Nguyễn Hoàng An không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, nhìn vào mắt cô, rồi nói: “Huệ Mẫn, cảm ơn đã đến giúp tôi.”
Huệ Mẫn bĩu môi: “Anh chắc vẫn chưa rõ tình hình nhỉ? Không phải tôi đến giúp anh, tôi đến chỉ để giết quân địch thôi.”
Nguyễn Hoàng An mặt đỏ gắt, lầm bầm: “Không cần nói ra cũng được mà.”
Nghe cuộc trò chuyện của hai người, mấy tên đồ đệ đứng cạnh trộm cười. Những cái xác của lính Nam Đạo Môn được dọn dẹp sạch sẽ, Bắc Đạo phái người đưa đi chôn, kẻ đưa đi bệnh viện. Một lúc sau, như thường lệ cảnh sát đến nơi. Trò đời là thế, lúc nguy hiểm nhất cảnh sát không có mặt, đợi mọi chuyện đã kết thúc, cảnh sát lộ diện làm công tác báo cáo.
Mặc dù Nam Đạo rút quân, trận chiến kết thúc, nhưng họ không bại trận, hai bên số lượng xấp xỉ, tổn thất cũng tương đương. Có điều, Đoàn Kim Cư trúng một nhát dao của Huệ Mẫn, đây là sự việc ngoài ý muốn. Sau khi về, Tiêu Bàng nhìn vào vết thương của Đoàn Kim Cư, nhìn sơ bộ là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, bèn trách: “Sao bất cẩn thế, ai chém đấy?”
Đoàn Kim Cư nhắm mắt, hình bóng Huệ Mẫn với khuôn mặt sắc nước hương trời thoáng qua trong đầu, hắn cười nói: “Là một người con gái! Xinh đẹp hơn một bông hoa hồng.”
“Mày vẫn còn cười được!”
Tiêu Bàng tức tối: “Đấy là hoa hồng có gai!”
Đoàn Kim Cư gật đầu: “Cô ta chắc là hoa khôi thám thính Huệ Mẫn, nhưng ai mà tin dao của cô ta sắc thế, không cho em có thời gian tránh luôn.”
Tiêu Bàng cười, nghiêm mặt: “Huệ Mẫn không phải loại phụ nữ bình thường, mày đừng có mà tơ tưởng, động vào hoa có độc thì đời mày cũng toi.”
Bắc Đạo đánh lùi trận tiến công của Đoàn Kim Cư, người hưng phấn nhất là Nguyễn Hoàng An, anh ta vừa đi vừa nhảy chân sáo, vừa vung lắc con dao trong tay, tự lẩm nhẩm một mình: “Tiếc, đúng là tiếc.”
Nhiêm Đàm đứng bên cạnh thấy lạ, không hiểu anh tiếc cái gì, liền hỏi: “Anh An, Nam Đạo đã rút quân rồi, anh còn tiếc cái gì?”
Nguyễn Hoàng An không đáp lời, Huệ Mẫn bĩu môi: “Còn tiếc cái gì, anh ta định nói: Tiếc quá, nếu là phát dao của tôi thì thằng Cư không chạy thoát mạng được chứ gì?”
Nguyễn Hoàng An cười, gật đầu: “Duy chỉ có Huệ Mẫn mới hiểu lòng tôi.”
Nguyễn Hoàng An nhìn Thế Minh và Huệ Mẫn đều không cười, đặc biệt là khuôn mặt nghiêm lại của Thế Minh, vội hỏi: “Anh Minh không vui ạ?”
Thế Minh lấy ngón tay gõ từng nhịp lên trán: “Chả có chuyện gì vui, cũng chả có chuyện gì không vui, chỉ đang suy nghĩ một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Nguyễn Hoàng An lấy làm lạ.
Thế Minh đáp: “Mày không thấy lạ à? Nam Đạo có ở thế bại trận đâu, thế mà nó lại thua.”
Nguyễn Hoàng An cười: “Em còn tưởng anh Minh đang lạ chuyện gì! Đoàn Kim Cư bị Huệ Mẫn cho một dao, tất nhiên không dám chiến nữa, nó chạy thì những thằng lính lại chẳng bại trận chứ sao?”
Thế Minh lắc đầu ngón tay: “Nhưng Tiêu Bàng vẫn chưa xuất hiện, ít nhất vẫn còn ba nghìn người chưa xuất binh thì giải thích thế nào?”
Nguyễn Hoàng An nghĩ hồi, rồi nói: “Chắc Nam Đạo chỉ muốn thử đánh một trận nhỏ lẻ.”
Thế Minh tiếp: “Không phải là thử. Nếu muốn thử thì chúng sẽ không đến căn cứ mình thử, mà cũng không việc gì phải phái đại tướng như Đoàn Kim Cư đến!”
Nguyễn Hoàng An hiểu, nghe Thế Minh nhắc nhở anh cũng nhận ra có gì đó không hợp lí, nghi ngờ hỏi lại: “Vậy chúng nó định làm gì?”
Thế Minh mắt nheo lại giọng trầm: “Không bại mà bại, chắc chắn muốn dụ chúng ta thừa thắng xông lên. Nếu đoán không nhầm, Tiêu Bàng đã mai phục sẵn cả chặng đường phía trước, đợi chúng ta mắc bẫy, lúc ấy quân mình mệt nhừ giăng bẫy quân ta, tiếp theo gọi quân tiến công giết.”
Nói xong, cậu cười nhẹ; “Tiêu Bàng dùng mưu của tao để ứng phó lại tao, đúng là hơi khinh thường thằng này rồi.”
Thế Minh quay đầu nói với Huệ Mẫn: “Chuẩn bị cho anh xe máy, ít cũng phải năm trăm con xe trở lên.”
Huệ Mẫn thấy lạ, hỏi lại: “Cần xe máy làm gì?”
Thế Minh với khuôn mặt thần bí: “Đương nhiên là phá kế sách dụ quân của địch.”
Mấy ngày sau, Tiêu Bàng ngày ngày phái quân công kích căn cứ Bắc Đạo, mỗi lần quân số không quá đông, nhưng cũng không quá ít, nói tóm lại đủ để đối phương toàn lực phản kháng. Đánh được nửa giờ thì rút quân, cứ thế, hai bên đảo lộn giờ giấc sinh hoạt, ngày ngủ, đêm đánh.
Một khoảng thời gian, hai bên đều thấy mệt. Bắc Đạo ngày ngày bị ăn đánh ở trước cổng căn cứ, ít nhiều lòng quân Bắc Đạo cũng thấy tức tối. Tiêu Bàng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, “thính” đã giăng rồi, mà con cá Lê Thế Minh vẫn chưa cắn câu. Dù bên mình có dụ thế nào thì Thế Minh vẫn vững như kiềng ba chân, không đuổi! Nhất quyết không đuổi.
Thế Minh không đuổi đánh, Tiêu Bàng gan có to bằng giời cũng chẳng dám xông vào lôi cậu ra ngoài. Cái bẫy mà Tiêu Bàng bao đêm để không, tự giăng tự ngắm.
Mười ngày sau, Tiêu Bàng mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục giằng co nữa. Vết thương của Đoàn Kim Cư cũng đã lành, nếu không vận động mạnh, vết thương vẫn an toàn. Đoàn Kim Cư thấy Tiêu Bàng sốt sắng, hắn lại càng lo hơn, chủ ý xuất quân là do mình đề xuất, nếu cứ tiếp tục thế này không phải kế hay. Nội trong vòng mười ngày dụ Lê Thế Minh rơi vào tròng, số người bị thương và chết đã lên đến hơn trăm người, cái trọng trách này dồn hết lên đầu Đoàn Kim Cư.
Nên chưa đợi vết thương lành, Đoàn Kim Cư đã vội vàng xin lệnh của Tiêu Bàng: “Bàng, lần này cho tôi ba nghìn người, nhất định sẽ dụ bằng được thằng Minh.”
