Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 233 - Ai Úp Ai?

Mẹ kiếp! Đ** ổn rồi! Nhiên Đàm thầm mắng một tiếng, quay đầu đánh tiếng với Nguyễn Hoàng An, ra hiệu đừng tiến lại gần. Nhưng quay đầu lại, tay giơ lên cao lại hạ xuống. Hoá ra Nguyễn Hoàng An đã đem quân tiến sát lại gần, Nhiêm Đàm giọng vội vã: “Mau chạy! Có mai phục!”

Vừa dừng câu, chỉ thấy trong tòa nhà đen kịt một màu vụt qua một ánh lửa sáng trưng, rọi sáng quắc cả tòa nhà, đồng thời, có xuất hiện hàng chục người đàn ông cao lớn cầm dao hăm he chạy đến chỗ Nguyễn Hoàng An.

Nguyễn Hoàng An thấy đối phương có mai phục, bỗng ngây người, rồi điên cuồng cười điên dại, trong lòng thầm nghĩ, tôi cũng muốn xem Nam Đạo Môn các người có gì ghê gớm! Anh hét to một tiếng: “Anh em đâu, giết!”

Nói hết câu, rút một con dao chiến ở eo ra. Con dao này dài ba thước, làm hoàn toàn bằng đồng, thân dao đen, rộng khoảng hai đốt ngón tay, độ cong khá nhỏ, đây đích thị là dao S.

Dao S, Đường đao Trung Quốc, dao rựa Đức, katana Nhật Bản đều được coi là vô địch trong các loại dao, đặc biệt là dao S nức danh với danh xưng sắc bén, hiếm có khó tìm, chỉ có thể nhờ những người thợ rèn lão luyện mới tôi đúc ra được sản vật quý báu này.

Nguyễn Hoàng An cầm con dao S, cảm thấy rất tự tin, con dao này đã theo anh nhiều năm, cùng anh trải qua bao lần vào sinh ra tử, bao trận bất khả chiến bại, nó đã giúp anh giết chết vô số kẻ thù, có nó trong tay, trên đời không có kẻ địch làm anh phải sợ, không có nạn nào làm anh lùi bước. Anh chạy về phía kẻ thù, đâm một dao. Người đàn ông thấy lưỡi dao vừa hẹp lại mỏng nên coi thường, vờ dao đưa tay lên đỡ. Ai biết con dao nước S nhìn thì nhẹ nhưng thực ra lại nặng và cực kỳ sắc bén, không ai có thể ngăn cản được lực như hổ vồ của con dao trong tay anh.

“Keng” một tiếng đanh tai của dao sắt, Nguyễn Hoàng An giáng một phát dao, đã chặt dao làm đôi, bổ đầu đối phương thành hai phần. Dòng máu hừng hực căng tràn lên đến tận mặt, Nguyễn Hoàng An giơ chân đạp cái xác bay ra xa, xông vào đám người đánh giết.

Nhiên Đàm thấy tình thế cam go, lòng hơi gợn lo lắng. Trước lúc xuất chiến, Thế Minh đã đích thân chỉ thị rằng, nếu gặp địch thì phải rút quân ngay lập tức, bất kể số lượng là bao nhiêu. Rút quân là cốt yếu, chuyện khác tính sau.

Nhưng bây giờ, Nguyễn Hoàng An này dường như đã đã quên béng, mắt anh đỏ hoe, phừng phừng sát khí giết người. Nhiên Đàm nghĩ nếu đã không ngăn lại được Nguyễn Hoàng An thì cũng không nên làm ngơ chịu trận. Anh rút dao lao về phía trước, đuổi theo Nguyễn Hoàng An.

Trong khi hai bên đang giao chiến, Thế Minh và Huệ Mẫn cùng hơn một nghìn tinh nhuệ vừa kịp đến nơi. Vẫn còn cách nhà nghỉ cả một đoạn đã nghe thấy những tiếng thét “giết” kinh thiên động địa vang lên, tiếng kim loại leng keng va chạm vẫn tiếp tục. Xem ra Nguyễn Hoàng An đã ra tay rồi, Thế Minh thầm nghĩ.

Thế Minh đánh mắt nhìn Huệ Mẫn, định lẻn từ phía sau tòa nhà đánh úp kẻ thù. Không ngờ, bọn họ vừa tiến đến phía sau tòa nhà, chưa đứng vững thì đám cỏ cao khoảng nửa người ngay bên cạnh bắt đầu rậm rịch vang tiếng bước chân huỳnh huỵch, hơn một nghìn người đổ ra. Trước mặt bọn họ đứng đầu là một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt rỗ tổ ong, trên tay cầm chắc một con dao, ngập sát khí.

