Thành phố ĐN có truyền tin đến, Vũ Việt Hùng an binh bất động, không rời khỏi phố CT, thậm chí Tiêu Bàng cũng đã rời đi, chỉ còn Đoàn Kim Cư đơn phương độc mã phòng thủ ở căn cứ. Trung Vương nghe xong nhăn mày, nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào thằng Hùng này còn có mưu mô gì?”
Thế Minh ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt trầm tư suy nghĩ, một lúc sau cười lớn, vỗ tay: “Vũ Việt Hùng quả thực là anh hùng! Không thèm đầu quân cùng Đội Hồn đối kháng. Chắc là thằng Tiêu Bàng đến thành phố CT là để khuyên Việt Hùng xuất binh.”
Trung Vương liền hỏi: “Vậy Vũ Việt Hùng có xuất binh không?”
Thế Minh cười một tràng dài, chậm rãi nói: “Nếu đã muốn xuất binh sớm đã xuất binh rồi. Đội Hồn lần này đã đánh nhầm một quân bài, vì người chúng gặp là Vũ Việt Hùng.”
Đội Hồn quả thực không nghĩ đến việc đại ca Nam Đạo Môn lại chọn lối yên binh bất động, trong suy nghĩ của chúng, ông cụ Kim Bằng đang bị giam cầm, đủ để kìm kẹp Thế Minh, Nam Đạo Đạo ắt sẽ thuận nước giong thuyền tiến công phạm trù rộng, cứ như thế thì cho dù Bắc Đạo Môn không tàn cũng sẽ chịu đả kích sát thương khá lớn. Nhưng chúng đã nhầm, Vũ Việt Hùng không xuất quân.
Vũ Việt Hùng không xuất binh, Thế Minh cũng chẳng phải lăn tăn mối lo ngại gì từ Nam Đạo, điều động người của các phân đảng căn cứ vùng của Bắc Đạo Môn và nhân lực ở phố T đến tổng cục. Nếu Đội Hồn đã muốn trốn trong lùm cỏ không chịu ra, thì để chúng cứ chết im ở đấy, không cho chúng có cơ hội hiện thân! Thế Minh điều thêm năm nghìn nhân lực, vây quanh toàn bộ khu rừng chặn hết mọi ngóc ngách, không cho chúng có cơ hội tẩu thoát. Lần này cậu còn để lại đường rút, giữ lại ba nghìn quân tinh anh không động tới, ngộ nhỡ Nam Đạo Môn đến tiến công, thì quân lính bên mình còn kịp thời ứng phó.
Đội Hồn tạm ẩn ở trong rừng núi khá đông, nhưng với hơn năm nghìn quân tinh nhuệ quả thực không đáng là bao. Thế Minh dấy lên hận thù, lần này thì đừng mong một tên nào của đội Hồn có cơ hội tẩu thoát.
Đội Hồn mới đầu còn không phát giác, cứ nghĩ Thế Minh chỉ là thùng rỗng kêu to, phô trương thanh thế. Nếu xuất hàng nghìn người bao vây, hao tốn nhân lực kinh phí, sẽ không duy trì được bao lâu. Nhưng chúng đã đánh giá thấp thế lực của phố T của Bắc Đạo Môn, nơi đây vốn đều là quân gạo cội, có quan hệ với cảnh sát. Vả lại lí do cốt yếu là Thế Minh còn có bộ Chính trị hậu thuẫn, vì nhờ có Đội Hồn cậu mới có chân đứng ở bộ Chính trị.
Hiện giờ bộ Chính trị chưa xuất quân bao vây đã là một sự may mắn cho Đội Hồn. Chưa quá ba ngày trời, Đội Hồn đã liêu xiêu mất sức, ai cũng là người chứ không phải sắt đá, không ai mang thức ăn đến tiếp tế, sao có thể chống cự được? Hơn nữa Thế Minh cũng chẳng có ý muốn rút quân. Giờ đây, Đội Hồn chẳng còn tơ tưởng gì đến việc bao vây ông cụ Kim Bằng, mà chúng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào thoát ra khỏi vòng vây này.
Bị bao vây ba ngày trời, Đội Hồn liên tiếp xung kích ba lần. Tổng cục Đội Hồn đã bỏ ra một số tiền khá lớn để đào tạo ra những sát thủ này, chủ yếu đào tạo bọn họ đánh phục kích và tập kích. Nhưng nếu đối phương có phòng bị từ trước, và có lợi về quân số, thì những lối đánh này chẳng thể triển khai, mấy lần muốn xông ra nhưng chúng lại phải gánh kết quả bị thương hàng chục người.
Mấy ngày tiếp theo, đội Hồn tiếp tục ra quân, lần lượt bị Bắc Đạo Môn chèn ép và bị tấn công ngược lại. Và tất nhiên không thu được tí ưu thế nào, hai bên chỉ có thể giằng co cầm cự.
Trần Văn Bình thấy đây không phải là kế hay, anh liền nói với Thế Minh: “Hiện tại chúng ta xuất hàng nghìn anh em mỗi ngày đều tổn thất một số lượng không nhỏ, nếu cứ tiếp tục thì tổn thất quá lớn.”
Thế Minh hiểu rõ vấn đề, cậu có tính qua thời gian, dự tính rằng tạm thời như vậy cũng đủ, liền nói: “Triệu tập cán bộ để họp.”
Trong buổi họp, Thế Minh trình bày rành mạch những kế hoạch ấp ủ. Đêm nay hơn mười hai giờ, cậu sẽ phân quân thành ba nhánh, ba hướng Đông Tây Bắc phát động chiến công toàn diện. Để bảo toàn được lợi thế về số lượng và chất lượng tiến công, phía Nam do
Nguyễn Hoàng An làm chủ soái cùng hai trăm anh em trấn thủ, giết nốt bọn cá con lọt lưới.
Sau khi phân chia xong xuôi, Thế Minh đứng dậy nói: “Lần này tôi sẽ quyết chiến đánh đội Hồn một trận, người ở chiến trường không được tiết lộ bất kì một thông tin gì, bất luận là nói cho ai cũng không được phép! Rõ chưa?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Về đêm, ở nơi rừng non núi thẳm, gió lạnh căm căm xuyên qua lớp da, thấu đến tận xương, nhưng những con người này đều đang hừng hực máu nóng. Hàng ngàn người đồng loạt di chuyển, nhắm thẳng vào nơi ẩn náu của đội Hồn. Không khí trong sạch trong rừng rậm không che giấu được sát khí phừng trời của bọn họ. Giao tranh ác liệt sớm nổ ra trong tích tắc. Các cán bộ và hai trưởng lão không tham gia hành quân đứng ở phía sau nhìn qua ống nhòm nhìn đêm.
Trưởng lão Phong Triều nhìn hồi lâu, trước mắt toàn một màu xanh của cây cối, ông ta thấp giọng nói với Huy Sơn: “Anh Sơn này, anh nghĩ lần này chúng ta có thể tiêu diệt được Đội Hồn như lời của trưởng môn không?"
Ông Huy Sơn bĩu môi, cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn nịnh nọt hết lời: “Trưởng môn Bắc Đạo đa mưu túc trí, trận chinh chiến này ắt sẽ đại thắng.”
Có mà thắng vào mắt! Ông ta sớm đã thông đồng với đội Hồn, lén gọi một cuộc điện thoại thông báo cho đối phương chuẩn bị trước, một khi không kháng cự được nữa sẽ tập kích bất ngờ từ hướng Nam, ở đấy chỉ có hai trăm người canh giữ, chủ soái là Nguyễn Hoàng An, thằng này kiêu ngạo khó thành đại sự.
Lần này Đội Hồn thoăn thoắt giam cầm được ông cụ Tiêu Bàng, cũng là nhờ ông ta thông đồng. Đúng như Trung Vương nói, Vũ Huy Sơn quả thực là bác của Vũ Việt Hùng. Nhưng nực cười thay, bác ruột làm trưởng lão Bắc Đạo Môn nhưng đến cả bản thân Vũ Việt Hùng còn chẳng biết.
Năm nghìn người, phân thành ba đường, mỗi đường một nghìn quân, mặc dù không đến mức san bằng toàn bộ quân của Đội Hồn đang ẩn nấp trong lùm cỏ, nhưng cũng sắp đến mức ấy. Từ trong lùm cỏ nhìn ra ngoài, toàn là lũ người đen ngòm, người nối tiếp người, không có kẽ hở của ánh sáng, ai cũng cầm khẩu súng trong tay, dao dấu bên sườn, sát khí ngun ngút.
Khai chiến với đội Hồn và khai chiến với Nam Đạo Môn là hai lối đánh hoàn toàn khác nhau. Mặc dù trong giang hồ chém giết bạt ngàn nhưng Nam Bắc Đạo Môn tuyên chiến vẫn giữ nề nếp truyền thống, vũ khí được chọn đều là vũ khí lạnh, hơn nữa là người chung một nhà. Dù không nói nhưng hai bên đều ngầm hiểu sẽ không sử dụng súng đạn khi chiến đấu. Thứ nhất là sợ trung ương để mắt tới. Hai là hai bên vẫn chưa đến mức phải sát cùng giết tận. Chỉ cần đập tan một bên thế lực là đủ. Nhưng khai chiến với Đội Hồn hoàn toàn là một diện mạo khác, lệnh của Thế Minh là lệnh chết, không cần biết đối phương là thằng đầu não hay là quân lính bèn, đồng loạt giết chết hết không tha.
Đội Hồn lần phái toàn bộ quân tinh nhuệ, nhưng số lượng chỉ có hơn hai trăm người, sao mà địch lại với việc kẹp tiến công như vũ bão, phản kháng được năm phút cho có theo lệ, rồi chúng nhanh chóng chạy thoát về hướng Nam. Đúng như những gì lão Huy Sơn tình báo, cả chặng đường không gặp trở ngại gì lớn, chỉ lác đác có khoảng chục tên đồ đệ cầm cự, thấy chủ lực đội Hồn tiến đến, bắn được vài ba tiếng súng rồi chạy.
Hướng Nam đa phần là núi non hiểm trở, rừng rậm mọc um tùm, đội Hồn không mấy quen thuộc với địa hình nơi đây, cộng thêm sắc trời tối mịt, càng đi càng sâu, ngay cả đến quân của chúng cũng hoang mang, không biết đã ở chốn nào. Đúng vào lúc này, chỉ thấy xung quanh có hơi người, tiếng súng bốn bề bắt đầu dồn vang không ngớt.
Trong tích tắc, Đội Hồn không có sự chuẩn bị gì, hàng chục người trúng đạn rồi ngã rầm xuống đất. Người dẫn đầu đội Hồn là một người trung niên thấp thấp mặt tròn, tiếng súng vừa nổ, hắn biết đã sa vào tròng, vội vàng quát: “Mau tìm chỗ ẩn nấp.”
Không cần hắn ta nói, những người đằng sau theo kinh nghiệm lão làng trong giới sát thủ lần lượt ẩn thân sau các thân cây, tìm cơ phản công. Trong rừng đen kịt, tối âm u, chỉ cần ẩn nấp là khó bị phát hiện. Không biết ai trong bụi cỏ bỗng kêu một tiếng: “Ném!”
Xoẹt qua một tia sáng, vút qua bầu trời đêm, hạ xuống giữa đám người của đội Hồn. Người đứng gần nhất cúi đầu nhìn, hoá ra là một cây gậy phát sáng. Một cây gậy ngày thường một phát đạp là không thấy, giờ đây như một đốm sáng loé chói cả vùng trời tối mịt mùng.
Người kia bỗng sững người, tự nhẩm chẳng hay, vội vàng cầm cây gậy kia vứt trở lại. Nhưng cánh tay vừa thò ra thì tiếng súng nổ lên, một viên đạn bắn xuyên qua mắt, bay qua não sau, người kia ý chí vững chắc, gồng mình giữ hơi trong tích tắc, nhìn rõ vị trí của cây gậy, toàn thân đè lên. Nhưng những nỗ lực của hắn ta là vô ích, tiếng súng vừa ngưng, ánh sáng loé lên bỗng sáng quắc một vùng.
Hàng trăm cây gậy loé sáng rơi xuống chỗ đội Hồn ẩn náu, thứ ánh sáng xanh lục mờ nhạt, nhưng những tia sáng heo hắt này đủ chói mắt. Trong bóng tối, từ bốn phía, tiếng súng lại nổ dồn, Đội Hồn không còn nơi nào để trốn. Núp sau một gốc cây, chúng có thể tránh được đạn phía trước nhưng không chặn được những miếng đạn phía sau. Chúng trốn sau hốc cây, nhưng thân cây chẳng mấy chốc bị bắn lỗ chỗ, và những kẻ núp sau cây lăn ra với những lỗ đạn và máu me lan khắp người.
Tên trung niên đầu đàn thấy tình thế không hay, vội vàng đem người rút quân. Vừa rút được hai bước, Đặng Tâm Lỗi đem năm nghìn người từ đằng sau tiến lên, người nào người nấy khoẻ như vâm, khí thế hừng hực, mắt trợn tròn nhìn, người nổ súng, người vung dao. Tên trung niên đầu đàn thấy sự việc không mấy khả quan vội lùi sau hai bước, đầu lã chã những giọt mồ hôi lạnh.
Đứng từ xa, Đặng Tâm Lỗi thấy đội Hồn đang chuẩn bị tháo chạy, anh cười một tràng dài, rồi nói: “Chúng mày không mau đầu hàng còn đợi đến lúc nào nữa?”
Đội Hồn chưa kịp mở lời, đằng sau lưng còn rậm rịch tiếng bước chân, những tiếng hừng hực bước rì rầm qua lớp cỏ, ba nghìn người nhảy ra từ bóng tối, người cầm đầu là một thanh niên khá trắng, khá có khí chất, đứng thẳng lưng, trong đôi mắt phát ra cao ngạo bức người, tay cầm một con dao chiến đấu dài màu đen, toát ra khí lạnh âm u.
Người thanh niên bĩu môi, lạnh giọng: “Khà khà, có đầu hàng hay không thì chúng mày cũng đều phải chết. Khác ở chỗ thích chết bằng cách nào thôi.”
Người thanh niên này chính là Nguyễn Hoàng An, ba nghìn người sau lưng cũng chính là ba nghìn người Thế Minh sắp xếp để đánh úp Nam Đạo Môn.
Người trung niên đầu đàn của Đội Hồn đầu óc bỗng ong ong, đầu hàng là điều không thể. Hắn đang muốn liều mình một mạng, thì phía sau lưng Đặng Tâm Lỗi bước ra một thanh niên cười nheo mi mắt, đáy mắt cong một đường chỉ nhỏ, dù đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được sát khí bất thường toát ra từ cơ thể.
Thế Minh đứng ngay cạnh Đặng Tâm Lỗi, cười lớn tiếng: “Mày nghe hiểu tiếng S nhỉ? Nhưng mày có lẽ không biết lối đánh nghi binh lừa địch của nước tao! Lão Huy Sơn là trưởng lão Đạo Môn, sao mày không dùng cái não linh hoạt của mày hoạt động. Ông ta sao có thể phản bội ông cụ? Sở dĩ ông ta gian thông với chúng mày, chỉ là vì muốn chúng bay lọt bẫy. Ngu thì cũng ngu vừa vừa.”
Tên trung niên vừa nghe, đầu óc bỗng ong ong, hắn đích thị nghĩ rằng những lời Thế Minh nói là sự thật. Nhưng vào tình huống cam go như hiện tại, đổi lại là ai cũng sẽ nghĩ như thế. Vũ Huy Sơn thông báo qua điện thoại chỉ nói là quân bên phía nam khá ít, ai ngờ đâu mai phục cả nghìn người, hắn đang rơi vào thế tự chui đầu vào sọt. Nếu không phải lão Huy Sơn báo tin, thì bất kể thoát ra từ hướng nào cũng không bi thảm đến mức này. Tên trung niên cắn răng cắn lợi, trong kẽ răng có thốt ra ba chữ: “Vũ Huy Sơn!”
Những lời Thế Minh vừa nói chỉ để giăng bẫy hắn ta, giờ nhìn thấy bộ dạng này, cậu đã hiểu rõ tường tận sự việc, không chỉ cậu hiểu, ngay cả những đồ đệ Bắc Đạo cũng hiểu. Hoá ra Vũ Huy Sơn tìm đến Đội Hồn để bao vây ông cụ, hoá ra kẻ gián điệp trong bóng tối bấy lâu nay lại là vị trưởng lão ra vẻ đạo mạo trang nghiêm kia.
Giọng Thế Minh ngày càng trầm: “Sống… không tốt à?”
Thế Minh nhắm hai con mắt, trong lồng ngực cậu run lẩy bẩy.
“Linh à, em muốn anh phải sống, nên anh phải sống thật tốt. Em yên tâm, những kẻ vô hồn vô lối sẽ phải quỳ lạy dưới gót chân em. Sau này từng thằng từng thằng cũng đều phải dập đầu nhận tội với em. Anh sẽ huỷ diệt sạch lũ chúng nó.”
“Không! Em vẫn sống, em chưa ra đi, em chỉ là người thực vật, em vẫn còn đợi anh đến gọi dậy.”
Thế Minh lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vơ vẩn trong đầu ra, không còn chần chờ lây, cậu lùi về sau một bước, vẫy tay quát: “Giết!”
Âm thanh không quá lớn nhưng có hiệu lực rõ rệt. Tiếng súng lên đạn, nổ vang bốn phía, hai bên triển khai đấu súng. Người của Bắc Đạo Môn mặc dù thực lực có kém so với Đội Hồn, nhưng số lượng gấp tận mười lần, phía trước phía sau kẹp lại, khí thế cao vút trời. Nhìn lại Đội Hồn, quân khí sa sút, không ai còn đoái hoài chinh chiến. Chúng như gà rù đi tìm một khe hở để thoát thân. Tiếng hét náo động, tiếng súng sớm đã vang vọng, thi thoảng lại có đôi ba kẻ ngã xuống.
Đối phương đã tan tác không còn sức. Kể về mặt quân sĩ hay thuốc đạn sớm đã hao hụt. Nguyễn Hoàng An vứt phăng khẩu súng trên tay xuống, cầm con dao S xông lên chém. Những người phía sau thấy thủ lĩnh hừng hực khí thế cũng chạy sát theo sau. Nguyễn Hoàng An đã nhắm chuẩn vào tên đầu xỏ của đội Hồn, chạy thật nhanh về phía trước, vung tay lên chém. Tên trung niên đang đối phó với Đặng Tâm Lỗi, bỗng cảm nhận thấy cái sát khí lạnh toát phía sau.
Hắn theo bản năng né tránh, cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo ở mạng sườn, vội vàng lùi về phía sau vài bước, đưa tay chạm xuống bụng dưới bên trái thì nhận ra bị đâm một lỗ, máu chảy ròng ròng. Tên đàn ông trung niên nghiến răng giơ tay định bắn, Nguyễn Hoàng An nhanh như chớp né đạn, lao về phía trước mặt, con dao khẽ rung lắc, cánh tay cầm súng của người đàn ông trung niên bay tít ra xa. Khi hắn ta hét lên một tiếng, con dao S đã đâm thẳng vào động mạch cổ.
Người trung niên mắt trợn trừng, cả người từ từ ngã rầm xuống đất, miệng lầm bầm. Nguyễn Hoàng An vứt dao sang một bên, máu từ động mạnh cổ của hắn ta bắn ra tứ phía, rồi chảy thành dòng, đầu nghẹo sang một bên, chết ngay tức khắc.
Nguyễn Hoàng An lau vết máu trên thân dao, anh tự đắc ý, mọi người ai cũng nghĩ Đặng Tâm Lỗi tướng võ uy phong, võ giỏi hơn mình, nhưng giết được tiền cầm xỏ của Đội Hồn lại là do mình ra tay, công lao ở phần mình. Kỳ thực Đặng Tâm Lỗi không có ý muốn giành công với anh ta, chỉ có điều tính tình Nguyễn Hoàng An muốn so kè thiệt hơn, khó chịu khi thấy người khác mạnh hơn mình, đây là ưu điểm đồng thời cũng là nhược điểm.
Tên đầu đàn chết, Đội Hồn còn tàn bại nhanh hơn, chưa quá mười năm phút, ngoại trừ năm mươi tên tự động đầu hàng ra thì tất cả những tên còn lại đều đã chết như rơm rạ trong vũng máu. Nếu không phải bị lựu đạn bắn chết thì cũng là bị dao chém chết. Nguyễn Hoàng An nhìn bọn quân tàn, cau mày đi đến cạnh Thế Minh hỏi: “Anh Minh, bọn này nên xử lí thế nào?”
Trần Văn Bình nhìn thấy ánh mắt căm ghét và sát khí âm u mạnh mẽ trong mắt Thế Minh, vội vàng khuyên: “Anh Minh, tha nó cũng như tha mình. Chúng nó cũng chẳng thể uy hiếp gì được mình.”
Thế Minh liếc mắt nhìn anh ta, giọng lanh tanh: “Giết bằng sạch, không để sót một mống nào!”
Thế Minh giờ đây không chỉ căm hận một mình Trương Thiên Chấn, mục đích của cậu là giết toàn bộ những kẻ của đội Hồn.
Vừa dứt lời, Nguyễn Hoàng An nhảy phắt lên cao, lấy con dao chạy thẳng vào trong rừng đào hố. Bây giờ anh ta ngưỡng mộ Thế Minh đến mức có thể dập đầu phong cậu là thánh thần tính toán, bất khả chiến bại. Thế Minh là người duy nhất có thể khiến anh ta ngưỡng mộ và khâm phục. Cho dù cậu có phát lệnh anh phải chết ngay tức khắc, anh ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện tuân lệnh, ngược lại, nếu là người khác, dù có hi sinh một hà một khắc, anh ta cũng thấy không đáng.