Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 256 - Tia Hồng Ngoại

Người đứng đầu khá lùn dẫn đầu thần sắc bình tĩnh: "Máu lạnh!" Hai chữ này giống như một cú đấm nặng nề đánh gục Văn Nông, hắn run rẩy lẩm bẩm: "Máu lạnh?" Hiện giờ, phàm là người của Nam Đạo, không ai không biết cái tên Máu Lạnh, Văn Nông cũng nghe qua, tự nhẩm bản thân hôm nay lành ít dữ nhiều.

Hắn sốc lại tinh thần, nói một cách hung dữ: "Máu Lạnh là cái thá gì? Nếu mày có bản lĩnh thì ra đây đấu tay đôi với tao!"

Người đàn ông lùn kia cười niềm nở và gật đầu: "Được, tao sẽ thách đấu tay đôi với mày!" Anh kéo mặt, tấm vải đen lộ ra, khuôn mặt bình thường, có nét rất trung hậu và thật thà, lương thiện. Vai hắn run lên, lòng bàn tay xuất hiện một con dao rựa rộng hơn ba tấc, mũi đao chạm tới mũi Văn Nông: “Bắt đầu đi.”

Người trong ngành mới hiểu người trong nghề, họ đủ sành sỏi để vừa nhìn qua là biết mùi vấn đề. Văn Nông vừa nhìn động tác rút dao của đối phương, hắn cảm thấy lạnh sống lưng, Thế Minh sao có thể có nhiều thằng tài giỏi như vậy?! Hắn không trả lời, hét lên, dùng dao chém vào ấn đường của người đàn ông lùn. Văn Nông dùng hết sức lực chém người trước mặt một đòn, lưỡi dao hung hãn lao tới, nhưng trước khi con dao chạm tới, lực gió từ con dao đã xuyên đến tận xương. Người đàn ông lùn không vội vã, cầm ngang con dao đỡ đòn. Nhìn bằng mắt, không thấy hắn ta dùng lực, nhưng chạm vào da thịt, mới biết lực rất mạnh, Văn Nông thấy cánh tay mình tê dại, lùi lại ba bước, cố gắng đứng vững.

Kỳ thật võ của hắn cũng không đến nỗi tệ như thế, chỉ là vốn có vết thương chưa lành, vừa này có cùng Nguyễn Hoàng An giằng co, hắn cũng hơi cạn sức nên mới bị một dao đánh ngược. Văn Nông tim đập thình thịch, hắn nâng cao cảnh giác, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, sau đó lại rút dao lên xông pha.

Người đàn ông lùn lắc đầu: “Mày không là đối thủ của tao.”

Trên đời này, Văn Nông hận nhất ai chê hắn xấu, và ghét nhất bị người khác coi thường. Nghe vậy, hắn ta tức giận quát lên: "Đừng nói nhảm, lên!"

"Có người tự chui đầu vào chỗ chết, tôi cũng không còn cách nào để cản." Anh vung con dao rựa trong tay và chiến đấu với Văn Nông. Va chạm được một hồi, người đàn ông thấp thầm gật đầu, nếu Văn Nông không bị thương, có đủ thể lực, nhất định sẽ là kỳ phùng địch thủ của mình. Tiếc thay!

Mặc dù đầu óc đang suy nghĩ, nhưng tay chân cũng không dừng lại: "Cạch! Cạch! Cạch!” Ba nhát dao, khiến Văn Nông phải lui về sau, nắm bắt được cơ hội trống, anh ta nhanh chóng quay người, luồn tay vào trong áo. Khi anh quay mặt với Văn Nông, trong tay đã có sẵn một khẩu súng lục đen tuyền, không hề báo trước, giơ lên bắn dứt khoát.

