Cảnh sát bị đánh lăn hai vòng về chỗ cũ, nước mũi ròng ròng, hai mắt đỏ hoe, có thể đoán được người cảnh sát chuẩn bị rút súng bắn. Lúc này cảnh sát trưởng bước đến nhìn qua, kinh ngạc hỏi: “Thành, sao lại là mày?”
Trần Bách Thành vừa nhìn đã nhận ra người quen trên bàn rượu, cậu vội nói: “Sao lại không thể, đội trưởng, mau đem lũ cảnh sát này về, tôi có việc gấp.”
Đội trưởng Vương nhận thấy biểu cảm sốt ruột và lo lắng của Trần Bách Thành, ông ta nhận ra ngày thường rất ít khi thấy, biết là có chuyện lớn, lèm bèm: “Sao có người báo ở đây có vụ cướp giật?!”
Vừa vẫy tay vừa rút quân. Trần Bách Thành cảm ơn rồi đem quân chạy nhanh về phân cục.
Quả đúng với những gì Trần Bách Thành dự đoán, Sáu Ma bấy giờ đang tấn công phân cục DL. Nói là một phân cục, nhưng thực ra là một vũ trường.
Long vừa đến DL, chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ đành mua một vũ trường rẻ bèo để làm nơi căn cứ tạm thời, nhân lực dưới tay anh quản lí cũng rất ít, đại đa số là từ đảng Tiểu Long điều động đến.
Lần này Trần Bách Thành điều động hàng trăm người, cơ bản là muốn huy động toàn bộ lực lượng chiếm đánh, trong vũ trường chỉ còn mười mấy người canh chừng, không đáng là bao. Từ DL đến vũ trường, khoảng cách không xa cũng không gần, đi một chuyến cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ, cả đi cả về tổng cộng hai tiếng, khoảng thời gian này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện. Sáu Ma và mấy tên Tứ Xuyến (Đội Hồn - TQ) đem hai trăm người đến, nhoáng cái đã giải quyết êm xuôi.
Sáu Ma thấy vậy, hắn vui như mở cờ trong bụng, mắt sáng lên quát: “Tìm hết hai con ả đấy ra đây, hôm nay tao chúng mày được phen xả láng.”
Hai trăm người vui sướng sùng sục lục tìm. Lúc tìm vui sướng và hạnh phúc bao nhiêu thì lúc quay lại báo tin lại buồn rầu bấy nhiêu, thằng nào thằng nấy nói: “Không thấy!”
Sáu Ma cau mày, tự bầm bầm nói: “Không có? Không có chuyện không có, tao tận mắt thấy hai đứa chúng nó vào vũ trường. Tìm kĩ lại cho tao!”
Vũ trường không lớn lắm, chỉ có vài căn phòng, hơn hai trăm đầu người cũng đã đi đến từng phòng kiểm tra một lượt, nhưng tìm thế nào cũng chẳng ra hai chị em họ Đỗ.
Sáu Ma sốt sắng, nhìn tên Tứ Xuyến, hắn ta cũng cau mày nhìn lại hắn. Sáu Ma tức đến độ quát lên: “Mẹ nó, chẳng lẽ không cánh mà bay à?”
Hai chị em họ Đỗ mọc cánh bay đi đâu, có trời mới biết! Trần Bách Thành đem quân đi, nhưng mười mấy người của đội Ám vẫn ở lại canh giữ.
Đội Ám đều là một tay An Quốc rèn giũa nên vô vùng tinh anh, trong đó có một người tên là Vương Lương, đội trưởng của mười mấy người đội Ám, khoảng hơn hai mươi tuổi, tài trí nhanh nhạy hơn người. Mặc dù anh ta được An Quốc huấn luyện trong môi trường khép kín hoàn toàn khoảng hơn một năm trời, nhưng anh rất tinh thông tình hình bên ngoài, con người Sáu Ma như thế nào, anh đã định lượng được, chí ít Sáu Ma lanh lợi hơn Trần Bách Thành nhiều.