Tiêu Bàng nhìn bộ dạng thất thểu của Đoàn Kim Cư thì cười bất lực. Cái dáng đứng ì ạch, mặt mũi bơ phờ, thân thể ỉu xìu này mà đòi đi đánh giặc?! Không ổn. Tiêu Bàng lắc đầu: “Không ổn! Vết thương vẫn…”
Chưa đợi Tiêu Bàng nói hết câu, Đoàn Kim Cư nghĩ, giờ đã là lúc nào rồi, đại ca Vũ Việt Hùng bất cứ lúc nào cũng có thể đến ĐN, nếu bây giờ vẫn tiếp tục thế này, thì còn mặt mũi nào xứng danh là thiên vương.
Rồi hắn quýnh quáng: “Giờ còn vết thương này kia gì, có thể dụ thằng Minh ra cho dù tôi có mất chân mất tay cũng được, đêm nay tôi đi tìm nó.”
Tiêu Bàng thấy con mắt đỏ rực của Đoàn Kim Cư chỉ đành gật đầu đồng ý.
Đêm ấy, Đoàn Kim Cư đem ba nghìn quân đến. Lần này chẳng còn uy phong như mười hôm trước, Đoàn Kim Cư không chắc chắn, lông mày chau lại, nếu Thế Minh không mắc câu thì làm sao? Những quân lính cũng chẳng còn hồn vía đánh đấm, mấy ngày nay, hôm nào cũng đánh, càng đánh càng thấy chán, đối phương tổn thất chẳng bao nhiêu, vậy mà bên mình hao quân tổn tướng, cái tâm thái buồn rũ, binh khí ê chề.
Vừa đến trước cửa căn cứ, thấy cả con đường phía trước đen kịt, đông nghịt người. Đoàn Kim Cư giật nảy mình, cứ nghĩ đã trúng kế mai phục của đối phương. Hắn định thần nhìn kĩ lại, người đứng đầu lũ người chính là Lê Thế Minh đang cười.
Lê Thế Minh bước lên trước một bước, cười nói: “Anh Cư dạo này vẫn khoẻ chứ?”
Đoàn Kim Cư nghe xong, tức đến mức không nói lên lời, không thèm trả lời, gầm lên một tiếng, rút ra một thanh kiếm xông về phía Thế Minh. Còn chưa đến gần, con dao của hắn đã bắt đầu múa mang loạn xạ, chuẩn bị chém Thế Minh thành trăm mảnh.
Thế Minh sao có thể dễ dàng giết như vậy, cậu còn chưa động đậy, một người đàn ông từ bên cạnh đi ra, trên tay cầm một con dao S màu trắng bạc, dù trời đã tối nhưng ánh sáng lạnh lẽo trên con dao vẫn lướt xuyên qua mắt mọi người. Không cần nói, đây chính là Nguyễn Hoàng An.
Nguyễn Hoàng An và Đoàn Kim Cư đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này gặp mặt lại càng chẳng phải nói thêm lời, hai người cứ thế đánh nhau. Lần này quân hai bên đều rất ăn ý, các đồ đệ không xông lên tiến đánh, mà đứng cạnh giúp chủ soái ổn định thế trận, thi thoảng đưa mắt sang nhìn hai người đang đánh nhau, cái hăng chiến ngùn ngụt ở giữa thế trận.
Đánh được mười mấy đòn, Nguyễn Hoàng An càng đánh càng hăng, tìm được đối thủ để đánh đúng là một loại cảm giác hưởng thụ. Ngược lại, Đoàn Kim Cư vốn bị thương, càng đánh vết thương càng rách to, máu cứ âm ỉ chảy thành giọt, cảm giác đau châm chích toàn thân, đánh trả đòn cũng lệch hướng. Đoàn Kim Cư tự nhẩm cứ tiếp tục như này không phải kế hay, vết thương đau nhức, chỉ cần không cẩn thận là mất mạng dưới con dao của đối phương.
Hắn lén nhìn trộm Thế Minh, cậu vẫn đang cười gian tà đứng một góc cách mình không xa. Đoàn Kim Cư bỗng phừng lên ý nghĩ tại sao không giết thẳng Thế Minh, cũng dẹp được mối nguy hại lớn nhất của quân mình. Vừa nghĩ, Đoàn Kim Cư phấn chấn, con dao trong tay vung vài đường, lướt nhanh trong gió.
Ngay lúc này, Nguyễn Hoàng An đang muốn chém một dao, Đoàn Kim Cư giơ dao lên tiếp đòn “keng” một tiếng đanh tai, lửa loé bốn phía, Đoàn Kim Cư cố ý nghiêng người sang một bên, giả bộ mất sức.
Nguyễn Hoàng An cười thầm, chân đá một đòn. Miếng đá này chắc chắn hạ trúng bụng Đoàn Kim Cư, hắn kêu một tiếng, cả người ngã bay ra, đằng sau hắn chính là Lê Thế Minh. Ngã trong không trung, hắn cố gắng kìm chế cái đau đớn ở bụng dưới, vặn người. Trong giây phút chuẩn bị tiếp đất, hắn xoay người, nằm sấp đưa tay đâm vào bụng Thế Minh.
Cái lật màn bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, kể cả Thế Minh. Huệ Mẫn đứng một bên đương định giải cứu, nhưng phát dao của Đoàn Kim Cư nhanh, hiểm và bất ngờ, giống như một tia sáng, lướt phăng qua,… Con dao đâm trúng vào ngực Thế Minh, Đoàn Kim Cư cười mãn nguyện, nhưng nụ cười của hắn cũng cứng đờ ngay tức khắc.
Mắt hắn thấy Thế Minh cũng đang cười, hai tay cậu còn đang động đậy, có ánh sáng vàng lóe lên, màu vàng đang chuẩn bị xuyên đến cổ hắn.
Đoàn Kim Cư hét thảm một tiếng, quay người tránh né, ánh vàng chưa xuyên qua cổ họng, mà như chiếc đinh đóng sâu vào vai. Thế Minh khẽ rung tay rút lại găm vàng, vai của Đoàn Kim Cư ứa máu, một nửa thân đã nhuộm đỏ. Hắn lăn mấy vòng, rồi bò chạy về hướng căn cứ, những người đồ đệ vội vàng bước tới rìu đỡ. Đoàn Kim Cư thở hổn hển: "Rút lui! Rút lui nhanh!"
Lần này hắn thật sự bại trận, không có ý định dụ dỗ Thế Minh, và lần này Thế Minh đã đuổi theo hắn. Chỉ thấy Thế Minh vẫy tay, đám đông trong nháy mắt đã chạy tán loạn, con đường vốn tối tăm phía sau đột nhiên sáng bừng, rải rác những ánh đèn và tiếng động cơ gầm rú. Người của Nam Đạo chững lại không hiểu nguyên nhân, quay đầu nhìn thì thấy ít nhất có hàng trăm chiếc xe máy đang vèo vèo lao về phía họ.
Thế Minh rút dao, nhảy lên ngồi ghế sau một con xe, rút dao chỉ về phía trước, hét lớn: “Giết!”
Thế Minh đã sắp xếp hàng trăm chiếc xe máy, mỗi xe hai người, một người lái xe, một người đằng sau giết. Hàng trăm chiếc xe máy tụ tập lại với nhau, tạo thành màn đua xe tàn sát thật ngoạn mục biết bao. Ánh đèn loé sáng giữa màn đêm, cái ánh sáng chói như ban ngày, tiến thẳng về quân đang tháo chạy, cùng nhau xông đánh căn cứ Nam Đạo.
Tất nhiên, hai cẳng không nhanh bằng hai bánh, Đoàn Kim Cư và quân lính còn chưa chạy được hơn 100 mét đã bị Bắc Đạo rượt đuổi sát đít. Nghe thấy tiếng mô tô ngay đằng sau, cảm nhận được cái hung hãn của Bắc Đạo, Nam Đạo bắt đầu né tránh, né được thân xe, nhưng không thể tránh được con dao trên xe, chiếc xe máy lao qua, một ánh sáng trắng lóe lên, xung quanh có vài người bị chém ngã xuống, chưa kịp phản ứng thì xe nối thành hàng lao qua vun vút, hàng chục người Nam Đạo còn chưa kịp đánh trả đã chằng chịt những vết thương và máu tanh.
Chốc lát, Nam Đạo đã bị đoàn xe lao tới chém tan tác thành từng mảnh, hoàn toàn không còn đội hình chỉnh tề. Lại thêm một cuộc chiến tàn sát không công bằng, mặc dù Nam Đạo có hơn ba nghìn người, nhưng lại bị đánh đến mức không tài nào chống trả. Chẳng ai dám nghĩ đến chiến đấu, chỉ muốn thoát khỏi tình thế khốn cùng này càng sớm càng tốt.
Những người đi xe máy mặc đồ đen, che miệng bằng vải đen, thực sự giống như những con quỷ đến từ địa ngục. Họ nhìn sâu đối phương với đôi mắt đỏ như máu, vung con dao thép trong tay, chặt chém không thương tiếc tất cả những kẻ trước mắt.
Đoàn Kim Cư quay đầu nhìn, đầu óc tê dại, con tim tê tái, toàn thân mất lực sắp ngất đi. Hắn gầm lên và đẩy tên đàn em đang đỡ mình sang một bên, quyết chiến đấu đến chết. Lúc này, chiếc xe máy phía sau đã lao tới và tông thẳng vào người Đoàn Kim Cư.
Đoàn Kim Cư lùi bước, tránh lưỡi dao, rồi lao đến nhanh như tia chớp, túm lấy quần áo của người lái xe, hét lên: “Xuống xe!”
Là một trong Bát Thiên Vương của Nam Môn, Đoàn Kim Cư quả thực không phải là hạng thường, dù bị thương nặng, nhưng vẫn rất xung sức, hắn dùng lực khống chế, kéo người điều khiển xe máy ra xa, chiếc xe mất lái, cả hai người bay cách đó chục mét.
Đoàn Kim Cư đè người đàn ông ngã nhào xuống đất, chưa kịp đứng dậy hắn đã dùng dao đâm vào bụng dưới của đối phương. Lúc này, một chiếc xe máy khác lao tới, hắn lăn mấy vòng tránh, nhanh mắt nhanh tay, hắn phi con dao về phía trước, con dao chặn vào bánh xe, tiếng cạch cạch sắc bén chạm vào bánh xe. Cả xe và người lăn liên tiếp vài vòng, bắn ra xa.
Đoàn Kim Cư chỉ cần dùng một con dao đã liên tiếp phá hủy hai chiếc xe máy. Nhưng chưa kịp thở lấy sức thì đã có thêm vài chiếc xe máy phía sau lao tới, những người ngồi trên xe đều mặc bộ quần áo đen giống như hai chiếc xe máy đầu tiên, chỉ khác ở trên tay họ có đeo băng tay màu đỏ. Họ không đâm thẳng vào Đoàn Kim Cư mà quay xe vòng vòng xung quanh.
Vài chiếc xe máy đi thành vòng tròn với tốc độ chóng mặt, một lúc sau, Đoàn Kim Cư hoa mắt, không phân biệt được số lượng. Xung quanh dường như đều là xe máy và đèn pha chiếu sáng.
Lúc này, một người đàn ông ngồi trên xe máy huýt sáo, những người khác liền hiểu ý, những con dao sắc bén đồng thời vung ra, Đoàn Kim Cư còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì trên người lại có thêm bảy tám vết thương. Tuy nhiên, vết thương không sâu, nhưng cũng đủ khiến hắn nhăn nhó chịu đựng. Toàn thân hắn đẫm đầy máu, lao như điên đi tìm khe hở, nhưng ngay khi hắn đến gần một chiếc xe, lại bị đá trở về trung tâm. Một tiếng còi khác vang lên, ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, trên người Đoàn Kim Cư có thêm bảy, tám vết thương. Sau nhiều lần va chạm, toàn thân hắn đẫm máu, vô số vết thương khắc trên người, Đoàn Kim Cư vẫn gắng gượng cầm cự, cơ thể lắc lư, dù có chút hơi thở cũng cố gắng không gục ngã trước mặt kẻ thù.