Nguyễn Tấn Vọng toát mồ hôi hột, sống lưng lạnh toát, lẽ nào Thế Minh cố ý dụ mình đến đây? Đáp án đúng như hắn nghĩ.
Haiz! Nguyễn Tấn Vọng cắn răng tự nhẩm đúng là gay to, thế quái nào lại một lần nữa trúng quỷ kế của Lê Thế Minh.
Hắn hét to với bọn thuộc hạ: “Ở đây có mai phục, rút, rút nhanh!” Đến lúc này muốn rút quân, sao mà kịp?
Trong rừng cây xuất hiện lũ người mặc quần áo đen. Ai cũng đô con và dũng mãnh như hổ. Nhìn những tên đàn em của Nguyễn Tấn Vọng, người nào người nấy đều phờ phạc, quần áo xộc xệch, la liệt dưới đất. Nguyễn Tấn Vọng giờ đây chỉ trách bản thân phát tác điên máu, mà giờ không có sức mà đứng lên đối kháng.
Chưa đợi người Bắc Đạo Môn tiến đến giết, đã có rất nhiều người mệt, vừa tức, vừa chửi, vừa khạc nhổ ra máu. Lần này dưới sức ép trừng phạt của gia pháp, không ai dám tự ý bỏ chạy, nhưng mười mấy cây số đường đất đá ghồ ghề khó đi, nếu không được đào tạo bài bản thì khó mà vượt qua được cửa ải giao chiến tiếp theo.
Hơn một nghìn người cùng lao vào chém giết nhau, đây là khung cảnh dao kiếm gậy gộc loảng xoảng mà thích tai. Tia sáng kiếm loé vút, tiếng hét, tiếng kêu, tiếng giết người khinh thiên động địa, âm thanh va đập của lưỡi dao keng keng. Người chém vẫn chém, người bị thương kêu vẫn kêu, vẫn hét thảm thiết. Lưỡi dao lạnh băng chém phăng qua lớp thịt, mùi máu nóng tanh nồng lan tỏa khắp chiến trận.
Đây là một trận chiến tàn sát đơn phương, thuộc hạ của Nguyễn Tấn Vọng hoàn toàn không còn tha thiết gì đến chiến đấu, vừa nghe thấy thủ lĩnh ra lệnh rút quân, chúng vội vàng tháo chạy, nhưng cơ thể yếu ớt của bọn chúng sao có thể chạy địch lại với quân binh sinh lực của đối phương, họ bị truy sát đến cùng. Chỉ đến khi chúng bị đuổi đến đường cùng, trốn lên trời không được, chui xuống đất chẳng xong, biết bản thân không địch nổi, thì vứt dao kiếm xuống đầu hàng vô điều kiện.
Nguyễn Tấn Vọng chạy nhanh nhất, hắn dẫn đầu quân tháo chạy. Hắn dốc hết sức bình sinh chạy một mạch, chẳng dám quay đầu lại nhìn, mặc dù bên tai vẫn văng vẳng tiếng kêu thảm thiết của thuộc hạ. Hắn chạy ngày một xa. Dần dần, những âm thanh ấy càng nhỏ đi, Nguyễn Tấn Vọng cũng không biết chạy được bao xa, hắn dừng chân, quay đầu nhìn, không có quân lính đuổi theo.
Hắn suýt khóc ra nước mắt, không biết là vì vui tháo mạng hay vì buồn thua địch. Có lẽ là cảm giác mất mạng trong gang tấc, hoặc là tiếc nuối hao binh tổn sĩ. Ban đầu truy sát Thế Minh hắn đem theo hơn một nghìn người, vậy mà bây giờ chỉ còn lại mười mấy người, mà ai nấy cũng đều bị thương nghiêm trọng.
Hắn hối hận khôn cùng, sao bản thân lại sơ ý đến độ không phát giác việc Thế Minh đang dụ mình. Sao mình sa cơ đến bước đường này? Sao không vùng lên chiến đấu mà lại bỏ chạy? Sao mình không để ý đến việc Thế Minh chọn chạy bộ mà không ngồi xe? Giờ hắn cũng đã nghĩ thông suốt, nhưng đã hi sinh bằng tính mạng của ngót nghét một nghìn người.
Hắn ngẩng mặt lên trời than thở: “Thế Minh đúng như lời đồn quỷ kế đa đoan, mối thù này ắt phải trả!”