Người này không ai khác chính là Nguyễn Tấn Vọng, một trong tám vị thiên vương của Nam Đạo Môn. Đôi mắt hắn như đại bàng, liếc nhìn đã nhận ra Thế Minh, mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng đã xem ảnh của Thế Minh không biết bao nhiêu lần, Nguyễn Kim Vương hét lên: “Lê Thế Minh, hôm nay mày đừng nghĩ đến việc chạy trốn! "

Thế Minh hơi rùng mình, có vẻ như Tiêu Bàng đã có chuẩn bị sẵn, nếu tiếp tục chiến đấu, cậu khó có thể nắm được thế thượng phong. Nghĩ đoạn, cậu không chút do dự, không để ý đến Nguyễn Tấn Vọng đang kêu gào, lớn tiếng nói: “Rút lui!”

Quân lệnh như núi. Đạo Môn tuy không phải là quân đội, nhưng gia pháp cũng không nhẹ hơn quân luật, nghiêm quân là uy quyền tối thượng của Đạo Môn, cho dù đệ tử phía dưới có quyết tâm chiến đấu cũng không thể trái lệnh trưởng môn Họ hạ dao, rút lui, trở về nơi xuất phát.

Nguyễn Tấn Vọng vừa nhìn qua, mừng khôn xiết, thằng Lê Thế Minh và bọn Bắc Đạo Môn hoá ra chỉ có thế, vừa thấy mặt mình đã sợ chạy mất dép, nhưng sao để mày dễ dàng trốn thế được. Hắn vung dao, hét lớn: “Đuổi nó cho tao! Ai đuổi trước trọng thưởng, ai đuổi sau trọng phạt theo gia pháp!”

Bọn đồ đề nghe thấy hai chữ gia pháp thì sợ xoắn xuýt chân tay, không dám nhiều lời, chạy điên loạn về phía trước, lúc sau, đoàn quân như con rắn theo đuôi, chúng chạy sát, đến cả đồ đệ tụt lại phía sau của Bắc Đạo Môn còn nghe thấy tiếng thở dốc của địch ngay sau lưng.

Một tên nhìn thấy một thằng mập Bắc Đạo Môn ở cuối hàng chạy ngay trước mặt mình, nó dùng kiếm chém. Thằng mập nghe thấy tiếng gió chém vút sau lưng, biết không ổn, vội vàng chạy thục mạng về phía trước, tuy không bị trúng đòn nhưng quần đã bị rách toạc.

Phía sau tất cả đệ tử Nam Đạo Môn được phen cười no nê, hét lớn: "Bắc Đạo Môn chúng mày giỏi nhề. Mặc quần thủng đít đi đánh trận, chắc thằng Minh nó dạy thế à!"

Thằng mập bị chúng cười nhạo, mặt bừng bừng vừa tức vừa thẹn, nhưng còn có cách gì? Thôi mặc kệ, cứ chạy tiếp! Một làn sóng hai nghìn người nối tiếp nhau, làn sóng trước chạy, làn sóng sau rượt đuổi giết hại, cuồn cuộn như sóng xô, mạnh bạo và hùng vĩ.

Thế Minh đem một nghìn quân đến bị bọn chúng đuổi rất ác liệt, chạy hồng hộc quay về đường ban đầu, không kịp nhảy lên xe đang táp đang bên lề đường, mà chỉ đành chạy vượt qua.

Thế Minh nhìn thấy đối phương có phòng bị, cậu quả nhiên không hề do dự, hạ lệnh rút quân, nhưng Nguyễn Hoàng An vẫn huyết chiến sinh tử trước cửa nhà nghỉ. Anh ta vẫn đang hăng máu giết người, bỗng một thanh niên mặt trắng bủng trắng beo, tướng mạo anh tuấn, phong độ ngời ngời, cho dù bị vùi trong chiến trường cũng không che đậy được nét anh tuấn và khí chất hơn người.

Người thanh niên kia dừng trước mặt Nguyễn Hoàng An rồi nói: “Anh thân thủ khá cừ, báo quý danh để tiện xưng hô.”

Nguyễn Hoàng An cười lạnh, mặt khinh bỉ: “Mày không đủ trình để biết tên tao!” Vừa dứt lời, con dao chĩa thẳng đầu não của người thanh niên. Người thanh niên không nhanh không chậm, khẽ nghiêng người, tránh nhẹ sang bên, cười cười: “Tôi biết rồi, anh là Nguyễn Hoàng An thì phải!”