Khi biết Trần Bách Thành dốc toàn lực đi tấn công, Vương Lương lắc đầu, anh định lượng sức lực và thân phận của mình kém hơn nhiều so với Trần Bách Thành, không đủ quyền lên tiếng bàn luận. Để đảm bảo an toàn, Vương Lương cứ lẳng lặng đưa hai chị em họ Đỗ trốn ra gần đấy tránh trước, nếu Sáu Ma có đến tấn công cũng không dễ gì tìm được, mà chúng không tìm ra được lại càng tốt.
Mười mấy người hộ tống hai chị em ra lối cửa sau, nhưng không cách đó quá xa. Họ đi một vòng rồi dừng lại ở quán net đối diện vũ trường. Lúc Sáu Ma đem người đến, Đội Ám đã nhìn thấy rõ ràng, nắm bắt được tình hình, họ lần lượt gật đầu, rồi khen ngợi Vương Lương hoạch tính như thần.
Sáu Ma vội vã đi qua đi lại trong vũ trường, không lí giải được hai đứa con gái sống sờ sờ lại bỗng chốc biến mất tăm? Hắn càng lo lắng thì vết thương trước ngực lại phát tác càng đau hơn, mặt mũi dần trắng bệch, mất hết thần sắc. Tên Tứ Xuyến nhìn đồng hồ rồi nói: “Không còn mấy thời giờ nữa, Trần Bách Thành sắp về rồi, chúng ta rút quân trước thôi.”
Sáu Ma không cam tâm nhưng lại chẳng còn cách gì, chỉ biết đi theo lũ tay sai bước ra khỏi vũ trường. Sau khi ra đến cửa, Sáu Ma bước lên xe còn lưu luyến nhìn lại cửa vũ trường, thở dài, hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ hai người con gái kia đang ở quán bar đối diện. Hơn nữa một trong hai cô gái đang nhón chân nhìn qua khe cửa sổ rình mò, người ấy chính là Tuệ Phương. Cô vừa nhìn vừa nói với Vương Lương đứng cạnh: “Cái thằng kia là Sáu Ma đúng không?”
Vương Lương chưa từng gặp Sáu Ma, nhưng nhìn thái độ tôn trọng của những người xung quanh có thể đoán ra ít nhiều, anh gật đầu: “Có lẽ là nó đấy.”
Tuệ Phương và Vương Lương xấp xỉ tuổi nhau, cách nói chuyện cũng rất tuỳ ý, cô nhăn mặt nói: “Thằng này đáng ghét thật đấy, muốn dùng tôi với chị gái uy hiếp Thế Minh. Lương, mày chẳng bảo mày bắn súng rất chuẩn còn gì, thử bắn một nhát giết chết nó. Mày thấy thế nào?”
Vương Lương cạn lời, mắt trợn ngược lên trời, thế mới biết như nào là đàn bà hiểm độc.
Anh gượng cười: “Nếu ở đây không có hai chị, nếu đối phương không có hơn hai trăm người, chắc tôi sẽ suy nghĩ đến lời đề nghị vừa rồi.”
Tuệ Phương bĩu môi, chêm chọc bằng một giọng rất chanh chua: “Thế thì bắt nó bỏ hết vũ khí xuống quỳ trước mặt mày để mày bắn đầu nó. Xuỳ, đòi cá dâng miệng mèo.”
Vương Lương nghe xong gật đầu: “Thế thì tốt quá!”
“Phì! Hứ…”
Sáu Ma vừa đi chưa được bao lây, Trần Bách Thành đem quân trở về, hắn vừa bước vào vũ trường nhìn, bên trong tan tác sau một trận đột kích và truy lùng, mọi ngóc ngách đều lưu lại những mảnh vụn thuỷ tinh đổ nát, mặt đất còn nằm la liệt mấy tên đồ đệ toàn thân đều dính đầy những vết thương.
Trần Bách Thành mặt tái nhợt, chạy lên tầng hai tìm hai chị em họ Đỗ. Trong phòng trống trơn không còn bóng dáng ai… Thôi coi như xong đời!