Đúng lúc hắn đang kêu tiếng thương cảm, thì một loạt người xông đến, số lượng không đông, chưa đến một trăm người, quần áo giày dép xộc xệch, tan tác thực thụ là bại binh, đa số trên người đều có dính vết máu.
Hai người đàn ông đi ngay phía trước, trong đó có một người vừa đi vừa mắng mỏ: “Mẹ bọn giặc Nam đúng là một lũ ruồi nhặng, bọn mình còn chưa kịp ngồi xe phóng đi đã bị chúng nó đuổi, phải chạy cong mông như tới số. Nếu biết sớm, thà bán đống xe này làm phế liệu còn hơn để chúng nó lấy. Có tận hơn hai mươi con xe chúng nó lấy trắng rồi còn đâu, bây giờ biết ăn nói thế nào với anh Minh đây!”
Một tên thanh niên lầm bầm: “Thôi đủ rồi, còn ăn với chả nói cái gì? Anh Minh chạy trước bỏ lại chúng mình ở đây. Chỗ xe này bõ bèn gì? Mạng của chúng ta không đáng giá à?”
Hai người này không ai khác chính là Nguyễn Hoàng An và Nhiêm Đàm sau khi thoát ra khỏi vòng vây. Hai người họ cùng mười mấy tên thuộc hạ bị đuổi chạy thục mạng mười mấy cây số. Quả thực họ còn chưa kịp ngồi xe để hưởng thụ thảnh thơi. Mà bây giờ chỉ có thể dương mắt nhìn đệ tử Nam Đạo Môn hứng khởi kéo những con xe hơi đắt đỏ! Vừa giận vừa tức và cũng không hài lòng với lối đánh bỡn cợt của Thế Minh.
Hai người đang rầu rĩ bước đi, thì thấy có mười mấy người đang ngồi vạ vật dưới đất, mặc bộ quần áo trắng của Nam Đạo Môn, nhìn qua thì giống như vừa trải qua một trận chiến máu me, người nào người nấy đều dính máu. Hai người họ bỗng đứng hình, Nguyễn Hoàng An rất nhanh nhạy phản ứng ngay.
Anh ta chẳng nói chẳng rằng, phừng phừng nóng giận, bỗng từ đâu rút con dao S xông lên đâm túi bụi vào đám tàn quân Nam Đạo Môn.
Nguyễn Hoàng An dù sao đi chăng nữa cũng là một nhân vật tầm cỡ của Bắc Đạo Môn, đã bị ai truy sát sỉ nhục đến mức này bao giờ.
Bình thường đều là anh truy sát người ta, giờ hoán đổi vị trí, đương nhiên không thể chịu đựng được nỗi tủi nhục này. Như cái tính cách của Nguyễn Hoàng An, là một người tự cao tự đại, vô cùng kiêu căng tự mãn. Cái tức đã làm lồng ngực anh sôi sục, vừa nhìn thấy tàn binh của Nam Đạo Môn, thì như tìm được chỗ trút giận, anh nhào đến phát tiết bằng một nhát dao chí mạng vào những người có màu áo giống Nguyễn Tấn Vọng. Hiện giờ Nguyễn Tấn Vọng không còn dáng vẻ oai phong lẫm liệt ngày thường, mà thay vào đó là bộ dạng bôi nhếch, hao hơi sụt sức không mảy mau đấu đá.
Trưng trưng nhìn địch tiến đến sát hại, cứ nghĩ Thế Minh đã sắp đặt từ trước, lại một lần nữa mắc bẫy, Nguyễn Tấn Vọng kêu hét thê lương.
Nguyễn Hoàng An đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, bĩu môi dè bỉu khuôn mặt dài như cái bơm của đối phương.
Đưa dao chĩa ngang cổ, mắt mày bặm trợn, lạnh lùng lên tiếng: “Ông nội mày sắp giết mày đây. Mau khai tên báo tử!”
Nguyễn Tấn Vọng thầm mừng vì đối phương không biết danh tính của mình, lẽ nào chúng nó không phải là tay sai của Thế Minh? Nếu không đúng thì dễ đối phó hơn hẳn! Hắn đang muốn giấu thân phận thì ai ngờ một tên tay sai đứng cạnh “miệng nhanh hơn não” xoen xoét nói.
Tên tay sai thấy phong thái Nguyễn Hoàng An tầm thường, cứ nghĩ báo danh bát đạo thiên vương xứ Nam là có thể doạ đối phương sợ, hắn ta ngoác miệng: “Đây đường đường là một trong bát thiên vương Nam Đạo Môn, Nguyễn Tấn Vọng!”
Người này vừa nghễng ngãng vừa đắc ý nhìn Nguyễn Hoàng An, đối phương nghe xong, mặt cứng đờ có vẻ sợ hãi. Tên kia càng đắc ý hơn, uy phong lẫm liệt: “Mày còn không mau chạy nhanh, thiên vương mà giận thì mày cũng chết thảm đấy!”
Bỗng dưng Nguyễn Hoàng An ngẩng mặt lên trời cười lớn, hưng phấn: “Trời phù hộ tao lập công lớn!”
Ngắt lời, anh không quan tâm đến sắc mặt của tên kia, đối mặt với cái Nguyễn Tấn Vọng, lập tức một dao đâm xuyên đến.
Nguyễn Tấn Vọng khi nghe tên đàn em cất tiếng nói, hắn đã biết bản thân đã tới số.
Bấy giờ hắn đã rã rời, cổ tay mất lực, con dao tuỳ thân đã rơi mất từ bao giờ, lấy vũ khí gì để đối kháng cùng đối phương.
Nhìn đối phương một dao chém đến, hắn theo bản năng vớ lấy một con dao của tên thuộc hạ, chĩa ngang con dao tiếp ứng. Dao nước S được mệnh danh là vua dao trong các loại dao, cộng thêm lực nặng nghìn cân của cơ thể mình đồng da sắt của đối phương, Nguyễn Tấn Vọng không thể kháng cự.
Tiếc thay, Nguyễn Tấn Vọng - một trong bát đại thiên vương của Nam Đạo Môn đến cả một chiêu cũng không đỡ nổi mà lìa đời. Một con dao “vô song” lại thêm sát khí và hận thù Nguyễn Hoàng An đã kết liễu cái số của Nguyễn Tấn Vọng.
Nguyễn Hoàng An một dao chém đứt yết hầu Nguyễn Tấn Vọng, anh ta thấy thoải mái hẳn, quả là một trời một vực. Anh ngẩng cao đầu kiêu hãnh, con mắt hấp hé, đá cái xác Nguyễn Tấn Vọng sang một bên, ngạo mạn: “Hôm nay tao tha cho lũ chúng mày, không phải là tao nương tay, mà chúng mày không xứng, đem cái xác này về mách với Tiêu Bàng. Cứ đợi đi, nó sẽ là cái xác tiếp theo dưới lưỡi dao của tao. Nhớ cho kĩ, tên tao là Nguyễn Hoàng An!”
Hay! Khá khen cho chàng trai đắc ý đến quên cả đất giời không coi ai ra gì! Nhiên Đàm đứng bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng, có điều cảm thấy hơi ngại. Ai vừa liếc mắt qua nhìn cũng biết Nguyễn Tấn Vọng đang kiệt sức, trong giây phút sa cơ lỡ vận như thế, chỉ cần một tên thuộc hạ cũng có thể dễ dàng ứng phó. Có gì mà thể hiện?!
Nguyễn Hoàng An vừa dứt lời, mười mấy tên Nam Đạo Môn thở phào nhẹ nhõm vì thoát được một nạn, chúng cõng xác của Nguyễn Tấn Vọng lên, vắt chân lên cổ chạy. Nhưng kể cũng lạ, vừa bị Nguyễn Hoàng An doạ cho sợ hụt vía, vậy mà không biết chúng lại lấy đâu ra sức, chạy nhanh như thần tốc, nhoắng cái đã mất bóng mất hình.
Nguyễn Hoàng An vứt con dao S ra, bên trên nhuộm đầy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh ta đắc chí nhìn Nhiên Đàm, lắc lắc đầu: “Bát thiên vương của Nam Đạo Môn cũng chỉ có thế!”
Nhiên Đàm với thân phận hiện tại là đại đội trưởng, mặc dù được Thế Minh trọng dụng nhưng so vai vế vẫn kém xa với Nguyễn Hoàng An. Nghe thấy thế, bèn cười nói: “Không phải bát thiên vương không ra gì, mà là do dao pháp của anh An quá cừ cội.”
“Ừm!” Nguyễn Hoàng An gật đầu, những lời nịnh nọt này anh đương nhiên hài lòng, cứ tưởng khen thật. Vỗ lên vai Nhiên Đàm rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, sau khi trở về tôi sẽ nói với anh Minh báo công giúp chú.”
Nhiên Đàm cạn lời, đúng là hết đường nói chuyện với anh ta. Kì thực con người Nguyễn Hoàng An rất tốt, trọng nghĩa trọng tình, đối đãi với bằng hữu cũng rất hợp lòng người, chỉ có điều hơi ngạo mạn, cái gì cũng cho rằng mình là nhất. Ngạo mạn chính là cái “bệnh sĩ” mà chẳng mấy ai ưa, nhưng trong giới giang hồ, bệnh sĩ có thể chết trước bệnh tim!
Lần này trên đường trở về, Nguyễn Hoàng An vênh váo, mắt trợn ngược lên trời, tay chân đi đứng khí thế oai phong. Bát thiên vương của Nam Đạo Môn là nhân vật như thế nào, giờ chỉ cần giẫm một đạp, Nam Đạo Môn đã sợ đến nỗi chân tay rụng rời. Chúng đều là bọn tằm ăn rỗi, cắn xé Bắc Đạo Môn bao lâu nay, hôm nay có có kẻ bị chết dưới dao mình, đúng là oai phong lẫm liệt. Chắc ông tướng Đặng Tâm Lỗi biết tin cũng phải hô hào khen cũng nên.
Trong đầu còn đang mộng tưởng, thì đối mặt với một đoàn thanh niên mặc quần áo đen, tay cầm dao chạy đến. Bọn họ nhìn thấy Nguyễn Hoàng An và mọi người thì khom người hành lễ, cung kính: “Anh An!”
Nguyễn Hoàng An vừa nhìn thấy người của mình liền hỏi: “Chúng mày vội vàng đi đâu?”
Một người đáp lại: “Đại ca đang có kế hoạch vây đánh Nguyễn Tấn Vọng, chỉ tiếc thằng nhãi ấy chạy nhanh quá, bọn em đang đuổi theo nó.”
Nguyễn Hoàng An cười lớn: “Người anh em không cần đuổi nữa!”
“Cái gì cơ ạ?”
“Nó đã thành con ma dưới con dao của tôi rồi!”
“Hả?” Mọi người nghe xong ai cũng vui mừng, vây quanh Nguyễn Hoàng An, mỗi người một câu hỏi dồn: “Anh An giết nó kiểu gì thế?”
“Anh An giỏi thật đấy, lần này là lập công lớn rồi!”
“Anh An sau này nhớ đừng quên tụi em…”
Một loạt người xúm xít quanh Nguyễn Hoàng An. Sớm đã có một tên thuộc hạ báo tin cho Thế Minh biết Nguyễn Hoàng An đâm một nhát giao kết liễu Nguyễn Tấn Vọng. Thế Minh nghe xong nhìn Văn Bình cười, đầu đuôi sự việc ra sao, hai bọn họ đều rõ hơn ai hết.
Nguyễn Hoàng An vốn đưa ra đề nghị đánh lén căn cứ điểm của Nam Đạo Môn, ban đầu Thế Minh và Văn Bình đều công nhận chủ ý này hay ho. Nhưng sau khi họp bàn, Thế Minh quay về phòng nghỉ ngơi nằm trên giường suy tư nghĩ một lượt kế hoạch tác chiến, cứ thấy có chỗ không hợp lí, cậu thầm trách không nên dễ dàng thực thi kế hoặch sơ sài thế này được.
Đang lúc cậu hối hận thì Trần Văn Bình cũng hấp tấp đến tìm, anh cũng đồng tình với việc cậu quá mạo hiểm, mà Nguyễn Hoàng An là người cao ngạo, khéo khi lại làm hỏng chuyện. Thế Minh gật đầu, nhưng đã ra lệnh, giờ mà đổi ý khéo khi lại làm rụt ý chí của binh khí, thứ hai là làm mất uy phong của bản thân.
Trần Văn Bình nghĩ hồi, giúp cậu nghĩ ra một tương kế tựu kế, đối phương nếu không có mai phục còn đỡ, nếu có, thì không nhất thiết phải đánh đấm, dụ địch đuổi theo, đợi đến lúc chúng kiệt sức rơi vào mai phục của quân mình thì có thể phản công tiêu diệt.
Thực ra Thế Minh cố ý tháo chạy để dụ Nguyễn Tấn Vọng, cậu biết đối diện nhà nghỉ chỉ có một đường, Nguyễn Hoàng An có bại trận trở về kiểu gì cũng gặp nhau, dựa vào bản lĩnh của Nguyễn Hoàng An, Nguyễn Tấn Vọng sau khi thân tàn lực kiệt dù có mười cái mạng cũng chẳng thể sống sót nổi.
Thế Minh vốn đã có ý để Nguyễn Hoàng An có cơ hội lập công, cũng là việc đền bù cho việc bản thân chưa đánh đã chạy, còn không tình báo thông tin cho anh ta rơi vào vòng vây. Cộng thêm một lí do hết sức quan trọng là Thế Minh rất quý Nguyễn Hoàng An, ngoài việc anh ta có thói sĩ ra, thì không có nhược điểm gì đáng trách. Thế Minh đương lúc muốn bồi dưỡng một nhân tài đắc lực.
Trận đánh lần này Thế Minh đã đại chiến toàn thắng, bắt được hàng năm trăm người, còn chưa tính một tên thủ lĩnh Nguyễn Tấn Vọng. Sau lần này, Bắc Đạo Môn dũng khí hừng hực, danh tiếng vang vọng bốn bể.
Trong bữa tiệc chúc mừng, Thế Minh tường thuật lại từ đầu chí cuối, bản thân cậu chạy trốn không đánh là để dụ đối phương vào tròng. Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, ai cũng biểu dương Thế Minh trí tuệ hơn người, cao minh sáng suốt, đừng nói là Nguyễn Tấn Vọng, ngay cả quỷ thần cũng đoán không ra.
Thế Minh cũng chẳng phải là người phụ công người khác, dõng dạc lên tiếng: “Đây là chủ ý của Trần Văn Bình.”
Cậu rất khâm phục người thanh niên này, mặc dù Trần Văn Bình dù có mưu trí đa túc, nhưng anh ta không chịu sự quản thúc của cậu. Nếu người này đồng tâm hiệp lực, thì thiên hạ sớm muộn cũng về tay, nếu không thì… Thế Minh cũng không muốn nghĩ tiếp. Thế Minh đã nhường công cho Trần Văn Bình, nhưng có nói như thế nào Trần Văn Bình cũng không chịu nhận, mồm từ chối đẩy đẩy với lí do bản thân không góp công cũng chẳng góp sức, nên nhất quyết không nhận công lao này.
Thế Minh cười nhạt, cậu cũng không ép người quá đáng, giao công lớn đầu bảng cho Nguyễn Hoàng An, đích thân nâng chén chúc rượu anh ta. Đây quả là diễm phúc của Nguyễn Hoàng An, được đại ca trọng vọng như thế nên anh ta cười ha hả không ngậm được miệng.
Bên Bắc Đạo Môn vui mừng phấn khởi bao nhiêu thì Nam Đạo Môn u sầu buồn bã bấy nhiêu. Tiêu Bàng nhìn cái xác chả Nguyễn Tấn Vọng, hắn đau quặn, Đoàn Kim Cư còn đau đớn hơn nhiều, hắn ta khóc đến độ nước mắt giàn giụa. Bát đại thiên vương ở bên nhau bao nhiêu năm giờ mất là mất, cái tin như sét đánh ngang tai này khiến mọi người khó có thể chấp nhận.
Ngày hôm nay, Nguyễn Tấn Vọng đã bị người ta giết hại, là một người tự tin và tự xưng là có đầu óc như Tiêu Bàng chẳng lẽ không buồn rầu? Buồn là chuyện của buồn, đến cả bản thân hắn cũng công nhận Thế Minh xảo quyệt đa kế, bản thân cũng ngầm đoán Thế Minh sẽ đánh lén, nhưng ai ngờ cậu dùng món tương kế tựu kế, thay đổi khôn lường, bản thân khó mà địch nổi!
Lần này Tiêu Bàng thua nhưng không phục, cộng thêm quân mình đã bị tổn hại một tướng lĩnh lừng danh, quân khí ủ rũ, nếu có đánh tiếp, sợ toàn bộ quân đều bị thiệt mạng nơi đây. Tiêu Bàng có ý định rút quân không phải vì không muốn báo thù cho Nguyễn Tấn Vọng chỉ là vì Thế Minh để lại một ám ảnh khá lớn, khiến cho hắn không dám quyết chiến. Quân đánh mà đến tướng còn rụt rè thì còn đánh trận kiểu gì? Hắn hiểu rõ cũng biết cái lợi cái hại của tình thế nên đã rút quân về CT càng sớm càng tốt. Cứ an toàn rút quân rồi tính sau.