Một đoàn người đến nhanh, rút lại càng nhanh, các cán bộ đợi thông tin bọn họ trở về đã biết lần này lại không thành công.
Thế Minh ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống xuống bàn, mân mê gãi gãi đầu. Đặng Tâm Lỗi muốn nói gì đó, đôi môi khẽ run run, rồi lại không cất lời. Một lúc sau, Thế Minh hỏi: “Ông bị nhốt mấy ngày rồi?”
Đặng Tâm Lỗi đáp: “Gần ba ngày.”
Thế Minh lại hỏi tiếp: “Tổng bộ có đủ lương thực không?”
Đặng Tâm Lỗi nghĩ hồi: “Đủ hơn một tháng cho ba trăm người ăn.”
Thế Minh gật đầu, nheo mi mắt: “Người mình cũng phải ăn, Đội Hồn cũng phải ăn, lương thực của chúng nó từ đâu ra?”
“Ờm… cái này…” Một câu nói đã chặn cứng cổ họng Đặng Tâm Lỗi khiến anh tắc ứ không biết trả lời làm sao. Quả thực anh còn chưa hề nghĩ đến vấn đề này, tự nói một mình: “Ừ nhờ! Lương thực của Đội Hồn lấy từ đâu ra?”
Thế Minh tức đến độ cau mày, tôi hỏi anh giờ anh lại hỏi ngược tôi?! Cậu hất tay áo, mắt lim dim bước ra khỏi phòng. Trung Vương rất tinh ý, thấy Thế Minh khi bước ra ngoài khóe mắt có liếc qua nhìn mình. Anh hơi rùng mình, vội chạy ngay ra cùng, nhìn xung quanh không người thì hỏi: “Anh Minh, có chuyện gì à?”
Thế Minh cười tán dương rồi nói: “Trung Vương, chú đi điều tra xem nguồn gốc lương thực của Đội Hồn, phát hiện ra được gì cũng đừng nói cho ai. Chỉ báo tin cho anh ngay lập tức.”
Trung Vương gật đầu nói: “Anh Minh yên tâm, em rõ rồi.”
Trung Vương hành sự rất nhanh và có hiệu quả, vừa mới đến tầm trưa, anh đã vội chạy về tìm Thế Minh, mở cửa thấy cậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng, anh không dám làm phiền. Dạo này Thế Minh tất bật ngược xuôi, chuyện của Đạo Môn làm cậu lo lắng, rồi cứ hai đầu phố Z và phố T chạy đôn chạy đáo, mình đồng da sắt còn không chịu được huống chi Thế Minh còn đang bị thương.
Trung Vương vừa định bước ra ngoài, Thế Minh nằm trong giường mở mắt: “Có tin rồi à?”
Trung Vương gật gật đầu, quan tâm nói: “Anh Minh cứ nghỉ ngơi một lúc, đừng vắt kiệt sức mà ốm anh ạ.”
Thế Minh nghiêng người oằn mình ngồi dậy, duỗi vai, cười nói: “Làm gì tốt số được như thế! Nói xem, điều tra được gì rồi.”
Trung Vương trầm tư một lúc, nhẹ giọng: “Có người đưa lương thực cho Đội Hồn.”
Thế Minh gật đầu: “Là người trong nội bộ Đạo môn đúng không?”
Ánh mắt Trung Vương kinh ngạc hỏi lại: “Anh Minh, sao anh biết?”
Thế Minh không trả lời, tiếp tục hỏi: “Là thuộc hạ của ai?”
Trung Vương đáp: “Em có điều tra qua, là cận vệ của lão Liêm Điền!”
“Liêm Điền?” Thế Minh hơi ngẩng đầu mắt nheo nheo, một lúc sau, cậu lắc đầu nói: “Lão Liêm Điền giờ đang bị giam lỏng, không thể là lão ấy được.”
Trung Vương tiếp: “Em cũng nghĩ thế, anh Minh nghĩ xem hay là có người mua chuộc thuộc hạ của lão Liêm Điền, nó lộng hành bằng cách ném đá giấu tay. Vừa che lấp thân phận của bản thân vừa tiện tay đổ hoạ cho Liêm Điền, một mũi tên trúng hai đích.”
