Người phục vụ bước nhanh đến trước người đàn ông, lịch sự nói: “Mời các anh ngồi vào trong…” Nhìn thấy dáng vẻ khệnh khạng uy nghiêm của người cầm đầu, anh ta suýt nôn ra thật, sao lại có người xấu như thế này?!
Người đàn ông mặt dài cũng không thèm quan tâm, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở bàn nơi người thanh niên đang mời mọi người uống rượu, ánh đèn mờ mờ của quán bar đủ để nhìn ra vẻ mặt vui mừng đối phương. Hắn cũng vui vì thông tin của anh em tình báo quả thực chính xác. Ngày hôm nay là dịp bản thân chiến đấu lập công lớn. Vừa suy nghĩ, hắn vừa đẩy người phục vụ rượu ra một bên rồi sải bước đến chỗ ba người, hắn nhìn mọi người xung quanh quán. Ai trong quán cũng say mê uống rượu, dư vị của rượu mời hoà quyện trong miệng, đồ miễn phí lúc nào cũng ngọt ngào, thơm ngon. Người đàn ông mặt dài thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ra, ngồi xuống khoảng trống giữa ba người, không khách khí: “Nghe nói vừa rồi có người chiêu đãi rượu, đáng tiếc là tôi chậm chân, không đến kịp."
Người thanh niên nhìn hắn, lộ ra một hàng răng trắng, vui vẻ cười: “Anh tới cũng không muộn.”
Nói xong, anh búng ngón tay và quát lên gọi: "Cho người bạn này một ly rượu nữa!"
Người đàn ông mặt dài lắc đầu chỉ về phía đằng sau: “Ơ kìa, không chỉ có một mình tôi, còn có hơn mười anh em đằng sau nữa!”
Người thanh niên nói lớn: "Ai đến người đấy có phần, tôi mời hết!"
Người đàn ông mặt dài nghe vậy hài lòng mỉm cười, quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, trong mắt có vẻ thích thú: "Lê Thế Minh?!"
Chàng trai mỉm cười và nói: "Là tôi đây!"
Người đàn ông mặt dài dần lộ ánh mắt lạnh lùng, hắn chỉ vào mạng sườn nói: "Con dao này khắc tận sâu tận xương tuỷ, từng phút từng giây tao đều ghi nhớ. Cả đời này tao cũng không quên được."
Chàng trai nhún vai, dang tay ra: "Khắc sâu tận xương tuỷ là một nỗi đau đớn. Có cách để quên nhanh hơn.”
"Cách gì?"
"Người chết không biết đau."
"Haha!" Người đàn ông mặt dài ngửa mặt lên trời cười lớn: "Được, Lê Thế Minh vẫn là Lê Thế Minh, tao rất khâm phục chí khí dũng cảm của mày, nhưng hôm nay tao tới để trả nợ cho con dao này của mày."
Chàng trai giả bộ sửng sốt hỏi: "Trả nợ như nào?"
Người đàn ông mặt dài vung vai, trong tay có một con dao, nó giống một thanh sắt hơn là một con dao, lưỡi dao rộng bằng ba ngón tay, dài bằng nửa cánh tay, đen tuyền, tay cầm đơn giản thô sơ, được bọc bằng tấm vải trắng, nếu không có đầu nhọn sắt, thì y như một miếng sắt lớn. Con dao này thô và xấu, nhưng nó cực kỳ sắc bén. Hắn ta đặt con dao lên bàn, nhìn xuống và hằm hè: "Tao sẽ dùng con dao này để trả nợ!"
Người thanh niên cười nói: “Con dao này cũng có thể chém người được à?”
Người đàn ông mặt dài, biến sắc, lạnh lùng nói: “Mày cứ thử xem thì biết!”
Nói xong, hắn đột nhiên vung con dao, đâm thẳng vào cổ họng chàng trai trẻ. Tất cả những vị khách trong quán bar, thậm chí có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương phát ra từ con dao sắt đá kia. Chàng trai trẻ dường như đã chuẩn bị sẵn, ngửa người ra sau, ánh sáng lạnh lẽo kia lướt qua cằm, gần như không cắt vào da. Cậu đứng dậy, từ người con gái đứng cạnh chậm rãi rút ra một con dao nước S, rồi nói: “Tao đã nói rồi, con dao của mày không chém được ai cả!”
Vừa nói, anh ta từ tốn đưa cho hắn một con dao khác. Người mặt dài nghiến răng không trả lời, đồng tử đỏ ngầu, dùng dao chém mạnh.
Chàng trai cười một tiếng rồi nhanh chóng thu hồi con dao, không đánh trực diện với hắn, mà ngay sau đó, như một tia chớp, cậu vung tay đâm vào bụng dưới. Hắn to tiếng hét lớn, chặn lực va đập con dao đâm tới, chỉ có một tiếng “cạch” giòn giã, chàng trai lùi lại, cánh tay tê dại, suýt chút nữa mất cánh tay. Con dao nước S rơi khỏi lòng bàn tay, thầm kinh ngạc: “Mạnh đấy!
Cậu ta rút lui, nói: "Văn Nông, quả danh bất hư truyền.”
Người mặt dài này không ai khác chính là Văn Nông, thấy Lê Thế Minh bại trận rút lui, làm sao có thể bỏ qua, hắn sải bước thật nhanh về phía trước, vung dao ra đòn lần nữa. Lúc này, một con dao bay trong gió chạm vào con dao của Văn Nông. Một tiếng “keng” vang lên, tia lửa bắn lên, Văn Nông run lên, lui nửa bước về sau. Quay người lại thì thấy một thanh niên đứng bên cạnh, trên tay cầm dao, ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Hắn ta hét lên: "Nguyễn Hoàng An, nếu mày khôn hồn thì cút sang một bên. Người tao muốn giết không phải là mày!"
Người thanh niên chính là Nguyễn Hoàng An! Anh cười quái dị nói: “Đáng tiếc, tao lại đang tìm mày!”
Nói xong, anh giơ dao lên đâm liên tiếp. Văn Nông giơ dao ra chiến đấu. Phía sau có hơn chục tên to lớn rút dao chuẩn bị tấn công Lê Thế Minh. Nhưng lúc này, phần lớn khách còn đang uống rượu đã rút dao trong người ra, hét lên lao tới tấn công, song phương không nói một lời, xô xát xáo lá cà.
Khi một số nhân viên pha chế trong quán bar nhìn thấy tình hình thế này, hai chân họ run rẩy, sợ đến mức suýt tè ra quần. Có người chen chúc chạy ra khỏi quán, người đứng đơ tại chỗ, người nhanh trí lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Nhưng chưa kịp bấm số, cô gái ngồi cùng Lê Thế Minh và Nguyễn Hoàng An đã bước tới với con dao nước S sáng loáng trên tay, cô không nói gì mà chỉ lấy đầu dao gõ nhẹ vào chiếc điện thoại di động trong tay người pha chế rượu, rồi chỉ xuống đất. Người pha chế biết điều, vứt điện thoại xuống đất, lặng lẽ tìm một góc ngồi xuống.
Hiện trường bấy giờ hỗn loạn, hàng chục người liều mạnh chiến đấu, chai lọ cốc chén rơi la liệt khắp sàn. Văn Nông tính tình cọc cằn nhưng hắn cũng không ngu, sau khi biết được phòng ngự của Bắc Đạo Môn lỏng lẻo, phần lớn thành viên trong nhóm đều đang rong chơi, còn Lê Thế Minh thì thường xuyên ra vào quán bar. Hắn cũng từng băn khoăn không biết có mai phục hay không, nhưng Lê Thế Minh đã hạ mồi dụ lớn, cuối cùng Văn Nông không kìm được cái nóng tính, giấu Tiêu Bàng và Nghĩa Chiến, lặng lẽ dẫn hơn 200 anh em đi đọ sức với Lê Thế Minh. Sau khi đến phố bar, trước tiên hắn phái người đi xem xét tình hình xung quanh, sau khi xác nhận không có phục kích, hắn mới yên tâm và yêu cầu mọi người đứng ngoài cửa canh, chỉ đưa mười người có năng lực vào quán Nửa chén tình yêu để tính sổ với Lê Thế Minh. Tuy nhiên, có vẻ như món nợ này không dễ đòi.
Văn Nông bị Nguyễn Hoàng An quấn chặt, hơn chục người của hắn bị đệ tử Bắc Đạo cải trang nhốt trong quán bar, Lê Thế Minh thoải mái, kéo ghế ngồi, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, một người đồ đệ đứng cạnh vội cúi đầu châm lửa. Lê Thế Minh thở một làn khói, nhìn quanh, phe của cậu vẫn chiếm thế thượng phong, chỉ có Nguyễn Hoàng An chiến đấu kịch tính và hiểm hóc hơn. Với bộ dạng và lối đánh của Văn Nông là đủ biết hắn dựa vào thực lực ấn tượng để chen chân vào Bát Thiên Vương Nam Đạo. Dù hắn bị thương ở xương sườn nhưng Nguyễn Hoàng An vẫn khó có thể cầm hòa được với hắn. Thế Minh gật đầu, Văn Nông này là một người phi thường.
Thấy vậy, đầu óc cậu nảy số, nheo mắt cười, lớn tiếng nói cho những người trong quán nghe và cũng để khiêu khích hắn: "Văn Nông, mày có biết tại sao mình lại không được lòng Vũ Việt Hùng không?"
Văn Nông nghe thấy tiếng quát, liếc mắt nhìn thấy Thế Minh đang ngồi đó cười nói hút thuốc thảnh thơi còn hắn đang ở giữa trận chiến khốc liệt.
Thế Minh thản nhiên nói tiếp: “Mày xấu là một phần nhưng quan trọng hơn là mày quá ngu, người ta có thể không có ngoại hình, nhưng buộc phải có đầu óc.”
Văn Nông nổi cồn máu nóng, tức giận phát cuồng, hét lớn: "Lê Thế Minh!" Đồng thời hung hãn vung dao, con dao này bắn ra mang theo hận ý, nặng đến ngàn cân.
Nguyễn Hoàng An nhận thấy tà khí, liền hét lên: “A!” Anh hít mạnh một hơi, phát ra một tiếng “keng” màu vàng kim, con dao trong tay Nguyễn Hoàng An đè nặng xuống, suýt chút nữa mất đi lực nắm. Hắn nghiến răng nghiến lợi, bất mãn nói: “Mày cũng nhận một dao của tao đi!”
Thế Minh nhắm mắt làm ngơ trước sát khí trước mắt, tiếp tục khiêu khích: “Văn Nông, mày ở trong Nam Đạo, có xấu hổ đê hèn cũng không sao, người ngoài không biết mày ngu. Nhưng mày lại không biết trời cao đất dày, dám lao vào tiến công tao khi nam bắc đang giao chiến. Cũng là Vũ Việt Hùng thông minh trọng dụng mày. Tuy não mày không tốt, nhưng máu chiến hơn Hồng Diệp gấp trăm lần. Mày muốn giết tao phải không? Tao thấy mày đang hù tao thì đúng hơn.”
Thế Minh vừa nói, tự mình gật đầu: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mày làm tao sợ đấy.”
"Hừ!" Văn Nông nghe xong, trong mắt hằn đầy máu, gầm lên một tiếng: “Thằng chó! Ông băm chết mày.”
Hắn bị lời nói của Thế Minh kích động, đầu óc trở nên hỗn loạn, dao đánh cũng không chuẩn chiêu. Hắn bối rối, nhưng Nguyễn Hoàng An lại không, thấy đối phương lép vế, nhân cơ hội đẩy mạnh tiến công, một lát sau, cánh tay, bụng dưới và đùi của Văn Nông đều bị đâm.
Đúng lúc nguy cấp, trong đám đệ tử Bắc Đạo, có một người đột nhiên vén áo, rút ra một khẩu súng lục trong tay, chĩa vào đầu Thế Minh đang đứng bên ngoài vòng vây. Sự thay đổi đột ngột, Thế Minh thậm chí còn không kịp nhìn họng súng màu đen đang chĩa vào mình, nhưng những đệ tử Bắc Đạo khác xung quanh đã nhìn thấy, họ không kịp ngăn cản, định kêu lên. Trong bất ngờ… hắn nhanh chóng nhắm mục tiêu, ngón tay bóp cò.
Súng không vang tiếng, người đàn ông vừa cử động ngón tay, một luồng ánh sáng trắng bay tới, cả cánh tay cầm súng bay ra ngoài. Sắc mặt người đàn ông đột nhiên tái nhợt, bặm chặt môi, hắn ôm lấy vết thương ở cổ tay bị gãy, quay đầu lại nhìn thấy một cô gái mặc đồ đen đứng bên cạnh, con dao hơi chĩa xuống đất, những giọt máu chảy dọc theo thân dao rơi thành giọt xuống đất. Cô gái này chính là Huệ Mẫn, giọng điệu đanh lại: “Mày không phải là đệ tử của Đạo Môn.”
Người đàn ông cười toáng lên và nói: "Chúng mày mới không phải là đệ tử Đạo Môn."
Hắn ta cúi người, cầm lấy con dao và kiêu hãnh nói: “Lá đỏ khẽ rơi mặt nước - Hồng Diệp dậy máu ăn thề.”
Huệ Mẫn cười lạnh: “Hay cho một chiếc lá đỏ, tiếc thay đã héo rồi!” Cô vung dao, chém liên tiếp ba nhát, đâm vào cổ họng và ngực của người đàn ông. Người đó là người của Hồng Diệp. Nhưng xét về kỹ năng võ thuật của Huệ Mẫn, thì 5 người như hắn ta, mới đủ sức đấu lại với cô. Huệ Mẫn đè nghiến chân hắn ta xuống đất, gân cốt của hắn bị lìa làm đôi.
Thế Minh lúc này đã kịp phản ứng, cậu nhìn khẩu súng trên mặt đất, sau đó nhìn người đàn ông đang co giật nằm trên mặt đất, lập tức hiểu ra. Cậu tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, sờ sờ quần áo hỏi: "Sao mày vào đây được?"
Người đàn ông cố chịu đựng cơn đau, mặt đỏ lên nói: "Chỉ tiếc là tao chưa giết được mày!"
Thế Minh gãi đầu, bình tĩnh: “Tao hỏi làm sao mày vào đây được?” Người đàn ông tuy nằm trên mặt đất nhưng vẫn còn sức, hắn dùng tay còn lại nắm cán dao, đánh trả. Thế Minh hơi ngả người về phía sau, người đàn ông dùng dao đâm vào tim mình, trợn ngược mắt, rồi chết. Thế Minh âm trầm, hồi lâu không nói. Huệ Mẫn đứng bên cạnh nhỏ giọng: “Anh Minh, nó là quân của Hồng Diệp.”
Thế Minh không có tâm trạng chơi trò vờn mồi với Văn Nông nữa. Cậu rút khẩu súng lục trong tay ra chuẩn bị bắn. Sự kích thích đột ngột đánh thức Văn Nông, từ tức giận đến trạng thái dần dần bình tĩnh, hắn liếc nhìn chiến trường, thấy hơn chục người đồ đệ còn sống, thuộc hạ đã mất mạng, tình thế nguy cấp, hắn không thể tiếp tục chiến đấu được nữa. Nếu trì hoãn, đến ngay cả mạng sống của bản thân cũng khó bảo toàn. Văn Nông hung hãn vung hai dao, đẩy Nguyễn Hoàng An lùi lại, nhân cơ hội lao về phía cửa.
Khi Thế Minh giơ súng lên, Văn Nông đã chạy ra cửa, sao có thể thả hắn bỏ chạy, anh nhắm chuẩn đầu hắn bóp cò.
"Pằng!" Tiếng súng vang lên, viên đạn bay sượt qua da đầu Văn Nông, cạo đứt một nhúm tóc, hắn sợ hãi co rúm người lại, chạy nhanh hơn. Thế Minh bắn trượt một phát, cậu liên tiếp bắn thêm ba phát nữa, nhưng Văn Nông rất nhanh, khi thấy đối thủ rút súng, hắn nhảy lung tung, né trái phải, tránh miếng đạn. Hơn nữa tài thiện xạ của Thế Minh hết sức tầm thường nên cậu bắn liên tiếp bốn phát. Bốn phát cùng hụt.
Nguyễn Hoàng An ở bên cạnh thở dốc nói: "Anh Minh, anh bắn súng… hơi kém.”
Hai chữ cuối cùng tuy thấp giọng nói ra nhưng Thế Minh vẫn nghe được, cậu đỏ mặt ho nhẹ: “Trước kia tao bắn cũng được, nhưng lâu không luyện.”
Nhìn thấy Văn Nông đã chạy ra khỏi quán bar, cậu cất súng lục, chỉ vào thi thể sát thủ trên mặt đất nói: "Thằng này không phải người Hồng Diệp!"
Huệ Mẫn nghe xong, ngạc nhiên hỏi lại: "Sao anh biết nó không phải?"
"Nếu không tin, lục soát toàn thân nó, thể nào cũng không tìm được lá phong.” Thế Minh nói.
Nguyễn Hoàng An nhìn Huệ Mẫn, sau đó nghi hoặc nhìn Thế Minh, kéo ống quần, ngồi xổm, cẩn thận tìm kiếm. Một lúc sau, anh mới đứng lên nói: “Trên người nó không có lá phong thật!”
Nguyễn Hoàng An chợt nghĩ ra, xé rách ống tay áo của người đàn ông, chỉ thấy trên cánh tay xăm chữ “Đội Hồn” to và đỏ lòm.
Thế Minh hừ lạnh một tiếng: "Vừa bị bắt đã chọn cách tự vẫn không phải phong cách của Hồng Diệp. Mà cùng một bang Đạo, cũng không đến mức vừa bắt đã giết." Cậu dùng chân đá vào đầu người đàn ông dưới đất: "Phương pháp của nó làm tôi nhớ đến đội hồn, và chỉ có đội hồn mới có thể nuôi sống một tên lính không màng đến tính mạng như vậy."
Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi: “Đội Hồn thực sự mạnh, thậm chí còn lẻn vào trong đám đệ tử mà chúng ta còn không phát hiện ra.”
Đôi mắt sáng ngời của Thế Minh tối sầm lại: “Có lẽ sau này còn mạnh hơn!”
Văn Nông lướt thướt như con chó chết, mở cửa chạy bay ra ngoài. Đứng ở ngoài đường, hắn vừa thở vừa chạy, nhưng đi được nửa đường hắn chợt im bặt, đến thở cũng không dám.
Người nằm la liệt trên mặt đường, dao và gậy vứt lung tung. Có một nhóm khoảng ba mươi người đang đứng giữa đường, người cầm đầu không cao nhưng vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp phồng lên khiến bộ quần áo chật cứng. Những người này đều mặc đồ đen, miệng bịt vải đen, tay áo có thêu chữ “Sát” màu đỏ. Mà hai trăm người hắn bỏ lại canh giữ bên ngoài hoặc nằm trên mặt đất rên rỉ hoặc đã chạy tán loạn!
Hắn run lên, hoảng sợ hỏi: "Chúng mày là ai?”