Nguyễn Hoàng An ngây dại, lấy làm lạ. Người thanh niên nhìn biểu cảm của anh càng chắc chắn hơn: “Nội bộ Bắc Đạo Môn người ngạo mạn rất ít, nhưng Nguyễn Hoàng An lại nằm trong số ít đấy.”

Nguyễn Hoàng An cười ngạo mạn, thu con dao về rồi hỏi: “Mày lại là thằng nào?”

Người thanh niên cười nhạt: “Đoàn Kim Cư.”

Nguyễn Hoàng An nghe xong giật mình, người thanh niên mặt búng ra sữa này chính là một trong bát thiên vương của Nam Đạo Môn - Đoàn Kim Cư! Anh cẩn trọng hơn, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh cười điên cuồng rồi nói: “Hay lắm, ngày hôm nay tao sẽ dùng máu của mày để tế chiến con dao trong tay tao!”

Ngắt câu, anh vung dao liên tiếp chém ba nhát. Dao pháp của Nguyễn Hoàng An và Đặng Tâm Lỗi là cùng một thầy Kim Bằng, nhưng dao pháp cũng do tính khí con người mà có đôi phần khác biệt.

Dao pháp Đặng Tâm Lỗi độc đoán mạnh mẽ, bá khí chủ lực, dao pháp của Nguyễn Hoàng An tinh xảo kỳ quái, khi cấp bách thì như tia chớp, khi độc thì giống như rắn hổ mang, không có món võ thừa, mỗi nhát dao là một nhát chí mạng.

Đoàn Kim Cư có thể dựa vào thực lực bản thân trở thành một trong bát đại Thiên Vương, đương nhiên phải có điểm vượt trội hơn người. Nhưng đối mặt với Nguyễn Hoàng An, hắn không dám khinh suất, vung tay, lòng bàn tay đã xuất hiện hai con dao thân ngắn. Con dao này dài không quá một thước, nhưng thân dao rộng bằng bàn tay, khắc hình rồng.

Đoàn Kim Cư múa hai con dao thân ngắn đâm về phía chỗ hiểm Nguyễn Hoàng An. Càng đánh hắn ta càng nhận ra khí chất thần kì của cậu, anh ta thầm khen ngợi dao pháp của Nguyễn Hoàng An thực sự phi thường, chuẩn xác và hiểm ác, khó đề phòng.

Mà Nguyễn Hoàng An càng đấu càng hăng, như Đoàn Kim Cư đã nói, anh là một người cao ngạo, cực kỳ ngạo mạn, coi trời bằng vung, coi người khác như bọn tôm tép, chỉ coi trọng Kim Bằng và Đặng Tâm Lỗi. Anh ta cảm thấy tất cả mọi người trong Đạo Môn đều không bằng, thậm chí không xứng làm đối thủ của chính mình. Hôm nay thuận thời, gặp được cao thủ, anh ta hưng phấn đến mức sôi máu. Nguyễn Hoàng An đang tận hưởng cuộc chiến sống còn đến mức không thể nhìn thấy ai khác ngoài Đoàn Kim Cư, và anh ta hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của tình hình xung quanh.

Anh không để ý, nhưng Nhiên Đàm vẫn luôn để tâm tình hình. Vừa nãy phía sau tòa nhà náo loạn, anh vui mừng, vì biết đại ca Thế Minh đã đến, nhưng vui nhanh buồn dài, chưa vui quá quá ba giây, anh mơ hồ nghe thấy có người hét lên: “Lê Thế Minh, mày chạy đi đâu?!" Sau đó liền có tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng hét ầm ầm xáo động. Sau đó mọi thứ lại trở về yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhiên Đàm nghe xong lấy làm lạ, nhẩm bụng anh Minh đã bỏ trốn. Lúc đầu anh ta còn không tin, muốn chạy lẻn phía sau toà nhà nhìn cho rõ, nhưng không có kẽ hở cho anh ta đi qua. Trước mặt là một biển người, tất cả đệ tử của Nam Đạo Môn ồ ạt như vũ bão. Một lúc sau, điện thoại reo, là Thế Minh gọi điện, ra lệnh rút lui ngay tức khắc. Anh chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã tắt cái phụp.