Văn Nông dù có giỏi đến đâu cũng không thể tránh được viên đạn ở khoảng cách gần như vậy. Hắn hét lên, lao sang bên trái, nhưng không còn thời gian, nhưng người đàn ông lùn đã nể tình, một phát súng này xuyên qua xương chân phải của Văn Nông, hắn kêu oái một tiếng rồi ngã xuống đất, người đàn ông hất vạt áo, cất dao và súng rồi nói: “Trói nó lại!” Có mấy người từ đằng sau bước lên, không một lời, xắn tay áo trói chặt Văn Nông lại.

Đầu Văn Nông bị ấn xuống đất, hắn thở hổn hển, giận dữ chửi bới: "Mày có xứng là anh hùng không? Bắn bị thương thì oai cái đéo gì?"

Người đàn ông lùn cười thành thật: "Tao không phải anh hùng, tao cũng không ra oai. Tao là thằng khốn, có được không?"

Anh ta bước đến chỗ Văn Nông và nói: "Quên chưa giới thiệu, tên tao là Trung Vương. Tao quản lí Máu Lạnh.”

Văn Nông tức giận, hắn nghiến răng kèn kẹt, hét lớn: "Trung Vương! Tao mà không xé mày thành từng mảnh, tao sẽ..." Lời còn chưa dứt, một thành viên Máu Lạnh đứng một bên đã vòng chân và đá mạnh. Cú đá này chuẩn xác, hạ thẳng vào miệng Văn Nông, đánh bật lại những lời hắn chuẩn bị nói tiếp theo, hắn ta ho hai tiếng, há miệng và khạc nhổ ra hai cái răng trắng.

"Thông minh thì học cách im lặng!" Trung Vương nói mà không quay đầu. Sau đó anh đi thẳng vào quán bar. Bên trong chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, người chết và chưa chết được xử lý riêng biệt. Thế Minh thấy Trung Vương tới, mỉm cười nói: “Đã giải quyết được chưa?” Trung Vương nói: “Dễ như trở bàn tay!”

Thế Minh vỗ tay, đứng dậy chỉnh lại quần áo: “Đến lúc về rồi." Anh quay đầu nhìn về phía người pha rượu trong quán bar, cúi đầu, nhìn một lát, bước gần tới quầy bán, từ trong túi móc ra một tấm séc. Đặt nó lên bàn, anh cười nói: "Tôi là khách quen ở đây, cũng quen bạn khá lâu. Hôm nay, tiện đường ghé qua đây muốn uống một ly rượu, nhưng quán lại đóng cửa rồi, phải không nhỉ?”

Người phục vụ không ngu, người đàn ông trước mắt mặc dù trẻ, nhưng từ việc những người khác rất tôn trọng anh ta, rõ ràng anh ta là người cầm đầu cả đám. Mấy người phục vụ gật đầu: "Đúng thế! Hôm nay không xảy ra bất cứ chuyện gì! Hôm nay quán chúng tôi đóng cửa.”

Thế Minh búng ngón tay, cười nói: "Ừ, tôi thích nói chuyện với người thông minh!"

Anh mỉm cười bước ra khỏi quán bar, hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành, vươn vai, ngửa mặt lên trời tự nhủ: “Ngày mai, chỉ e trời có mưa…”

Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên phát giác, trước mắt có lướt qua một luồng ánh sáng đỏ. Thứ ánh sáng đỏ này khác với những ánh sáng đỏ khác, tuy chỉ là chớp thoáng nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy những hạt nhỏ li ti trong ánh đỏ. Đó là tia hồng ngoại! Thế Minh đã từng dùng thứ đồ này từ thời cấp ba và cậu không quá xa lạ với nó. Khi cậu nhìn nhìn thấy tia hồng ngoại, cậu biết chính xác nó có nghĩa là gì. Gần như theo bản năng, cậu dùng toàn bộ sức lực lùi bước, va vào Nguyễn Hoàng An phía sau, cả hai lộn nhào vào trong quán bar. Cùng lúc, một tiếng súng lại xuyên qua bầu trời, trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ cỡ ngón tay cái.