Thần sắc Trần Bách Thành càng thảm thương, hắn hít sâu để nén cái tức xuống. Ngay trong địa bàn của mình mà để mất hai chị em họ Đỗ, đừng nói là mất thể hiện, mà cái mạng này cũng khó giữ nếu gặp Thế Minh.
Lúc sau, hắn đứng dậy với bộ dạng hoang mang cùng tiếng hét: “Anh em đâu lên đây! Lên hết đây!”
Những tên đồ đệ bên dưới không biết vị đại ca lại nổi trò khùng điên gì, có một tên nhanh chân nhẹ bước tiến lên trước hỏi: “Anh Thành, có việc gì ạ?”
Trần Bách Thành nhảy lên quát: “Cho dù có phải lục tung cái DL cũng phải tìm bằng được hai chị em nhà nó, mau, đi tìm cho tao!”
“Không cần tìm nữa!” Vương Lương cười cười bước ra từ cửa sau, đằng sau có hai người con gái, Trần Bách Thành thở phù một hơi nhẹ nhõm, ngồi phệt dưới đất rồi lau mồ hôi trên trán.
“Haiz, mày làm tao lo chết đi được, vừa chạy đi đâu đấy?”
Rạng sáng ngày hôm sau, Thế Minh đã có mặt tại DL, Trần Bách Thành đích thân đón tiếp. Vừa gặp Thế Minh, hắn đã mặt mừng rỡ, miệng như tép nhảy: “Anh Minh, sao anh lại vất vả đến tận đây. Anh yên tâm ở đây có em bảo vệ hai chị em, em sẽ để tổn hại đến một sợi tơ kẽ tóc của họ đâu anh.”
Thế Minh hơi nháy hàng lông mày, mặc dù cậu không ở DL, nhưng tình hình sơ bộ cậu đã biết rõ ràng, chỉ không muốn bóc mẽ, lạnh lùng: “Lâu lắm không gặp hai chị em họ, thấy nhớ nên tiện lần này đến thăm.”
Trần Bách Thành gật đầu lia lịa, rồi đưa Thế Minh lên xe, cười nói: “Em đã đặt khách sạn xong xuôi rồi. Anh Minh, anh thấy có nên đưa hai chị em họ đi cùng anh không?”
Thế Minh xua tay: “Ở đây chẳng có chi nhánh nhỏ đúng không? Không cần phải ở khách sạn, ở tạm đấy cũng được.”
Trần Bách Thành bối rối: “Nhưng chỗ ấy có hơi không tiện, em sợ anh Minh không thích nghi được.”
Thế Minh cười nhẹ: “Có gì mà không thích nghi được, trước kia dù có tồi tàn đến đâu cũng ở được hết.”
Xe cách vũ trường một đoạn, Thế Minh đã bảo tài xế dừng, cậu không muốn tin tức cậu đến DL lại bị lọt ra ngoài. Sáu Ma mà đánh thính được cậu đến DL thì kiểu gì cũng mò đến trước tiên. Cậu một mình lẻn vào cửa sau rồi bước đến đại sảnh bên trong chật kín người, cậu giật mình. Toàn cảnh vô cùng long trọng.
Mấy người đứng gần Thế Minh thấy có người lạ đột nhập, chúng cũng giật mình, lần lượt rút dao ra hỏi: “Mày đến đây làm gì?”
Chưa đợi Thế Minh cất lời, một tiếng gọi trong trẻo đã trả lời hộ: “Anh Minh!”
Đây là lần đầu tiên Tuệ Phương chính thức gọi Thế Minh là anh, khuôn mặt đẫm lệ, bộ dạng tủi thân sà vào lòng cậu, nghèn nghẹn: “Anh Minh, anh biết không cái thằng Sáu Ma đem rất nhiều rất nhiều người đến, em sợ chết mất.”
Vương Lương đứng bên cạnh gắng nhịn cười, đúng là con gái, lúc anh Minh chưa đến thì cô ta hùng hổ đúng như chúa tể sơn lâm, chẳng mảy may sợ hãi gì. Giờ Minh vừa đến thì lại giả bộ nhút nhát như thỏ con.
Lúc Tuệ Phương sà vào lòng ôm chặt cơ thể, Thế Minh bỗng thấy hơi gượng gạo, toàn thân cậu cứng đờ, một cảm giác xa cách khó nói, nhưng rất nhanh cậu đã nén tâm rồi bình thường trở lại. Cậu giả bộ, vồ về nhè nhẹ lưng cô, an ủi: “Không sao rồi, anh ở đây, không cần biết nó là ai, anh nhất định sẽ để cho nó chết.”
Thế Minh cúi đầu nhìn thấy tròng mắt đẫm lệ của Tuệ Phương đang gật đầu.
Thế Minh biết, Đặng Tâm Lỗi đã thích thầm Tuệ Mỹ. Vài lần vô tình cậu còn bắt gặp Đặng Tâm Lỗi đang nói chuyện tâm sự qua điện thoại với Tuệ Mỹ. Cậu cũng mừng thầm và chúc phúc cho họ. Đặng Tâm Lỗi là một người thành thực xứng đáng để dựa vào. Sát thủ cũng xứng đáng có được tình yêu.
Đúng lúc này, Trần Bách Thành cũng cười haha bước vào đại sảnh, mặt mày rạng rỡ: “Anh Minh cũng nên đến DL thường xuyên. Ở đây mới phát triển không có sự chỉ đạo của anh, cứ thấy không có mục đích và phương hướng rõ ràng.”
Thế Minh nhè nhẹ đẩy Tuệ Phương ra khỏi lòng, cười nói: “Được rồi, Thành, chú có năng lực thế nào anh biết, có chú ở đây giúp Long, anh cũng vui.”
Lúc này Tuệ Phương mới chú ý đến bộ dạng của Thế Minh. Cô chợt nhận ra tóc mái đen láy trước trán cậu có một vài sợi tóc bạc. Dù chỉ là vài sợi tóc bạc nhưng khoảng cách gần rất rõ nét và nổi bật. Cô che miệng rồi thốt lên: “Minh, tóc anh!”
Cậu biết con người và quan điểm của Thế Minh là người khá truyền thống và hơi hướng bảo thủ nên không có lẽ gì cậu lại nhuộm tóc, cô không dám tin đã xảy ra chuyện gì mà một chàng trai 22 tuổi lại có lốm đốm vài sợi tóc bạc hoa râm!!!
Thế Minh trầm ưu, hơi cúi gằm mặt nói: “Không sao, chỉ là vài sợi tóc bạc, không đáng là bao.”
Tuệ Mỹ đứng phía xa thở dài một hơi, cô không nói gì. Đặng Tâm Lỗi có nói qua cho cô biết chuyện giữa cậu và Thuỳ Linh, nhưng anh dặn đi dặn lại không được nói cho bất kì ai. Là một thuộc hạ đắc lực bên cạnh Thế Minh, anh ta biết nên và không nên nói gì. Và cũng vì thế Tuệ Mỹ đã giấu Tuệ Phương.
Trần Bách Thành cười cười, đứng ra giữa khuyên can để giữ hoà khí: “Tóc bạc là biểu hiện của trí tuệ, anh Minh có lốm đốm vào sợi cũng là vì công chuyện của bang hội bận bịu, suy nghĩ làm lụng vất vả. Lần này chẳng vừa đạnh bại được Tiêu Bàng một trong bát đại thiên vương của Nam Đạo, rồi lại dẹp tan được giặc ngoại xâm đội Hồn ở phố T, chưa kịp ngơi tay ngơi chân lại phải chạy đến DL thăm cô chủ rồi.”
Thế Minh cười lớn, tay chỉ vào hắn, lắc đầu: “Mày đúng là…”
Rồi cậu đối mắt với Tuệ Phương, nhẹ giọng: “Đợi lát nữa, anh sẽ giải thích toàn bộ mọi chuyện với Phương.”
Dừng lại một nhịp, cậu cười rồi nói với Trần Bách Thành: “Giúp anh điều tra cặn kẽ tung tích của Sáu Ma, địa chỉ phải thật chính xác!”
“Vâng!” Lệnh của Thế Minh, Trần Bách Thành không dám dây dưa trì hoãn, hắn đem người vội vàng xông ra khỏi vũ trường.
Thế Minh đưa tay sờ cằm, có hơi không yên tâm, dặn dò với An Quốc: “Quốc này, đem người cũng đi tìm cùng đi. Thằng Sáu lanh lọc, anh sợ một mình Thành không tìm được thông tin chính xác.”
An Quốc gật đầu, khua tay đem theo người của đội Ám bước ra ngoài. Những người khác cũng biết điều, tự khắc đi ra ngoài. Ở lại chẳng khác gì kì đà cản mũi chuyện riêng của cặp tình nhân. Chúng khom lưng cung kính: “Anh Minh, chúng em ra ngoài trước.”
Một vũ trường chật như nêm thoáng chốc trống vắng, chỉ còn Thế Minh và hai chị em họ Đỗ. Cả ba người ngồi xuống ghế, không còn ai, Thế Minh mở lời hỏi thăm: “Dạo này có khoẻ không?”
“Khoẻ!” Hai chị em giọng khác lạ trả lời, và cũng không nói gì thêm, chỉ đưa ánh mắt trông đợi chờ điều gì đó từ cậu.
Thế Minh biết rõ hai người họ đang đợi điều gì, cậu sắp xếp lại sự việc trong trí nhớ. Cậu kể tường tận toàn bộ những việc trải qua với mình. Kể
từ lúc gặp gỡ và giải cứu Thuỳ Linh ở chỗ Năm Ma, đến hồi ở phố J được ông cụ Kim Bằng cứu, và cuộc tương phùng kì diệu với Thuỳ Linh, đến lần Khuê Mù câu kết với bang Hổ trắng nhằm thống nhất phố J cũng nhờ Thuỳ Linh trợ giúp mà đã dẹp tan, rồi trong hành trình đến Tam giác vàng quay về Điện Binh cậu tình cờ gặp gỡ nữ cảnh sát Thu Ninh, Sáu Ma vì muốn báo thù cho anh trai Năm Ma đã bắt cóc Thu Ninh uy hiếp cậu. Cuối cùng Thuỳ Linh một lần nữa đến giúp đỡ thì bị đội Hồn ám hại. Hiện tại đã là người thực vật nằm chữa trị ở Mỹ.
Tường thuật hết cũng mất ba bốn giờ đồng hồ. Bỗng chốc Thế Minh thấy lòng mình nhẹ tênh, cũng như trút được gánh nặng bao lâu, cậu thở dài một hơi. Những tâm sự này đã kìm nén khiến cậu cảm thấy nặng nề, được nói ra làm cậu nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thế Minh đứng dậy, ngẩng đầu nói: “Đây cũng là lí do vì sao Sáu Ma tìm và muốn giết hại hai chị em.”
Tuệ Mỹ nghe xong nhăn mày lặng thinh. Với tư cách là một người chị trưởng thành, cô đã phần nào biết được những nguy hiểm kề cận trong gang tấc, những tình tiết chỉ hơi sơ hở là sẽ bỏ mạng về những gì Thế Minh trải qua. Và cô cũng nghe ra được những tình ý và cái day đứt khó tả trong giọng kể nghèn nghẹn của Thế Minh. Cô phần nào đã đoán ra tình cảm của cậu với Thuỳ Linh không phải là cái cảm nắng thoáng qua, mà ấy là tình yêu thật lòng tự tận đáy tim. Chỉ là vì mối tình thuở thiếu thời giữa cậu với em gái làm Thế Minh bế tắc đứng giữa ngã ba đường. Thế Minh chỉ đành kìm nén mối tình ấy, ngờ đâu sự ra đi của Thuỳ Linh đã đánh trúng một đòn tâm lí vào tấm áo giáp tận sâu trong tim, lá chắn cuối cùng nơi tim bị mất, tức khắc những xúc cảm sẽ trào ra mất kiểm soát. Thuỳ Linh liều mình cứu Thế Minh, cái ơn nợ tình này ai cũng phải nể phục, nhưng người gánh hậu quả sau cuộc ái tình này là em gái mình. Tuệ Mỹ nghĩ đến đây thì chỉ đành thở dài một hơi.
Trong con mắt Tuệ Phương như có một lớp sương mù mơ màng, ngậm ngùi nấc không thành tiếng. Không biết cô đang lo lắng cho sự an nguy của Thế Minh, hay cảm động trước cái liều mình của Thuỳ Linh, hoặc có lẽ, cô đang buồn vì bị Thế Minh phản bội…
Một lúc lâu sau, Tuệ Phương đứng dậy, con mắt đơ đẫn, sắc mặt vô cảm: “Mệt rồi, em muốn đi nghỉ trước. Anh Minh, dạo này anh vất vả, cũng nên quan tâm đến sức khoẻ.”
Nói xong, cô quay người bước lên vũ trường tầng hai, bước chân chầm chậm. Chỉ cô mới biết bản thân đang cố gắng trốn chạy.
Khuôn mặt Tuệ Mỹ đan xen nhiều cảm xúc, cô nhìn em gái, quay đầu trách móc: “Sao cậu lại nói ra?”
Thế Minh nhẹ nhàng trả lời: “Sự việc đến nước này, còn nói gì được?”
Nghe câu trả lời yếu đuối của bản thân, Thế Minh trách lòng chẳng thể tát cho bản thân tỉnh ngộ, sao có thể khống chế hàng nghìn quân lao vào hiểm nguy, vậy mà giờ đây lại như một tên lính ngu ngốc tháo chạy trên con đường tình yêu.
Tuệ Mỹ nhìn thấy bộ dạng nhu nhược của cậu, cô càng tức, quát lên: “Tôi cũng mệt rồi, tôi đi nghỉ trước.”
Nói xong cũng đi theo em gái bước lên tầng hai.
Ngày trước kia, Thế Minh là một con người hèn nhát, bị kẻ khác ức hiếp, nhưng giờ đây với đầu óc thông minh hơn người. Dựa vào gì mà người khác có thể ức hiếp cậu, cũng vì thế, cậu chọn con đường bóng đêm không ngày quay đầu. Giờ đây danh tiếng của cậu đã dậy sóng uy phong trong giới xã hội, nhưng về mặt tình cảm, cậu vẫn giữ cái bản tính yếu đuối ấy, chỉ tiếc là cậu chỉ biết bất lực đối diện với bản tính ấy.
“Mẹ kiếp!” Trong trí nhớ cậu bỗng hiện ra hình ảnh màu xanh thân thuộc ấy, cậu thấy phiền hà, một cảm giác đè nặng không thể thốt thành lời, cậu đạp bay cái bàn ra xa, những chiếc kính vỡ vụn trước mắt.
Bên ngoài một tên đồ đệ nghe thấy tiếng động lớn cứ nghĩ có chuyện gì, vội xông vào trong, Trung Vương thân thủ nhanh nhạy, khả năng phát hiện mẫn cảm, anh là người đầu tiên chạy vào.
Trước mặt chỉ có một mình Thế Minh, chiếc bàn đã bị lật đổ, dưới đất đầy những mảnh vụn thuỷ tinh, Trung Vương sững lại hỏi: “Anh Minh, có chuyện gì thế?”
“Không có gì!” Thế Minh rất nhanh đã khống chế được cảm xúc, cậu nhắm mắt: “Không may đập tay vào bàn thôi.”
“Dạ!” Mọi người nghe xong thở phào một hơi, hai người bước lên trước dọn dẹp, những người khác cũng lui ra ngoài. Trung Vương đứng lại, Thế Minh có thể lừa được người khác, nhưng chẳng thể lừa được anh, bước lên trước nhỏ giọng: “Anh Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đừng để trong lòng, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn.”
“Haiz! Có lẽ làm dân xã hội không xứng để có được tình yêu, Thuỳ Linh thành người thực vật, Tuệ Phương cũng vì anh mà bị Sáu Ma săn lùng.” Thế Minh thở dài, chua xót lên tiếng.