản thân mình có súng mà lại không dùng!

Thực ra Hà Thành vừa nãy bị doạ suýt tè ra quần, Đặng Tâm Lỗi vừa xông đến, hắn sợ tát mét, nhanh chân lăn tròn rồi bò thật nhanh trốn qua con ngõ, nào đâu có thời gian quan tâm dùng súng phản kháng Đặng Tâm Lỗi, chỉ cần không bắt được mình là phúc bảy đời rồi…

Hà Thành đỏ mặt, xoa xoa cái đầu trọc, nói ngại: “Thằng Lỗi hăng quá, em sợ quá, nên quên cả súng rồi.”

Tiêu Bàng suýt chút tức hộc ra máu, thực sự nghi ngờ tại sao một tên ù ờ như thế lại làm chủ đảng. Cố nhịn cơn giận, mỉa mai: “May mày vừa nãy không lôi súng, tao nghe nói thằng Lỗi là một xạ thủ, bắn vừa nhanh vừa chuẩn. Cho dù mày bắn trúng nó thì nó cũng lấy mạng mày.”

Hà Thành nghe xong thấy ù ù tai, nhẩm tính đúng là may, nếu lôi súng ra chắc giờ có thể ngồi lên xe cứu thương hay không cũng là một vấn đề.

Tiêu Bàng nói câu này để mỉa mai hắn, nhưng Hà Thành lại nghĩ là nhắc nhở. Tự nhủ từ lần sau trở đi đứng trước mặt Đặng Tâm Lỗi nhất quyết không được nổ súng, vì phát súng của mình không thể nhanh hơn đối phương. Đây là lời căn dặn quý báu của thiên vương Tiêu Bàng.

Tiêu Bàng nhận thấy đối phương chuẩn bị đầy đủ, trải qua một trận khổ chiến, thuộc hạ của mình đều đã mệt lừ, còn đánh nữa cũng khó mà đối phó lại được, chỉ đành ra lệnh rút quân.

Đồng thời điều động các anh em khác đến trợ giúp. Thuộc hạ Nam Đạo Môn nhận lệnh từ bốn phương tám hướng đổ tới, số lượng tăng vọt lên tận hai nghìn người, đều tập trung tại một căn cứ điểm gần đó đợi lệnh.

Đặng Tâm Lỗi khó khăn lắm mới có cơ hội tạm nghỉ. Quân sĩ giờ chỉ có hai trăm người. Từng này người mà muốn giữ lấy toà nhà trong hai ngày, thật sự quá khó.

Đặng Tâm Lỗi bí tắc, anh không nghĩ được ra kế sách gì để phá địch, trong lúc tuyệt vọng anh nhớ đến Thế Minh. Nhưng Thế Minh đang ở Điên Binh phương xa, nghe nói còn bị thương, anh chỉ biết than dài: “Nếu anh Minh ở đây bây giờ thì tốt.”

Thế Minh không ở bên, anh chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh ra lệnh một số người đi tìm phòng nghỉ ngơi, còn một bộ phận thì tiếp tục trấn thủ các vị trí.

Anh biết, không lâu sau Nam Đạo Môn nhất định lại bị đột kích tiếp, chúng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này được. Nhưng người không phải máy, cứ đánh liên tục như này không ai có thể chịu được.

Anh cũng vậy, cởi bộ quần áo cứng khô trên người xuống. Cả bộ quần áo đều dính đẫm máu me, chỉ khẽ nhấc tay chân là máu đã rơi xuống thành giọt.

Đang trong lúc cam go, anh chẳng tha thiết tắm rửa, lấy tay quờ tạm cái khăn lau qua mặt, rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi một chốc một lát. Anh mới nằm xuống chưa được nửa giờ, một thằng bổ xổng vào, hét toáng lên: “Anh Lỗi, bọn địch lại tấn công!”

Nhanh thật! Đặng Tâm Lỗi giật mình, nhảy xuống giường, cầm con dao và khẩu súng dưới gối xông ra khỏi phòng.

Lần này, Tiêu Bàng phái càng đông người hơn, gấp mười lần quân của Đặng Tâm Lỗi, hắn sợ đêm dài lắm mộng, chuẩn bị một hơi tóm sạch, rồi chiếm toàn bộ căn cứ này.

Phe Đặng Tâm Lỗi thực sự không chống cự lại được, toàn bộ rút quân về tầng ba, bước trên hành lang, trong phòng đều là người đấu người, tiếng kêu than la hét ngập trời.

Đặng Tâm Lỗi tay cầm con dao rựa, bước qua từng phòng từng phòng một, người nằm chết dưới con dao của anh có đếm cũng không đếm xuể. Nhưng địch đông như quân nguyên, nhiều tít tắp nhìn không thấy điểm cuối, giết được một thì lại có hai, ba, thậm chí có cả một đống thằng xông lên.

Đặng Tâm Lỗi là người, không phải thần, thể lực cũng ngày càng cạn kiệt, con dao trong tay dần trở nên nặng trịch, bên tay cầm khẩu súng sớm đã hết đạn, không biết đã bắn hết từ bao giờ.

Đặng Tâm Lỗi giết dọc hành lang, đưa mắt nhìn, đều là lính của Nam Đạo Môn. Người bên địch đông như vũ bão, bên mình bị đánh tơi bời xương khói, một người đấu với hàng chục người vây quanh, anh không lo được nhiều như thế, vung dao rồi lại xông lên. Anh vừa xuất hiện, cùng lúc có năm người xông tiến đến.

Đặng Tâm Lỗi vung dao, có một người ngã xuống, đúng lúc phía sau lưng bị chém một dao, anh có thể cảm nhận được nhưng không đủ sức tránh, con dao chém nặng xuống lưng anh, lưng anh nóng như lửa cháy, anh loạng choạng tiến lên trước hai bước. Nhìn phía trước có cơ hội tốt, tên địch vung dao đâm tới.

Có điều hắn đã quên một câu: Yếu trâu còn hơn khỏe bò. Đặng Tâm Lỗi dù có mất khống chế xong vẫn là sức trâu húc, anh xông về phía trước, tiếp một dao, rồi dùng tay không nắm chặt con dao sắc, phản công một dao.

Người kia chẳng ngờ anh lại dũng mãnh như thế, bị một dao chém trước mặt, kêu thảm một tiếng, cả người ngã sầm xuống. Đặng Tâm Lỗi chống dao xuống đất, gắng gượng chống cự ổn định cả người, tay sờ phía sau lưng, toàn máu là máu.

Lúc này Đặng Tâm Lỗi đứng không vững, trước mắt tối sầm, vội vàng dựa vào tường. Các đệ tử Bắc Đạo Môn đứng xung quanh nhìn thấy Đặng Tâm Lỗi bị thương, họ bất chấp lao tới, vội kéo anh vào một căn phòng cạnh hành lang. Mười anh em ra sức chặn cửa nhà, không cho Nam Đạo Môn tiến vào.

Đặng Tâm Lỗi hụt hơi ngồi trên ghế, đầu óc mơ hồ, tầm nhìn dần dần mờ đục. Vết đâm trên lưng sâu đến tận xương, đau đến tê dại.

Đúng lúc này, phía sau cửa sổ truyền đến một âm thanh nhảy nhẹ, có người nhảy vào. Đặng Tâm Lỗi theo phản xạ đứng dậy, không nhìn rõ bộ dạng người bước tới, liền phi con dao phòng vệ, nhưng lực dao yếu, người đi vào nhẹ nhàng nhặt dao lên, còn dao rựa của Đặng Tâm Lỗi đã bị vung quăng bay ra xa. Người đàn ông kia cười nhẹ, bước tới ôm lấy vai anh, cười nói: “Đừng căng thẳng, là tôi đây!”

Đặng Tâm Lỗi nghe thấy tiếng nói cậu ngây người ra, mắt nheo nheo, người này da ngăm đen, dáng người nhỏ bé nhanh nhẹn, khuôn mặt bình thường, sau khi nhìn rõ, Đặng Tâm Lỗi cười, giọng yếu yếu: “Chúng mày lúc nào cũng thích leo từ cửa sổ vào nhờ?”

Người kia cười nói: “Cứu được người là được!” Người này vừa nói xong, nụ cười Đặng Tâm Lỗi đã dần tắt, rồi anh ngất đi. Đặng Tâm Lỗi nhìn thấy người bước đến, biết mình được cứu, dây thần kinh căng cuộn bỗng thả lỏng, tất cả những mệt mỏi đau nhức bỗng tràn đến, cả cơ thể bỗng như một quả bóng cầu bị xì hơi xẹp lép.

Người đàn ông này không ai khác chính là Trung Vương. Đạo Môn lắm quy tắc, xuất binh chậm, nhưng Trung Vương lại không dưới quyền Đạo Môn, vừa nghe tin Đặng Tâm Lỗi cần cứu viện, lập tức gọi người đem quân xông tới. Vừa hay thấy Nam Đạo Môn đang bao vây Đặng Tâm Lỗi.

Trên thực tế, Trung Vương đã đến từ lâu, lúc Tiêu Bàng lần đầu ra đòn tiến công anh đã cách tòa nhà không xa, nhưng chỉ là vì diện mạo quá tầm thường, không ai thèm chú ý tới. Anh tính qua, Nam Đạo Môn ít nhất cũng có một nghìn người, anh chỉ mang theo khoảng hai mươi người, mặc dù rất tự tin vào thực lực của Máu Lạnh, nhưng anh không đủ tự tin lấy

hai mươi người đọ với hơn một nghìn người.

Trung Vương đi quanh tòa nhà hai vòng, hầu như mọi ngóc ngách đều có tay chân của Nam Đạo Môn, việc phá vòng vây không phải là không thể, nhưng hy sinh sẽ rất lớn. Trên thực tế, Trung Vương vẫn còn những ý nghĩ tư lợi, nếu Thế Minh bị vây ở bên trong, cho dù là nhảy vào hố lửa anh cũng dám.

Nhưng Đặng Tâm Lỗi lại khác, trong thâm tâm Trung Vương, anh ta là người của Đạo Môn, nói gì thì nói cũng là người ngoài, hi sinh rất lớn để can dự giúp đỡ Đạo Môn, anh nghĩ không đáng. Không chỉ riêng Trung Vương nghĩ thế, đến ngay cả Thế Minh hội, bao gồm cả Long, Phạm Cường, các đàn em cũng có tâm tư như thế. Mặc dù Đạo Môn và Thế Minh hội có mối quan hệ khăng khít nhưng suy cho cùng vẫn là khác máu tanh lòng.

Đặc biệt là dạo gần đây, Thế Minh hội thực lực rất lớn, ngoài mặt mặc dù không nói sao nhưng trong lòng đều có cái tôi cao, đều nghĩ mình hơn người. Lấy mạng của mình đổi lại mạng của Đạo Môn, Trung Vương bĩu môi, lắc đầu.

Nếu người bị vòm vây không phải là Đặng Tâm Lỗi, mà là người khác thì Trung Vương khéo khi chẳng đến. Nhưng bất luận thế nào cũng phải cứu cho bằng được Đặng Tâm Lỗi. Trung Vương nhìn khắp toà nhà, thầm suy tính có cách gì vừa không hi sinh mà lại có thể cứu được Đặng Tâm Lỗi? Nghĩ một thôi một hồi vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay.

Lúc này, Tiêu Bàng dự định phát động đợt tấn công thứ hai. Lần này hắn quyết tâm tiêu diệt bằng được Đặng Tâm Lỗi. Để tăng cường thực lực của phe mình, hắn điều động phần lớn quân về mặt chính diện, chỉ để lại một số người ở phía sau tòa nhà canh giữ, nếu có tình huống gì bất trắc sẽ tùy cơ ứng báo cho hắn. Trung Vương đang sốt sình sịch sợ mình không có cơ hội, nhưng không ngờ phần lớn người canh giữ Nam Đạo Môn ở mặt sau tòa nhà đã rút lui.