“Ừm!” Thế Minh gật đầu, bước xuống giường đi ra phía tủ lạnh định lấy một chai cô ca, vừa mở tủ, thấy Trung Vương cứ ngập ngừng, cậu cười nói: “Có gì thì cứ nói đi.”
Trung Vương có hơi do dự, lấy một tấm ảnh trong người đưa cho Thế Minh.
Thế Minh cầm lấy tấm ảnh vứt lên bàn, nghi hoặc: “Đưa cho anh mày ảnh của thằng Vũ Việt Hùng làm gì?”
Trung Vương đáp: “Anh Minh có nhận thấy người này rất giống với Vũ Việt Hùng?”
Thế Minh cau mày, lật tấm ảnh lên nhìn kĩ lại, đồng tư nhỏ lại: “Người này… có nét giống ông Huy Sơn.”
“Đúng thế!” Trung Vương tiến lên nói: “Từ lúc anh Minh bảo em để tâm đến lão già Sơn này, em đã điều tra chân tơ kẽ tóc họ hàng rễ má nhà ông ấy. Ông ta gia nhập Đạo Môn từ năm hai mươi tuổi, nhưng về lịch sử trước khi gia nhập Đạo Môn thì rất hiếm người biết, nghe nói chỉ là một thằng côn đồ vơ vẩn. Có điều thằng Hà Thành mở miệng nói, bố của Vũ Việt Hùng tên là Vũ Huy Tuyên, ông Vũ Huy Tuyên này còn có một thằng anh trai thất lạc nhiều năm bặt vô âm tín, em đoán ông trưởng lão Vũ Huy Sơn này là…”
Thế Minh trầm ngâm, không chắc chắn nói: “Nếu như Vũ Huy Sơn và Vũ Việt Hùng có quan hệ máu mủ, thì không có lẽ gì ông cụ không biết.”
Trung Vương tiếp: “Bây giờ Vũ Việt Hùng ở xứ Nam đúng danh thằng chột làm vua xứ mù, nhưng trước lúc nó nắm quyền đại ca, bố nó trong Nam Đạo Môn cũng chỉ là một người xuất thân hèn mọn ít danh tiếng, anh trai của ông ta lại càng ít ai biết đến. Đừng nói đến ông lớn, ngay cả người của Nam Đạo Môn cũng rất ít ai biết Vũ Việt Hùng còn có một thằng bác ruột.”
Thế Minh gật đầu, mắt lim dim lẩm bẩm: “Vũ Việt Hùng, Vũ Huy Sơn, haha, thú vị đây.”
Cậu nói tiếp: “Mày nghĩ giờ này Vũ Việt Hùng đang làm gì?”
Trung Vương đáp: “Nó à? Giờ ông lớn đang bị bao vây. Đạo Môn đại loạn, ai nấy cũng hoang mang, anh Minh cũng chạy về phố T khó mà phân thân, Vũ Việt Hùng có ngu cũng không để vụt lỡ cơ hội này, tám chín mươi phần trăm, chúng nó sẽ đem đại quân tiến vào ĐN thú sát hàng loạt. Nếu em đoán không nhầm giờ nó đang trên đường rồi.”
“Haiz!” Thế Minh uống một ngụm cô ca cô la, có vẻ như lấy cô ca thay rượu, mượn cô ca giải sầu.
Cậu than thở: “Đúng là trong rối ngoại loạn, chỉ thiếu thuật phân thân thôi!”
Trung Vương cúi đầu miệng rì rầm: “Chỉ trách em vô dụng, không giúp anh Minh gánh vác được phiền muộn gì.”
Thế Minh vỗ vào vai anh ta, lạnh lùng cười nói: “Có chú ở bên, tôi đã tránh được biết bao nhiêu rắc rối.”
Thế Minh đã nhầm, Trung Vương cũng nhầm, đừng nói là Vũ Việt Hùng đang đích thân đem quân tiến đánh ĐN, mà là đến một quân tốt cũng không trợ cấp cho Tiêu Bàng.
Tiêu Bàng hiện giờ luống cuống không biết liệu bề xoay xở thế nào. Hắn cứ đi qua đi lại trong nhà, chốc một lại thở dài.
Thuộc hạ của hắn chỉ có hai nghìn người, mà Huệ Mẫn lại là thủ lĩnh tài giỏi, nắm rõ lối phòng thủ, dựa vào hiện trạng bấy giớ đánh ĐN có leo lên giời cũng khó. Nhìn thấy Tiêu Bàng đi qua đi lại, Đoàn Kim Cư cũng thấy đầu óc rối rắm, cất tiếng hỏi: “Anh Bàng, anh còn đi đi lại lại nữa, mắt em hoa hết nên đến nơi rồi đấy.”
Tiêu Bàng bỗng dừng lại, hai mắt trợn trừng nhìn về phía Đoàn Kim Cư. Lần này doạ Đoàn Kim Cư giật nảy, hỏi lại: “Sao thế?”
Tiêu Bàng trưng mắt nhìn rất lâu, lúc sau bỗng cất tiếng: “Không được, tao thấy vẫn đích thân đi một chuyến đến phố CT, nếu không phái thêm người, tao sẽ…”
Hắn nuốt nước bọt, cắn răng: “Tao sẽ thắt cổ tự tử!”
Đoàn Kim Cư gật đầu, đứng dậy: “Được, em cùng anh đi, nhất định phải thuyết phục được đại ca xuất binh.”
Tiêu Bàng lắc đầu nói tiếp: “Một người đi hay hai người đi cũng như nhau, mà tao với mày cùng đi, các anh em biết tính thế nào. Nếu Huệ Mẫn nó đến đánh lén, mình có là đối thủ để chặn đánh được hay không? Có chú mày ở lại anh yên tâm hơn.”
Đoàn Kim Cư thấy có lí, nắm lấy bàn tay Tiêu Bàng, mặt nghiêm lại: “Anh Bàng lần này mau đi mau về, thời cơ một đi không trở lại, không đợi được đâu anh.”
Tiêu Bàng thở hắt: “Tao biết! Chỉ là sợ… haiz! Mày phải hết sức cẩn trọng, Huệ Mẫn mặc dù chỉ là một con đàn bà, nhưng không lành gì, đừng mắc bẫy nó.”
Nói xong, hắn nhắm mắt, lầm bầm: “Vọng chết oan quá.”
Tiêu Bàng ngồi máy bay về thành phố CT. Thành phố CT được mệnh danh là thành phố phát triển nhanh ở nước S, giang hồ cũng rất bặm trợn, tỉ lệ thuận với kinh tế. CT là một thành phố dân cư bốn phương tứ hướng, dân nhập cư khá đông và tạp nham, mọi tầng lớp khác nhau đều tập trung về đây, giai cấp nào cũng chia bè kết phái. Vậy mới biết tình hình của xã hội đen còn gớm ghiếc thế nào. Từ khi Nam Đạo Môn thiết lập tổng cục ở đây, Nam Đạo đã yên bình hơn nhiều. Vũ Việt Hùng có danh nghĩa khí trong việc đối nhân xử thế, công tâm liêm minh, trong giới xã hội đen có bất đồng gì đều tìm anh để giải quyết.
Tiêu Bàng đến thành phố CT trời cũng đã hơn 10 giờ đêm, hắn tiếp tục bắt xe đến biệt thự Vũ Việt Hùng đang ở. Vừa lên xe, bên trong có hai người đàn ông lực lưỡng thò đầu giọng lạnh tanh hỏi: “Mày làm gì?”
Tiêu Bàng sốt ruột, mắt trừng lên phẫn nộ quát: “Là tao! Tiêu Bàng đây!”
Hai tên đàn ông kia nhìn lại, quả đúng là Tiêu Bàng, chúng lấy làm lạ, ngày thường thiên vương Tiêu Bàng hiền hoà nền nã, sao hôm nay kích động thế?!
Một người tiến lên trước cung kính nói: “Đại ca anh đang ở ĐN cơ mà, sao lại đích thân về đây rồi?”