Thế Minh dựa tường đứng dậy, hét lớn: “Trần thượng toà nhà bên kia có sát thủ!” Trung Vương nghe vậy liền rút súng, một bước đạp văng cửa sổ, lăn ra ngoài. Anh ta lăn trên mặt đất hai vòng mới đứng vững và chĩa súng vào mái nhà. Nhưng trên đó đã không còn người, sân thượng trống rỗng, ngay cả bóng súng cũng không thấy. Trung Vương không yên tâm, cẩn thận quan sát kĩ xung quanh trong một lượt, sau khi phát hiện không có gì khả nghi, anh ta từ từ cất súng và quay lại quán bar.

Thế Minh sắc mặt âm trầm. Nếu chẳng may vừa nãy cậu không ngẩng đầu, nếu không nhìn thấy tia hồng ngoại, nếu như phản ứng chậm hơn, có lẽ bây giờ cậu đã nằm dưới đất. Cũng là số đỏ.

“Nó trốn rồi phải không?”

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thế Minh, Trung Vương sợ hãi thấp giọng nói: “Anh Minh, em xin lỗi!”

Thế Minh xua tay: “Nếu anh đoán không sai, phát súng này là của đội Hồn, biết là kiểu gì nó cũng quay lại đánh đấm nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đúng vào thời điểm này.”

Thế Minh và Đội Hồn thực sự là hai đối thủ cũ, hai bên chưa bao giờ giải hòa kể từ khi ở thành phố J. Có rất nhiều người trong Đội Hồn đã chết dưới tay Thế Minh, và ngược lại cũng có vô số các anh em của Thế Minh cũng bị thương ở trong tay chúng. Mối thù giữa hai bên ngày càng sâu sắc, sự việc Thuỳ Linh phát triển đến mức cao trào, tình thế không thể hoà giải, một trong hai bên buộc phải sụp đổ. Sự quay trở lại của đội hồn khiến Thế Minh thận trọng hơn, đồng thời cũng tạo ra một bóng đen tinh thần trong lòng Nguyễn Hoàng An và những người khác.

Cuộc chiến trong quán bar, Thế Minh bắt sống Văn Nông, trong số khoảng hai trăm người mà hắn ta mang theo ở vụ chiến đẫm máu do Trung Vương chỉ huy, phần lớn đã bị Máu Lạnh đánh đuổi, một số sợ bạt vía, phớt lờ mọi việc, chỉ lo bỏ chạy hoảng loạn, trong khi một số không bỏ chạy ngay mà trốn ở một góc kín, Văn Nông còn chưa ra, chúng không dám quay về. Trong bóng tối, chúng đều nhìn thấy chuyện xảy ra tiếp theo, Thế Minh dẫn mọi người rời đi, chúng bước ra khỏi ngõ, nhìn nhau, vắt chân lên cổ chạy về khách sạn Nam Đạo, kể cho Tiêu Bàng về tình hình sơ bộ. Nói xong, Tiêu Bàng đứng như trời trồng tại chỗ.

Không chỉ Tiêu Bàng ngờ nghệch mà Nghĩa Chiến và những cán bộ khác cũng ngây ra. Không biết qua bao lâu, thần sắc Tiêu Bàng đã trở lại, dậm chân, tay đập trán, quát lên: "Ngu dốt! Hồ đồ! Nông cạn!”

Mọi người nghe được tin Văn Nông bị bắt sống. Không khí nặng nề bất thường, họ vô cùng chán nản. Tiêu Bàng đi vòng mấy lượt xung quanh phòng, rồi dừng lại, lớn tiếng nói: "Dù thế nào đi nữa, phải cứu bằng được Văn Nông! Bằng không thì..."

Đã chẳng còn cái bằng không nào, hết cách! Tiêu Bàng bị Thế Minh ép vào ngõ cụt, lại thêm Văn Nông, hắn đã chứng kiến ​​ba vị Thiên Vương từng người một, hoặc chết hoặc bị bắt sống, rời xa Nam Đạo. Cho dù Vũ Việt Hùng không trách cứ, người khác cũng không nói gì, nhưng bản thân hắn cảm thấy mất mặt, xấu hổ khi ở lại Đạo Môn.

Nghĩa Chiến bước tới vỗ nhẹ vai Tiêu Bàng, rồi nói: “Anh Bàng này, anh đừng lo. Em nghĩ nếu Thế Minh đã bắt được Văn Nông thì tạm thời sẽ không làm anh ấy bị thương. Nếu đúng ra thì nó muốn lợi dụng Văn Nông nhiều hơn. Dụ mồi để chúng ta tới giải cứu, sau đó bao vây tiêu diệt. Anh Bàng không nhìn ra được thủ đoạn của thằng Minh à?”

Tiêu Bàng lắc đầu thở dài: “Sao tao không biết ý đồ của nó, nhưng biết thì để làm gì? Đến bây giờ, cho dù thằng Minh có bày nước sôi lửa bỏng thì mình cũng phải liều mình nhảy. Nếu Văn Nông mà lại còn có sự gì, thì tao cũng không cần phải sống nữa!”

Nghĩa Chiến lắc đầu an ủi: “Tốt hơn là nên suy nghĩ về lâu về dài, kiểu gì chúng ta cũng sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Tiêu Bàng bối rối: “Tao đang rối, Chiến, có kế gì mách tao!”

Nghĩa Chiến cúi đầu suy nghĩ, hắn không có đầu óc tâm cơ thủ đoạn như Tiêu Bàng. Đến cả Tiêu Bàng còn bí bách thì hắn làm sao có thể nghĩ ra được cách. Người đồ đệ chạy về báo tin: "Sau lúc ấy... Thằng Minh suýt chết."

Tiêu Bàng và Nghĩa Chiến lại ngây ra, đều ngẩng đầu nhìn người đồ đệ, lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Khi đồ đệ tường thuật lại sự việc Thế Minh suýt nữa bị bắn trong lúc bước ra khỏi quán bar, Nghĩa Chiến trợn mắt hỏi: “Là anh em Hồng Diệp làm à?”

Sau khi Trần Thanh Độ rời đi, đội quân Hồng Diệp cũng không phải tất cả đều quay về Đài Loan, hơn chục người ở lại. Nghĩa Chiến nghĩ là họ. Hơn chục người nhìn nhau, chỉ trỏ, mười ba người, đều lắc đầu. Một trong số họ trả lời: "Không phải chúng tôi. Chúng tôi thậm chí còn không biết tin Văn Nông đi. Sao chúng tôi có thể ám sát Thế Minh được?"

Nghĩa Chiến gật đầu, sờ sờ cằm, suy nghĩ hồi lâu: "Nếu không phải anh em Hồng Diệp, thì còn có thể là ai? Tia hồng ngoại người bình thường không thể có được."

Tiêu Bàng đột nhiên nói: "Chẳng lẽ là đội Hồn? Thằng Minh và đội Hồn có thù hằn từ lâu. Chỉ có Đội Hồn mới là tổ chức duy nhất muốn mạng của nó mà vừa có vũ khí tinh vi, thông tin tình báo chuẩn xác như thế.”

Nghĩa Chiến gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, chính là đội Hồn, tốc độ nhanh thật, vừa bị Thế Minh đánh một trận tan tác, giờ đã quay trở lại nhanh như thế, xem ra chúng ta có thể lợi dụng!"

Tiêu Bàng lắc đầu, nói: "Không được, chúng ta không thể cùng đội Hồn thông đồng, đại ca cũng không đồng ý."