Anh ta cười khúc khích, nghĩ bụng: Cơ hội vàng đã đến! Mưu trí của Tiêu Bàng thâm sâu, người thường không tài nào sánh kịp, nhưng trăm phương ngàn kế cũng có sơ sót, chém rừng thì cũng phải sót bụi, ai mà làm được thập toàn thập mĩ. Và cũng nhờ một sơ sót nhỏ như con kiến đã lọt vào tầm mắt Trung Vương. Tiêu Bàng vừa lơ đãng đến một thực lực tầm cỡ của Thế Minh hội. Trung Vương xử lý gọn gàng, sạch sẽ và lặng lẽ một số ít tên còn sót lại. Anh cùng vài người khác trèo tường lên tầng 3. Đây là tầng náo động nhất trong toàn bộ tòa nhà!

Thật trùng hợp, Trung Vương vừa leo lên tầng ba, nghiêng người nhìn qua cửa sổ thì thấy Đặng Tâm Lỗi đang ngồi lù rù, máu me quanh người, có người đang băng bó thuốc lên người anh ta, nhưng ánh mắt anh ta lơ đãng, sắc mặt tái nhợt, ngồi đó bất động.

Trung Vương nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi, không cần phải nói cũng biết Đặng Tâm Lỗi đang ở trạng thái trọng thương trầm trọng, anh càng ngạc nhiên hơn là Nam Đạo Môn có thể đánh bại anh Lỗi như vậy. Với thực lực như thế thì không nên coi thường, anh không dám chần chừ, mở cửa sổ nhảy xồ vào trong.

Khi Đặng Tâm Lỗi nhìn thấy người mình đến, anh thả lỏng và ngất đi vì đã cạn sức. Tuy vóc dáng thấp bé nhưng Trung Vương cơ bắp khỏe khoắn, anh bế bổng Đặng Tâm Lỗi lên, người Lỗi cao hơn anh một cái đầu rưỡi, vậy mà chẳng hề hấn gì. Anh nhấc Lỗi giao cho anh em ra ngoài cửa sổ, anh nhìn lại khoảng chục người trong phòng đang liều mạng chống cự, thở dài thấy đáng tiếc, không phải là không muốn cứu, mà phải có người chặn cửa chống lại Nam Đạo Môn. Anh quyết tâm, to tiếng quát: “Các anh em, ngăn chúng lại, quân tiếp viện sẽ sớm đến thôi!" Nói xong, anh nhảy bụp ra ngoài cửa sổ. Khoảng chục người nghe thấp thoáng quân tiếp viện sắp đến, tinh thần hừng hực, vung dao lên như bay xông thẳng đến không hề nhượng bộ.

Trung Vương cứu Đặng Tâm Lỗi xong thì vắt chân chạy, làm gì có quân cứu viện nào, nói thế chỉ là để mười người kia kéo dài thời gian kháng cự. Chạy qua ba con ngõ, chặn tạm mấy chiếc xe đi thẳng đến ngoại ô.

Bọn họ đã đi rất lâu, Tiêu Bàng mới biết tin Đặng Tâm Lỗi đã được người cứu, tức đến sôi máu, mất bao công sức mới cột chắc được tên tướng mạnh, thế mà thoắt cái xôi hỏng bỏng không! Hà Thành đầu trọc lốc nhìn thấy thiên vương sắc mặt đỏ au hừng hực, đứng cạnh an ủi: “Thôi, không sao, nói gì thì nói chúng ta vẫn khống chế ĐN, mà tóm được biết bao thằng giặc Bắc. Trận này coi như mình thắng đậm.”

Tiêu Bàng không cam tâm: “Cho dù có bắt được bao nhiêu thằng, cũng không bằng một thằng Lỗi. Nó mạnh thế nào mày cũng biết, để nó lại là cả một hậu hoạ.”

Có phải là hậu hoạ hay không Hà Thành không rõ, nhưng hắn biết người này rất nguy hiểm. Cứ nghĩ đến đôi mắt đỏ quắc máu me mà tim hắn lại đập rộn ràng, ngày nào Đặng Tâm Lỗi còn sống là ngày ấy còn uy hiếp cho hắn. Hà Thành điều động tất cả người đi tìm tung tích của Đặng Tâm Lỗi. Hai hôm sau cuối cùng điều tra được tí tin rò rỉ, nhưng quân cứu viện Bắc Đạo Môn đã đến.

Đặng Tâm Lỗi bị thương khá nặng, quân cứu viện vừa đến đã đưa Trung Vương về phố H dưỡng thương, lần này, “Hoa khôi thám thính” Huệ Mẫn thay thế cương vị cầm quân tiếp binh. Huệ Mẫn mặc dù là con gái nhưng trong Đạo Môn, không ai dám coi thường cô ấy. Cô và Đặng Tâm Lỗi, Trần Văn Bình được coi là nhân tài xuất chúng của thế hệ trẻ. Duy chỉ có cô là khiêm nhường, không hay ra mặt thể hiện, hầu như hai người kia đều cuỗm danh oai tiếng, nên cô mới có biệt danh là “hoa khôi thám thính”.

Huệ Mẫn dạo gần đây đến thành phố HT để xây dựng một chi nhánh mới, vì vậy Thế Minh chưa bao giờ gặp cô. Cậu chỉ nghe loáng thoáng Đặng Tâm Lỗi nhắc đến cái tên này. Cô ấy tầm hai mươi tuổi, rất ít người biết tuổi tác chính xác, nếu một người kín đáo đến mức không để người khác không biết tuổi của mình, thì đích thựcvới danhxưng “sống ẩn thám thính”. Huệ Mẫn đúng là người như vậy, nếu lần này Đặng Tâm Lỗi không bị thương thì cô ấy đã không từ thành phố HT đến.

Huệ Mẫn đến thành phố ĐN, một ngày sau Thế Minh cũng kịp đến. Dù ở xa Điện Binh nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến thành phố ĐN. Vốn dĩ, thuộc hạ đều khuyên anh nên dưỡng bệnh một thời gian, nhưng khi nghe tin Đặng Tâm Lỗi bị thương, Thế Minh không muốn chậm một giây một khắc. Có người Đạo Môn đón ở sân bay, Thế Minh hỏi thăm tình hình chung thì biết được hiện giờ Bắc Đạo Môn đang rất khốn đốn, bị người ta đuổi ra khỏi vùng thành phố, cả một ĐN lớn như thế mà không có chỗ dung thân, phải bò đến tận vùng ngoại ô tránh nạn.

Thế Minh cười haha: “Anh Lỗi may bị trọng thương, nếu không, về tổng bộ cũng bị phạt theo gia pháp.”

Cậu đưa mắt nhìn người đến đón, hỏi: “Giờ ai phụ trách chỗ này?”

Người bên dưới đáp: “Là hoa khôi Huệ Mẫn.”

“Huệ Mẫn?” Thế Minh nghe tên này rất quen tai, lúc lâu sau mới nhớ ra Đặng Tâm Lỗi từng nhắc qua Bắc Đạo Môn có “song tài”, một là anh ta, hai là Trần Văn Bình. Ngoài ra còn có một hoa khôi thám thính tên Huệ Mẫn. Thế Minh thấy lạ còn hỏi rõ lại: “Cô ấy không đến đón tôi à?”

Tên thuộc hạ nhìn nhau, run run lắc đầu, trong đó có một người lên tiếng: “Chị Mẫn bảo tiếp đón đại ca không quan trọng bằng việc phân công các đảng ở ĐN, thế nên là…”

Người ấy không dám nói tiếp. Huệ Mẫn vốn tính tình như thế, vừa ương bướng cứng cỏi, để cô ấy đi đón một chàng trai hơn hai mươi tuổi, có đánh chết cô ấy cũng không chịu.

Thế Minh híp mắt gật đầu cười: “Tốt! Tốt lắm!” Cậu không giận, cũng không vì chút chuyện cỏn con này mà giận. Chỉ thấy mình đường đường là đại ca của Bắc Đạo Môn mà vị tiếp đón hời hợt như thế, có hơi không hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment