Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 239 - Giật Công Thăng Tiến

Mối lo lắng ở thành phố T được dẹp yên, Thế Minh nghe nói ông cụ sắp sang Mỹ nên muốn ở lại bầu bạn cùng ông. Vốn nghĩ sẽ yên bình được vài ngày, nhưng rồi An Quốc không biết từ đâu chạy đến tận phố T.

Trước tiên An Quốc đi tìm Trung Vương để nói chuyện. Hai người họ có tình bạn từ thuở thiếu thời, cùng nhau nhập ngũ, sau khi giải ngũ thì gia nhập Thế Minh hội, người phụ trách đội Ám, người lãnh đạo Máu Lạnh, nên tình bằng hữu khăng khít cũng dễ hiểu. Trung Vương lôi An Quốc đến trước mặt Thế Minh, cậu suýt nữa không nhận ra An Quốc.

Thế Minh mắt chớp chớp rồi lại nhìn hồi lâu, ngửa mặt lên trời cười. Còn nhớ hồi đầu cậu gặp An Quốc, anh ta vốn là một chàng thanh niên khá trắng, lâu ngày gặp lại, da đã bóng nhuộm màu nâu rắn rỏi, tóc tai rối bời, thân hình vạm vỡ và thô chắc. Trông dạn dĩ hơn nhiều.

Thế Minh phì cười nói: “Quốc, sao thời gian bào mòn chú thành thế này rồi?

An Quốc cười bất lực nói: “Cả năm đều lăn lội ở rừng rú, thế này còn tốt chán ý anh.”

Thế Minh đứng dậy hỏi: “Đội Ám luyện tập xong rồi à?”

An Quốc tự hào: “Ai cũng chuẩn chỉnh quân đội cả!”

Thế Minh hứng khởi, đứng phắt dậy hỏi: “Bao nhiêu người?”

“Tổng cộng tròn một trăm năm mươi người.”

Thế Minh vui như vớ được vàng, nhìn Trung Vương, cậu cười: “So với Máu Lạnh thì thế nào?”

An Quốc cười hihi, phần nào có vẻ hơi coi thường: “Vương trình gì đọ với em!”

Trung Vương tức đến nổ đom đóm mắt, môi trề ra nói: “Có đánh lại được hay không chưa vội bàn đến, cho dù tôi có thua, nhưng các anh em ông luyện chưa chắc đã địch lại được với anh em dưới tay tôi.”

An Quốc nghe xong cạn lời, mắt trợn ngược lên trời bất lực: “Không tin thì thử đê!”

Trung Vương không phục xắn tay áo lên đĩnh đã: “Thử thì thử, ông với tôi đánh một trận hơn thua.”

Anh vừa nói, tay thì sửng cồ xắn tay áo, chân đã đạp thẳng vào mông An Quốc. Hai người bọn họ thân thiết, mấy trò đánh đùa tay chân sớm đã quen như cơm bữa, cộng thêm rất lâu không gặp, nên dùng tay chân chào hỏi mới hợp với phong cách của hai bọn họ.

An Quốc bị đá lò cò nhảy chân thấp chân cao, rồi lúc sau cũng ổn định trở lại, giọng bình bình: “Chả thèm hơn thua với đồ nhà ông. Đang cần bàn bạc chuyện chính với anh Minh.”

Thế Minh nhìn là biết An Quốc quả thực có chuyện cần trình báo. Nếu không chẳng việc gì phải mất công mất sức chạy từ phố J đến phố T.

Cậu cười nói: “Nói đi, có gì quan trọng mà phải đích thân đến tận đây?”

An Quốc trầm giọng: “Em biết tung tích của Sáu Ma, cũng biết nó định làm gì tiếp theo.”

Thế Minh chững người, vội vã hỏi: “Nó ở đâu?”

An Quốc trầm giọng: “Nó ở DL, mà hình như nó còn có ý định ra tay với hai chị em Tuệ Mỹ Tuệ Phương.”

“Hừm!” Thế Minh hít sâu một hơi, tự trách: “Sáu Ma quả nhiên đã chạy đến tận phía Bắc rồi!”

Cậu lại ngẩng đầu hỏi dồn: “Thế hai chị em nhà ấy lại gặp nguy hiểm!”

Cậu không muốn chuyện đáng tiếc của Thu Ninh lại một lần nữa xuất hiện ở hai chị em họ, nếu một lần nữa xảy ra, cậu sẽ phát điên mất.

An Quốc đã có định liệu từ trước, cậu nói: “Anh Minh yên tâm! Các anh em đội Ám không phải là lũ ăn hại.”

Trung Vương nghe thấy thế đứng bên cạnh gật gù, An Quốc không phải là người chỉ khoe khoang ta đây, mà anh ta nói được làm được. Anh cười nói: “Không ăn hại cơ à? Cơ mà cũng ăn không ngồi rồi hơn năm rồi ấy nhỉ!”

Chuyện không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến đúng như chạm vào chỗ ngứa. An Quốc liền nổi giận, to tiếng phân trần: “Nếu đội Ám không phân chia các anh em sang cho Máu Lạnh, đội Ám chúng tôi có thê thảm đến mức này không?”

Vừa nói hết câu, anh chợt nghĩ ra phân chia nhân lực cho Máu Lạnh là chủ ý của Thế Minh, vội vàng im bặt, trộm nhìn cậu một cái. Thế Minh vốn không mấy mảy may đến cuộc tranh luận của hai người họ, giờ cậu còn đang bận chăm chăm suy tính chuẩn bị tiến quân đến DL như thế nào.

Thế Minh đi qua đi lại trong phòng, bỗng cậu dừng lại, đứng thẳng lưng, kiên quyết: “Tôi phải đi một chuyến đến DL.”

Nhưng rồi lại lắc đầu, lẩm bẩm: “Nhưng lại không yên tâm Đạo Môn.”

Trung Vương tiến lên trước xung phong đảm nhận: “Anh Minh việc này cứ giao cho em và An Quốc đi là được, hai bọn em sẽ bảo vệ tốt hai chị em họ.”

Thế Minh lắc đầu nói: “Không ổn! Sáu Ma rất giảo hoạt, chỉ sợ hai anh em đi lại bị nó chơi xỏ.”

Cậu trầm tư một lúc, bước qua chỗ bàn làm việc, cầm cây bút viết vài chữ lên trên giấy, sau đó gấp làm đôi đưa cho Trung Vương, rồi nói: “Gửi cái này cho Vũ Việt Hùng hộ anh.”

Đại ý lá thư Thế Minh gửi Nam Đạo Môn có nội dung như sau: “Nam Bắc Đạo Môn giao chiến, thua tướng thiệt tài, phật ý trời đất, thành khẩn song phương có thể kiềm chế tính hiếu chiến, gác lại giao tranh bất đồng mà duy trì hiện trạng bình định quân sĩ. Nếu Nam Đạo có cũng có ý, Lê Thế Minh sẽ bằng lòng trả lại địa bàn đất ĐN cho Nam Đạo.”

Trong thư lời lẽ rất khách sáo, Trung Vương cầm lên nhìn qua rồi hỏi: “Vũ Việt Hùng có đồng ý hoãn chiến hay không?”

Thế Minh vò đầu bứt tai: “Trời biết!”

Thế Minh gửi lá thư đi, cậu ở lại đất T sắp xếp lại một lượt quân sĩ, rồi cùng với Trung Vương, An Quốc và các anh em đến DL.

Hiện tại không khí nội bộ Nam Đạo rất nặng nề và ngột ngạt, các đệ tử ở Đạo Môn trơ mắt nhìn Thế Minh đánh bại Đội Hồn, giải vây được mối nguy ở phố T, thực lòng trong lòng họ đều trách cứ Vũ Việt Hùng, vì họ biết cơ hội này như vận mệnh giời ban, nếu không xuất binh thì sẽ tiếc nuối khôn cùng. Tiêu Bàng hiện tại đang nghỉ dưỡng, sức khoẻ thì tốt nhưng lại mắc tâm bệnh, ngày qua ngày nằm dài trên giường chẳng thèm đoái hoài cơm nước, và cũng chẳng muốn tiếp đón bất kì một ai.

Đúng ngày này, tên thân tín của Tiêu Bàng đến trình báo với Tiêu Bàng, phố T có truyền tin, Thế Minh không đến ĐN, mà quay lại DL. Tiêu Bàng nghe xong như thể được tiêm liều thuốc bổ, cái bộ dạng phờ phạc và rầu rĩ bỗng chốc tỉnh táo, phấn chấn lại ngay, lăn một vòng xuống giường rồi nhảy lên, giọng hớt hải: “Biết lí do là gì không?”

Tên thân tín gãi đầu nói: “Cái này em cũng không biết.”

Tiêu Bàng vừa thay quần vừa nói: “Chỉ cần nó không ở ĐN, thì ĐN muốn lấy là lấy lại được ngay.”

Một lúc sau, hắn thay bộ quần áo chỉnh tề, vội vàng chạy đến tổng bộ tìm gặp Vũ Việt Hùng. Trong đầu nghĩ ngợi, lần này đại ca không còn cái lí do tầm phào nào đến từ chối nữa nhỉ?!

Bước chân đến tổng bộ, bọn thuộc hạ trình báo trưởng môn đang bận đàm đạo đại sự. Tiêu Bàng phấn chấn, mừng thầm vì nghĩ đại ca sắp xuất binh. Vào đến phòng họp, mở chiếc cửa ra, bên trong khá đông, có sự hiện diện của ngũ tướng trong bát đại thiên vương, ngoài ra còn có các cán bộ cấp bậc lớn nhỏ khác nhau, tổng cộng cũng ngót nghét năm mươi người.

Vũ Việt Hùng vừa thấy Tiêu Bàng, anh ta cười rồi hỏi: “Bàng đang bệnh cơ mà, sao không ở nhà nghỉ ngơi chạy đến tổng bộ làm gì?”

Tiêu Bàng tìm một chỗ đặt mông ngồi xuống, đáp lời: “Nghe nói đại ca hôm nay họp bàn xuất binh, cho dù có đại bệnh cũng phải đến xem thế nào.”

Vũ Việt Hùng ngây ra hỏi lại: “Xuất binh gì?”

Tiêu Bàng cũng ngây ra, hỏi ngược lại: “Lần này họp bàn chẳng có lẽ không phải là tiến công dẹp giặc Bắc à?”

Vũ Việt Hùng cười, cầm bức thư của Lê Thế Minh đưa cho Tiêu Bàng xem, hắn ngờ nghệch nhận lấy, rồi mở ra. Đọc xong, hắn tức điên, rậm phịch chân xuống đất một tiếng khá to, rồi cầm bức thư ném bụp xuống bàn, mắt mở tròn, giọng oang oang: “Đây là kế hèn hoãn binh của thằng Minh. Chắc chắn nó đang có việc khẩn cần phải đến DL, nhưng lại sợ chúng ta tiến công ĐN, nên mới viết mấy lời đãi bôi mời mình hoãn binh. Nếu đại ca đồng ý thì kiểu gì cũng mắc mưu của nó. Đợi nó giải quyết xong kiểu gì cũng giả mạo đến tiến công miền Nam ta. Đến lúc ấy có hối cũng chẳng kịp!”

Tiêu Bàng quả thực hiểu được Thế Minh, mà còn rất am hiểu là đằng khác. Hắn và Thế Minh giao chiến được hai lần, bại cả hai, muốn không am hiểu cũng khó.

Mọi người nghe xong Tiêu Bàng phân giải, ai cũng gật đầu thấy có lí. Những người ngồi đây cũng không mấy quen biết về con người Lê Thế Minh này, nên vẫn nửa tin nửa ngờ.

Vũ Việt Hùng gật đầu, tấm tắc khen ngợi. Kỳ thực không cần biết Thế Minh có gửi thư muốn hoãn chiến hay không, Vũ Việt Hùng sớm đã có ý định tác chiến, Nam Đạo Môn chắc chắn phải thống nhất để hai miền Nam Bắc nhận tổ quy tông, hợp nhất Đạo Môn. Có điều sự an nguy ở phố T lần trước có sự tham gia của đội Hồn nên Vũ Việt Hùng không tiện nhúng tay, giờ Đội Hồn đã rút quân, anh cũng chẳng còn ưu lo gì.

Vũ Việt Hùng vịn tay vào bàn đứng dậy, anh nhìn một lượt xung quanh, giọng phấn chấn: “Bàng nói phải lắm, muốn mình hoãn chiến. Làm gì có chuyện! Không cần biết Thế Minh có thực lòng hay không, chúng ta là phe chính thống Đạo Môn, sao có thể kết giao hoà chiến với bè cánh giặc Bắc?! Tôi quyết định ngày mai xuất binh, Tiêu Bàng thống nhất đem năm nghìn người làm tiền tuyến, cùng nhau hợp quân với Đoàn Kim Cư đóng giữ tại ĐN. Tôi sẽ tiếp tục triệu tập quân lính để hậu thuẫn cho chú sau.”

Người trong phòng họp có một nửa lắc đầu một nửa hứng khởi. Có người sau khi trải qua hai lần giao chiến sớm đã ám ảnh với cái tên Lê Thế Minh, họ cho rằng việc hoãn binh để đàm đạo cũng là ý hay. Có người lại cho rằng Thế Minh tốt số, giờ muốn bên mình hoãn đánh, nằm mơ đi!

Trong số tất cả những người ngồi đây, Tiêu Bàng là nhân vật đắc chí nhất, hắn khom lưng hành lễ, sục sôi tinh thần hiếu chiến: “Lần này thuộc hạ ắt sẽ không phụ sứ mệnh của trưởng môn giao cho!”

Mấy ngày sau, Tiêu Bàng đem năm nghìn quân hào khí xông thẳng đến ĐN. Do nhân lực khá đông, bọn họ đã tận dụng toàn bộ những phương tiện giao thông để đưa binh đến nơi. Có thể thấy Nam Đạo hừng hực khí chiến, Vũ Việt Hùng quyết tâm muốn đánh. Phía Bắc cũng chẳng mấy an bình.

Thế Minh còn chưa đến DL, chị em Tuệ Mỹ và Tuệ Phương đã nhận được tin báo ngầm và sự bảo vệ của đội Ám. Hai chị em họ đã được hộ tống vào phân cục DL của Thế Minh hội. Nơi đây vốn là Long phụ trách, nhưng anh sớm đã về phố J để tìm Văn Siêu xin tiền.

Hiện giờ quỹ vận hành tiền bạc đều trong tay Văn Siêu, anh ta đã trở thành chủ tài chính của toàn bộ bang phái Thế Minh Hội. Long muốn phát triển băng đảng Tiểu Long, triệu tập quân lính, nhập vũ khí, rồi đả thông quan hệ bên trên đều cần đến tiền bạc lót đường. Nhưng Văn Siêu với cái tính vắt cổ chày ra nước, một đồng một cắc cũng tính toán chi li, mỗi lần xin tiền đầu tư khó y như đòi mạng của anh ta vậy. Long có gọi nát cả máy để đối phương nhè tiền ra, nhưng bất lực thay, có nói sao Văn Siêu cũng nhất nhất không đưa. Hết cách, Long chỉ đành đích thân đi một chuyến đến phố J.

Long đi, chỉ còn Trần Bách Thành cố thủ ở phố J. Thành viên đội Ám có nói, Sáu Ma đã ở DL không chừng sẽ bất lợi với hai chị em họ Đỗ.

Trần Bách Thành vừa nghe xong, lắc lắc đầu: “Không thể nào! Trừ phi thằng Sáu Ma bị điên, không thì sao nó dám đem quân đến phía Bắc?!”

Rồi hắn lại nghĩ tiếp, hai chị em họ Đỗ đã đến thì phải tiếp đãi đàng hoàng. Dù sao đi chăng nữa, Tuệ Phương cũng là ghệ ruột của Thế Minh, không thể đắc tội với cô ta được.

Trần Bách Thành còn đích thân đưa hai chị em nhà họ đến phân cục để tiếp đón. Hắn mẩm bụng cười đắc chí xem xem Sáu Ma có năng lực gì… Rồi rất nhanh Trần Bách Thành cũng ra lệnh cho đồ đệ đi dò thám Sáu Ma có ở DL hay không. Chẳng bao lâu, các đồ đệ lần lượt trình báo quả thực hắn ta ở DL, chỉ là không dám ở lại trong thành phố, mà ở tạm một khách sạn ở ngoại thành, không thống kê rõ ràng được bao nhiêu thằng tay chân, nhưng ít cũng có khoảng hai mươi người.

Trần Bách Thành nghe xong cười lớn, tên này đúng là biết chọn nơi để đến, hậu vệ chỉ có tầm hơn hai mươi người, để mình ra mặt trừng trị. Hắn biết Thế Minh đang muốn moi tim giết sống tên này, nếu bây giờ có thể tóm được Sáu Ma thì Lê Thế Minh kiểu gì cũng sẽ phải dùng con mắt khác đối đãi với mình, nói không chừng nếu đại ca vui vẻ sẽ phân một chức chủ đảng cho. Trần Bách Thành càng nghĩ càng hứng khởi, rốt ruột đem theo một trăm tên kề cận chủ lực càn quét ra bằng được Sáu Ma.

Có điều Trần Bách Thành quá coi thường Sáu Ma. Sáu Ma không phải không có thế lực ở phía Bắc, cho dù là ít, nhưng tìm ra được chục người thân tín kề cựu cũng chẳng mấy khó khăn.

Hơn nữa Năm Ma, anh trai hắn ở phía Bắc cũng là người tầm cỡ, mặc dù Thế Minh có kế hoạch sát hại nhưng thế lực tàn quân vẫn chưa tan, lần này Sáu Ma hành quân lục lọi mọi xó xỉnh phía Bắc, chẳng ngờ tìm được hai trăm người một lòng một dạ theo hắn. Hiện giờ thêm cả đống tàn quân của đội Hồn, chắp vá lại cũng được ba trăm tên khá cừ cội.

Nhưng Sáu Ma cũng không dám huyênh hoang, Thế Minh hội ở phía Bắc thế lực lớn thế nào ai cũng biết, ba trăm người chỉ cần bị Thế Minh nhòm đến, phủi nhẹ là cũng chết củ tỏi cả lũ. Thế nên hành sự phải cẩn trọng, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, không đam lơ là.

Sáu Ma chọn cách rình rập chị em nhà họ Đỗ để uy hiếp Thế Minh, cho dù có uy hiếp không thành đi chăng nữa, thì giết chết phăng hai con ả này cũng coi như trả mối thù cho người tình của hắn.

Nhưng trên đời làm gì có đốc vách không tai. Kế hoạch của Sáu Ma rất hay, nhưng còn chưa bắt đầu thực thi đã bị rò rỉ thông tin ra ngoài, các thành viên đội Ám đã phong thanh nghe tin, liền báo ngay cho An Quốc. An Quốc nghe xong, lần này đúng là có chuyện, anh một bên phái người hộ tống hai chị em họ Đỗ, còn mình thì đích thân đến phố T.

Trần Bách Thành định liệu kĩ càng, hắn vốn nghĩ bây giờ là thời cơ chín muồi nhưng nào hay lại là tâm điểm của rắc rối phát sinh. Hắn giao phó cho các đồ đệ đến căn phòng khách sạn, nhìn qua thì quả thực là rách nát và cũ tàn, tường tróc sơn, các viên gạch dưới chân thì mốc đen mốc đỏ. Hắn cười lạnh, vung tay quát: “Tìm, mau tìm cho tao!!! Tìm bằng được Sáu Ma cho tao, ai tìm được sẽ trọng thưởng.”

Trần Bách Thành cũng có chút tài mọn, hắn ta rất uy quyền trước mặt bọn đàn em cấp dưới. Nói một là một, hai là hai, quyết không thay lời, hơn nữa, khi đánh nhau, hắn sẽ luôn dẫn đầu quân xông lên trước giết. Nên rất được lòng bọn đàn em. Bấy giờ khi nghe tin có trọng thưởng thì chúng dồn cả đống lao vào, hàng trăm người chen chúc vào một khách sạn nhỏ, bên trong không khí như vỡ tung, tòa nhà rung chuyển gầm trời. Trần Bách Thành không những không bắt được Sáu Ma còn đánh động đến phía cảnh sát, mười mấy chiếc xe éo éo inh ỏi kêu nhức tai tiến đến.

Lúc sau, các bọn tay sai vội đến báo tin, Sáu Ma không ở khách sạn. Trần Bách Thành rất thông minh, hắn ngay lập tức biết mình đã trúng kế.

Sáu Ma chắc đã đem hết quân chủ lực đi, để lại nhà vườn không mông quạnh, nói không chừng hắn còn đang công tiến đến các chi nhánh. Lúc này, hai chị em nhà họ Đỗ bị rơi vào tay Sáu Ma ngay trong địa bàn mình trực quản, cái mạng hèn này khó mà bảo toàn, cũng không biết trả lời thế nào với Thế Minh. Nghĩ đến đây, Trần Bách Thành ròng ròng mồ hôi, chạy như bay đến chiếc xe.

Chưa chạy được mấy bước, đã bị cảnh sát tóm lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi cầm còng sắt khoá tay hắn. Trần Bách Thành lòng nóng như lửa đốt, đến cảnh sát hắn cũng chẳng quan tâm, điều hắn lo là chi nhánh hiện giờ ra sao.

Hắn giơ tay tát đánh đốp vào mặt tên cảnh sát, miệng gào to tiếng: “Mù à, tao là Trần Bách Thành!”

Bình Luận (0)
Comment