Tiêu Bàng lắc đầu, bước ra ngoài, quay về phòng. Trước khi ra ngoài, hắn hơi móc ngón tay, động tác nhỏ này không có ai trong phòng nhìn thấy, ngoại trừ Nghĩa Chiến.

Nghĩa Chiến hiểu ý, ngồi một lúc rồi cũng đứng dậy rời đi, viện cớ về phòng nghỉ ngơi. Rồi trực tiếp đi thẳng tới phòng Tiêu Bàng, gõ cửa, rồi bước vào hỏi: "Anh Bàng, có chuyện gì à?"

Tiêu Bàng hiểu ý, cười nói: “Đội Hồn đoàn có thể lợi dụng ược. Chỉ là ngoài kia hơi nhiều người. Hiện tại, đại ca đang gay gắt phản đối nên anh không nói thẳng ra được.”

Nghĩa Chiến gật đầu, cười nói: "Em biết anh kiểu gì cũng có chuyện. Anh nói đi, định lợi dụng như thế nào?"

Tiêu Bàng tự tin nói: "Trước tiên là hợp tác đánh bại Lê Thế Minh, sau đó toàn lực tiêu diệt. Kể cả sau này, đại ca có biết, cũng sẽ không trách chúng ta.”

Nghĩa Chiến đặt tay lên trán suy nghĩ, rồi hỏi: "Hợp tác như thế nào?"

Tiêu Bàng cười thần bí: "Một trước một sau, một ngoài sáng, một trong tối!"

Thế Minh quay trở lại đại sảnh, ra lệnh hủy bỏ kỳ nghỉ của tất cả các thành viên trong giáo phái, tất cả ngay lập tức quay trở về vị trí đợi lệnh. Bắt Văn Nông xong không phải đã xong chuyện, Thế Minh bố trí nhân lực và đề cao cảnh giác để đề phòng Tiêu Bàng rất có thể sẽ tức giận và dồn toàn bộ binh lính tấn công. Nếu đúng như vậy, thì đúng ý Thế Minh, Tiêu Bàng đánh đến, thì đừng hòng có thể quay trở về. Tuy nhiên, đang lúc gay go Đội Hồn lại xuất hiện, cậu phải hết sức cẩn thận đề phòng. Nếu đơn phương chiến đấu riêng với Đội hồn, tổ chức này không yếu, nhưng không mạnh hơn Hồng Diệp là bao. Nguyên nhân khiến Thế Minh lo lắng nhất là lối hành xử thề sống nguyện chết để hoàn thành mục tiêu và nhiệm vụ của đội Hồn.

Thế Minh đã suy nghĩ rất lâu về việc giam Văn Nông ở đâu, vốn định giam hắn ta ở căn cứ để tiện trông coi, nhưng sau đó cậu ta nghĩ đến việc nếu nhốt ngay ở căn cứ, Tiêu Bàng sợ không có gan đến cứu.

Suy đi tính lại, cậu quyết định phái Văn Nông đến biệt thự Đức Đạo, dù ở ngoại ô phía Bắc, địa hình xa xôi, cách xa khu đô thị, hành sự cũng thuận tiện. Đồng thời, cậu bố trí hàng nghìn người phục kích gần biệt thự, có Đặng Tâm Lỗi và Huệ Mẫn chủ soái canh giữ lớp trong lớp ngoài.

Thế Minh lặng lẽ bố trí bốn người đắc lực của Bắc

Đạo và thuộc hạ canh chừng ở gần ngoại ô phía nam, chia ra làm bốn hướng, kiểm soát một số con đường quan trọng từ phía nam vào thành phố, đồng thời nhắc nhở bọn họ nếu Nam Đạo tiến công, không cần chặn đánh, cho bọn họ vào, nhưng một vào không ra, không một ai được phép trốn thoát. Bốn người đắc lực nhất trí, lần trước bọn họ đã đủ xấu hổ vì trốn chạy. Lần này nhiệm vụ đơn giản, họ muốn gắng sức thực thi thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment