Lê Thế Minh không nhìn Trần Bách Thành, mà nhìn vào cái xác nằm dưới đất cười nhạt: “Súng của mày nhanh, nhưng người của tao, súng cũng không chậm.”
Trung Vương nhìn chằm chằm Trần Bách Thành, bây giờ anh chẳng còn thời giờ xử lí hắn, cười lạnh một tiếng, rồi cầm súng đi giết người. Bọn tay sai của hộp đêm sao có thể là đối thủ của Thế Minh, đặc biệt quân của Máu Lạnh và Đội Ám đều qua huấn luyện đặc biệt, các thành viên mặc dù không nói, nhưng trong lòng đang hừng hực khí thế muốn so kè thiệt hơn.
Trung Vương và An Quốc cũng vậy, mặc dù là hai em nối khố, nhưng cả hai đều không phục nhau, muốn lấy người ở hộp đêm luyện tập và khẳng định bản thân. Nửa tiếng sau, hai trăm người ở hộp đêm không chết vì bị thương thì cũng là ngoi ngóp, có một vài thằng chạy thoát mạng. Sau khi ra ngoài, Thế Minh gọi người châm một mồi lửa đốt sạch hộp đêm Hải Thành. Tên Tứ Xuyến ban đầu đáng nhẽ cũng ở trong ấy, nhưng hắn ta rất thính, sớm đã đánh hơi được tình hình không hay, nên quyết định không ra tay, hắn đem theo vài người tháo chạy.
Sáu Ma chết cũng coi như tháo gỡ được một phần uất hận sâu tận đáy tim của Thế Minh, cậu phần nào đã thoải mái hơn. Ngồi trên xe, Thế Minh lạnh nhạt: “Trên đời này, hôm nay không phải mày chết thì là tao chết, có điều đã chết thì không sống lại được.”
Vừa nói, cậu đưa ánh mắt tăm tối dồn vào chỗ Trần Bách Thành. Hắn ta nghe xong lồng ngực đập thình thịch, sợ hãi, miệng lắp bắp, hồi lâu không nói ra được một câu nào, ngồi trong xe bật điều hoà mà mồ hôi nhỏ thành giọt đẫm đìa.
Thế Minh nói giọng phớt lờ: “Tim chú đâu?”
Trần Bách Thành nghe thấy câu này, như bị tiếng sét đánh ngang tai, trước mắt tối sầm, suýt nữa bị ngã xuống ghế, miệng hấp hé, không biết nói gì mới phải.
Thế Minh vươn vai, thò nửa đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Tim của con người phải chính trực. Nói ra thì cũng lạ, tim của người khác đang nghĩ gì, anh lại muốn biết, muốn tìm hiểu.”
Trần Bách Thành vội nói: “Em tuyệt đối trung thành với anh Minh, em có thể thề với trời…”
Thế Minh lắc đầu, ngắt lời hắn: “Trung thành phải dùng cái tâm ở tim để chứng minh, chứ không phải dùng cái miệng để nói. Làm việc mình nên làm đi!”
Nói xong, cậu nhắm mắt không nói gì.
Trần Bách Thành cúi đầu, tinh thần bất định, những giọt mồ hôi cứ thế nhỏ thành giọt xuống sàn.
Thế Minh ở DL không quá ba ngày, ĐN lại liên tục có điện thoại truyền tin khẩn, tổng chỉ huy Tiêu Bàng điều động bảy nghìn người tấn công ĐN, các điểm chí cốt đều thất thủ, chủ đảng có nguy cơ thất thủ một sớm một chiều. Một mình Huệ Mẫn độc mộc bất thành lâm, khó mà chống cự, cô đang muốn gọi cứu trợ từ Thế Minh.
Thế Minh cúp máy điện thoại, tay nhè nhẹ sờ lên trán. Người ở vị trí cao, trọng trách cũng nặng hơn. Thế Minh vừa là đại ca của Thế Minh hội và cũng là trưởng môn Bắc Đạo Môn. Đây cũng là lí do bao người phải đỏ mắt ganh tị, nhưng những gian nan này mấy ai biết được.
Trước lúc đi, Thế Minh vốn muốn tạm biệt một lời với hai chị em Tuệ Mỹ và Tuệ Phương, nhưng nghĩ hồi lại thôi, gặp mặt lại càng khiến người ta ngại ngần. Đúng như câu cậu nói, người trong giang hồ không xứng đáng có được tình yêu. Nếu hiện tại tình yêu tan vỡ cũng không phải là chuyện xấu. Cậu viết một bức thư tình gửi Tuệ Phương, sai đàn em đưa cho cô, rồi cậu gọi Vương Lương đem một tốp người âm thầm bảo vệ hai chị em họ. Sắp xếp ổn thoả Thế Minh và Trung Vương, An Quốc đi máy bay về ĐN.
Kỳ thực tình hình của ĐN không tệ như những gì Huệ Mẫn nói. Cô nắm hơn ba nghìn quân, luôn giữ thế phòng thủ, đối phó với bảy nghìn địch không là vấn đề. Nhưng có tin truyền, Vũ Việt Hùng có thể đích thân đem cả một đội quân đến đây, cứ thế, hoa hậu thám thính bỗng chốc chẳng dám chắc, sợ có cơ nhỡ gì mà đánh mất ĐN, không gánh nổi trọng trách to lớn này nên vội vàng gọi Thế Minh quay trở về.
Thế Minh vừa đến ĐN đã được Huệ Mẫn tiếp đón về tận chủ căn cứ chính, Nguyễn Hoàng An cũng lật đật đến nơi, tài rình thám của anh ta tốt, dù Thế Minh đang ở phố T nhưng anh luôn sát sao đến từng nhất cử nhất động của cậu. Đặc biệt là ĐN vừa có tin khẩn, thể nào Thế Minh cũng sẽ đến.
Nguyễn Hoàng An ở bên Thế Minh khoảng thời gian dài, anh càng ngày càng nhận thấy một cảm giác thoải mái, được làm việc cận kề với đại ca, anh không phải suy tính, không nề hà việc gì, cũng không phải so đo với ai,… Nói tóm lại là dễ chịu. Một cảm giác dễ chịu từ trong ra ngoài. Nguyễn Hoàng An thích cảm giác này, anh cam tâm tình nguyện đi theo Thế Minh để xông pha chinh chiến.
Mặc dù hiện tại Thế Minh đang ở thế bất lợi, nhưng cậu rất thoải mái. Quân tay sai của Tiêu Bàng gấp đôi quân lực của Thế Minh, nhưng chúng không dám sơ suất, những tên tình báo trong nội thành đã truyền tin: Thế Minh lại về ĐN rồi.
Vừa nghe thấy ba chữ Lê Thế Minh, Tiêu Bàng bỗng cảm thấy cả người có hơi run rẩy, lần này ở ĐN có đến mười phần thành công lấy lại được căn cứ, giờ nghe tin Thế Minh đến, tim hắn hẫng một nhịp, mười phần thắng giờ hụt lại còn năm.
Lí do hắn do dự vẫn là vì những kí ức trong khách sạn cũ nát ở ngoại ô phía Nam, hắn điều động đại đa số thuộc hạ về khách sạn, tạm thời không xuất chiến.
Nhưng cứ hoãn binh không phải kế sách hay, vừa ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ, giờ còn không biết ăn nói thế nào với hậu phương Vũ Việt Hùng.
Tiêu Bàng hiểu, Đoàn Kim Cư cũng hiểu. Đoàn Kim Cư vắt óc suy nghĩ cả đêm cuối cùng cũng nghĩ ra được một kế hay phá giải quân Thế Minh. Hắn liền chạy đến chỗ Tiêu Bàng trình báo.
Bước vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt u sầu của Tiêu Bàng đang đăm chiêu nhìn tấm bản đồ ĐN, Đoàn Kim Cư cười nói: “Anh Bàng nghĩ ra cách rồi đấy hả?”
Tiêu Bàng chau mày, đúng là cái thằng tinh quái, đã biết rồi còn hỏi, nhìn bộ dạng này của tao có giống nghĩ ra không?
Tiêu Bàng ngẩng đầu nhìn Đoàn Kim Cư, tên này mày mừng mày rỡ, thoải mái nói: “Cư nghĩ được kế hay rồi hay sao mà hỏi thế?”
Đoàn Kim Cư cười nói: “Kế hay hay không thì chưa biết, thế mới phải đến bàn bạc với anh.”
Tiêu Bàng mừng ra mặt, nhưng thoáng chốc tấm vai lại ủ dột xuống. Đoàn Kim Cư thì có nghĩ ra được kế gì hay?! Cái mưu trí tầm trung không bằng mình, đến giờ bản thân vẫn đang bí tắc, thì còn trông cậy gì vào đối phương.
Đoàn Kim Cư đoán được những gì Tiêu Bàng nghĩ, hắn cũng chẳng may mảy quan tâm, cười nói: “Em nghĩ được cách lấy mánh nó trị khoé nó.”
Tiêu Bàng chau mày, hỏi lại: “Cách gì mà lấy mánh nó trị khoé nó?”
Đoàn Kim Cư cười, cung kính nói: “Lần trước nó dùng kế sách dụ binh, lừa ta sa bẫy, lại còn giết anh Vọng. Lần này ta dụ quân nó, ta cứ đánh vào doanh chính, đánh hòm hòm thì cố ý kêu quân ta trốn chạy, dụ nó vào chỗ mai phục sẵn, chắc chắn sẽ giết sạch không sót một ai.”
Tiêu Bàng nghe xong, cúi đầu trầm tư, lúc sau, ngẩng đầu, giọng bất định không chắc chắn: “Nhưng Thế Minh có sa bẫy không? Nó còn giảo hoạt hơn cả hồ li tinh ấy!”
Đoàn Kim Cư cười nói: “Thế còn phải xem màn dạo đầu của quân mình có tài diễn xuất thế nào. Nếu chúng ta ngày nào cũng công kích quân chúng nó, một hai lần nó không đuổi, nhưng về lâu về dài thì sao? Ai chẳng có máu tức, thánh thần cũng thấy phiền nói chi là thằng Minh.”
Tiêu Bàng anh lại sắp xếp lại một lượt, gật đầu tán thành: “Cư có kế này hay lắm. Cứ vậy đi, tối nay ta sẽ đi thăm Lê Thế Minh.”
Đoàn Kim Cư nghe Tiêu Bàng nói vậy, vui vẻ về trạng thái hàng ngày, vỗ vai hắn, rồi than thở: “Đừng để thằng Minh trở thành nỗi ám ảnh trong đầu mình, cũng đừng quên trong nội bộ Đạo Môn ta, anh là thiên vương của quỷ.”
Tiêu Bàng nghe xong cảm kích nhìn Đoàn Kim Cư, trịnh trọng nói: “Cảm ơn!”
Tiêu Bàng bất động, Đội Ám ngay lập tức báo tin cho Thế Minh, Tiêu Bàng triệu tập nhân lực, có thể đoán được đêm nay sẽ tiến công.
Thế Minh cười cười, tự nói một mình: “Có bạn từ phương xa đến thăm, chúng ta nên tiếp đón nồng hậu thì nó mới không cười chê ta keo kiệt.”
Mười một giờ đêm, Đoàn Kim Cư dẫn ba nghìn quân chặn căn cứ Bắc Đạo, khí thế dũng mãnh. Người còn chưa đến vậy mà sát khí đã phừng phừng rực lửa. Thế Minh đứng trên đỉnh toà nhà soi qua kính viễn vọng, nhẹ nhõm, bình thản lên tiếng: “Khí thế mạnh đấy, nhưng vẫn chưa đủ!”
Đoàn Kim Cư vừa đến trước cửa căn cứ, Nguyễn Hoàng An đã đem người xông ra giết. Lần trước hai bên giao kèo bất phân thắng bại, lần này không cần nhiều lời, hai bên không ai nói câu gì, lập tức rút dao chém đánh. Chủ soái đã ra tay, thì quân lính cũng theo đà, hàng nghìn người Nam Bắc Đạo Môn không ngơi tay bắt đầu trận chiến của vũ khí lạnh.
Màu đen không chặn nổi màu máu đỏ, đêm tối cũng chẳng thể lu mờ màu máu. Hàng nghìn người gào xé chém giết khốc liệt, dao súng cùng xông lên chinh chiến, máu chảy thành dòng.
Bất chấp cơ thể đang run rẩy chảy máu, nhưng họ vẫn hùng hổ, tranh cướp tính mạng của kẻ khác. Ở đây, nhân tính bị giẫm đạp, khinh miệt, bị kẻ khác giết hại mà chẳng hề mảy may. Trong mắt họ chỉ có một mục tiêu duy nhất là chiếm đoạt mạng sống của con người hận thù trước mắt. Những kẻ bị thương mất lực không còn sức chiến đấu ngã xuống mặt đất, không phải bị địch giẫm thì cũng là bị quân mình đạp.
Thế Minh nheo mắt nhìn trận tàn sát khốc lốc dưới kia, thi thoảng lại loé lên một màu đỏ. Cậu cầm điện thoại lên báo: “Hoa khôi, đến lúc ra tay rồi.”
Về mặt đời sống, Thế Minh là một người bạn, còn ở nơi chiến trường, cậu là một ác quỷ đội lốt người. Huệ Mẫn đem hàng trăm người xông lên chiến trường. Lần hành quân này như tiếp thêm một liều thuốc an thần và bình ổn lại cho quân sĩ Bắc Đạo. Đồng thời, các đệ tử Bắc Đạo cũng muốn chiêm ngưỡng thân thủ Huệ Mẫn, người con gái được mệnh danh là thân thủ không kém so với Đặng Tâm Lỗi, mưu trí không thua thiệt gì với Trần Văn Bình, rốt cuộc sẽ ra sao!!!
Vũ khí của Huệ Mẫn là một con dao mỏng như một tờ giấy, nhưng sáng trong đến lạnh người. Lối đánh của cô quái đản hơn nhiều so với Nguyễn Hoàng An, dao đến không tiếng, dao đi không vết, sáng bóng loé điện, dao lướt qua là mất đi một mạng.