Tiêu Bàng chẳng có thời giờ đôi co qua lại với bọn đàn em, hỏi thẳng: “Đại ca có ở bên trong không?”
Tên kia trả lời: “Trưởng môn đang ở bên trong, có điều…” Còn chưa đợi tên kia nói hết câu, Tiêu Bàng đã đẩy hắn sang một bên, bước thẳng vào trong biệt thự. Tiêu Bàng đang nóng lòng như lửa đốt không lí giải được tại sao Vũ Việt Hùng không xuất binh, hiện tại phố T đại loạn, lão già Kim Bằng đang bị bao vây, Thế Minh không thể phân thân, cơ hội tốt như này mà lại để bỏ không? Nguyễn Tấn Vọng cứ lãng phí bỏ mạng như vậy à?
Tiêu Bàng bước vào trong biệt thự, Vũ Việt Hùng đang ngồi trên sô pha xem ti vi, một người phụ nữ tươi mát đang nằm lên đùi anh ngủ. Vũ Việt Hùng thấy sắc mặt Tiêu Bàng khó coi, anh còn thấy lạ, nhưng vẫn cười nói: “Bàng, sao đã về rồi.”
Vũ Việt Hùng và Tiêu Bàng vốn cũng là bạn bè nhiều năm, nên hỏi han rất xuồng xã.
Tiêu Bàng bước đến ghế sô pha, nhìn phụ nữ đang nằm, bất lực nói: “Chị dâu, em ngồi mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, mệt sắp chết rồi đây.”
Người phụ nữ cong môi, lầm bầm: “Đáng đời nhà chú! Ai bắt chú về! Mà về thì về nhà mà nghỉ ngơi, đêm hôm muộn thế này còn đến làm phiền nhà người ta.”
Tiêu Bàng xoa xao mũi, đúng là nói chuyện với đàn bà con gái đừng giảng đạo lí. Nếu mà có đấu khẩu, thì đúng là ông nói gà bà nói vịt, mình nói một đằng nhưng luồn qua tai người ta lại là một nẻo. Hắn nhỏ giọng: “Đúng là đàn bà!”
“Cái gì cơ?” Người phụ nữ tai đã thính, giọng lại còn đanh đảnh, tay chống nạnh: “Mày có giỏi nói lại một lần nữa!”
Tiêu Bàng không nhìn, xốc quần âu, ngồi sát cạnh Vũ Việt Hùng.
Người phụ nữ tay khua chân múa tay loạn xạ, cuối cùng nói một câu, đúng là thằng đáng ghét. Rồi xách cái bờ mông căng tròn bước về phòng.
Vũ Việt Hùng cười lớn, vỗ vào vai Tiêu Bàng, nghiêm mặt: “Mày về có phải là muốn bảo tao điều quân cho đúng không?”
Tiêu Bàng đáp: “Nếu không vì lí do này, thì em phải chạy xa như thế về đây làm gì?!”
Tròng mắt hắn có đỏ, ngậm ngùi: “Vọng bị trúng kế của thằng chó Minh, món thù này kiểu gì cũng phải trả, mà hiện giờ là lúc tốt nhất thống nhất Nam Bắc Đạo Môn, em không hiểu anh Hùng nghĩ gì mà không xuất binh thế?”
Vũ Việt Hùng đứng dậy, bước vòng qua sô pha, than thở: “Mày nghĩ tao không biết bây giờ là thời cơ vàng à? Mày nghĩ tao không muốn thực hiện ý nguyện của tiền bối thống nhất Nam Bắc hay sao? Mày nghĩ Vọng chết tao không buồn? Nhưng mày biết hiện giờ ai đang làm đại loạn phố T không?”
Tiêu Bàng sững lại nói: “Là Đội Hồn!”
Vũ Việt Hùng gật đầu nói tiếp: “Đúng thế, là đội Hồn, đây là phe cánh được bọn Tàu hậu thuẫn, chúng ngoài mặt giơ cao ngọn cờ hoà bình thế giới, tuyên truyền khẩu hiệu liên minh hiệp lực với khối liên minh đông nam á, nhưng thâm tâm chúng nó rắp tâm đồng hoá nước S mình để thế hệ tiếp theo nước S mình có dòng máu của chúng nó.”
Tiêu Bàng vội ngắt lời: “So với Đội Hồn, Thế Minh còn gian tà hơn gấp bội.”
Vũ Việt Hùng lắc đầu: “Tao không xuất binh cũng là muốn mượn tay Thế Minh trừng trị đội Hồn. So với những bất lợi mà Đội Hồn mang lại, Nam Bắc Đạo Môn chẳng bõ bèn gì. Trong Đạo Môn, anh tài kiệt xuất bao đời, tổ tông bao đời đổ bao mồ hôi nước mắt để lập ra Đạo Môn cũng là muốn chống giặc ngoại xâm, giờ giặc trước mắt, nếu chúng ta lợi dụng cơ hội tấn công Bắc Đạo, chẳng khác nào để người đời cười chê, cũng để đội Hồn được đà lấn tới. Tao không làm thế được.”
Tiêu Bàng chớp mắt, không cam tâm: “Nhưng mà cơ hội này rất khó có lần thứ hai, chúng ta có thể tiêu diệt Bắc Đạo trước, rồi tập trung toàn bộ sức lực đối phố Đội Hồn, có như thế…”
Vũ Việt Hùng đưa tay ra ngắt lời, nói tiếp: “Giậu đổ bìm leo, món đánh tiểu nhân ấy tao nhất quyết không đụng. Mà Bắc Đạo đối phố với Đội Hồn, tao lại càng không có cớ gì để xuất binh. Để bọn nó đánh nhau, để Bắc Đạo dẹp tan giặc ngoại, rồi nội bộ Đạo Môn cùng nhau quang minh chính đại đánh một trận hơn thua. Anh hùng nhất ngôn cửu đỉnh. Tao đã quyết, không cần nhiều lời nữa.”
“Nhưng mà…” Tiêu Bàng vẫn không cam tâm, hắn chỉ sợ Thế Minh. Hiện tại Lê Thế Minh đang bị Đội Hồn vây quanh, Bắc Đạo cũng chẳng có ai đoái hoài trông nom, hắn rất vững tâm muốn tấn công ĐN, cũng tin rằng có thể tiến đánh phố T, nhưng tiếc thay Vũ Việt Hùng không điều quân. Vậy chẳng phải tay không bắt giặc hay sao?
Vũ Việt Hùng ngáp một hơi dài, rồi nói: “Tao mệt rồi, mày cũng về nghỉ ngơi đi, dưỡng sức cho tốt, tao còn rất nhiều việc cần mày đây.”
Tiêu Bàng bất lực, đi như người mất hồn ra khỏi biệt thự, gió đêm lạnh giá, cái rét căm căm tiến sâu vào da thịt. Hắn rùng mình, ngẩng mặt lên trời: “Là ông đang giễu cợt tôi phải không? Nếu đã cho tôi một anh hùng kiệt xuất ở Nam Đạo, sao còn xuất hiện tên giặc hèn đê tiện phương Bắc. Haiz! Nam Đạo Môn, sớm cũng diệt vong!”
Nói xong, Tiêu Bàng rơi hai hàng nước mắt, mái tóc đen rối bù bay trong gió đêm lạnh, những giọt sương giá rải lên bờ vai nhuộm màu năm tháng. Chẳng mấy chốc hắn đã già đi tận mấy tuổi.
Một tên đồ đệ đứng bên lấy làm lạ, không biết người này có phải là bát đại thiên vương Tiêu Bàng phong lưu hào nhã thường này hay không?!
Cũng là người trong giang hồ, anh hùng là vì công lí mới hành sự, nhân nghĩa xếp hàng đầu. Thiên hạ bao kiệt tài dũng sĩ, nhưng từ cổ chí kim có mấy người xứng danh anh hùng?
Chí ít thì Thế Minh không phải. Cậu là kẻ khốn. Nhưng khốn mà chiếm được thiên hạ, khốn mà phục được lòng dân, khốn mà bình định giang sơn, thì kẻ khốn âu cũng chẳng phải là anh hùng hay sao?!