Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 235 - Tiến Đánh Bắc Đạo

Mấy ngày nay hai bên Bắc Đạo Môn đều chọn lối đánh im binh lặng tướng. Đôi bên như có luật bất thành văn là sẽ nhất quyết không xuất quân.

Vào đúng lúc Tiêu Bàng chuẩn bị rút quân, bỗng nghe thấy tin tình báo: Thế Minh và Văn Bình đem một phần quân tinh vệ về phố T, để ĐN cho Huệ Mẫn và Nhiên Đàm cai quản ĐN.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Bàng là cười. Hắn khẳng định đây chắc chắn là tin vịt. Rất có thể là trò mưu kế bẩn của Thế Minh.

Lý do rất dễ hiểu: Thế Minh vừa đánh được một trận toàn thắng, ăn quân mình đến tận một nghìn người, còn giết Nguyễn Tấn Vọng, tinh thần binh sĩ đang đà đi lên, đang yên đang lành tự dưng vô lí rút quân?

Tiêu Bàng trừng mắt nhìn tên lính dò thám, khiến hắn ta run lẩy bẩy:

“Đây chắc chắn là tin giả thằng Minh bày ra. Thế nào nó cũng định dụ mình mắc câu. Nhưng nó quá nhầm, lần này tao chắc chắn sẽ không có chuyện mắc câu nó đâu.”

Nhưng chẳng qua bao lâu, một tên dò thám khác lại chạy đến: “Thế Minh và Văn Bình quả thực đã đem người về phố T rồi.”

Tiêu Bàng đứng bất động, vẫn không tin, bảo một tên khác đi dò thám tiếp. Bọn lính như lũ ong, hết đợt này ra rồi vào, thông tin đều giống nhau: Thế Minh không ở ĐN.

Haiz! Tiêu Bàng hít một hơi lạnh, lẽ nào Thế Minh về phố T thật, nhưng là vì lí do gì? Vô lý!

Ngày hôm sau, Nam Đạo đưa thông tin mật này báo về tổng cục Nam Đạo - CT: Đội Hồn không biết vì lí do gì, tiến công ồ ạt vào tổng bộ Bắc Đạo - phố T. Do bị đánh úp, Bắc Đạo hoàn toàn không có sự chuẩn bị gì, Kim Bằng bị kìm kẹp trong vòng vây của Đội Hồn, nguy hiểm kề cận. Thế Minh vì cứu Kim Bằng nên đã dẫn quân về phố T quyết giao chiến sống còn với Đội Hồn.

Việt Hùng nghe xong tin khẩn, anh cau mày, nhắm mắt không nói gì, những thuộc hạ bên dưới cũng âm thầm truyền tin tức này đến tai Tiêu Bàng ở ĐN.

Tiêu Bàng nghe xong nhảy cẫng lên, kích động: “Ông giời có mắt, giời giúp tôi, nắm chắc cơ hội này chắc chắn dẹp loạn được bọn giặc Bắc!”

Thế Minh đã đi, Tiêu Bàng hoàn toàn không coi Huệ Mẫn là cái thá gì, hắn chỉ e dè Thế Minh. Giờ Thế Minh vừa đi, ĐN như rắn mất đầu, khua tay là lấy lại được ngay.

Hắn lập tức báo tin khẩn cho Việt Hùng mong đại ca có thể phái thêm ít người, thành công lấy lại phố ĐN, thuận thắng công kích, hắn muốn đánh đến tận phố T, hắn viết tiếp: “Đạo Môn đã chịu chèn ép trong bao năm phân cách, nuốt gọn được giặc Bắc kiêu mạn, Nam Bắc thống nhất, để trả ơn ân nghĩa cho đại ca, tôi nguyện lấy công chuộc tội, bằng lòng làm trâu làm ngựa vì Nam Đạo chúng ta. Cho dù trận này có chết trên chiến trường, cũng có thể nhắm mắt an nghỉ nơi suối vàng.”

Tiêu Bàng viết một bức thư bằng cả tấm chân tình và hoài bão ấp ủ bấy lâu nay. Hắn viết hợp tình hợp lý, đến cả bản thân xem lại cũng suýt nữa rơi nước mắt cá sấu.

Nhưng mà ngờ thư gửi đến CT thì bặt vô âm tín, không có bất kì hồi âm nào!!!

Tiêu Bàng vừa sốt ruột vừa bất an, ăn không ngon ngủ không yên đợi vỏn vẹn ba ngày ba đêm.

Cuối cùng Vũ Việt Hùng cũng gửi điện tin trả lời, Tiêu Bàng chờ đến vàng cả mắt, kết quả nhận được vỏn vẻn bốn chữ: “Tạm thời không xuất quân!”

Haiz! Tiêu Bàng xem xong, đầu ong ong, mồ hôi tứa ra như mưa, càng tức tối: “Giờ còn không xuất binh thì còn đợi đến bao giờ? Thời cơ hiếm có như sao băng chớp hiện, chớp đến rồi vụt đi, không nhanh tay chớp lấy thì còn đợi đến bao giờ!!!”

Đoàn Kim Cư lo như ngồi trên đống lửa, đi qua đi lại trong phòng, miệng lẩm bẩm gì đó như ông thầy cúng.

Cuối cùng, Tiêu Bàng đập bàn đứng phắt dậy, quát lớn: “Cho dù đại ca có không cho chúng ta quân, thì cơ hội này chúng ta cũng không thể để vụt mất được. Gọi người đến đây, tiến công ĐN!”

Mấy ngày nay Tiêu Bàng liên tục thu thêm quân sĩ. Theo kế hoạch, trước tiên chiêu mộ lại những tàn quân của Nam Đạo đang trốn thui trốn lủi ở nội thành ĐN, tiếp theo sẽ chuẩn bị đánh chiến một trận hơn thua với Bắc Đạo.

Tiêu Bàng có nằm mơ cũng chẳng hiểu nổi tại sao Vũ Việt Hùng không ủng hộ. Do đó, hắn đã đưa ra một quyết định liều lĩnh: Dù đại ca có ủng hộ hay không thì nhất định vẫn sẽ tiến công lấy lại phố T.

Hắn dẫn hai nghìn người tấn công căn cứ Huệ Mẫn, nhưng cô như đã chuẩn bị sẵn sàng, quyết tâm giữ vững lối đánh phòng thủ, bất luận đối phương có khiêu khích thế nào, cô cũng sẽ làm ngơ, nhất quyết không xuất binh. Lúc này Tiêu Bàng nhận thấy thiếu quân, mấy ngày chiến đấu chỉ chiếm được một ít căn cứ nhỏ lẻ, thành tích không đáng kể. Ở những vùng quan trọng, thậm chí còn chưa đặt chân đến chứ đừng nói đánh chiếm.

Thế Minh đã thực sự về phố T hay chưa? Cậu quả nhiên đã trở về, phải miêu tả là phóng như bay về mới đúng. Trước lúc đi, cậu có dặn Huệ Mẫn và Nhiêm Đàm, sau khi cậu đi, Tiêu Bàng nhất định sẽ đến tiến công, thể nào Nam Đạo Môn cũng không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này. Tạm thời chúng ta dù có tiêu diệt được hơn một nghìn quân địch của đối phương, nhưng Vũ Việt Hùng còn có thể phái quân viện trợ đến tiếp lực bất cứ lúc nào. Chúng ta chỉ còn cách phòng thủ, cho dù Tiêu Bàng có đa mưu quỷ kế gì cũng không phải sợ.

Tiêu Bàng quả nhiên tiến công, Thế Minh đoán thật chuẩn xác, nhưng Vũ Việt Hùng vẫn chưa phái thêm quân viện trợ, đây mới là điều mà Tiêu Bàng không ngờ tới. Sở dĩ theo suy tính của Tiêu Bàng, đây là cơ hội giời ban không thể bỏ lỡ, phải đánh kịp thời, phải đánh nhanh thắng nhanh, thậm chí đích thân đem quân tiến công mới đúng với phong cách hành sự của một trưởng môn Nam Đạo Môn.

Đội Hồn sở dĩ chĩa đòn tấn công vào ông cụ Kim Bằng, hoàn toàn do Thế Minh. Mối hận thù giữa Thế Minh và đội Hồn đã sâu nặng bao lâu năm. Tiến đánh Thế Minh là quyết định có tính huỷ diệt nhất của chúng. Bằng mọi cách phải diệt trừ bằng được Lê Thế Minh.

Nhưng đằng sau cậu còn có hậu thuẫn vững chắc của Bắc Đạo, cho nên dẹp được hậu phương là diệt tàn Thế Minh. Thế Minh có hai bên cánh chống lưng, một bên cánh là Thế Minh hội, một bên là Bắc Đạo Môn.

Thế lực của Thế Minh hội đã bắm rễ lâu năm ở phía Bắc, đều là người bản xứ đầu quân, để đối phó không phải chuyện dễ dàng, đội Hồn chắc chắn chiếm phần thiệt, do đó Đội Hồn chọn cách diệt Bắc Đạo Môn.

Mặc dù Bắc Đạo thế lực hùng mạnh, nhưng nội bộ thù oán. Và trùng hợp thay lại còn một kẻ địch rất mạnh đang hăm he Bắc Đạo là Nam Đạo. Đội Hồn ngầm đoán bản thân tấn công phố T, Nam Đạo Môn cũng mượn nước đẩy thuyền mà tấn công, đến lúc ấy hai bên không hẹn mà gặp, cùng tận công diệt gọn Bắc Đạo Môn. Trong ngoài tiến công, kẹp Bắc Đạo Môn ở giữa lênh đênh. Không có Bắc Đạo Môn làm chỗ dựa, lúc ấy con mối Lê Thế Minh chỉ đành về phía Bắc, chúng tính sẽ một đòn toàn lực đối phó Thế Minh Hội, ắt sẽ thành công. Đội Hồn nghĩ được kế hay, có điều vẫn bỏ sót vài điểm nhỏ nhưng rất quan trọng.

Thế Minh quay về phố T rất nhanh chóng, vừa nhận được điện thoại thông báo phố T có sự, cậu không chần chừ, giao toàn bộ quyền tiếp quản cho Huệ Mẫn, đem người đi ngay trong ngày.

Ở phố T mọi chuyện đều rối tung beng, ông cụ Kim Bằng bị đội Hồn vây giữ tại tổng cục. Mặc dù số lượng không đông, nhưng chúng đích thị là lực lượng đào tạo tầm cỡ thế giới. Đội Hồn phái quân đều là những người trải qua thời gian huấn luyện đặc chủng khắc nghiệt, và cũng nhờ thế nên có một kĩ thuật xạ thủ tinh thông và ám sát điêu luyện.

Đặng Tâm Lỗi dù bị thương nhưng vẫn chiến đấu, đánh được vài lần, đều là vô công hao tướng, vẫn là quay đầu về bờ. Mỗi lần trở về là có kha khá quân sĩ bị thương, quân khí lại càng hoang mang.

Thế Minh quay về cũng như tiếp thêm liều thuốc an thần, cậu sắp xếp quân tập trung trước cửa, chuẩn bị kế hoạch cứu lấy tình thế giải cứu ông cụ Kim Bằng.

Tổng cục thành phố T quả thực khá lớn. Nói là một sơn trang, nhưng to gấp hàng chục lần so với những sơn trang thông thường. Bên trong có hẳn một khu nghỉ dưỡng đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có hẳn một cánh rừng, và một nhà thờ khá lớn của Bắc Đạo Môn. Thế Minh tiến đến thăm dò tình hình xung quanh tổng cục đang bị đội Hồn bao vây. Cậu ngồi trên con xe ô tô cùng Đặng Tâm Lỗi, Trung Vương và hàng chục thành viên Máu Lạnh đi theo hộ tống. Cách tổng cục một đoạn khá xa, Đặng Tâm Lỗi cho người dừng xe, Thế Minh mặt ngây ra nghi hoặc nhìn anh. Đặng Tâm Lỗi trả lời: “Đi tiếp là đến phạm vi tấn công của đội Hồn.”

Tổng cục mới của Đạo Môn được xây dựng ở vùng ngoại ô hẻo lánh, có rừng cây rậm rạp, một con đường sát vách đi lên, hai chiếc xe khó khăn luồn qua một con đường eo hẹp.

Thế Minh bước xuống xe, mặt cậu khó coi, đưa ánh mắt nhìn ra xa, nhà thờ tổng cục Đạo Môn lấp ló phía trước. Cậu nói: “Chúng ta đi bộ về trước.”

Những người xung quanh có thể cảm nhận được biểu cảm của Thế Minh đã thay đổi rõ rệt sau khi cậu nghe thấy hai từ đội Hồn. Tuy ngoài mặt có cười cười nhưng ai tinh ý là có thể nhận ra sát khí và hận thù âm ỉ giấu dưới nụ cười vô tư lự này. Mọi người không ai nói ai, đều tự động đề cao cảnh giác.

Đoàn người đi bộ được nửa dặm, đã tiến đến quảng trường trước trụ sở tổng cục Đạo Môn. Trung Vương nhìn thấy Thế Minh đang nheo mắt cố gắng nhìn, anh lấy từ trong túi ra một chiếc kính thiên văn đưa cho cậu. Thế Minh cầm lấy, cẩn thận thăm dò. Xung quanh biệt thự có một lớp sương mù nhè nhẹ nhưng vẫn có thể nhìn rõ toàn cảnh. Cậu bỗng sửng sốt, đặt kính viễn vọng xuống và hỏi: "Sao không thấy ai xung quanh?"

Đặng Tâm Lỗi cười khổ: “Nếu như địch lộ liễu thì mình đã sớm giết rồi đuổi chúng ra khỏi phố T rồi. Điều đáng sợ là bọn chúng vẫn nấp kín trong bóng tối, thi thoảng lại bắn vài nhát, có đi ra vào cũng không thoát được những phát súng chí mạng của chúng. Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao trong trụ sở có hàng trăm anh em nhưng không thể xông ra được.”

“Ờ!” Thế Minh vỡ lẽ, cậu gật đầu, tự nhẩm: “Không bóng không dạng mà bắn súng, hừm, đúng chỉ có một trò tồi đấy.”

Cậu ngẩng đầu hỏi: “Anh Lỗi, anh điều người đến mấy rừng cây xung quanh kiểm tra chưa?”

Đặng Tâm Lỗi thở dài: “Kiểm tra rồi, người đội Hồn chắc chắn ở trong ấy, có điều chúng trong bóng cây, mình ở ngoài sáng, không tài nào xông vào trong được. Tôi đã đem người lục tìm ba lần, lần nào anh em cũng bị thương.”

Thế Minh xoa tóc, cúi đầu suy tư, lúc sau cậu hỏi Trung Vương: “Các anh em Máu Lạnh có tài đánh hạ trong rừng không?”

Nghe hỏi thế, Trung Vương biết Thế Minh có ý gì, trả lời: “Cũng tạm anh ạ.”

Trung Vương khá khiêm tốn, Máu Lạnh là luyện tập theo phương pháp quân đội từ vùng phía Bắc, đánh chiến lối rừng thú là sở trường của quân Máu Lạnh.

Thế Minh nghĩ hồi rồi nói: “Đêm nay hành động, Trung Vương chủ yếu giết người của Đội Hồn, anh Lỗi tận dụng thời cơ xông thẳng vào tổng cục cứu ông lớn.”

Buổi sáng, Đặng Tâm Lỗi chọn ra ba trăm người tinh anh trong Đạo Môn, Trung Vương cũng đem theo năm mươi quân lính cội trong Máu Lạnh đến.

Trước kia Máu Lạnh có tên là Ám, sau đó Ám phân thành hai nhánh, một là Máu Lạnh phụ trách tình báo và Đội Ám phụ trách ám sát. Có điều đội quân tốp đầu huấn luyện đều sắp xếp nhập quân Máu Lạnh, còn đội Ám không người, toàn bộ đều là lính mới do một tay An Quốc rèn giũa và bồi dưỡng. Tạm thời đội Ám không phái người đi đầu quân chiến đánh, mà chỉ ở hậu phương tiếp tục học tập và tôi luyện thủ pháp. Vậy nên hiện tại Máu Lạnh vốn phụ trách ám sát nay thêm cả hạng mục tình báo.

Số quân của Máu Lạnh không nhiều, sau nhiều lần sàng lọc, chỉ còn lại gần hai trăm người. 200 người này chia thành bốn đội, một đội được sử dụng ở lại thành phố H để bảo vệ sự an toàn của cha mẹ Thế Minh, một số khác thu thập thông tin cho Thế Minh hội, chỉ còn hai đội được Trung Vương điều động. Lần này, một đội ngũ lớn được đưa ra cùng lúc, có thể coi là một trận xuất đầu quân hao tổn binh khá lớn của Trung Vương.

Mới hơn một giờ sáng, bánh xe lăn bánh trên con đường gồ ghề, trong ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy ít nhất hàng chục chiếc ô tô đang chầm chậm đi về phía tổng cục Bắc Đạo. Đèn xe sáng rực uốn lượn xuyên qua khu rừng rậm rạp vòng qua chân một ngọn núi bên kia để nhìn thấy trụ sở Bắc Đạo Môn.

Đoàn xe dừng lại, hàng trăm người bước xuống, chàng trai trẻ đứng phía trước chính là Thế Minh. Cậu đi đến sát chân núi, nhìn về phía xa, trời tối đen như mực, lắng tai nghe cung chỉ thấy tiếng gió đêm rít. Trời đã về khuya, trong một khu rừng rộng lớn mà không nghe một một tiếng côn trùng rả rích, ai cũng cảm thấy rờn rợn gai ốc, ít nhiều cũng thấy có điềm.

Thế Minh kéo Trung Vương, căn dặn: “Cẩn thận hành sự, nếu không thành, rút nhanh ra khỏi rừng, chúng ta nghĩ cách khác.”

Trung Vương gật đầu, cười nói: “Anh Minh yên tâm, em tự có cách.”

Trung Vương đầu óc nhanh nhạy, mà đặc biệt càng ngày càng thông minh. Lúc mới đầu, anh ta và an Quốc cùng gia nhập Thế Minh hội. Khoảng thời gian đầu, anh ta chỉ là một người xuất thân từ nông thôn chất phác nồng hậu vậy mà giờ đây đã trở thành một người cừ cội, giỏi võ nói và cũng rất lá mặt. Trước mặt thì nói hiền hoà dễ mến, mà trong đầu lại âm mưu hiểm độc. Đây cũng là lí do tại sao Thế Minh tâm đắc và trọng dụng anh ta.

Trung Vương đếm quân số, xốc lại vũ khí trên người, khua tay, dẫn đầu quân tiến sâu trong lùm cỏ. Trong nháy máy, hơn năm mươi người đã đắm chìm trong bóng đêm đen mờ mịt. Đặng Tâm Lỗi và mọi người không tiến lên xung kích, anh ta đang đợi tin tức từ Trung Vương.

Một lúc sau, một tiếng súng bỗng bắn trong lùm cỏ, cả một vùng đêm đen bỗng giật lên tiếng súng, trong một khoảng trời âm u bỗng đinh tai xé óc, nghe cả thấy tiếng bắn vọng lại. Sau tiếng nổ đầu tiên là một loạt các tiếng nổ như sấm rền kêu cả một vòm trời. Đặng Tâm Lỗi hơi rùng mình, gật đầu với Thế Minh, rồi anh đem quân cùng xông vào tổng cục.

Thế Minh cầm chiếc kính viễn vọng trong tay, đứng ở hậu phương theo dõi tình hình xung quanh. Đặng Tâm Lỗi vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ ra quân của anh, cả người vụt nhanh như con tên lao vào tổng cục. Những người khác nối đuôi theo sau, dây thần kinh xiết chặt đề cao tinh thần cảnh giác, không dám lơ là một giây một khắc nào.

Đúng lúc này, “pằng!” Một tiếng súng kêu, người ngay đứng sau Đặng Tâm Lỗi bỗng như cây đổ gục xuống, trước ngực máu chảy thành dòng, mắt mờ đục cạn sức. Tiếp đó, lại một tiếng súng dồn, có tiếng người kêu thất thanh, ngã lăn dưới đất mấy vòng, rồi bất động.

Thế Minh đứng đằng xa phía sau nhìn toàn cảnh rõ mồn một. Qua ống kính, cậu đã tận mắt chứng kiến ba mươi giây đã có tám người bị bắn, nếu cứ tiếp tục với đà này, chưa kịp xông vào tổng cục đã bị thiệt mạng cả hai trăm người.

Cậu vội cầm máy đàm lên nói: “Anh Lỗi, rút quân!”

Đặng Tâm Lỗi bất lực, anh chẳng thể nào tiếp tục tiến lên nữa. Ngay cả hình bóng quân địch ra sao cũng chẳng rõ, vậy mà bên mình đã bị trúng tám phát đạn, các anh em đều đã ngã xuống. Trận chiến này phải đấu tiếp thế nào đây? Anh thấy khó nhọc, to tiếng quát: “Rút!”

Cùng lúc một loạt người rút quân, cũng là lúc gần hai mươi tiếng súng kêu, khi tập trung về chỗ an toàn, một nửa đã thiệt mạng. Đặng Tâm Lỗi bỗng nhói lòng, nước mắt trực trào. Nếu như các anh em bị mất mạng ở chiến trường thì lại là chuyện khác, nhưng lần này là do địch ám hại, không đáng bỏ mạng.

Đặng Tâm Lỗi quay trở về, Trung Vương cũng kêu gọi quân rút ra khỏi cánh rừng. Thế Minh vừa nhìn một lượt, không phải hỏi cũng biết, Trung Vương cũng đổ máu kha khá, và cũng chẳng moi được tí lợi gì. Năm mươi anh em Máu Lạnh cũng bị chịu không ít vết thương, trong đó có hai người phải cõng về, vết thương khá trầm trọng.

Trung Vương đang định nói gì đó thì bị Thế Minh chặn lời: “Về rồi nói chuyện tiếp.”

Bình Luận (0)
Comment