Chó chết! Nhiên Đàm tức giận bừng bừng. Đánh nhau kiểu gì mà như chơi trò mèo! Chưa nhìn thấy người, đã lặn mất hút con mẹ hàng lươn. Anh ta quay lại nhìn ba trăm người mà anh ta mang theo, chỉ có khoảng một trăm người đứng ở gần đó, và những người khác đã hòa cùng đánh nhau với các đệ tử Nam Đạo Môn. Chỉ có thể rút!

Anh thở dài một tiếng, thấy Nguyễn Hoàng An và người thanh niên kia đánh càng lúc càng hăng, chẳng có cơ hội để nói, anh chẳng để tâm nhiều, chạy đến bên Nguyễn Hoàng An nắm lấy tay áo rồi chạy, hét hết sức lực: “Anh em đâu, chạy thôi, tất cả rút quân!”

Nguyễn Hoàng An đang hừng hực khí thế, bỗng tay áo có người tóm chặt, nhìn lướt qua, nhận ra Nhiên Đàm, tức điên nói: “Mày làm cái đ gì? Chạy đi đâu?”

Nhiên Đàm vừa chạy vừa hổn hển: “Còn hỏi chạy đi đâu. Cứ mà không chạy thì hôm nay khỏi về.”

“Cái gì?” Nguyễn Hoàng An sững người hỏi lại: “Sao cơ? Anh Minh vẫn chưa đến à?”

Nhiên Đàm đáp: “Đến rồi nhưng chạy rồi.”

Là thế nào? Nguyễn Hoàng An có hơi mơ hồ, khuôn mặt đầy nghi hoặc nhìn Nhiên Đàm. Nhiên Đàm lắc đầu nói: “Dẹp đi, đi về rồi tính, chúng ta cứ giết xông ra ngoài kia!”

Hai người đem một trăm người anh em còn lại chạy xông ra ngoài, dốc hết sức bình sinh chạy được một đoạn. Họ dừng lại đếm lại quân số, còn chưa đến ba mươi người. Nhiên Đàm muốn để mọi người nghỉ ngơi lấy sức, còn chưa nói hết câu, đằng sau hàng trăm đồ đệ của Nam Đạo Môn cầm dao loé sáng, dũng khí ngập trời đuổi theo. Hết cách, Nhiên Đàm chỉ có thể dẫn đội quân tàn tiếp tục chạy.

Còn về Thế Minh, đem hơn nghìn quân chạy vào lòng thành phố. Chạy bộ là món thể dục thể chất của cậu, trong dân xã hội hiếm ai có thể địch lại được với sức dẻo dai của cậu, nhưng các đồ đệ không có thực lực bằng cậu, người nào người nấy toàn thân là mồ hôi, dao kiếm gậy gộc sớm đã chẳng còn, tay lột áo, trên mặt sớm đã giũ bỏ lớp tắm khăn màu đen trang bị làm mặt nạ.

Người của Nam Đạo Môn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, ai cũng thở hồng hộc, quần áo ướt sũng mồ hôi, cả người bê bết như vịt rù. Mặc dù bộ dạng vô cùng lếch thếch nhưng miệng vẫn gào:

“Chúng mày chạy giỏi thật đấy, sinh vào giờ chạy à?”

“Mẹ kiếp, Bắc Đạo Môn chúng mày mọc hai chân chứ có phải bốn chân đéo đâu mà chạy như chó thế?!”

“Môn chạy đường dài nhất lũ chúng mày rồi!”

Bọn chúng hết nói mỉa đến chửi bậy, lời tục tĩu thô cằn nào cũng có thể thốt ra được. Vì rằng đuổi không kịp thì phải dè bỉu tinh thần đối phương cũng là một chuyện rất đỗi bình thường.

Nguyễn Tấn Vọng cả đời này cũng chưa bao giờ chạy xa như thế, nhưng sức lực Thế Minh vẫn rất dồi dào. Bọn họ đều lấy làm lạ, chẳng có lẽ cậu ra xuất thân từ một vận động viên, chứ sao có chuyện chạy giỏi như vậy được. Nguyễn Tấn Vọng vừa chạy vừa hổn hển: “Minh ơi, tao phục mày rồi. Nhìn có đôi chân như hai cái cẳng gà khuỳnh khoàng của mày mà chạy như bay ấy!”

Thế Minh chạy đằng trước cười hả hê, cậu cũng không đáp lời, chỉ tức tốc cắm đầu chạy về phía trước.

Phố đã ẩn hiện phía xa, Nguyễn Tấn Vọng lo lắng, nếu Thế Minh chạy vào nội thành thì bao công sức cũng đổ sông đổ bể. Mười mấy cây số rượt đuổi coi như bằng không. Trong phố là địa bàn của Bắc Đạo Môn, Nguyễn Tấn Vọng có gan to thế nào cũng không dám xông vào trong.

Hắn vẫy tay, dừng chân, gập người, tay chạm gối thở hổn hển. Đồ đệ đằng sau nhìn thấy đại ca không rượt đuổi nữa thì dần bình sức, hoãn nhịp chạy, đợi đại ca ra lệnh.

Lúc sau, Nguyễn Tấn Vọng hít sâu một hơi, đứng thẳng lưng, cảm nhận lồng ngực suýt văng ra ngoài, cả thanh quản rát bừng, lấy hơi: “Thôi, dẹp,… Chúng ta… không nên… đuổi tiếp, phía trước là trong phố, ở đấy lắm bọn tay chân của Bắc Đạo Môn.”

Nói xong, hắn thở hắt một hơi, thầm tiếc vì đã bỏ qua cơ hội để bắt Thế Minh, dằn giọng: “Tất cả rút quân, đợi trời sáng. Giờ tôi mời anh em đi ăn một bữa giải nhiệt.”

Lúc này, hắn muốn rút, nhưng Thế Minh không biết vì lí do gì lại chạy trở lại, đứng nghênh ngang cách Nguyễn Tấn Vọng khoảng mười mét, cười nheo mắt cà khịa.

Mẹ mày! Nguyễn Tấn Vọng tức điên, tao không đuổi mày còn mặt mũi quay lại trêu ngươi. Hắn không nghĩ nhiều, rút dao xông về phía Thế Minh. Thế Minh thấy hắn tiến lại gần, không rút súng cũng chẳng rút dao, lại vắt chân lên cổ chạy, Nguyễn Tấn Vọng mắt trợn tròn, nghiến chặt răng, nhìn bộ dạng là biết hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Có điều tay chân ẻo lả, đến cả vạt áo cũng chẳng thể chạm, chứ nói gì đến chuyện chạy tóm sống!

Hơn một nghìn tên thuộc hạ Nguyễn Tấn Vọng cũng chạy theo sau, chẳng còn cách nào khác, chỉ thầm trách bản thân khổ sở, rồi luôn miệng chửi mười tám đời tổ tông nhà Thế Minh.

Lại chạy được năm trăm mét, gần đến nội thành, bóng dáng Thế Minh đã hoà lẫn với bóng đêm tối mịt. Nguyễn Tấn Vọng quả thực không còn sức để chạy nữa, hắn ngồi phệt xuống đất, cởi áo, rồi thở hổn hển. Tên thuộc hạ đằng sau cũng thở hồng hộc chạy đến, ai cũng mặt mày nhợt nhạt, kiệt sức và chóng mặt. Nguyễn Tấn Vọng ngồi chưa nóng mông, Thế Minh lại xuất hiện. Lần này, hắn không thèm đứng dậy, vẫn ngồi im chỗ cũ, tay chỉ thẳng mặt Thế Minh, phẫn nộ: “Mẹ mày, Lê Thế Minh, mày có giỏi thì đứng lại cho tao. Tao chặt xương róc thịt mày chứ ở đấy mà trêu ngươi tao!”

Lần này Thế Minh không trả lời, cười nheo mắt nhìn hắn đang nổi điên toá hoả, cậu bình tĩnh: “Tao đến để tiễn mày lên đường!”

“Phì!” Nguyễn Tấn Vọng nhổ thẳng bãi nước bọt, môi run giần giật, không nói gì.

Thế Minh cười nói: “Sao? Mày không tin à?”

Nguyễn Tấn Vọng đáp: “Tao tin ngày hôm nay tao chắc chắn lấy được mạng của mày!”

Nói xong, khệnh khạng đứng dậy, nhưng chân mất sức, cứ run run và mềm nhũn đi.

Thế Minh cười nhìn hắn, cậu đưa tay vỗ nhẹ.

“Bộp, bộp, bộp!” Ba tiếng vỗ tay vừa dứt, từ trong lùm cây đen um sùm bỗng xông ra hàng trăm nghìn người mặc quần áo đen kịt, không thể đếm hết là bao nhiêu. Quần áo đen, mặt đen, như hoà nhập với màu đen của trời đất, chỉ khác là có con dao bóng loáng xoẹt qua, sáng mắt người đối diện.

Bình Luận (0)
Comment